Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 : Lưỡng Nhan Nhất Thành

"Ê! Cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi à?" Vương Nhất Hành bước tới, mặt tươi như hoa đào đầu xuân: "Ta tìm huynh ba đêm liền mà không thấy! Cứ tưởng bị bắt cóc đi rồi, ta còn định báo quan nữa kìa!"

Diệp Đỉnh Chi nhướng mày: "Ban đêm huynh không ngủ, tìm ta làm gì?"

Vương Nhất Hành thở dài một tiếng, làm ra vẻ thâm trầm: "Thì...ta nhớ nhà, ngủ không được. Muốn tìm huynh tâm sự vài câu cho vơi bớt. Qua phòng huynh mấy lần đều trống không, cửa sổ còn mở, gió thổi kẽo kẹt nghe phát rợn. Nói thật đi, huynh ban đêm đi đâu?"

Diệp Đỉnh Chi hơi khựng lại. Hắn không nói được.

Mỗi tối hắn đều âm thầm quay về Diệp phủ, dù đã bị niêm phong từ lâu. Bên trong giờ chỉ còn bụi, tro tàn... và những giấc mơ nhòe máu.

Hắn trở về ngồi xuống giường, ngả người lên tấm đệm xưa của phụ thân cùng mẫu thân, lớp chăn đã mục rã nằm im như thế. Không ngủ. Không mơ.

Hằng đêm, hắn đều như nhìn thấy hình ảnh ngôi nhà chìm trong biển lửa.

Máu năm ấy đã khô. Nhưng mùi vẫn còn đó. Dính trên da thịt, gặm nhấm thần trí.

Và mỗi lần trở về đây, hắn đều sống lại cái chết của cả gia đình.

Không một ai bên cạnh để nắm tay.

Không một ai ôm lấy khi cơn ác mộng ập đến.

Hắn co người lại, như một đứa trẻ không được ôm.

Nhưng hắn đã không còn là trẻ con.

Hắn là kẻ sống sót.

Là con của máu, của lửa, của tan nát.

Là cái bóng rỗng không lang thang giữa những bức tường từng gọi là "nhà".

Mỗi đêm, hắn đều nằm đây.

Mỗi đêm, hắn đều không chết.

Đó chính là bi kịch lớn nhất.

Nhưng đó lại là phần duy nhất trong cuộc đời hắn còn giữ được chút ấm, giữa một ký ức đang rệu rã từng ngày. Mỗi lần nhìn, mỗi lần nhớ, mối thù như được đổ thêm dầu...

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì Vương Nhất Hành đã bĩu môi: "A ha! Ta biết rồi! Huynh hẹn với vị cô nương nào, đúng không? Tối nào cũng lén đi như trộm mèo."

Diệp Đỉnh Chi lập tức đỏ mặt, bật phản ứng như lính gác thành: "Không có! Đừng nói bậy! Giữa ban ngày ban mặt, huynh muốn hỏng thanh danh ta sao?"

Vương Nhất Hành nhướng mày, dòm từ đầu đến chân: "Thì huynh nói xem, không tìm cô nương thì huynh lang thang làm gì ngoài kia ban đêm?" Vương Nhất Hành bán tín bán nghi, chưa buông tha.

Chữ cuối còn chưa rơi xuống thì "rầm" một tiếng, một tiểu nhị từ phía sau chạy tới vấp chân bàn, đâm sầm vào Diệp Đỉnh Chi.

"A..." Hắn nhăn mặt, vai hơi co lại, cả người bất động trong một khắc. Áo bào màu bạc sau lưng từ từ nhuộm đỏ một mảng, máu thấm qua lớp gấm, nhỏ giọt xuống nền gạch như rỉ từ một vết thương cũ.

Chính ở nơi đó, trong trận chiến tại Thiên Huyền Các, ăn sáu nhát kiếm.

Tiểu nhị hoàn hồn nhìn thấy tay mình dính một mảng máu đỏ thì tái mặt: "Khách quan, tiểu nhân... tiểu nhân không cố ý! Người không sao chứ?!"

Diệp Đỉnh Chi siết răng: "Ngươi cũng biết ngã quá đó." Nói rồi sắc mặt không đổi: "Không sao, ngươi đi làm việc đi."

Vương Nhất Hành kéo nhẹ vạt áo hắn lên xem, suýt nữa thốt ra tiếng chửi thề: "Không sao cái đầu huynh ấy! Máu còn chưa cầm kìa! Huynh bị thương từ bao giờ thế?!"

Diệp Đỉnh Chi biết không giấu được, liền bịa đại: "Không phải sắp tới kỳ thi học đường sao, ta tập luyện quá sức, không may để bị thương, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao."

Vương Nhất Hành không tin cho lắm, nhưng vẫn gật gù: "Ừ... nhưng mà huynh đừng cố quá. Nếu thi không đậu, ta dẫn huynh lên núi Vọng Thành, bái sư phụ ta làm sư phụ. Sư phụ ta lợi hại lắm, lúc đánh nhau ta còn phải né! Huynh đến đó, ta làm sư huynh của huynh. Sướng không?"

Diệp Đỉnh Chi lần đầu bật cười sau nhiều ngày, vừa vì lời nói vừa vì cái kiểu tự tin lạ đời của Vương Nhất Hành. Người này, chẳng biết từ đâu chui ra, cứ như ánh nắng giữa tầng mây dày, dù chẳng thể xua đi bóng tối, nhưng vẫn khiến người ta thấy... còn sống.

Thiên Khải Thành.

Tắc Hạ Học Cung.

Một loạt học sinh đang ngồi đó học tập, không ai trong bọn họ không phải nhân tài mà các châu phủ tìm trong trăm dặm mới được một người, trải qua muôn vàn cay đắng mới có thể tới Tắc Hạ Học Cung ở Thiên Khải Thành học tập. Giờ học hàng ngày họ luôn học tập nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ coi trọng như hôm nay.

Bởi vì người giảng bài hôm nay là Lý tiên sinh của học đường.

Bài học này, tên là Tĩnh.

"Thánh nhân chi tĩnh dã, phi viết tĩnh dã thiện, cố tĩnh dã; vạn vật vô túc dĩ nao tâm giả, cố tĩnh dã. Nếu muốn làm nên đại sự, phải tĩnh như Thái Sơn, mới có thể lay động thiên địa."

Các đệ tử ngồi xếp bằng, nhắm mắt học tập, đây là đợt giảng bài một năm một lần của Lý tiên sinh ở ngoại viện. Trong học đường chia ra làm nội viện và ngoại viện, học tập ở ngoại viện là nghe giảng, nội viện mới có thể lạy các vị trưởng lão hoặc Lý tiên sinh làm thầy. Cho nên người ở ngoại viện một năm mới được thấy Lý tiên sinh một lần, đây là cơ hội cực kỳ hiếm có, bọn họ cũng mong chờ bài giảng này đã lâu. Cho nên ai nấy đều hết sức yên tĩnh, hết sức nghiêm túc.

Phía ngoài đại sảnh, có một người eo dắt sáo ngọc, gương mặt tuấn tú, chính là một trong Bắc Ly bát công tử, Nhã công tử Lạc Hiên. Một người khác toàn thân đen kịt, đội mũ trùm, chính là Sửu công tử Mặc Hiểu Hắc.

"Lần này sư phụ dạy bài Tĩnh?" Lạc Hiên mỉm cười.

"Đúng vậy, mọi người đều nhắm mắt dưỡng thần, sau đó một ngày trôi qua, Lý tiên sinh của học đường không cần nhắc tay, không cần nói năng gì, để đám học sinh ngoại viện ngồi yên cả một ngày, còn cảm thấy mình học được rất nhiều, cảm nhận được rất nhiều. Kịch bản của sư phụ luôn là như vậy." Giọng nói của Mặc Hiểu Hắc lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Năm ngoái sư phụ dạy thuật truy tung, bản thân thì đi trốn, để học sinh cả viện chạy khắp nơi, đương nhiên tới cuối vẫn không tìm được người. Thật ra là người nấp ở cây liễu sau viện ngủ." Lạc Hiên nhìn về phía âm thanh xa xăm mơ hồ kia: "Ngươi đoán lần này sư phụ có ngủ không?"

"Ai mà biết được, bất luận là có ngủ hay không, dù sao ta cũng biết chỉ cần ông già này muốn là có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng ta. Chúng ta nên đi xa một chút, đừng để ông ấy có cớ trừng phạt chúng ta." Mặc Hiểu Hắc xoay người đi ra ngoài.

Lạc Hiên cũng xoay người đi theo: "Đúng rồi, ta vừa nhận được tin, đã khởi hành rồi."

"Đệ ấy đã bắt được người rồi à?" Mặc Hiểu Hắc hỏi.

"Ta vẫn luôn có một thắc mắc." Lạc Hiên nói.

Mặc Hiểu Hắc chưa đợi y nói hết câu: "Ta cũng giống huynh?"

"Đúng vậy, chính là bốn chữ này Bách Lý Đông Quân. Tại sao lại là Bách Lý Đông Quân?" Lạc Hiên lấy sáo ngọc bên hông ra, đảo một vòng trên tay: "Ta nghĩ tiểu sư đệ sẽ biết gì đó, chờ hắn về ta sẽ đi hỏi thử."

"Ồ? Hắn là tiểu sư đệ à? May mà huynh nhắc, không thì ta còn tưởng hắn là đại sư huynh." Mặc Hiểu Hắc dừng lại, đột nhiên quay đầu: "Nói lại thì, đại sư huynh của chúng ta... Mấy năm nay ta vẫn luôn nghi ngờ rốt cuộc có người này hay không?"

"Lý tiên sinh của học đường nói có, tức là có." Lạc Hiên cười nói, vỗ vai Mặc Hiểu Hắc: "Nhưng nói thế cũng thấy tò mò, không biết sư phụ có hài lòng về đồ đệ mới tới không."

"Sư phụ muốn nhận đệ tử cuối cùng, chắc chắn không thể giấu được tin tức này, nó sẽ nhanh chóng đồn khắp Thiên Khải. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Tây Sở Kiếm Ca của Bách Lý Đông Quân, tuy khiến người ta kinh ngạc... nhưng dù sao cũng không được đầy đủ. Hắn muốn thành sư đệ thật sự của chúng ta, còn phải đi một quãng đường rất dài." Mặc Hiểu Hắc cảm thán.

"Hy vọng hắn có thể đi qua, dù sao ta cũng rất thích... rượu mà hắn ủ." Lạc Hiên nhìn về phương xa, cười nói.

Thiên Khải Thành, Thanh Vương phủ.

"Lý tiên sinh ở học đường muốn thu nhận đệ tử cuối cùng?" Vương gia trẻ tuổi mặc áo xanh thổi chén trà nóng trước mặt: "Tin này có thật không?"

"Khởi bẩm Thanh Vương, là vị trưởng lão của học đường đưa tin đến, chắc không sai." Người áo đen nửa quỳ dưới đất trả lời.

"Đệ tử cuối cùng..." Thanh Vương khẽ nhíu mày, uống một hớp trà: "Bảo người kia vào Thiên Khải, mau lên!"

Người áo đen do dự một chút: "Liệu có... sớm quá không?"

"Còn sớm gì nữa!" Thanh Vương buông chén trà xuống, trầm giọng nói: "Đây đã là cơ hội cuối cùng rồi."

Thiên Khải Thành, trong một gian nhà nhỏ yên tĩnh.

Đứa trẻ tuấn tú đáng yêu cung kính nhận lấy giấy tờ từ tay một vị sứ giả ở ngoài cửa, tiếp đó chậm rãi xoay người đi vào trong gian nhà.

Lần này, vị công tử dung nhan tuyệt thế mà mọi người vẫn đồn đại không ngồi trong kiệu, mà ngồi trong gian nhà thủy tạ giữa sân, nhưng rèm châu rủ xuống, vẫn che khuất gương mặt hắn.

"Công tử, giấy tờ của học đường tới rồi." Đứa bé nhỏ giọng nói: "Là bảo ngài đảm nhiệm giám khảo vòng đầu của học đường, còn cố ý nhấn mạnh, đây là thông báo, không phải bàn bạc."

Liễu Nguyệt công tử cười khẽ một tiếng: "Sư phụ biết ta không thích nhất là xuất đầu lộ diện, nhưng lại ép ta phải làm giám khảo vòng đầu tiên, đúng là phiền toái."

"Tiên sinh nói, chính vì ngài không muốn đi nhất, nên mới cho ngài đi, thế này gọi là người có thể thì không thể, người không thể thì có thể." Đứa bé trả lời.

"Sư phụ rất khoái nói mấy lời ra vẻ có đạo lý này, đám người ở ngoại viện tin chứ ta còn tin được chắc? Chẳng qua là muốn thấy chúng ta khó xử, trong lòng âm thầm vui sướng thôi." Liễu Nguyệt công tử khẽ thở dài: "Đúng rồi, bên phía vị điện hạ tôn quý kia có tin tức gì đưa về không?"

"Có, ngài ấy và Chước Mặc công tử đang dẫn Bách Lý Đông Quân về Thiên Khải." Đứa bé trả lời.

Liễu Nguyệt công tử sửng sốt, tiếp đó không nhịn được bật cười: "Thú vị, thú vị, ngươi nói Bách Lý Đông Quân vào Thiên Khải rồi liệu có thất vọng không? Các sư huynh tương lai của hắn lại là người quen cũ của hắn?"

"Cái này thì... chẳng phải còn có cửu hoàng tử là ngài ấy vừa mới quen à?" Đứa bé xấu hổ gãi đầu.

Liễu Nguyệt công tử đi từ sau rèm châu ra, đứng ngược ánh mặt trời, vẫn không thể thấy được dung nhan. Hắn ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi, cùng nghĩ xem vòng đầu tiên này nên kiểm tra cái gì?"

Đứa bé cúi đầu đi theo, đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: "Đúng rồi, Lý tiên sinh chỉ nhận một người làm đệ tử, Thiên Khải Thành có biết bao người đang dõi mắt trông mong vị trí này. Vì sao các công tử lại nhận định người đó là Bách Lý Đông Quân?"

Liễu Nguyệt công tử không trả lời, chỉ gật đầu: "Đây đúng là câu hỏi rất hay."

Đứa bé nhanh chân đi theo: "Nếu là câu hỏi rất hay thì ngài trả lời đi."

"Là thiên cơ."

Sau mấy ngày đường, đội ngũ học đường mới thong thả chạy tới Thiên Khải Thành.

Trong bóng tối đã định trước. Y Bách Lý Đông Quân sớm muộn gì cũng phải trở về Thiên Khải.

Vân ca, ta trở về rồi.

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu to lớn trước cửa thành : "Bảng hiệu ngoài cửa thành sao lại mới hơn rồi."

"Tấm bảng này được đổi sau, tấm bảng trước đã bị Bạch Vũ Kiếm Tiên vào thành cứu đệ tử chém một kiếm đánh rơi rồi." Lôi Mộng Sát từ trong xe ngựa đi ra, leo lên một con ngựa chạy cùng Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân cười ha hả: "Ta cũng muốn như vậy!"

Lôi Mộng Sát sửng sốt: "Không được đâu! Đây là tội chém đầu đấy!"

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: "Vậy Bạch Vũ Kiếm Tiên có bị chém đầu không?'

Lôi Mộng Sát lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi, ai có thể chém đầu Bạch Vũ Kiếm Tiên, hắn chính là Kiếm Tiên."

Bách Lý Đông Quân vung dây cương: "Vậy đi thôi, đợi ngày nào đó ta cũng thành Tửu Kiếm Tiên, lại tới tháo tấm biển này xuống."

Bách Lý Đông Quân đột nhiên tăng tốc, đoàn xe cũng đành phải tăng tốc đi theo. Lôi Mộng Sát tới chỗ thủ vệ ngoài cổng thành, cúi đầu nói: "Sứ giả học đường phái ra ngoài tuyển học sinh, về Thiên Khải."

Thủ vệ kia cúi dầu khom lưng: "Chước Mặc công tử, Chước Mặc công tử, biết mà biết mà, đâu cần thông báo gia môn. Các vị là người của học đường, mời đi qua. Nhưng người trong xe ngựa là ai? Là học sinh mới được đưa về à?"

"Là tiểu tiên sinh của học đường chúng ta, ngươi muốn gặp không?" Lôi Mộng Sát hỏi.

Thủ vệ lắc đầu quầy quậy: "Không cần không cần, tản ra, cho đi!"

Bách Lý Đông Quân thúc ngựa đi đầu, đập vào mi mắt y là một thành trì rộng lớn hùng vĩ.

"Thiên Khải Thành." Bách Lý Đông Quân cảm thán: "Đường vẫn rộng như vậy, rất thích hợp để phi ngựa!"

Lôi Mộng Sát gật đầu: "Đúng vậy." Ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: "Cái gì? Không được!"

Vừa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã đột ngột vung dây cương, phóng về phía trước.

"Phi ngựa trong phố xá sầm uất là tội lớn đấy! Không được!" Lôi Mộng Sát gầm lên.

"Chẳng phải năm xưa ngươi cũng phi ngựa chạy khắp Thiên Khải Thành à? Còn là chạy cùng Cố Kiếm Môn nữa? Sao ngươi làm được mà ta thì không?" Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa nói.

Lôi Mộng Sát vội vàng la lên: "Đó là ngày đại khảo của học đường, ngày đẹp của Thiên Khải Thành, đương nhiên bọn họ sẽ không làm khó chúng ta, nhưng hôm nay không được!"

"Mặc kệ, trên đường ta đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay tới đây, ta muốn đạp lên Thiên Khải Thành này!" Bách Lý Đông Quân quát lớn.

Tiêu Nhược Phong từ trong xe ngựa đi xuống, nói với Lôi Mộng Sát: "Phải bắt hắn về, tình hình trong Thiên Khải bây giờ không như trước kia đâu."

"Không cần ngươi nói ta cũng biết!" Lôi Mộng Sát vội vàng đuổi theo.

"Tránh ra, Càn Đông Thành tiểu bá vương Bách Lý Đông Quân tới!" Bách Lý Đông Quân cười hô.

Mọi người ven đường lao nhao né tránh, có người ngây ngốc cả nửa ngày, nghi hoặc hỏi: "Càn Đông Thành là đâu?"

Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa quay lại quan sát, y xem thử lần này có cơ hội đi vào Điêu Lâu Tiểu Trúc không? Nếu có cơ hội thì lên lầu uống một phen, còn có.....phải hoàn thành một tâm nguyện khác của mình.

Lôi Mộng Sát khổ sở đuổi theo phía sau, ngựa của hắn là lấy từ chỗ các hộ vệ của học đường, không thể bằng tuấn mã của Bách Lý Đông Quân. Hắn hét lớn: "Đừng gây chuyện!"

Các binh sĩ tuần tra dọc đường nghe tiếng động chạy tới. Bọn họ rút trường đao, phi ngựa đuổi theo: "Hạng gian tặc từ đâu đến! Mau mau dừng lại! Nếu không dừng lại, hành quyết ngay tại chỗ!"

"Hành quyết ngay tại chỗ! Không cần tàn nhẫn vậy chứ?" Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên, các binh sĩ quay đầu, sửng sốt: "Chước Mặc công tử?"

Lôi Mộng Sát cười khổ: "Các vị, đã lâu không gặp."

Binh sĩ tuần tra cười xấu hổ: "Chước Mặc công tử vẫn giữ tâm tính thiếu niên đó nhỉ, ngài ngứa nghề à?"

Lôi Mộng Sát bất đắc: "Cho dù ta có ngứa nghề đi nữa, nếu ta phi ngựa trên đường bị sư phụ bắt gặp, chẳng phải lại bị đánh cho một trận à? Đừng đùa nữa, giúp ta đuổi theo người phía trước!'

"Ta hiểu rồi, hắn trộm đồ của ngài! Thật to gan, xem các huynh đệ giúp ngài làm thịt hắn đây!" Binh sĩ tuần tra quát lớn.

"Làm thịt cái rắm! Hắn mà rớt một sợi lông, ta không để yên cho ngươi đâu!" Lôi Mộng Sát gầm lên, vung cương đuổi theo.

Bách Lý Đông Quân vui vẻ chạy đằng trước, cười nói: "Ở Càn Đông Thành có người đuổi, ở Thiên Khải Thành vẫn có người đuổi." Không biết vì sao mọi ngóc ngách ở Thiên Khải đều hiện về trong tâm trí y, như một chiếc rương khóa chắc đã được cắm chìa vào ổ.

Bách Lý Đông Quân muốn đi lại toàn bộ những con đường trước đây, muốn ghé lại từng quán nhỏ mà mình từng dạo chơi, chỗ nào có đường thì chạy chỗ đó, khiến đám người đuổi phía sau trở tay không kịp.

Đột nhiên cảm thấy một lực lượng hùng hồn từ trước đánh tới, hất y văng từ trên ngựa xuống. Y đứng dậy, xoa xoa đầu, đột nhiên quay lại: "Ai!"

Chỉ thấy bên cạnh có một gian nhà lớn, ngoài cửa gian nhà có một người đang uống rượu. Người nọ mái tóc bạc phơ, trông đã luống tuổi, nhưng mặt mày trơn bóng không chút nếp nhăn, xem ra lúc vẻ cũng là một nam tử tuấn tú mặt mày như ngọc. Hắn vẫy nhẹ bình rượu trong tay: "Đây là Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc, có muốn uống không?"

Bách Lý Đông Quân gật đầu.

"Không cho ngươi uống." Ông lão cầm bình rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Ngươi!" Bách Lý Đông Quân cả giận nói.

Ông lão mỉm cười, chỉ lên con đường phía trước; "Thiên Khải Thành, ngươi mới đi được một nửa, còn hơn nửa nữa. Đợi ngươi ra khỏi cái sân này rồi hãng đi. Hôm nay, chỉ đến đây thôi."

"Ngươi là ai." Bách Lý Đông Quân nhíu mày.

"To gan lắm, nhưng còn chưa có năng lực tương xứng." Ông lão giơ tay lên, hạ tay xuống.

Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy đầu bị gõ một cái, tiếp đó hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng các binh sĩ tuần tra cũng chạy tới, nhưng nhìn phía gian nhà đó, ngây ra tại chỗ: "Học cung?"

Ông lão mỉm cười với họ: "Đừng tới đây."

Các binh sĩ không nhận ra ông lão này, nhưng từng nghe người khác nói một chuyện.

Lý tiên sinh của học đường có thuật trú nhan, tuy mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt như không có tuổi.

Ông lão đi tới, đỡ Bách Lý Đông Quân lên vai, đi từng bước một vào trong.

"Một mình một ngựa muốn đi hết Thiên Khải Thành?"

"Còn hơi sớm."

————————-

🥝: Viết hoài mà chưa tới đoạn hai đứa nhỏ gặp nhau nó nản á 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com