Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

nếu lúc đó (2)

từng câu nói, từng chi tiết của ngày hôm đó diệp anh có lẽ là cả đời này cũng không thể quên được. mỗi lần nhớ về ngày đó tim của cô như ngừng đập, đau như thể có hàng vạn cây kim không ngừng đâm vào, sau đó dùng sức khoét sâu, máu chảy đầm đìa.

"mẹ trang tìm mày?"

"ừ."

***

hôm đó là chiều thứ bảy, trang đã về nhà của cô ấy để soạn đồ cho chuyến bay vào ngày mai về hà nội. đêm đó diệp anh đang ngồi trên sofa coi phim cùng boorin với trạng thái vô cùng tốt đẹp. hay là nói, bây giờ là khoảng thời gian thoải mái và vui vẻ nhất đối với diệp anh trong suốt những năm gần đây. thật lòng diệp anh nghĩ, cô đối với cuộc hôn nhân cũ đó, nói không tiếc nuối là giả. cô dành hết thanh xuân và sức lực của cô cho nó, đánh đổi cả ước mơ và sự nghiệp trong showbiz để lùi về phía sau hỗ trợ cho anh ta. đổi lại là gì?

sự lừa dối, sự phản bội.

phải nói rằng suốt mấy năm giằng co đó chính là khoảng thời gian đen tối nhất của cô. diệp anh tự nhốt mình vào phòng không tiếp xúc với bất kì ai, không ngừng tự vấn và tự trách bản thân. cô cho rằng bản thân không phải là một người vợ và một người mẹ tốt. cô không đủ sức để tiếp tục gồng gánh nữa, sự thấy vọng cứ hết lần này đến lần khác cứ ập tới, một khi đủ thất vọng, lòng cô đã chết. chết từ giây phút thấy anh ta làm tình cùng với người con gái khác ngay trên giường của cô. nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt ngây thơ còn chưa biết rõ mẹ nó khóc vì điều gì lòng cô càng đau hơn.

mãi đến khi gặp em, sự dịu dàng đó như một rơm cứu rỗi lấy cuộc đời tựa như không còn một chút tia sáng nào của cô. một diệp anh lúc nào cũng toả ra năng lượng tích cực, đứng trước mặt em lại chẳng khác nào một chú cún nhỏ quấn quít không rời.

tim của diệp anh đã từng chết.

cũng đã từng sống lại.

diệp anh từng nói với trang khi tỏ tình với cô: "nếu không phải là trang thì chắc không là ai khác, trang không cần đồng ý, diệp chỉ muốn bài tỏ lòng mình mà thôi."

trang đáp: "em chưa từng thử yêu qua con gái, nhưng lần này em sẽ thử yêu anh. hy vọng chúng ta có thể bên nhau dài lâu, nhưng nếu không được em hy vọng diệp anh sẽ cho em rời đi."

"được."

chỉ như vậy nhưng cả hai đã ở bên nhau, diệp anh cứ ngỡ rằng nếu như có một ngày trang muốn đi cô có thể dễ dàng buông tay, nhưng cô đã lầm. càng ngày cô càng yêu trang nhiều thêm một chút, từng ngày một, cô lại càng muốn ở lại thế giới này thêm chút nữa.

Cuộc đời chính là thứ có tình nhất cũng là thứ vô tình nhất, ở cái ngày thứ bảy đó, mẹ trang đã tới. sự gặp mặt này đã chính thức đem trái tim vừa được chữa lành của diệp anh một lần nữa giết chết.

bà nhấn chuông cửa và diệp anh đã tưởng rằng là trang, cô hớn hở mở cửa, vui vẻ: "sao em lại bấm chuông cửa vậy?"

giây phút đối mặt với bà, diệp anh cứ ngỡ như mình chỉ là cái xác không hồn.

"chào cháu, bác là mẹ trang."

giọng của bà so với trang không khác là bao, điều khác duy nhất chính là giọng của bà mang theo sự đanh thép và cứng cỏi của một người làm trong bộ ngoại giao. trang giống mẹ đến tám mươi phần trăm, chính bản thân em cũng tự thừa nhận điều đó.

"cháu chào bác..." diệp anh lúc này chẳng khác nào là một kẻ hèn, lúng túng tới mức không biết phải làm gì tiếp theo.

"bác có thể vào nhà được không? đứng bên ngoài nói chuyện có vẻ không hay lắm."

"à... vâng ạ, cháu mời bác." diệp anh đứng sang một bên chừa lối đi cho mẹ trang, cũng cùng lúc đó, boorin hỏi: "là ai vậy mẹ cún? mẹ trang đúng không?"

có lẽ cô nhìn nhầm, nhưng trong phút chốc cô thấy được cái nhíu mày nhẹ từ mẹ của trang.

"boorin ngoan vào phòng chơi nhé, mẹ cún có khách rồi, một lát mẹ vào phòng chơi với con."

"vâng ạ."

không khí trong nhà lúc này đông cứng lại, ngột ngạt vô cùng, mãi một lúc diệp anh mới nói: "cháu mời bác ngồi, bác có muốn uống gì không ạ?"

"bác cảm ơn cháu, nhưng có lẽ không cần đâu, bác chỉ muốn ghé vào nói chuyện một chút sau đó bác sẽ bay về hà nội ngay trong đêm."

"vâng..."

"vậy cháu mời bác ngồi xuống ạ." đợi đến khi mẹ trang ngồi xuống, diệp anh mới ngồi: "bác bay vào đây..."

"chuyện của cháu với trang, bác ít nhiều đã biết rồi." chưa đợi cô nói dứt câu, mẹ trang đã lên tiếng cắt ngang: "bác hy vọng cháu hiểu."

"cháu..."

"bác đã nghe trang nhắc nhiều đến cháu, vốn từ đầu bác chỉ nghĩ hai đứa là bạn bè thân thiết giống như nó và cháu di, cũng không ngờ là mối quan hệ của hai đứa đi xa tới mức độ này."

"vâng..."

"bác mong cháu hiểu sắp tới cháu nên làm gì, bác cũng không mong bản thân bác lại nói những lời làm tổn thương cháu."

"chuyện này trang đã biết chưa ạ?" bàn tay dấu dưới bàn đã nắm chặt đến mức diệp anh có thể cảm thấy những ngón tay của cô bấu vào da thịt.

"lần này bác bay vào tìm cháu, bác không có nói cho trang biết bởi vì bác không muốn nó phải khó xử. cho dù là trang có biết đi chăng nữa, cháu nghĩ trang có thể thay đổi được kết cục của chuyện này sao?"

vậy chỉ có thể nói, chuyện này chỉ có một cái kết.

"xin lỗi bác... nhưng mà nếu bác thực sự thương trang sẽ không bắt cô ấy lựa chọn như thế." diệp anh tựa hồ như dùng hết sức lực còn lại để nói ra câu này.

cô nhìn thấy mẹ của trang ngưng đọng, ánh mắt của bà nhìn thẳng vào cô, mãi một lúc bà mới lên tiếng: "bởi vì thương trang nên bác không hề đặt sự lựa chọn vào tay nó mà bác đặt vào tay cháu. mọi sự lựa chọn của cháu đều mang đến ý nghĩa vô cùng to lớn với gia đình của bác. cháu dù gì cũng đã kết hôn sinh con, dù cháu có yêu con gái đi nữa thì cháu cũng coi như đã yên bề gia thất. nhưng còn trang con gái của bác nó còn chưa có gì, nó từng yêu đương với đàn ông và bởi vì một cú sốc nào đó nó lựa chọn dừng lại nghỉ ngơi suốt sáu năm cho đến hiện tại. bác nghĩ nó chỉ là đang muốn có sự khám phá và tò mò về thế giới xung quanh mình. gia đình của bác thế nào chắc ít nhiều gì trang cũng đã kể sơ qua cho cháu, việc để trang dấn thân vào con đường nghệ thuật là sự nhân nhượng lớn nhất của gia đình cho nó. hoặc là bác sẽ cho nó cưới người trong giới nếu như nó muốn nhưng không phải là có mối quan hệ mập mờ với một đứa con gái khác. cháu đã là mẹ, có lẽ cháu sẽ hiểu cảm giác của bác lúc này, cháu có thể qua lại yêu đương với bất cứ người con gái nào khác nhưng không phải với trang, con bác."

"... nếu như cháu quyết định không từ bỏ trang thì sao ạ?"

mẹ trang thở dài một hơi: "bác cũng không hy vọng cháu đặt trang vào việc lựa chọn giữa gia đình và cháu."

"vâng... bác cho cháu một thời gian để suy nghĩ ạ."

"bác phải đi rồi, hôm nay làm phiền cháu tới đây thôi."

"vâng, để cháu mở cửa cho bác." lúc này hồn của diệp anh đã mất, cô như một con robot không còn bất cứ sự sống nào.

trước khi rời đi mẹ của trang còn nói thêm: "khi trang về hà nội ăn tết, có lẽ sẽ gặp một vài người con trai môn đăng hộ đối. nếu như lần này thành công sau này đám cưới của trang cháu nhất định phải tới."

"v... vâng."

"tạm biệt cháu, cám ơn đã hiểu cho gia đình bác."

suốt một đêm đó, diệp anh chỉ ngồi ở đó không hề động đậy. boorin đợi mãi không thấy mẹ vào thì đã ra ngoài tìm: "mẹ cún ơi, mẹ cún khóc hả? ai bắt nạt mẹ cún hả?"

diệp anh vô thức đưa tay lên mặt, đẫm nước mắt. hoá ra cô đã khóc: "à... mẹ cún nhớ mẹ trang thôi."

"mẹ cún ơi, mẹ cún phải ngoan nhớ. để ngày mai boorin gọi cho mẹ trang nói mẹ trang mau về nhà mình, sau đó mẹ cún, mẹ trang, boorin và bboy sẽ đi chơi nhé."

"ừ... boorin cũng phải ngoan nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com