Chương 21
Cứu Tiểu Bách Lý nhập ma, đại sư Vong Ưu xuất hiện
___
Bạch Tuyết Câu phi nước đại xuyên qua những con đường nhỏ trong rừng, bánh xe lăn qua đá vụn trên đường tạo ra những âm thanh lạo xạo.
Quân Ngọc vốn là người thích nói chuyện, nhưng tất cả tâm tư của Diệp Đỉnh Chi đều đặt lên người Bách Lý Đông Quân, ngoài chuyện liên quan đến y, hắn giống như trở thành người câm.
Nói một mình cũng có chút mệt mỏi, Quân Ngọc thấy chán nên tập trung lái xe.
Không gian bên trong xe rất rộng, trải đầy thảm lông trắng muốt, nằm trên đó không thấy lạnh chút nào. Nhưng dù vậy, tay của Bách Lý Đông Quân vẫn lạnh, mặt lạnh, và cả thân thể cũng lạnh.
Diệp Đỉnh Chi luôn luôn thăm dò nhịp thở và mạch đập của y, sau vài ngày đôi mắt của hắn cũng đã thâm quầng, tinh thần còn suy sụp hơn cả người bị trọng thương.
Quân Ngọc không thể nhìn nổi bèn an ủi hắn: "Tiểu Bát một lúc chưa chết được, ngươi không cần cẩn thận như vậy."
Làm sao hắn có thể yên tâm được?
Nếu như lúc đó hắn không rời khỏi Thiên Khải, y sẽ không phải một mình đến Thiên Ngoại Thiên, trải qua những chuyện nguy hiểm này. Diệp Đỉnh Chi không lúc nào là ngừng trách bản thân mình, nhớ lại lần gặp lại Bách Lý Đông Quân, mỗi khi hắn gặp nguy hiểm, y đều ở bên cạnh hắn, nhưng những việc mà y làm dường như chưa bao giờ nói với hắn.
Nhưng tại sao?
Diệp Đỉnh Chi không hiểu, tại sao Bách Lý Đông Quân lại không bao giờ nói cho hắn biết?
Mặc dù trong lòng hắn có chút tâm tư mờ ám đối với y, nhưng chưa bao giờ nói với ai, ngoài sáng hắn vẫn là huynh đệ tốt nhất của Bách Lý Đông Quân, nhưng tất cả những việc y làm giống như đều loại bỏ hắn ra ngoài.
Tư Không Trường Phong biết, Tiêu Nhược Phong biết, Cơ Nhược Phong biết, Quân Ngọc biết, Nguyệt Dao biết, sư phụ cũng biết, chỉ có hắn là không biết gì hết.
Mặc dù trong lòng hắn biết Bách Lý Đông Quân không muốn hắn gặp nguy hiểm, nhưng cảm giác bị đẩy ra xa này khiến Diệp Đỉnh Chi vừa chán nản, vừa âm thầm tức giận.
Hắn tức giận bản thân mình, lúc còn nhỏ bị phụ mẫu đẩy ra, tránh khỏi họa diệt môn, lớn lên lại bị người mà mình yêu thích đẩy ra. Cảm giác bất lực này đeo bám Diệp Đỉnh Chi, nó giống như một vũng dầu sôi đắng ngắt phủ kín người hắn, làm hắn nghẹt thở.
Những ngày qua, trên đường đi, Diệp Đỉnh Chi có đủ thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, hồi tưởng lại những điều kỳ lạ trên người Bách Lý Đông Quân.
Những lời nói mâu thuẫn khi tái ngộ trong Kiếm Lâm, ánh mắt phức tạp mỗi lần nhìn hắn, những cơn ác mộng và giật mình bất chợt... Những ký ức bị lãng quên trong góc tối được lôi ra, liên kết lại với nhau, hắn chợt hiểu ra rằng Bách Lý Đông Quân đối với hắn, không phải là yêu thích như hắn đã ban đầu nghĩ, mà giống như một sự bảo vệ, giống như một bức tượng gỗ nhỏ mà y thích hồi nhỏ, cẩn thận dùng vải hoa bao bọc, khóa trong hộp rồi cất vào tủ, không muốn nó dính chút bụi nào.
Vậy ta là bức tượng gỗ sao? Diệp Đỉnh Chi cười tự giễu, nghĩ đến việc Bách Lý Đông Quân lặp đi lặp lại sự bất lực trước sự diệt môn của Diệp phủ, hắn hiểu ra vì không thể cứu vãn tình bạn thuở nhỏ, cho nên bây giờ y mới muốn bao bọc hắn trong vải hoa, khóa lại trong hộp.
Thật ngây thơ và cứng đầu.
Ngựa đột nhiên hí lên một tiếng rồi từ từ dừng lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Đỉnh Chi. Hắn vén rèm lên, nhìn thấy không xa trước mặt có một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng đang đứng.
Lão hòa thượng mở miệng hỏi: "Trên xe có người bị thương phải không?"
Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, cảnh giác đầy mình: "Sao ngươi biết?"
Tiểu hòa thượng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì sợ hãi rụt về phía sau lưng lão hòa thượng.
Lão hòa thượng vuốt đầu nhỏ của tiểu hòa thượng để trấn an, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Tiểu hữu đừng lo, lão nạp đến để cứu người."
Nói xong, lão hòa thượng lấy ra ấn tín của Lang Gia Vương từ trong áo, đưa cho Diệp Đỉnh Chi: "Lão nạp có duyên với Diệp thiếu hiệp."
Sau khi xác nhận con dấu không phải giả, Diệp Đỉnh Chi nói thẳng: "Ta chưa từng gặp đại sư, làm sao nói có duyên?"
"Duyên kiếp trước, quả kiếp này." Đại sư Vong Ưu không nói thêm gì nữa, cúi người vào trong xe, đưa tay phá giải chân khí mà Quân Ngọc đã phong tỏa thần trí của Bách Lý Đông Quân.
Quân Ngọc nhắc nhở: "Y đã tẩu hỏa nhập ma, tỉnh lại sẽ phát cuồng."
Đúng như lời hắn nói, Bách Lý Đông Quân đã hôn mê mấy ngày, mí mắt khẽ giật, khi mở mắt, đồng tử đỏ ngầu và lờ đờ, cơ thể theo bản năng muốn vung chưởng, nhắm thẳng vào mệnh môn của Vong Ưu mà đánh.
"Cẩn thận!" Diệp Đỉnh Chi giơ tay đỡ lấy chiêu của y, hóa giải lực đạo.
Bách Lý Đông Quân bị hắn thu hút sự chú ý thì muốn vung tay lần nữa, lúc này Vong Ưu động thủ, chỉ thấy hai ngón tay phải của ông tích tụ lực, thẳng thừng điểm vào ấn đường của Bách Lý Đông Quân.
Cả người Bách Lý Đông Quân run rẩy, y cảm thấy một luồng khí mát lạnh truyền vào đầu đang sôi sục như nước sôi của mình, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Hai ngón tay của Vong Ưu trượt xuống, kéo mở áo của y, có thể thấy mạch khí dưới da y đang lưu chuyển. Phương pháp điểm huyệt của ông rất nhanh chóng, điểm qua vài huyệt đạo trên người Bách Lý Đông Quân, đồng thời miệng niệm những đoạn kinh văn khó hiểu, chỉ thấy khí tức âm u giữa đôi mày của Bách Lý Đông Quân đã tan đi không ít.
Thấy Vong Ưu dừng tay, Diệp Đỉnh Chi đỡ lấy Bách Lý Đông Quân đang mềm nhũn, mặc lại áo cho y, cảm kích nói: "Đa tạ đại sư, bây giờ Đông Quân thế nào rồi?"
"Tà niệm nhập thể, phải trừ bỏ ma công này mới có thể bình an vô sự."
Diệp Đỉnh Chi im lặng, lần này bọn họ đi tìm Mạc Y ở Tiên Sơn ngoài hải ngoại chính là vì điều này.
Vong Ưu nói với Diệp Đỉnh Chi: "Lão nạp có thể đồng hành cùng các ngươi năm ngày, trong năm ngày này, lão nạp sẽ truyền thụ cho ngươi hai quyển công pháp, có thể tĩnh tâm ngưng thần, xua tan nghiệp chướng."
Diệp Đỉnh Chi nhận lấy xem, một quyển là Tâm Kinh của Phật môn, một quyển khác viết ba chữ "Tâm Ma Dẫn".
Hắn từng nghe về công pháp này, người sử dụng có thể dẫn dắt tâm ma của người khác, khuếch đại tà niệm, là một trong ba mươi hai môn cấm thuật của La Sát Đường.
Vong Ưu thấy sự nghi hoặc của hắn bèn giải thích: "Biết rõ bản chất, biết rõ nguyên do, tâm ma đã sinh, chỉ có dẫn dắt ra mới có thể giải thoát."
Diệp Đỉnh Chi đưa ánh mắt từ ba chữ "Tâm Ma Dẫn" chuyển sang Bách Lý Đông Quân, rốt cuộc là tâm ma gì đã khiến y bị giày vò đến mức này?
Nghĩ đến đây, hắn ôm y chặt hơn, giống như muốn bảo vệ y khỏi mọi đau khổ xâm lấn.
Năm ngày sau, Vong Ưu chia tay bọn họ, nắm tay Vô Thiền đi xa.
Vô Thiền nhảy nhót ngẩng đầu tò mò hỏi: "Sư phụ, huynh ấy sẽ khỏi bệnh chứ?"
Vong Ưu cười hiền từ: "Chắc chắn sẽ khỏi."
Vô Thiền reo lên vui sướng: "Tuyệt quá! Diệp đại ca nói đợi huynh ấy khỏe lại sẽ cùng đến thăm con, còn nói sẽ mua cho con một cây kẹo hồ lô!"
"Haha, vậy con phải cẩn thận kẻo hỏng răng đấy."
"Không đâu, sư phụ một cây, con một cây, Diệp đại ca một cây, con một cây, Quân đại ca một cây, con một cây, huynh ấy... Tên của huynh ấy dài quá, con không nhớ, nhưng đợi huynh ấy khỏi bệnh phải bù thêm hai cây, con một cây." Vô Thiền đếm lại bằng ngón tay: "Như vậy con mới ăn bốn cây thôi."
Nghe cách chia này Vong Ưu chỉ biết lắc đầu: "Con đúng là đồ ham ăn, bốn cây mà còn không nhiều sao?"
"Ơ, không nhiều không nhiều." Vô Thiền sợ sư phụ không cho, lập tức chuyển chủ đề: "Đúng rồi, sư phụ, ngài có nói với Diệp đại ca chúng ta sẽ đi đâu không?"
Thấy Vong Ưu lắc đầu, Vô Thiền cuống lên: "Sư phụ, ngài không nói với huynh ấy, đến lúc đó làm sao huynh ấy biết đường đến gặp chúng ta?"
"Con cứ yên tâm, sẽ có người đưa hắn đến."
Vô Thiền vội hỏi: "Ai vậy? Huynh ấy có nhớ mua kẹo hồ lô cho con không?"
"À, cái này thì hắn thật sự không biết."
Vô Thiền lập tức chạy nhanh hơn, vừa chạy vòng quanh Vong Ưu vừa nói: "Vậy thì không được! Sư phụ! Ngài nói với huynh ấy đi! Diệp đại ca đã hứa với con rồi! Không được quên đâu đấy!"
"Sư phụ! Sư phụ đi chậm lại, đợi con với!"
Tác giả: 茶饼子 - Người dịch: Canary
___
Chương PN anh Chi ảnh biết anh Quân trọng sinh nha bà con=(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com