Chương 6: Ảnh vũ
Editor: Quân
Beta-er: Triêu Nguyên
Nơi đó là một chốn huyền cảnh không có bốn mùa luân phiên, khắp nơi đều là màu đỏ của máu, cao ngạo mà cô độc.
Chém giết, tranh đấu ở nơi đó đã dần trở thành chuyện thường. Cho dù ban đầu không thể thích ứng nhưng cũng sẽ bị thời gian phía trước đồng hóa.
Sự chết chóc có thể biến vạn vật trên thế gian này hóa làm một, mà nơi này, lại được gọi là Tử Vong Cốc.
Nó là nơi mà sự chân thật và giả dối song song cùng tồn tại, cùng có những dãy núi tuyệt đẹp, cùng có cảnh vật âm trầm giống nhau.
Tuy là nơi mà chỉ có một chút thông linh, nhưng Tử Vong Cốc lại chuyên chuyên được sử dụng để phong tỏa một ít nơi nguy hiểm cao khiến người ta dễ dàng bị thông linh phản phệ, là một nơi thường nhân có mơ cũng không tới được, đồng thời cũng đáng sợ hơn người thường có thể nghĩ. Nhưng thực tế, nó đơn giản chỉ là một kết giới do tự nhiên cấu tạo mà thành, càng không có ai nghĩ đến, nơi đó có một đồng hoa say lòng người.
Chỗ giao nhau giữa Thổ Quốc và Phong Quốc là nơi mọc lên đóa bỉ ngạn xanh.
"Tóm lại là như thế, mọi người đã nhớ kỹ chưa? Hôm nay học về thuật thông linh, ngày mai thời điểm đến lớp, tôi sẽ khảo bài đó."
Vẫn một bộ áo trắng như cũ, Tuyết Thiên Luyến đưa lưng về phía bảng đe, mái tóc lam dài được cột cao, nàng ưu nhã cầm sách giáo khoa trong tay, híp mắt cười: "Hôm nay đến đây thôi."
Tuyết Thiên Luyến vừa mới đi đến cửa phòng học đã bị học sinh của chính mình lôi kéo gặng hỏi: "Cô giáo ơi, Tử vong cốc và thông linh tất cả đều đáng sợ như vậy sao? Tại sao lại có một địa điểm nguy hiểm như vậy?"
Đáng sợ sao? Nguy hiểm sao? Người có thể đưa ra đáp án, hiện tại đang ở đâu? Ảnh... Ngươi nói sẽ trở về, nhưng tám năm, ngươi có về đâu? Luyến giống như khi còn là người đứng sau nhận bảo vệ của người khác không thay đổi gì, nhưng người đâu? Tám năm rồi, cùng tám năm trước liệu còn giống nhau?
"Con chỉ để ý tính mạng của Luyến thôi, sinh tử của người khác con không quan tâm."
"Không được như thế." Tuyết Thiên Luyến xoa đầu đứa trẻ, nói.
"Mới tan học à? Luyến, vừa hay cũng đi về nhà đi! Hôm nay định nấu gì thế? Da bụng sắp dán vào da lưng mất rồi. Phong Ảnh phu nhân có muốn giải quyết vấn đề này không?"
Một đầu tóc vàng, áo dài màu đen, cự phiến hồng mang, ngoại trừ Thủ Cúc chẳng ai có thể phối hợp đám màu nhí nhố như vậy với nhau. Cách nói năng của nàng vĩnh viễn không thay đổi, luôn oai hùng phóng khoáng như vậy, chỉ vì làm trò với đối tượng giao tiếp nên giả bộ hờn dỗi, mặt mày chung quy cũng nhu hòa đi rất nhiều.
"Thủ Cúc tỷ, tại sao lại ở đây?" Tuyết Thiên Luyến lo cho học sinh của mình xong hướng đến Thủ Cúc cười nói: "Em biết rồi, hôm nay là ngày kỉ niệm của em và Phong Ảnh."
"Chị làm xong nhiệm vụ liều mạng trở về đón lễ cùng em đấy, hơn nữa cũng không thể bỏ qua tay nghề của em được." Thủ Cúc sau khi ăn qua đồ Luyến nấu liền bị thuần phục.
"Hơn nữa khí đó, nếu không nhờ thuật Ngự điệp của em, Phong Quốc cũng hiểu được bản thân là thắng hiểm phút cuối."
Thuật ngự diệp vốn là thuật nàng và Ảnh cùng nhau tu hành, cùng nhau chiến đấu mới tạo ra được. Mặc dù vì thừa kế gia tộc không thể lại lựa chọn, nhưng những thứ khác của thông linh, tri âm cũng chỉ có ngươi.
"Em đi chuẩn bị đồ ăn trước đây." Ở cửa văn phòng của Phong Ảnh, Tuyết Thiên Luyến nói: "Thủ Cúc tỷ còn chưa báo cáo em nhiệm vụ đó."
Bản thân nàng đi vào phòng, đẩy cử, một cô bé tóc đổ liền chạy ra, bám vào đùi của Tuyết Thiên Luyến muốn nàng ôm, non nớt kêu: "Mama, người xem con hôm nay bắt được con bướm nè, bướm đẹp lắm, mà cánh cũng lạ, chỉ có màu hồng và đen thôi. Khám Cửu Lang thúc thúc bảo bướm này cực kì hiếm đó!"
Cậu bé giữ chặt tay Tuyết Thiên Luyến một hồi, đem lồng sắt bắt bướm đưa đến trước mặt nàng, ánh mắt chạm nhau, Luyến bưng kín miệng.
Ảnh! Là Ảnh!
Hết thảy đều như mới gặp lần đầu, giống như người mình từng thương hay chia ly gặp lại cũng không thể diễn tả được tâm tình cảu nàng, thời gian yên lặng, thần thức mở ra.
Nó đang liều mạng dùng thân hình mảnh khảnh của mình lao vào song sắt, tựa như Ảnh dùng toàn lực lao ra khỏi Tử vong cốc.
"Ngoan, thả nó ra nào."
"Mẫu thân không cần nó sao? Hài nhi phí sức lắm mới bắt được đó." Tiểu gia hỏa vẻ mặt không vui.
"Ngoan, nếu không thả nó đi, nó sẽ gãy cánh chết, nhi tử muốn con bướm nhỏ chết sao?"
"Hài tử không nghĩ nhiều như vậy, thôi được rồi..." Tuyết Thiên Luyến hiểu tấm lòng của con gái mình, hơi khuyên bảo một chút liền nghe lời mở lồng sắt, mặc kệ nó có phải là Ảnh hay không, nhưng khi bị giam lại, cho dù đâm nát thịt, cũng muốn lao khỏi lòng giam.
Đây là bản tính chung của bướm lưu li, giống như nước, không chịu được giam cầm.
"Luyến." Cửa mở, một thân áo choàng bước vào, một tiếng nói ôn nhu vang lên.
"Phụ thân, hình như mẫu thân khóc rồi..." Tiểu hài tử ngước khuôn mặt tròn tròn của mình lên, làm nũng nói.
"Không có, chỉ là nhớ đến một vài việc, ta hôm nay chuẩn bị nấu lẩu, Thủ Cúc cũng đến ăn.'
Tuyết Thiên Luyến nhìn ta cười, mỗi cái nắm tay đều không dễ dàng nhưng không bao giờ tiếc rẻ ấm áp, lẫn nhau đều có thể cảm thấy ấm áp rõ ràng.
Có một loại người cho rằng cả thế giới đều từ bỏ bản thân, hoặc khinh thường chính mình "Quái vât" vẫn có một người ở bên cạnh lặng lẽ quan tâm, đó là ấm áp.
Một loại ấm áp chỉ có người thân, người yêu mới cho nhau được.
"Đương nhiên không thể thiếu con gái của chúng ta rồi."
Bão cát ảnh vũ.
Lúc này, bướm hồng trong lồng sắt vừa nãy bắt đầu đập cánh, bay đến phía hoàng hôn màu đỏ rực. Đúng như màu váy đỏ bắt mắt và đôi mắt đen lưu li của người nào đó.
Thật lâu sau, con bướm kia như không thể cảm nhận được nhiệt độ của tử vong cốc là bởi vì chakra trong người nàng thuộc tính lãnh. Cổ lực lượng này không khống chế tốt có thể khiến vật nàng chạm vào hóa thành băng, bị ánh nắng chiếu vào sẽ vĩnh viễn biến mất.
Lần đầu tiên cảm giác được loại khí trong thân thể có biến động, khi đó điều hòa, cảm giác tình cảm mình xao động trong không khí, cũng ở đây nàng tìm được trả lời.
Cơ bản đau lòng vì người mình yêu không đến, khi gặp lại thì hắn đã yêu người khác. Hiểu được đạo lý đơn giản của Luyến "Đến một người bạn cũng chẳng có sẽ cô độc đến nhường nào."
Lựa chọn rời đi, không phải phản bội hẹn ước, mà chỉ là sợ hẹn ước này sẽ một ngày vì mình mà bị phá vỡ mà thôi. Nguyện ngươi có thể thay ta đón nhận ấm áp trân quý như thế, đừng phụ tâm cánh bươmgs một mình đi đến thế giới lạnh lẽo kia.
Phấn bướm rơi loạn, trăng treo trên cành, hơi nước trong trẻo, ở ngoài cửa sổ ngưng tụ thành mười bốn chữ.
Hồ điệp chẩm tiền điên đảo mộng, hạnh hoa chi thượng mông lung nguyệt.*
*: Bướm đậu trước gối, mộng điên đảo, hoa hạnh dâng lên ánh trăng mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com