Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ R18 ] Của Ta

#Đoản được dịch bởi Yui, giống bản gốc khoảng 60%.
# R18, Hang động play, hồ play,...
#Sử dụng bối cảnh nhân vật trong tiểu thuyết, không có bối cảnh người yêu thời thơ ấu.
# Nếu ai thấy đoản này được translate rùi thì mọi người báo tui nha, tui sẽ xóa đoản he.

//////

...

" Huynh không nhập ma!!"

"Không, ta đã nhập ma rồi"

"Đôi mắt này là đôi mắt đẹp nhất mà huynh từng thấy, Đông Quân. Trên đời này không có ai đẹp hơn đệ cả."

....

Bách Lý Đông Quân một mình chạy tới Lang Nguyệt Phúc Địa. Y nhìn thấy Diệp Định Chi và một người đàn ông đầu tóc rối bù đang đối đầu nhau.

Người đó hẳn là thủ lĩnh của Thiên Ngoại Thiên, Nguyệt Phong Thành.

Nhìn thấy nội lực của hai bên đối đầu nhau, phần lớn nội lực của Diệp Đỉnh Chi dường như bị hút đi, biểu cảm vô cùng đau đớn. Bách Lý Đông Quân không còn quan tâm nhiều nữa, bước lên trước truyền nội lực vào trong hỗn loạn.

Không, không thể để Diệp Đỉnh Chi mất đi nội lực, bằng không huynh ấy sẽ phải chết! Mình phải cứu huynh ấy!

Nhưng điều mà Bách Lý Đông Quân không ngờ tới chính là, sự va chạm của ba luồng nội lực đã khiến cục diện thay đổi một cách kịch liệt. Bách Lý Đông Quân kinh hãi cảm thấy nội lực của mình đang bị hút đi từng chút một, mà nguồn gốc không phải từ Nguyệt Phong Thành, thủ lĩnh của Thiên Ngoại Thiên Tông, mà là huynh đệ tốt của y, Diệp Đỉnh Chi.

Bách Lý Đông Quân cố gắng muốn thoát khỏi sự áp đảo này, nhưng không có cách nào.

"Diệp Đỉnh Chi!"

Y gọi tên của hắn.

Không có phản hồi.

"Diệp Đỉnh Chi!!!"

Bách Lý Đông Quân lại cao giọng hét lớn. Cuối cùng, Diệp Đỉnh Chi quay sang nhìn anh. Bách Lý Đông Quân vô cùng kinh ngạc.

"Diệp Đỉnh Chi! Huynh mau dừng tay lại ngay!"

Y nhìn hắn ta, nhưng có vẻ như hắn ta không nhìn y. Ánh mắt của Diệp Đỉnh Chi có vẻ không có tiêu cự.

Có phải là huynh ấy không? Anh ấy nhập ma rồi ư?

"Diệp Đỉnh Chí, huynh..."

Trước khi kịp nói hết lời, Bách Lý Đông Quân đã nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi đi về phía Nhạc Phong Thành, người đã ngã gục trên mặt đất, phần lớn nội lực đã bị hút hết. Hắn ta đặt tay lên đầu, Bách Lý Đông Quân cảm nhận được một luồng năng lượng chân chính dâng trào. Trong nháy mắt, giáo chủ đã biến thành một cái xác như thể toàn bộ nội lực của ông ta đã bị hút mất.

Bách Lý Đông Quân sợ hãi.

Cảnh tượng này thật quá kinh hoàng. Mặc dù y đã từng chứng kiến ​​những cao thủ mạnh mẽ chiến đấu với nhau, phá hủy nửa tòa lầu và suýt bị giết bởi một tên sát thủ, nhưng cảnh giết chóc điên cuồng và tàn khốc như vậy vẫn khiến y cảm thấy rùng mình.

Hơn nữa, "ác quỷ" lại chính là huynh đệ tốt nhất của y - Diệp Đỉnh Chi.

Bách Lý Đông Quân vẫn bị sức mạnh khủng khiếp do Diệp Đỉnh Chi phát ra hút lấy nội lực khi nãy khiến y không thể nhúc nhích. Y chỉ có thể nhìn Diệp Đỉnh Chi từng bước một đi về phía mình với đôi mắt đỏ hoe.

Bách Lý Đông Quân đang định gọi hắn, nhưng vừa mở miệng, đã bị hôn mất. Y mở to mắt, nhìn Diệp Đỉnh Chi với vẻ không tin nổi.

Đôi môi bị lưỡi tách ra, lưỡi của hắn trường vào bên trong mà thâm dò nơi ngọt ngào nhất trong miệng của y.

Sau khi cuối cùng cũng có cơ hội để thở, Bách Lý Đông Quân bắt đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi mà la mắng:

"Diệp Đỉnh Chi, huynh điên rồi! Huynh định làm gì hả?!"

Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình thật sự bị ma nhập rồi. Cả hai đều là nam nhân, sao hắn ta có thể làm như vậy!

Nhưng Diệp Đỉnh Chi lại làm như không nghe thấy. Hắn tháo dây áo của Bách Lý Đông Quân ra, trói tay hắn lại, nhấc bổng y lên rồi ấn y vào bức tường đá.

Không có cơ hội phản kháng, quần áo của Bách Lý Đông Quân bị xé rách một cách tàn nhẫn, để lộ làn da trắng nõn.

Diệp Đỉnh Chi giữ chặt Bách Lý Đông Quân, dùng tay xoa xoa eo của hắn, khiến Bách Lý Đông Quân cảm thấy kỳ lạ.

"Diệp Đỉnh Chi...huynh...huynh đang làm gì vậy? Huynh, huynh tỉnh lại đi..."

Mặc dù đã có chút mệt mỏi, Bách Lý Đông Quân vẫn cố gắng đánh thức ý thức của người trước mặt.

Y vẫn cảm thấy Diệp Đỉnh Chi nhất định là điên rồi mới có thể như vậy.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình đã nhìn nhầm. Người ngồi phía trên y dường như đang mỉm cười. Y vừa định nói thì đột nhiên khựng lại.

Nơi cấm địa lần đầu tiên bị người ngoài chạm vào, Bách Lý Đông Quân trong phút chốc có chút hoảng hốt. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? !

Diệp Đỉnh Chi cầm vật đó, đầu tiên chậm rãi vuốt ve, thậm chí không dùng nhiều sức. Chỉ riêng điều này thôi, Bách Lý Đông Quân đã không thể chịu đựng được nữa. Y chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy điều này là sai.

Nhưng, nhưng tại sao y lại cảm thấy có đôi chút thoải mái?

Không, không đúng, đáng lẽ không nên như thế này!

Nhưng phản ứng của cơ thể đã phản bội lại y. Gò má của Bách Lý Đông Quân dần dần ửng đỏ, trong mắt cũng phủ một tầng sương mù.

“Hà…Hà…”

Y cố gắng nói, nhưng tất cả những gì phát ra từ đôi môi tôi chỉ là tiếng thở hổn hển đầy thích thú.

Nhìn thấy bộ dạng của Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi càng thêm hài lòng. Hắn giữ chặt vật nhỏ cứng ngắc đó và tăng tốc độ vuốt ve lên xuống với lực mạnh hơn.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy máu bắt đầu nóng lên, một luồng khoái cảm không ngừng truyền đến từ hạ thân kích thích mọi dây thần kinh trong cơ thể hắn.

“Haaah…Haaah…huynh…huynh mau buông ra…”

Đã quá muộn, nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn cố chấp muốn dừng lại tất cả, ngăn cản Diệp Đỉnh Chi.

Nhưng bây giờ Diệp Đỉnh Chi làm sao có thể nghe lời y chứ? Hắn ta chỉ chơi đùa với y một cách vô đạo đức hơn giữa những tiếng rên rỉ và thở hổn hển của cậu.

“Ha ha... "

Bách Lý Đông Quân bị Diệp Đỉnh Chi bắt xuất tinh. Thân thể, mặt đất, thậm chí là tay của Diệp Định Chi đều dính tinh dịch tung tóe khắp nơi.

Bách Lý Đông Quân đỏ mặt từ mặt đến cổ.

Y, Bách Lý Đông Quân, thế mà lại ra trong tay của ca ca mình... Y không thể chấp nhận được sự thật này.

Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với sự thật này.

Nhưng may mắn thay, đối phương đã nhập ma, có lẽ sau khi tỉnh lại, hắn ta cũng sẽ không nhớ gì nữa...

Nhưng y nghe thấy tiếng cười khúc khích.

"Đông Quân."

Bách Lý Đông Quân đột nhiên mở mắt.

"Huynh... Huynh.... Huynh..."

Bách Lý Đông Quân vô cùng kinh ngạc, hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh.

Y nhìn Diệp Đỉnh Chi, phát hiện ánh mắt của hắn ta không hề thay đổi, vẫn trong trẻo như trước.

Diệp Đỉnh Chi, hắn không nhập ma!

" Huynh không nhập ma!"

"Không, ta đã nhập ma rồi"

Bách Lý Đông Quân đã từng đọc và nghe những câu chuyện về việc tẩu hỏa nhập ma trong sách vở và từ những người khác, nhưng y không sáng suốt bằng Diệp Đỉnh Chi.

Trước khi kịp suy nghĩ, Bách Lý Đông Quân đã bị động thái tiếp theo của Diệp Đỉnh Chi kích thích. Y cảm thấy cơn đau dữ dội từ dưới cơ thể, cơ thể y như muốn rách ra từng mảnh.

Y mở to mắt cố gắng nhìn rõ người trước mặt, nhưng cơn đau đột ngột và cảm giác chảy nước mắt khiến mắt y không kiểm soát được mà ướt đẫm, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhòe.

Y không thể nhìn rõ cảnh vật cũng như những người ở phía trước.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy sức lực bên trong của mình đang dần dần cạn kiệt. Nỗi đau bên trong và bên dưới khiến y ngày càng yếu đi. Y khó có thể chống đỡ được thân thể gãy nát này, định trượt xuống bức tường đá thì bị Diệp Đỉnh Chi vô tình ngăn lại.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình bị nhấc lên. Diệp Đỉnh Chi dùng hai tay nắm chặt chân y, nhấc hắn lên, để lưng y dựa vào bức tường đá phía sau.

Hành động này khiến thứ bên dưới anh ta càng siết chặt và sâu hơn. Thân thể Bách Lý Đông Quân run lên, giống như bị kích thích rất lớn.

“ Ah…”

Y không thể kìm được tiếng hét.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình sắp bị xé thành từng mảnh. Y không thể chịu đựng được nữa và lắc đầu, lắc mạnh cơ thể, cố gắng thoát khỏi sự xâm lược.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy đau đến mức không nhịn được khóc, sau lưng cũng đau nhói.

Nhìn Bách Lý khóc lóc thảm thiết, Diệp Đỉnh Chi nhìn chằm chằm vào vết máu trên lưng y do sự tiếp xúc trên bức tường đá tạo thành những vết trầy xướt..

Bách Lý Đông Quân đột nhiên cảm thấy sức nặng trên người được giải thoát, cảm giác dị vật ở nửa thân dưới biến mất, cơn đau cũng giảm dần.

Diệp Đỉnh Chi từ từ lùi ra sau.

Cả hai đều im lặng.

Sự im lặng chết chóc.

"Diệp Đỉnh Chi, tên khốn kiếp!"

Bách Lý Đông Quân cứ chửi rủa như vậy hồi lâu, bây giờ y chỉ muốn đánh chết người trước mặt này.

Hai tay bị trói, y chỉ có thể dùng thân mình đánh Diệp Đỉnh Chi.

Bên cạnh bức tường đá có một hồ nước, hai người rơi xuống nước.

Diệp Đỉnh Chi không hề tức giận. Ngược lại, hắn vòng tay qua eo Bách Lý Đông Quân, ghé môi vào tai cậu, hơi thở phả ra như muốn thiêu đốt y.

"Đông Quân , làm thú cưng của ta được không?"

Bách Lý Đông Quân cảm thấy Diệp Đỉnh Chi thật sự điên rồi mới nói ra những lời vô nghĩa như vậy.

"Hugh, huynh muốn thế à!"

Bách Lý Đông Quân yếu ớt vỗ vào mặt nước, nhưng điều này không có tác dụng răn đe đối với Diệp Đỉnh Chi. Hắn mỉm cười và hôn y, không để ý đến việc Bách Lý Đông Quân cắn chặt môi anh, thậm chí sau khi nếm máu cũng không chịu buông ra.

Những ngón tay thon dài từ từ trượt vào làn da mềm mại, toàn thân Bách Lý Đông Quân căng thẳng.

Huynh ấy đang làm gì thế này!

Cảm giác xấu hổ dâng trào lần nữa, Bách Lý Đông Quân cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Diệp Đỉnh Chi.

“Ha... ha..."

Bách Lí Đông Quân bây giờ không phải là đối thủ của Diệp Đỉnh Chi. Y không có khả năng chống cự và giống như một món đồ chơi trong tay hắn ta. Y bây giờ thậm chí còn không thể thoát khỏi chiếc dây đang trói chặt tay mình.

"Yên tâm đi, đừng nhúc nhích. Vừa rồi ta quá nóng vội. Bây giờ, cứ từ từ thôi."

Lời nói của Diệp Đỉnh Chi rất nhẹ nhàng, cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng đối với Bách Lý Đông Quân thì lại giống như một mệnh lệnh trước khi hành hình. Bách Lý Đông Quân nghĩ tới cảnh tượng vừa xảy ra bên bức tường đá.

Đau quá. Đau quá.

Diệp Đỉnh Chi lại đưa thêm một ngón tay vào, khiến người trong lòng không ngừng run rẩy.

"Không... ừm..."

Bách Lý Đông Quân từ nhỏ đã được cưng chiều, chưa từng trải qua cảnh này. Chỉ sau vài cử động, mắt y lại đỏ trở lại. Y ngước mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi, đối phương lại nhìn y với ánh mắt như đang mỉm cười.

Y lập tức nổi giận và nói:"  Diệp Đỉnh Chi, đồ khốn nạn! "

Bách Lý Đông Quân đang định tấn công, nhưng ngón tay thứ ba đâm vào khiến y mất hết sức lực trong nháy mắt. Cơ thể y mềm nhũn, cảm giác ngứa ran và tê liệt kích thích y, và phần thân dưới của y thậm chí còn lạ lẫm hơn.

"Được rồi."

Bách Lý Đông Quân không hiểu Diệp Đỉnh Chi đang nói gì.

Nhưng khi Bách Lý Đông Quân cảm giác có thứ gì đó tiến vào trong cơ thể của y, y rõ ràng cảm giác được đó không còn là ngón tay nữa, mà là của Diệp Định Chi...

Bách Lý Đông Quân lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Thực ra hắn ta muốn...

"Không... Diệp Đỉnh Chi... Ư..."

Mặc dù đã mở rộng trước đó, nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn không thể chịu đựng được thứ  to lớn đó vào bên trong.

“Ugh…Haaa…Haaa…Ngươi, ngươi cút ra ngoài…”

Bách Lý Đông Quân bật khóc, nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn không có ý định dừng lại. Thay vào đó, hắn ta lại tiến sâu hơn, sâu hơn nữa, liên tục thúc vào bên trong của Bách Lý Đông Quân. Mặt nước gợn sóng theo từng đợt sóng nhấp nhô, đập vào mép hồ tạo nên những tiếng động dữ dội, tiếng va chạm giữa cơ thể hai người cũng phát ra những tiếng xèo xèo.

Thật là dâm đãng, thật là dâm đãng.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy giờ phút này mình thật sự giống như một con mèo chuyên đi mua vui cho người khác.

Đột nhiên, Diệp Định Chi dường như chạm vào thứ gì đó, Bách Lý Đông Quân lập tức bị kích thích mà bắn ra.

Một cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây.

Đó... Đó là gì vậy?!

Bách Lý Đông Quân vẫn còn hoang mang, nhưng cú thúc của Diệp Định Chi lại càng lúc càng dữ dội, khiến y không thể khống chế được mà hét lên.

Y bỗng nhiên cảm thấy sợ tiếng rên rỉ của chính mình.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy lần này mình điên rồi.

“Haaaa…Haaaa…Không, không…Ối…”

Sau khi liên tục thúc vào chỗ đó nhiều lần, Bách Lý Đông Quân vừa khóc vừa bị đẩy đến mức phải xuất tinh đến mức cực hạn trong lòng Diệp Đỉnh Chi.

Mệt mỏi quá, mắt của Bách Lý Đông Quân đã có chút mơ hồ, nhưng y lại cảm thấy Diệp Đỉnh Chi lại bắt đầu động đậy...

Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh dậy thì đã là buổi tối ngày hôm sau.

Chỉ khi thông qua cuộc trò chuyện với người lính canh ngoài cửa, y mới biết được thời gian. Thực ra y đã ngủ thiếp đi, không, y đã bất tỉnh sau trận hoang ái đó và ngủ một giấc lâu.

Ký ức cuối cùng của Bách Lý Đông Quân là cảnh tượng bị Diệp Định Chi đánh bất tỉnh.

Liếc nhìn Bất Nhiễm Trần bên giường, Bách Lý Đông Quân chịu đựng đau đớn đứng dậy, miễn cưỡng cầm lấy chuôi kiếm. Bách Lý Đông Quân nhìn giường với ánh mắt giễu cợt.

Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi, ngươi làm như vậy với ta mà còn dám để kiếm của ta bên cạnh giường. Ngươi không sợ ta cầm kiếm cắt cổ ngươi sao?

Bách Lý Đông Quân kéo lê thân thể bị thương của mình, ôm Bất Nhiễm Trần đi ra ngoài cửa. Kỳ lạ thay, không có ai chặn y lại ngoài cửa nên y phải mò mẫm đi đến sảnh chính.

Bách Lý Đông Quân nhìn thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế đá ở giữa đại điện.

Là Diệp Đỉnh Chi!

Cơn giận trong lòng y đột nhiên bùng cháy.

"Diệp Đỉnh Chi!"

Bách Lý Đông Quân nghiến răng nghiến lợi gọi hắn, dùng hết sức lực.

Diệp Đỉnh Chi ngồi đó, không hề có ý định né tránh, chỉ nhìn Bách Lý Đông Quân chỉ mặc một tấm vải mỏng, cầm kiếm đi về phía mình.

Đoạn đường này thậm chí còn khó đi bộ. Bách Lý Đông Quân thậm chí còn cảm thấy quãng đường này còn dài hơn cả quãng đường từ Trấn Tây Hầu đến Thiên Ngoại Thiên.

Xì...đau quá.

Cảm thấy toàn thân đau nhói, nhưng lúc này Bách Lý Đông Quân chỉ muốn kề kiếm vào cổ nam nhân trước mặt.

Trước khi chạm vào Diệp Đỉnh Chi, tay cầm kiếm của Bách Lý Đông Quân đã trở nên run rẩy.

Với một tiếng " leng keng", Bất Nhiễm Trần đã rơi xuống đất.

Diệp Định Chi đứng dậy, đỡ lấy Bách Lý Đông Quân đang chuẩn bị ngã.

"Đông Quân, sao đệ không nghỉ ngơi một lát?"

"Diệp Đỉnh Chi, tại sao ngươi lại làm như vậy?!"

Diệp Đinh sửng sốt.

"Ta nghĩ đệ sẽ giết ta?!."

Bách Lý Đông Quân cũng sửng sốt. Bây giờ y thực sự rất hận Diệp Định Chi, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới việc giết hắn. Y chỉ muốn hỏi tại sao hắn lại làm thế thôi!

Tại sao?

Với tính cách của y, nếu có ai làm thế với y, y hẳn sẽ muốn chặt người đó thành từng mảnh, nhưng bây giờ...

Chính xác thì có vấn đề gì vậy?

"Huynh...ừm..."

Diệp Định Chi không cho Bách Lý Đông Quân cơ hội suy nghĩ mà hôn một cái. Với hắn bây giờ, Bách Lý Đông Quân đầu tóc bù xù xuất hiện trước mặt hắn chính là đang hiến dâng bản thân mình cho hắn.

Ban đầu hắn muốn để y nghỉ ngơi vài ngày. Những gì hắn làm ngày hôm qua có phần khắc nghiệt, nhưng rốt cuộc hôm nay y lại dâng mình cho hắn

Bách Lý Đông Quân bị hôn đến mức không thở được. Y đẩy Diệp Đỉnh Chi ra nhưng vô ích. Thay vào đó, tay y bị nắm lấy và bị ép vào một chiếc ghế đá, không thể cử động.

"Ưm...ưm...Um"

Cuối cùng, Diệp Đỉnh Chi buông Bách Lý Đông Quân ra, nhìn y thở hổn hển ở dưới thân mình. Khi ngực y phập phồng, quang cảnh mùa xuân ẩn dưới chiếc áo mỏng manh dần hiện rõ.

"Đông Quân, đệ có nguyện ý hiến thân cho ta không?"

Diệp Định Chi không nhịn được trêu chọc y.

Phần ngực nhạy cảm bị chạm đến, Bách Lý Đông Quân rùng mình.

"Đừng, đừng liếm..."

Khi nói những lời này, giọng nói của Bách Lý Đông Quân đã trở nên khàn khàn, đối với Diệp Đỉnh Chi mà nói, mỗi một âm thanh này đều là âm thanh của khoái cảm dục vọng.

Diệp Đỉnh Chi liếm vật nhỏ trên ngực mình một cách không kiêng nể gì, cởi hết quần áo của Bách Lý Đông Quân, vuốt ve đùi của hắn, khiến người đàn ông trong lòng càng thêm ham muốn, hai má ửng hồng. Cảm thấy có gì đó lạ lạ bên dưới, Bách Lý Đông Quân xấu hổ nhắm mắt lại.

Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy bộ dạng này của Bách Lý Đông Quân thì không nhịn được cười.

Trước đây sao hắn ta dám làm thế?

Hắn ta là con trai của một kẻ phản quốc và y lại là niềm kiêu hãnh của Trấn Tây Hầu Phủ.

Nhưng bây giờ, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.

"Đông Quân, đệ thật dễ thương."

Diệp Đỉnh Chi không khỏi khen ngợi.

Nhưng điều này nghe có vẻ như là lời chế giễu đối với Bách Lý Đông Quân. Y là ai? Tiểu bá vương của thành Càn Đông, thiếu gia của phủ Trấn Tây Hầu. Nhưng bây giờ y lại bị chèn ép và đối xử như thế này. Điều không thể chấp nhận được nhất là y thực sự có phản ứng với nó và trông như thể bản thân đang thích thú việc này.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy cuộc đời mình đã chấm dứt.

Điểm yếu của y lại bị tóm lấy, Bách Lý Đông Quân vô thức muốn đẩy tay Diệp Đỉnh Chi ra, nhưng hoàn toàn vô dụng. Không có nội lực , y không có khả năng chống trả lại Diệp Đỉnh Chi cường đại.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua lại tái diễn, Bách Lý Đông Quân lo lắng đến mức suýt khóc.

"Đừng... buông... ra... haah..."

Diệp Đỉnh Chi khéo léo điều khiển vật trong tay. Vật nhỏ bé đó bị tàn phá một cách đáng thương trong tay hắn ta, bị vuốt ve lên xuống, trở nên căng phồng và sưng tấy. Bách Lý Đông Quân cảm thấy như mình đang bị tra tấn.

Một lát sau, khoái cảm liên tục kích thích đại não, Bách Lý Đông Quân cảm thấy biểu cảm của mình nhất định rất mất mặt, nhưng lại không khống chế được, quá thoải mái.

Không, nó đang tới, nó đang tới...

“Ha ha...

Thân thể Bách Lý Đông Quân không ngừng run rẩy, lại lần nữa bắn về phía Diệp Đỉnh Chi.

"Đệ có thoải mái không, Đông Quân?"

Bách Lý Đông Quân không trả lời .

"Có vẻ như đệ không hài lòng lắm, để ta giúp Đông Quân thoải mái lại."

Bách Lý Đông Quân nghe Diệp Đỉnh Chi nói như vậy, cảm thấy có gì đó không ổn, định phản bác, nhưng không ngờ Diệp Đỉnh Chi lại trực tiếp đi vào.

Cơ thể dường như đã thích nghi với cái thứ bên dưới và không còn chống lại sự xâm nhập của vật lạ như ngày hôm qua. Đây cũng là lý do khiến Bách Lý Đông Quân cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Diệp Đỉnh Chi bắt đầu đâm vào như vậy, Bách Lý Đông Quân không nhịn được rên lên.

Đột nhiên, Bách Lý Đông Quân nghe thấy tiếng thị vệ ngoài điện, lập tức che miệng lại.

Không, y không thể để người khác nghe thấy giọng nói đáng xấu hổ như vậy được.

Nhưng y không thể kiểm soát được tiếng rên của bản thân. Thể lực của Diệp Định Chi không hề suy yếu. Thay vào đó, những cú thúc trở nên dữ dội hơn và sâu hơn. Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình sắp bị đập thành từng mảnh.

“À…mmmm…haah…haah…”

Tiếng va chạm của da thịt, tiếng nước chảy từ dưới thân, thậm chí cả tiếng cơ thể cọ xát vào ghế đá, đều là những thứ mà Bách Lý Đông Quân không thể bỏ qua.

Xong thật rồi!!!

"Thành Chủ !"

Không biết là tên lính mù nào xông vào. Sắc mặt Diệp Định Chi lập tức thay đổi, dùng áo choàng che kín người bên dưới.

" Cút!!!!"

Với đôi mắt đỏ ngầu, hắn hung hăng dùng nội lực bên trong đập một hòn đá vào người lính canh, khiến đầu hắn bị vỡ và chảy máu. Kẻ đó sợ hãi đến nỗi không thèm cầm máu mà chỉ biết bò bỏ chạy.

"Diệp Đỉnh Chi, ngươi dám làm như vậy, nhưng lại không dám để người khác nhìn thấy sao."

Bách Lý Đông Quân đau đớn đến mức không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nói từng chữ một.

Nhìn Bách Lý Đông Quân bên dưới, ánh mắt Diệp Đỉnh Chi đột nhiên trở nên dịu dàng.

"Ta sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấy cơ thể của đệ ngoại trừ ta. Cơ thể của đệ chỉ có thể cho ta xem mà thôi"

Bách Lý Đông Quân cười khinh thường.

"Ngươi là đồ biến thái!"

"Thì sao? Ta làm tất cả những điều này là vì đệ, Đông Quân."

Khi Diệp Đỉnh Chi biết được lý do tại sao Thiên Ngoại Thiên lại tìm người có võ mạch trời sinh, hơn nữa Bách Lý Đông Quân và hắn đều có võ mạch trời sinh , hắn muốn bảo vệ y khỏi tai họa này. Tuy nhiên, hắn đã đánh giá quá cao bản thân mình và đánh giá quá thấp tình cảm mà Đông Quân dành cho anh.

Hắn ta không ngờ rằng Nguyệt Phong Thành, người dường như đang ở bờ vực cái chết, lại có thể hút nội lực bên trong của hắn..

Hắn cũng không ngờ Bách Lý Đông Quân lại đi một mạch tới Thiên Ngoại Thiên để cứu hắn.

Trong tình huống này, hắn không có thời gian để dọn dẹp đống bừa bộn nên đành phải bỏ qua.

Diệp Đỉnh Chi hôn Bách Lý Đông Quân gần như tàn bạo, không chừa một chỗ nào trên môi hay đầu lưỡi của y.

Diệp Đỉnh Chi buông tay. Bách Lý Đông Quân thở từng hơi mệt mỏi, y nhìn Diệp Đỉnh Chi mà hỏi ra câu hỏi vẫn luôn làm y bận tâm.

"Tại sao..."

"Đông Quân, thực ra, ta đã thích đệ ngay từ lần đầu tiên đệ ngã xuống trước mặt ta và ngước nhìn ta.

Đó là đôi mắt sáng nhất mà ta từng thấy, Đông Quân, trên thế gian này không có ai đẹp hơn em. “

"Trước kia ta không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại, ta là thủ lĩnh của Thiên Ngoại Thiên này, toàn bộ Thiên Ngoại Thiên đều nghe lệnh ta, đệ cũng sẽ là người của ta."

Bách Lý Đông Quân cảm thấy bối rối trước những điều mình nghe được.

Cái gì? Huynh ấy thích mình sao?

Diệp Đỉnh Chi thích Bách Lý Đông Quân?

Nhưng trong tình hình hiện tại, Bách Lý Đông Quân đã không còn sức lực để suy nghĩ những chuyện này nữa.

Trận hoang ái tiếp tục diễn ra, Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình sắp ra, y không khỏi thẳng lưng. Y nhìn Diệp Đỉnh Chi với đôi mắt đẫm lệ, đối phương cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Sau một hồi run rẩy, cả hai cùng đạt cực khoái, cơ thể và chiếc ghế đá đều tràn ngập chất lỏng.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình mất hết sức lực trong nháy mắt.

Anh nằm trên chiếc ghế đá, thở hổn hển.

Có một cảm giác thỏa mãn.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật.

Diệp Đỉnh Chi thở hổn hển, nhìn Bách Lý Đông Quân.

"Đông Quân, ta cảm thấy ta vẫn có thể thêm."

Bách Lý Đông Quân bị sét đánh.

Mặt trời đã lặn từ lâu, và căn phòng trống trải trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ vào ban đêm, chỉ có tiếng thở, tiếng cơ thể va chạm, và tiếng rên rỉ không thể kìm nén được giữa môi và răng...

//////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com