Chương 18
Dịch Văn Quân: À chá náo nhiệt quá sao thiếu ta được hhhh
Bách Lý Đông Quân: Cắn miếng hạt dưa thong thả đợi ai đó tới tự mình giải quyết nè, ta đẹp nên ta không cần ghen ⋆(ㆆᴗㆆ)*✲゚*。⋆
Diệp Đỉnh Chi như kiến bò trên chảo lửa: (ಥ﹏ಥ) Đông Quân nghe ta giải thích...
-----
Ánh nắng ngoài song cửa ấm áp, bên trong phòng đặt một tiểu tháp Diệp Đỉnh Chi ôm Bách Lý Đông Quân để y nằm trong ngực mình ngủ trưa tay nhu nhu eo y. Bách Lý Đông Quân thoải mái lười biếng rúc vào cổ hắn nhắm mắt, lông mi thật dài thỉnh thoảng lướt qua yết hầu người kia. Tay còn lại hắn cầm một cái quạt nhẹ nhàng phe phẩy giúp người trong lòng ngủ an ổn.
Bên cạnh tiểu tháp kê một cái bàn con, Diệp An Thế bĩu mỏ đang ngồi luyện chữ, Diệp Đỉnh Chi chuyển ánh mắt từ gương mặt ái nhân qua nét chữ như giun cào gà nhảy của Diệp An Thế không chịu được lấy chân đá nhóc nói thầm:
"Luyện cho đàng hoàng."
Diệp An Thế nhìn Bách Lý Đông Quân trong lòng Diệp Đỉnh Chi bày ra bộ dáng con không muốn luyện chữ đâu mếu máo chuẩn bị gào lên. Diệp Đỉnh Chi vội vàng che lại tai y quay ra nhóc con suỵt:
"Nhỏ giọng chút, tiểu nghĩa phụ con không khỏe đừng để y thức giấc."
Diệp An Thế đáng thương tự quệt nước mắt túm mỏ lại lèo nhèo:
"Con muốn ra ngoài cùng các tỷ tỷ chơi diều cơ"
Từ sau khi tới phủ trấn tây hầu tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều thay nhau sủng thằng nhóc này, Diệp Đỉnh Chi bóp trán nhìn người trong lòng mình, không biết y đang mộng đẹp gì khóe miệng hơi nhếch lên vô tình giống như đang cười nhạo hắn, ta là do sủng ái mà lớn đó... Diệp Đỉnh Chi sợ con mình bị chiều hư bắt nó ngồi luyện chữ:
"Không được, chưa chép xong bài thì con đừng mơ tưởng."
Nhóc con nhìn Bách Lý Đông Quân, cha sợ nhất là làm y không vui, nếu y đang ngủ mà bị đánh thức dĩ nhiên sẽ không vui. Nghĩ bụng nó lại tiếp tục uy hiếp cha nó bằng cách lấy đà chuẩn bị hét, Diệp Đỉnh Chi đành chào thua thả nó ra sân chơi. Diệp An Thế ngoãy mông cười híp mắt tung tăng tạm biệt sách vở.
Diệp Đỉnh Chi nhìn con mình đi khuất sau liền nhẹ nhéo má Bách Lý Đông Quân:
"Đều tại đệ."
Bách Lý Đông Quân không tỉnh lại quay đầu cọ vào người hắn như một con mèo nhỏ. Diệp Đỉnh Chi mỉm cười hạnh phúc vỗ vỗ lưng y:
"Ngoan tiểu Đông Quân, không trách đệ nữa."
—
Sau lễ cưới chấn động Diệp Đỉnh Chi phải trở về Thiên Ngoại Thiên xử lý sự vụ lỡ dở mấy tháng qua, Bách Lý Đông Quân tới Bồng Lai đảo tìm lại nội lực đã mất. Trước khi đi hắn giao hẹn sẽ tới với y sau nửa năm, hắn nhớ kiếp trước phải mất một năm tiểu Đông Quân mới khôi phục, hắn muốn mình là người đầu tiên ở bên y.
Tình hình bên phía Thiên Ngoại Thiên khá rắc rối, Nam Quyết không thấy Bắc Khuyết có động tĩnh đã bắt đầu rục rịch không yên. Diệp Đỉnh Chi sợ người thân xảy ra chuyện không may gửi Diệp An Thế tại Hàn tự, Trấn tây hầu phủ phái rất nhiều tinh anh cùng với hắn trở lại Bắc Khuyết, đời này có sự hỗ trợ từ Bách Lý gia hắn rất nhanh đã bình ổn tình hình nắm hoàn toàn đại cục nhưng thời gian nửa năm vẫn không đủ, hắn đành cắn răng làm ngày làm đêm cuối cùng cách thời gian y xuất quan một tháng làm xong mọi việc.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, Diệp Đỉnh Chi mắt thấy sắp tới ngày gặp ái nhân sốt ruột không chịu được sai người quét dọn lại toàn bộ đại cung. Hắn ở Thiên Ngoại Thiên chuẩn bị một viện tử xinh đẹp, xung quanh hơn trăm dặm phủ toàn hoa hạnh do chính tay hắn trồng, khí hậu nơi này khắc nghiệt nhưng thật may hoa hạnh vẫn sống tốt, Diệp Đỉnh Chi hí hửng nghĩ tới gương mặt y khi nhìn thấy chúng. Không biết có phải do hắn chọn đúng rồi không, từ khi trở về đây nơi băng nguyên tuyết địa này bỗng trở nên ấm áp hơn không ít, dân chúng Bắc Khuyết truyền tai nhau là do tông chủ cùng tông chủ phu nhân lưỡng tình tương duyệt cảm động trời xanh, Diệp Đỉnh Chi nghe lời bọn họ cảm thán vểnh râu sung sướng như điên.
Người tính không bằng trời tính tới ngày lên đường thì Mạc Kỳ Tuyên hốt hoảng chạy tới dâng một tấu thư, Diệp Đỉnh Chi chống hông cau mày:
"Chuyện gì ngươi tự quyết đi, ta không quản trong thời gian này."
Mạc Kỳ Tuyên nhìn tông chủ đầy khó xử:
"Cái này... người mau xem qua tấu thư trước."
Diệp Đỉnh Chi không tình nguyện mở tấu thư ra liếc qua, mắt hắn dừng lại ở hai chữ to lù "Hòa thân" khóe mắt giật giật sau đó quẳng đi:
"Không Hòa, Hòa Hòa khỉ gì nhà ta có tông chủ phu nhân rồi."
"Cái này, Nam Quyết có tục nếu người từ chối nàng ấy nàng sẽ phải lên giàn thiêu sống."
Diệp Đỉnh Chi trợn mắt, sao lại có cái tục lệ như vậy? Tuy vậy lòng mong muốn gặp lại ái nhân khiến hắn qua loa quyết định:
"Được rồi thế cứ cho nàng ta vào thành đã, đợi ta đón tông chủ phu nhân của ta về rồi tính."
Mạc Kỳ Tuyên chắp tay tuân lệnh rồi lui ra, Diệp Đỉnh Chi không chờ nổi nữa nhanh chóng leo lên ngựa phóng vun vút đi, sau lưng hắn là cả một đoàn người vận sức hoa lệ.
Bách Lý Đông Quân đời này xuất quan sớm hơn đời trước ba tháng vừa bước ra đã gặp ngay Mạc Y mỉm cười nhìn mình:
"Tiểu Bách Lý người ngươi nói vẫn chưa đến đâu hay là quay lại bế quan thêm lần nữa?"
"Mạc Y tiền bối người là đại nhân sao cứ thích chọc ngoáy chuyện của tiểu nhân vậy?"
"Ta là địa tiên, người dưới đất toàn là tiểu nhân ta không quản ai quản."
Bách Lý Đông Quân cấm khẩu nhìn người thanh niên trước mặt, Mạc Y cười làm lành:
"Được rồi thực ra có người đã đợi ngươi đó"
Hai mắt Bách Lý Đông Quân lập tức phát sáng khiến Mạc Y cười càng lớn:
"Tiểu Bách Lý ngươi ở sau phiến đá luyện được công phu gì vậy, sao vừa ra đã giống như cái đèn bật tắt liên tục. nếu ta nói người tới là một nữ nhân thì..."
"Là Nguyệt Dao?"
Bách Lý Đông Quân lại xụ mặt đoán, Mạc Y lắc đầu, y không biết là ai liền chắp tay chào vị địa tiên tự mình ra đảo. Người tới là Dịch Văn Quân cùng sư huynh Lạc Thanh Dương của nàng.
---
Au: Hứa đây là cú plot cúi hhh, chủ đích để hai đứa phát cơm chó thoi chứ ko có gì nguy hiểm =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com