Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Diệp An Thế đáng yêu xuất hiện, Diệp Đỉnh Chi "đổ vỏ"

___

Diệp Đỉnh Chi bị một câu "huynh đệ tốt" của Bách Lý Đông Quân làm cho lục phủ ngũ tạng như bị vặn xoắn, lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, nói ra thì không phải, nuốt vào thì cũng không xong.

Nếu so vận mệnh như một cái cây, dinh dưỡng từ rễ được hấp thu theo các cành nhánh khác nhau, chảy đến ngọn kết ra quả hoàn toàn khác nhau.

Cành của Diệp Đỉnh Chi từng bị sâu mọt ăn mòn, Bách Lý Đông Quân nghiêng ngả mọc lên, không đứt cành mục nát, từ chỗ gãy lại mọc ra nhánh mới.

Vận mệnh chính là từ những điểm xoay chuyển, phân nhánh ra những kết cục khác nhau.

Xung quanh là một cánh rừng tối đen, càng làm sắc mặt Diệp Đỉnh Chi thêm nặng nề, giống như không thấy được điểm cuối.

Đột nhiên, Diệp Đỉnh Chi dừng bước.

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Diệp Đỉnh Chi thấp giọng đáp: "Nơi này có gì đó không ổn."

Khi Bách Lý Đông Quân được đưa lên tiên sơn, ý thức còn mơ hồ, không rõ ràng, khi tỉnh lại chỉ thấy trời đã tối. Qua lời nói của Diệp Đỉnh Chi, y mới nhận thấy sự kỳ lạ xung quanh, quá yên tĩnh, không có tiếng chim hót.

Diệp Đỉnh Chi nhìn xung quanh qua ánh đêm, rõ ràng chính là khu rừng mà Mạc Y dẫn đến, Mạc Y nói nơi đây linh khí vượng nhất, có thể giúp hắn tĩnh tâm dưỡng thần.

Khi đến, Diệp Đỉnh Chi cũng dẫn theo Bách Lý Đông Quân như vậy, đi khoảng một thời gian uống trà, nhưng hiện giờ đã đi loanh quanh hơn một nhang đèn, nước trong ấm trà có lẽ đã cạn hết mới thấy ở xa có ánh sáng mờ nhạt.

Bách Lý Đông Quân chỉ về phía đó: "Đi xem thử, có thể là bị lạc đường rồi."

Y định bước xuống đi bộ, Diệp Đỉnh Chi im lặng từ chối, nâng mông y lên, bước nhanh về phía ánh sáng.

Đi được một đoạn, không khí xung quanh như đột ngột trở nên đặc quánh, cả hai cảm nhận được sự khác lạ, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy dưới chân như có gió thổi, đột nhiên bước về phía trước, bức tường vô hình vừa rồi lập tức biến mất.

"Kỳ quái, hình như không gian bị biến dạng rồi." Cả hai đều thuộc tầm cảnh giới cao, cảm nhận rất nhạy bén, vừa rồi không phải ảo giác.

Diệp Đỉnh Chi nói với Bách Lý Đông Quân: "Ôm chặt nhé!" rồi thả tay ra cầm lấy chuôi kiếm.

Cảnh vật xung quanh lặng lẽ thay đổi, cả hai cảm thấy quen thuộc, nhưng một lúc mới nhận ra, đành phải tiếp tục theo con đường đi tiếp.

Cuối cùng, bọn họ thấy một ngôi nhà tranh.

Đó chính là nhà của "Diệp Đỉnh Chi" ở Cô Tô.

Không có gì lạ, kiếp trước Bách Lý Đông Quân chỉ vội vã ghé qua vào ban ngày, kiếp này Diệp Đỉnh Chi chỉ thấy qua hồi ức của Bách Lý Đông Quân, còn qua loa sơ sài.

Họ không phải đang ở trên tiên sơn sao? Sao lại đến Cô Tô rồi?

Bách Lý Đông Quân ngạc nhiên: "Cảnh giới của tiên nhân có thể vượt qua vũ trụ, trước đây chỉ nghe nói, bây giờ mới được thấy."

Hiện tại không phải lúc để cảm thán kỳ diệu của thế giới, bọn họ cần nhanh chóng trở lại tiên sơn tìm Mạc Y, giải trừ công lực tà niệm của Bách Lý Đông Quân, bởi vì mạch lạc của y có nguy cơ tràn đầy bất cứ lúc nào.

Diệp Đỉnh Chi định quay lại, bức tường dày vừa rồi chắc chắn là điểm giới hạn của không gian.

Bách Lý Đông Quân vội vã vỗ vai hắn ra hiệu: "Phía trước có ánh đèn, đi xem thử đi."

Trong lòng Diệp Đỉnh Chi hơi bực bội, có gì đáng xem chứ? Đây là nhà của "hắn" từng ở với Dịch Văn Quân, Bách Lý Đông Quân hoàn toàn không quan tâm đến việc hắn từng sống với người khác sao?

Bách Lý Đông Quân càng thành thật càng không để ý, Diệp Đỉnh Chi lại càng cảm thấy ức chế, càng quan tâm.

Vì vậy hắn hít một hơi, thuận theo ý y đi gần đến nhà tranh.

Mở cửa lưới tre, trong sân vắng lặng, chỉ có một chiếc đèn lồng đơn độc bị vứt trên mặt đất.

Diệp Đỉnh Chi nhìn qua vài lần nói: "Nơi này cũng không có gì cả, chúng ta đi thôi."

"Được rồi."

Nghe thấy Bách Lý Đông Quân có vẻ thất vọng, Diệp Đỉnh Chi nhíu mày.

Đã đến đây rồi, Cô Tô còn ai nữa, không thấy người làm y thất vọng đến vậy sao?

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy chắc mình điên rồi, lại đi ghen với chính mình.

Nơi quái quỷ này không thể ở lâu hơn nữa, hắn chuẩn bị bỏ đi thì bị vấp một cái, cúi xuống nhìn, một đứa trẻ chỉ cao bằng chân hắn đang kéo váy của hắn, giọng nói trẻ con hơi mơ hồ: "Cha."

Một chữ này giống như một tia sét đánh thẳng vào đầu Diệp Đỉnh Chi: "Ngươi là ai?"

Có thể ăn cơm tùy tiện, nhưng không thể nhận cha bừa bãi đâu nha!

Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, Bách Lý Đông Quân không biết từ đâu có sức lực, nhảy xuống từ lưng hắn, chỉ là khi xuống đất không đứng vững, cơ thể lảo đảo một chút, theo đà ngồi xuống trước mặt đứa trẻ bất ngờ xuất hiện, kích động ôm lấy bé gọi: "Tiểu An Thế!"

Sau đó quay đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi vẫn đứng ngây ra đó, tố cáo: "Cha của nó chính là ngươi!"

Ầm, đó là một cú sốc nặng nề, giống như sấm sét đánh vào đầu Diệp Đỉnh Chi.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được lưỡi mình như bị thắt nút trong miệng.

Nhìn kỹ đứa trẻ, các nét mặt thực sự có chút giống hắn, đặc biệt là đôi mày và mắt, gần như giống hệt.

Diệp Đỉnh Chi chợt nhớ ra, kiếp trước hắn có một đứa con tên là Diệp An Thế.

Nhưng ảo quá rồi đó, Diệp Đỉnh Chi nhìn gương mặt giống mình bảy phần, tâm trạng rối loạn hiện rõ trên mặt.

So với hắn, Diệp An Thế lại bình tĩnh hơn nhiều, đứa trẻ này dường như rất thiếu tình cảm gia đình, nương đã bỏ bé đi khi mới hai tuổi, cha cũng bị ma hóa, còn nhỏ mà đã phải trải qua phong ba bão táp, bị cuốn vào các thế lực tranh giành, chứng kiến toàn bộ sự dơ bẩn và xấu xa của nhân thế.

Trên trán có một vệt đỏ, báo hiệu thân phận con của ma đầu, trông rất tà ác.

Đôi mắt sáng trong của bé chăm chú nhìn Diệp Đỉnh Chi, giống như đang suy xét điều gì, mãi lâu sau mới chớp mắt: "Không đúng, ngươi không phải cha của ta."

Bé nhận ra rằng cha của bé đã chết rồi.

Đầu nặng quá, Diệp An Thế tưởng mình lại nằm mơ, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, bé muốn nhìn lại khuôn mặt của Diệp Đỉnh Chi nhưng không dám nhìn, vì khi tỉnh dậy, cha bé vẫn chết.

Đối mặt với đứa trẻ đang im lặng khóc, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy lúng túng. Gió đêm thổi làm rơi lá khô, sân đã lâu không được chăm sóc, đầy lá rụng, phát ra âm thanh "sàn sạt."

Bây giờ đã là giữa thu, Diệp An Thế chỉ mặc một bộ đồ mỏng, Bách Lý Đông Quân cảm nhận tay bé lạnh cho nên tháo áo choàng của mình ra, quàng vào cổ Diệp An Thế, định lau nước mắt cho bé, tay vừa chạm vào gương mặt mềm mại đã cảm nhận nhiệt độ cao trên làn da.

"Sao lại nóng thế này?" Bách Lý Đông Quân hơi hoảng hốt, sợ là tay mình lạnh nên bảo Diệp Đỉnh Chi xem thử.

Diệp Đỉnh Chi căng thẳng đưa tay ra, tay hắn rất lớn, gần như phủ hết mặt của Diệp An Thế, nhiệt độ cao trên trán và nước mắt bị gió thu làm lạnh truyền vào lòng bàn tay, Diệp An Thế mơ hồ nhìn hắn, huyết mạch giống nhau kết nối trong khoảnh khắc tiếp xúc.

Diệp An Thế thấy trước mắt đen kịt, hình ảnh của Diệp Đỉnh Chi trở nên mờ ảo, nhưng hành động lau nước mắt của hắn giống y như cha mình.

Gương mặt bị hai bàn tay xoa qua xoa lại, hình như không phải mơ. Trước đây khi mơ, cha chỉ cười với bé, nụ cười đó thật đắng, khi bé chạm vào, giấc mơ lập tức tỉnh.

Bách Lý thúc thúc nói với bé cha đã chết, đưa bé đến mộ cha. Cha của bé biến thành một đống đất, nằm trên đó thô ráp và cứng nhắc, làm bé cảm thấy đau đớn trong lòng, khóc không ngừng, khóc mệt rồi thì ngủ, tỉnh dậy lại không thấy Bách Lý thúc thúc đâu nữa.

Bé trở lại căn nhà tranh chờ đợi, đến hôm nay, Bách Lý thúc thúc lại dẫn cha bé xuất hiện đột ngột.

Thì ra y đã đi tìm cha, nhưng chết rồi có thể tìm thấy sao?

Bé có nhiều điều muốn hỏi, nhưng những câu hỏi vừa xuất hiện, giống như hơi nóng trong đầu bay lên, tỏa ra làn sương mù mênh mông, làm cho mọi thứ trước mắt đều trở nên ảo mờ.

Dựa vào sức lực cuối cùng, Diệp An Thế nắm chặt tay áo Diệp Đỉnh Chi, sợ hắn lại biến mất.

"Cha, đừng đi..."

Tác giả: 茶饼子 - Người dịch: Canary

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com