Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Tiếng khóc tức tưởi từ tiểu viện vọng sang làm Hàn Diệp có chút ái ngại. Hắn gãi mũi nhìn Cơ Phát đang ngồi ăn cháo trắng giữa phong cảnh tiêu dao hữu tình, toát lên dáng vẻ của một tán tiên không màng thế tục.

Bên cạnh mỹ nhân đặt cây chổi lông trắng muốt. Đẹp đẽ đến hắn phải thốt lên, ngay cả đồ vật cũng vì y mà nhiễm vẻ mỹ lệ dị thường. Còn hắn, đang quỳ gối một bên, sơ hở liền bị cây chổi quất cho mấy cái.

Cơ Phát đi đường mệt nhọc, đến nơi đã thiếp đi khi nào. Hàn Diệp ôm y ngủ cả đêm, nào ngờ mặt trời vừa lên đã bị y đá ngay xuống giường.

Từ đầu hắn chỉ muốn giả vờ để Cơ Phát thương xót, rồi khiến y vì chút mất mát chiếm hữu mà giữ lấy mình. Nào ngờ ông trời có mắt, cho hắn suýt thì chết thật.

Hắn thực sự sợ nếu mình không còn, trong hoàng cung này ai sẽ thật lòng với Cơ Phát. Việc hắn muốn sinh hoàng tự với Từ Tấn, chỉ vì y có điểm yếu, lòng dạ đơn giản. Sau này Cơ Phát sẽ dễ bề điều khiển y.

Nhưng Hàn Diệp không hiểu, tại sao Cơ Phát lại trông đau khổ tới vậy. Chẳng phải hắn với y cũng chỉ là con cờ, hôm nay mặc hoàng bào, ngày mai có thể nằm dưới ba tầng đất lạnh hay sao?

Hắn cứ thế chờ xem rốt cuộc y muốn tính toán điều gì. Thật may, thứ bị quyền mưu tanh tưởi chốn hoàng triều vui lấp, chính là chân tình.

Có điều hắn lại không thể vứt bỏ Từ Tấn. Y là người duy nhất có thể ngồi nghe hắn vừa uống rượu vừa khóc lóc gọi tên Cơ Phát. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nửa đời sau của y và Lục Vi Tầm.

Hàn Diệp xem y như tiểu đệ đệ ngoan mà cả đời mình không có được, đối với y hết mực cưng chiều. Hôm đó ở Phật đường, hắn trêu chọc hỏi y có thật là muốn hắn thương y nhất không. Từ Tấn liền ghé lên tai hắn trả lời, Hoàng thượng nằm mơ hả.

Không ngờ lại khiến mọi chuyện đi xa đến thế.

Hoàng cung trăm hoa đua nở, mỗi người một vẻ phong phú sinh động. Nhưng Hoàng hậu hay bọn họ có xinh đẹp hay không, Hàn Diệp thật sự chẳng cần biết.

Mắt hắn chỉ nhìn về đoá hoa lê bọc trong sương tuyết, cao ngạo mà kiều diễm tuyệt trần bên cạnh mà thôi.

Hàn Diệp nhớ năm mình 4 tuổi lạc vào thế ngoại đào nguyên, nơi đó có một vị thần tiên áo trắng diễm lệ hơn tranh vẽ. Từ ấy cứ hễ cung nhân không để ý, hắn lại chạy tới ngắm nhìn mỹ nhân.

Không lâu sau hắn bị bắt lại, mới biết đó không phải thần tiên cao vời chẳng với tới, mà là vị mẫu hậu vốn xa rời tranh đấu hoàng cung của mình.

Lúc y bế hắn đi hái hoa đào, Hàn Diệp đã nói với y. Mẫu hậu thật xinh đẹp quá. Đến mức hơn hai mươi năm sau, hắn cũng không thể rời mắt khỏi người.

Đúng là thật xinh đẹp quá, liếc người ta cũng tràn đầy vẻ mỹ miều.

"Ngươi nhìn cái gì? Có tin ta đánh nữa không!"

"Ta yêu người!"

Cơ Phát cố gắng để không cười. Y nhướng chân mày đáp lại hắn.

"Ta yêu người! Ta yêu người! Ta yêu ngườii!"

"Bị bệnh à?"

Hàn Diệp nhìn y ngây ngốc. Ánh mắt như uống phải bùa mê. Hắn nói.

"Ta đã bệnh từ năm 4 tuổi rồi, vô phương cứu chữa.

Ta yêu Cơ Phát. Dù người là vị thần tiên lánh mình trong mỹ cảnh, hay Thái hậu uy nghi làm chủ hoàng triều. Cả khi người một tay chống đỡ thiên hạ, hay lúc yếu ớt tựa vào vai ta.

Chỉ cần là người. Duy nhất người."

Trái tim Cơ Phát loạn nhịp. Dù biết bao nhiêu lần nghe hắn nói lời mật ngọt, bên ngực trái y vẫn cứ như đứa trẻ lần đầu biết yêu đương.

Việc y mang thai không phải chuyện nhỏ, dù sao mối quan hệ giữa y và hắn chính là tử huyệt của bọn họ. Nếu không, y cần gì mắt nhắm mắt mở tha mạng cho Từ Tấn.

Cơ Phát bảo hắn đừng vội. Hắn còn non trẻ, chưa hiểu hết lòng dạ quần thần. Hàn Diệp là đứa trẻ biết vâng lời, lúc nào cũng nghe y hết mực. Ngoan tới đổi thuốc ngừa thai thành thuốc thụ thai, lừa y đến tận khi hài nhi ba tháng.

Y chưa đánh gãy chân hắn đã là nể mặt hài nhi lắm rồi.

Cơ Phát lạnh mặt không thèm nhìn hắn nữa. Y có phải yêu quái hút tinh khí con người đâu mà càng yêu trông Hàn Diệp cứ càng khờ. Còn nhìn nữa thì y sẽ tha cho hắn mất.

Mà đứa trẻ Từ Tấn đó cũng thật là. Y vừa liếc mắt một cái nó đã khai ra hết sạch. Hàn Diệp ngủ mớ gọi tên y bao lần nó cũng cố đếm cho bằng hết. Giống như nó chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi.

Nhưng mà, y lại biết. Có những thứ Hàn Diệp chẳng nói ra, không có nghĩa là hắn đã vượt qua được.

Việc ám ảnh y sẽ rời bỏ hắn.

Cơ Phát hít vào một hơi, nhàn nhạt chống cằm nhìn về xa xăm. Y nói, hệt như không cho ai nghe cả.

Phi tử, là con đường chết. Bọn họ được mấy người thật lòng với Hoàng đế. Huống chi là một Thái hậu có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào như y.

Sủng nam của Cơ Phát, vốn có khác gì Từ Tấn, vốn có khác gì y. Nếu được chọn lựa, ai chẳng muốn sống một cuộc đời yên nhàn, ngày ngày gặp được người mình yêu. Dại gì phải gây nên sóng gió, vấy máu bản thân.

Y biết họ có nỗi khổ, nhưng vẫn lợi dụng họ.

Họ biết mình chỉ như công cụ, vẫn nén lòng nói cười tranh sủng.

Ngày y nắm quyền xã tắc, triều chính rối ren, hùm beo chờ sẵn. Y sủng ái người nào, chính là cho gia tộc đó cơ hội chọn phe. Hoặc chờ đợi một ngày, diệt cỏ tận gốc.

Hậu cung không can dự chính sự, nói láo đến hoang đường.

Ngày thiên hạ thái bình, Cơ Phát ngày càng sa đoạ. Y muốn khi quyền lực chuyển giao, bọn giả nhân giả nghĩa kia sẽ một lòng ủng hộ Hàn Diệp. Dân chúng sẽ cho rằng Hoàng đế tốt hơn Thái hậu.

Vô tình, tạo nên vết thương lòng không thể lành lại cho người mình yêu.

Đôi tay y đã nhuốm máu người thân, gia tộc của bọn họ quá nhiều. Y không nhẫn tâm, Hàn Diệp cũng đã giúp y loại hết người đáng chết. Nên để những tội nghiệt này, chôn theo ân oán của đời trước.

Cơ Phát chưa từng một lần, nghĩ đến việc rời xa Hàn Diệp, hay thôi coi hắn là người quan trọng nhất đời mình. Ngay cả lúc y và hắn vẫn còn là mẫu tử tình thâm.

Hắn có thể đừng hạ thấp bản thân mình nữa được không?

Y hạ mắt nén tiếng thở dài. Kể lể về những gì đã làm cho người yêu, nghe thật thảm hại quá. Cơ Thái hậu cả đời chắc chỉ mở miệng được một lần. Thời gian còn dài, y chỉ muốn nói về tương lai của bọn họ.

Cơ Phát quay lưng đi vào hiên nhà. Giọng y vừa đủ để lọt vào tai Hàn Diệp.

"Ở trong cung để Hoàng đế giữ mặt mũi nên ta không phạt ngươi lần nào. Còn chỗ này, ngữ phu quân lừa lọc như ngươi thì cứ quỳ tới tối đi."

Mặt Hàn Diệp thộn ra cười hềnh hệch. Hắn xiêu vẹo chạy theo chân y. Miệng í ới gọi vang cả sân vườn.

"Thê tử ơi! Thê tử ơi! Gọi ta lại một lần nữa đi! Ta lãng tai không nghe rõ."

"Ấy ấy thê tử ơi! Phu quân đi quỳ, phu quân đi quỳ ngay đây! Em đừng tức giận, hài nhi trong bụng sẽ ghét ta đó!"

"Hây thê tử ơi! Phu quân của em quỳ rồi nè. Hê hê hê, liếc ta là yêu ta lắm phải không?"

Giọng hắn cứ lanh lảnh vọng khắp mọi ngõ ngách của trang viên, át cả tiếng khóc tức tưởi bên tiểu viện sát vách. Đúng là, người nên gãi mũi ái ngại không phải hắn.

Được phô bày tử huyệt, đôi lúc khiến người ta thật hạnh phúc.

- Hết chương 11 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com