hôn nhân
note: lowcase, 18+, tình tiết có thể gây khó chịu.
_________
"em từng mơ về
ngôi nhà và đứa trẻ
cơm lành canh ngọt
chờ anh mỗi tối
em từng mơ về
đôi mình của sau này
già nua đến mấy
được cùng nhau đi đến những nơi đâu."
văn mai hương.
cằn cỗi, hoang liêu; lung liêng, diệu vợi.
về nhà.
gác gọn đôi cao gót lên kệ tủ, diệp anh nghe rục rịch liền từ bếp bước ra; người bám đầy mùi bơ lạt, ôm chầm lấy em. cô hạnh phúc và hưởng thụ, không biết thùy trang của mình đang có sóng dữ trong lòng.
bấy lâu nay em luôn mường tượng về cái hạnh phúc mà diệp anh nói, nhưng nó trừu tượng quá hoặc em không cảm nhận được hoặc chẳng muốn nhọc lòng khám phá nó thế nào. tuy nhiên, thà lãng mạn hóa còn hơn là không có hạnh phúc, thế là em chọn tin diệp anh.
"tắm rồi ra ăn nhé." - cô nói.
chột dạ vỗ nhẹ vào tay diệp anh, chẳng còn lay động nào hơn. hết cứu vãn. đành đặt niềm tin-hạnh phúc đó vào một cõi khác. để cho kiếp này,
rời rạc.
"trang sắp kết hôn rồi."
chúa chẳng bao giờ có cớ nào để phạm sai lầm trong lúc tạo dựng nên tính cách diệp anh, nhưng ngài có lẽ đã chểnh mảng thêm quá nhiều nóng nảy vào. hiện tại, thùy trang chính là cơn điên của cô.
"gì cơ?!"
"mẹ trang đã tìm được đối tượng thích hợp."
"là con trai."
tệ rằng, dù ở nền văn minh nào thì thiên hạ luôn cho những kẻ ái nam ái nữ là một đám dị biệt, tra tấn tinh thần bằng cách đay nghiến hoặc đưa ra mấy cái ràng buộc khiến người ta khổ sở, không tài nào vùng ra được.
"khi nào cưới?!"
"vài tháng nữa."
"tôi có được mời không?!"
"nếu diệp thôi trút giận vào chiếc ly trên bàn, trang sẽ nói lại với mẹ"
bàn tay nát tươm đẫm máu, sành sứ găm vào thịt. nhưng thuỳ trang chỉ đứng yên nhìn diệp anh cáu bẳn đập phá đồ đạc đầy độc hại. không nhúc nhích, không hoảng sợ, có vẻ em đang xây thành quách chắn ngang, cắt đứt mọi liên quan với diệp anh. và nếu diệp anh cứ dùng cái mánh làm đau mình hòng gom sự thương hại, nghiễm nhiên cô sẽ như một vị khách không được mời. bởi bàn tiệc của thuỳ trang không thiết đãi những rắc rối.
"tôi chết mất trang ơi."
thùy trang đã khiến diệp anh làm được điều mà bấy lâu nay cô vẫn chần chờ không dám làm, ban cho cô án tử và được chết. dĩ nhiên chết không mới, sống cũng chẳng mới hơn là bao; vậy thì treo người như móc quần áo hay xem cổ tay như giấy mà rọc, trong đầu cô chỉ còn ngần ấy quyết định, vỏn vẹn.
"người ta nói đâu ai thiếu ai mà chết. diệp anh có chết đâu khi bị đức phạm bỏ rơi, nhỉ?!"
diệp anh cứng họng, bởi em đưa ra luận cứ, luận điểm, dẫn chứng thông minh quá, trí trá đến cái ngưỡng tàn nhẫn. mỉa mai đầy ẩn ý như muốn đẩy nhau ra xa, diệp anh đâu còn nghĩ thông suốt được nữa; kéo em siết chặt vào lòng như sợ em sẽ tuồng đi mất, giận lắm, nhưng không thể động tay với thuỳ trang, bởi cô đã đặt tất thảy dịu dàng lên em rồi.
"vậy thì chết chung đi."
chọn hành hạ nhau bằng thể xác vì đó là tất thảy những gì diệp anh có. vòng tay siết ngày càng chặt, thuỳ trang giãy giụa cố thoát khỏi cơn điên đang quấn quanh người, em đau khổ nước mắt đầm đìa, thoi thóp.
"d-diệp ơi..."
cái ôm này mang nhiều thống khổ quá, thuỳ trang chẳng trách cô nhưng da thịt em nóng rát; đánh nhau với nghẹt thở, lời van chắn ngang cuống họng. diệp anh đã bóp chết một thuỳ trang, yêu cô.
ngày mất em; cô tồn tại.
"nghe nói em sắp kết hôn rồi
nghe nói em yêu thương người lắm
chúc em nhiều êm ấm
tình duyên đằm thắm
anh mừng cho em."
giáo đường rung lên hồi chuông thứ nhất.
gấu váy nhàu nhĩ, đã có điều gì chắn ngang cuống họng làm người líu quíu miệng lưỡi, khó giãi bày. sóng liếm vào bờ. sóng sau xô sóng trước. sóng dữ. thuỳ trang sẽ là bờ cát. bờ cát bị vùi dập. ướt đẫm, nhớp nháp vết đời; thiên hạ sẽ chì chiết em, một con đàn bà lăng loàn. em, chìm trong mắng mỏ.
"ư-ưm..sẽ ướt váy mất. diệp—..làm ơn nhanh lên."
cái cách diệp anh rúc đầu vào váy làm cơn thù hằn người chồng sắp cưới trỗi dậy; anh tốt bụng và tử tế nhưng thùy trang muốn buộc bản thân phải hằn học, để vùng chạy khỏi hôn nhân mà bươn theo bình mới rượu cũ. nỗi lo sợ pha trộn dục vọng diệp anh trao, kích thích như men rượu lẫn cùng thuốc; thùy trang chẳng tài nào kháng cự, rồi phải mê đắm nốc cạn chúng, cơn đau của cái chết đang sống.
"trang, xinh đẹp."
tay chân co quắp, cào cấu vào chiếc ghế sofa đằng sau khi môi dưới được diệp anh chăm sóc, o bế điên cuồng. thất hình đại tội, thuỳ trang đã phạm hai; tham lam, dâm ô. nhưng cảm giác thoát ly hiện thực, chờ hình phạt tương thích lại rất xáo động và đê mê.
"diệp ơi, diệp ơi..—" - giương đôi mắt đờ đẫn dục vọng, câu lấy cổ cô tìm kiếm nụ hôn trong cơn sướng khoái. giọng thuỳ trang run rẩy, phảng phất tiếng nỉ non. em chờ một cái hôn sâu, đốt oằn ngọn lưỡi.
"không sợ chồng nghe sao?!"
"..ah. câm miệng và gom chiến thắng về mình đi."
dỗi hờn lẫn cùng khoái trá, em cắn vào lưỡi diệp anh khi nhận lấy vài cú tọng thẳng tay vào bên dưới. trách cô không biết thương hoa tiếc ngọc hay vẫn đang tự mãn về chiến thắng vẻ vang của mình. bực mình quá.
giáo đường rung lên hồi chuông thứ hai.
váy cưới chạm đất, tinh khiết và thánh sạch. thuỳ trang là thánh thần đang ngự tại lễ đường; tuy làm đầy đủ lễ nghĩa nhưng phàm tục, là cưới một gã trai không phải cô. ý niệm hoen ố trỗi dậy, diệp lâm anh nhìn anh ta trao nhẫn cho em thì bất giác hôn vào tay mình, hít hà, mùi của thuỳ trang vẫn nguyên vẹn.
giáo đường rung lên hồi chuông cuối.
anh ấy có người môn đăng hộ đối, thuỳ trang có hôn nhân viên mãn. cô có em.
"em xứng đáng nhiều hơn
như thế.
anh đồng ý
và anh cũng vậy."
bray.
cằn cỗi, hoang liêu; lung liêng, diệu vợi.
về nhà.
gác gọn đôi cao gót lên kệ tủ, anh nghe rục rịch liền từ bếp bước ra; người bám đầy mùi bơ lạt, ôm chầm lấy em. anh hạnh phúc và hưởng thụ, không biết thùy trang của mình đang có sóng dữ trong lòng.
bấy lâu nay em luôn mường tượng về cái hạnh phúc em đang sở hữu, nhưng nó trừu tượng quá hoặc em không cảm nhận được hoặc chẳng muốn nhọc lòng khám phá nó thế nào. tuy nhiên, thà lãng mạn hóa còn hơn là không có hạnh phúc, thế là em chọn tin chồng.
"tắm rồi ra ăn nhé." - anh nói.
chột dạ vỗ nhẹ vào tay chồng, chẳng còn lay động nào hơn. hết cứu vãn. đành đặt niềm tin-hạnh phúc đó vào một cõi khác. để cho kiếp này,
rời rạc.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com