chồng tôi không phải Mộ Dung Miên thì chẳng lẽ là bà chắc?
Từ chương 1865-1877
Khi hai người về đến phòng khách thì kinh ngạc khi thấy Mộ Dung phu nhân đến giờ vẫn đang ngồi ở phòng khách, còn chưa đi ngủ.
Quý Miên Miên sửng sốt, giờ đã muộn lắm rồi, chỉ một lát nữa là đã sang ngày mới, Mộ Dung phu nhân không lẽ đang chờ bọn họ sao?
Mộ Dung phu nhân cô đơn ngồi trên ghế sofa, xung quanh là khung cảnh xa hoa tráng lệ nhưng điều ấy lại càng tôn lên vẻ cô đơn của bà, khuôn mặt bà u sầu, hai mắt nhắm nghiền, đang ngồi ở đó mà ngủ.
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn biểu tình của Mộ Dung Miên.
Anh đang nhìn Mộ Dung phu nhân, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt... lại có chút phức tạp.
Cảm giác kì quái trong lòng Quý Miên Miên lại xuất hiện, đã muộn thế này mà Mộ Dung phu nhân vẫn đang ngồi ở đó, nguyên nhân chỉ có thể là bà đang chờ bọn họ.
Cô nhớ tới lúc ở nghĩa trang, bà ấy có vẻ như vô cùng lo lắng hai người bọn họ bỏ đi không quay lại nữa, vì thế giờ vẫn ngồi đây đợi.
Quý Miên Miên không khỏi buồn phiền, tại sao Mộ Dung phu nhân lại quan tâm đến hai người giả mạo như bọn họ chứ?
Nếu bà lo lắng sau khi bọn họ đi rồi sẽ không tự đối phó được với đám cực phẩm thân thích nhà Mộ Dung thì chắc cũng không cần phải đến mức thế này chứ? Hơn nữa, cô cảm nhận được những nỗi lo lắng, sốt ruột này của Mộ Dung phu nhân không phải là giả tạo hay chỉ là đơn thuần lo lắng về vấn đề lợi ích.
Lòng Quý Miên Miên cảm thấy nghi hoặc, không thể nào lý giải được.
Chỉ có thể nhìn thôi, Quý Miên Miên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cô nhỏ giọng nói: “Phải đánh thức bà ấy thôi, đã muộn như thế này mà còn ngủ ở phòng khách, nhỡ bị cảm thì làm sao?”
Mộ Dung Miên gật đầu, Quý Miên Miên đến trước mặt Mộ Dung phu nhân: “Phu nhân... phu nhân... người tỉnh dậy đi, đừng ngủ ở đây nữa.”
Nghe được người gọi mình, Mộ Dung phu nhân liền tỉnh dậy, thấy hai người bọn họ liền lập tức cười thật tươi, giống như vừa trút được gánh nặng, bà nói: “Các con đã trở lại, chắc các con còn chưa ăn cơm, để ta gọi người làm ít đồ ăn khuya cho các con ăn nhé?”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Không cần, chúng tôi ăn rồi.”
So sánh với sự quan tâm và nhiệt tình của Mộ Dung phu nhân, thái độ của Mộ Dung Miên quả thật là vô cùng lãnh đạm.
Quý Miên Miên thấy vẻ mất mát trên gương mặt Mộ Dung phu nhân liền nhanh chóng nắm tay Mộ Dung Miên, cười cười nói: “Ôi, người không nói con cũng không phát hiện ra đâu, chiều nay chúng con ăn cơm sớm quá, giờ con đói bụng quá rồi.”
Cô quay sang nhìn Mộ Dung Miên, nói: “Nếu anh mệt thì cứ đi lên nghỉ ngơi trước đi, em ăn một chút rồi lên.”
Mộ Dung Miên làm sao không hiểu chút tâm tư cẩn thận này của cô chứ, anh nhếch miệng: “Anh ăn cùng em.”
Quý Miên Miên âm thầm nháy mắt một cái với anh.
Quý Miên Miên biết, thời gian bọn họ ở bên Mộ Dung phu nhân không còn bao lâu nữa, vậy thì trước khi rời đi, cứ cố gắng khiến bà vui lên là được.
Quý Miên Miên vừa dứt lời, đôi mắt Mộ Dung phu nhân đã sáng lên, nụ cười trên mặt lại toả sáng: “Vậy con chờ một chút, rất nhanh sẽ có đồ ăn thôi.”
Quý Miên Miên vốn tưởng đồ ăn khuya sẽ là mấy thứ đồ Tây linh tinh, dù sao cô cũng không thích mấy món này.
Nhưng ngàn vạn lần cô không nghĩ tới, đồ ăn vừa mang ra kia lại là bánh sủi cảo, từng chiếc sủi cảo mập mạp, vẫn toả khói nóng hổi, khiến cô cảm thấy nước miếng tuôn trào.
Quý Miên Miên lúc ấy bất ngờ kêu lên: “Oa, là sủi cảo, lâu quá rồi còn không được ăn.”
Từ ngày tới Anh, cô gặp được rất ít đồ ăn Trung Quốc ngon miệng, sủi cảo lại càng không thấy.
Mộ Dung phu nhân đưa đũa cho Mộ Dung Miên gắp thử: “Ta đã làm nhân hải sản, các con nếm thử xem hương vị có ổn không?”
Quý Miên Miên tham ăn bên này đã chảy nước miếng thèm thuồng, liên tục gật đầu: “Vâng vâng, nếu con biết trong nhà có sủi cảo, con sẽ không ăn cơm ở ngoài đâu.”
Quý Miên Miên gắp một chiếc sủi cảo, cắn một miếng: “Oa... ngon quá, sủi cảo này gói thật đẹp, ăn cũng rất ngon, đây là món ngon nhất con từng ăn kể từ ngày sang đây... Mộ Dung Miên, anh cũng mau mau ăn đi.”
Sủi cảo nóng hổi, nhân bánh bên trong lại vô cùng vừa miệng, Quý Miên Miên bên này thổi thổi phù phù hai, ba cái là giải quyết xong một chiếc.
Mộ Dung Miên thấy bộ dạng ham ăn của Quý Miên Miên liền nói: “Em cẩn thận một chút, đừng vội, không ai tranh ăn với em đâu.”
Mộ Dung phu nhân lộ ra nụ cười đã rất lâu không thấy bóng dáng kể từ khi Mộ Dung Chí Hoành qua đời: “Con cứ từ từ ăn, không cần vội vàng, trong bếp vẫn còn nữa đó.”
Ánh mắt bà nhìn Quý Miên Miên tràn đầy tình thương.
Quý Miên Miên cảm giác dạ dày của mình cuối cùng cũng tìm được thứ có thể lấp đầy, cô liền ăn một mạch ba cái, thấy Mộ Dung Miên còn không hề động đũa bèn gắp một miếng đưa đến miệng anh: “Anh cũng ăn đi, nếu anh không ăn, em cũng sẽ không ăn nữa.”
Mộ Dung Miên xoa mặt cô rồi há miệng cắn một miếng.
Quý Miên Miên lơ đãng nhìn thoáng qua Mộ Dung phu nhân, thấy biểu tình của bà lại vô cùng khẩn trương.
Trong lòng cô nghi hoặc, Mộ Dung Miên ăn sủi cảo thôi mà, sao bà ấy phải khẩn trương như vậy chứ?
Đợi Mộ Dung Miên ăn xong miếng vừa rồi, Mộ Dung phu nhân mới cẩn thận hỏi: “Ăn có ngon không?”
Mộ Dung Miên không nói gì, chỉ chậm rãi nhai, Quý Miên Miên thấy xấu hổ, vội vàng nói: “Ăn ngon, ăn ngon... Thật sự là rất ngon ạ...”
Mộ Dung Miên nuốt xong miếng bánh, liền thản nhiên nói: “Ừ.”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại khiến Mộ Dung phu nhân vui vẻ ra mặt: “Các con thích là tốt rồi, nếu không đủ thì trong bếp vẫn còn nữa.”
Quý Miên Miên mờ mịt nhìn Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Miên chỉ nói một tiếng mà lại khiến bà ấy vui vẻ như vậy sao? Vừa xong cô không chỉ cổ vũ nhiệt tình mà bà ấy cũng không phản ứng gì, cũng không vui vẻ hơn là bao.
Động tác ăn bánh chẻo của Quý Miên Miên dừng lại, âm thầm quan sát Mộ Dung phu nhân, quả nhiên, ánh mắt bà ấy vẫn đang nhìn Mộ Dung Miên.
Quý Miên Miên cắn cắn đũa, rốt cuộc sao lại thế này, sao bà ấy lại nhìn chồng cô như vậy?
Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng Quý Miên Miên cũng không phải đứa ngu ngốc, ánh mắt Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên rõ ràng là ánh mắt thương yêu, từ ái, tuyệt đối không phải dạng âm thầm lòng dạ khó lường hay đang âm mưu quỷ kế gì.
Quý Miên Miên thở dài trong lòng, thôi bỏ đi, loại yêu thương từ ái này hẳn là vì bà ấy đã coi Mộ Dung Miên thành con ruột của mình.
Con ruột đã chết, chồng cũng không còn, bà ấy đáng thương như vậy, cô cũng không nên suy nghĩ hẹp hòi.
Đột nhiên má bị véo một cái. “Nghĩ đi đâu thế, sao em không ăn nữa?”
Quý Miên Miên ngẩng đầu, xoa xoa mặt: “Không có gì, em chỉ cảm thấy món này đặc biệt ngon hơn so với sủi cảo mà anh làm.”
“Thật sao, vậy xem ra sau này khi về nước, anh phải cố gắng học tập nâng cao trình độ nấy ăn rồi, nếu không vợ anh sẽ ghét bỏ anh mất.”
Hai người kẻ tung người hứng như vậy khiến Mộ Dung phu nhân nghe mà trong lòng chua sót.
Quý Miên Miên cứ một miếng lại một miếng, rất nhanh, cả đĩa sủi cảo đã được xử lý xong, cô sờ sờ bụng, cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Mộ Dung Miên đưa cho cô một ly nước chanh, cô bèn uống hai hơi hết sạch.
Quý Miên Miên hỏi: “Phu nhân, món này chắc không phải các nữ đầu bếp trong nhà làm phải không ạ? Bọn họ làm sao có thể làm món sủi cảo đặc sắc như vậy được?”
Mộ Dung phu nhân mỉm cười: “Con thích ăn là được rồi, nếu muốn ăn, ngày mai sẽ có tiếp.”
Quý Miên Miên liếm liếm khoé miệng, nghe được câu này, tâm tư chợt động, hỏi: “Cái này... Không lẽ... Món này chắc không phải là do người làm chứ ạ?”
Đầu bếp trong nhà này vốn là một người phụ nữ ngoại quốc hàng thật 100%, món ăn do bà nấu đôi khi khiến Quý Miên Miên thật sự không muốn ăn, bà ấy làm sao có thể làm ra món sủi cảo này, lại còn là sủi cảo có nhân, một người ngoại quốc làm sao có thể làm ra món ăn ngon thế này chứ?
Lại nói đến những nếp gấp xinh đẹp trên món sủi cảo này, vừa nhìn là biết do người thuần thục, quen tay tạo nên.
Quý Miên Miên ngẫm lại, dường như trong nhà này cũng chỉ có Mộ Dung phu nhân là có thể làm ra món sủi cảo chính tông, đúng chuẩn thôi.
Mộ Dung phu nhân nheo mắt: “Nhiều năm không làm nên không quen tay lắm.”
“Người làm quả thật rất ngon, ăn ngon lắm ạ.”
Mộ Dung Miên rút khăn tay hướng về phía Quý Miên Miên lau lau khoé miệng: “Ăn no rồi chứ?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng, no rồi...”
Mộ Dung Miên nắm tay cô đứng lên: “Cám ơn phu nhân đã chuẩn bị bữa ăn khuya, đã muốn lắm rồi, người nên đi nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung phu nhân gật đầu: “Cũng không còn sớm, các con mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Ngủ ngon.” Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên bước đi.
Quý Miên Miên cảm thấy được cứ thế này có vẻ không lễ phép chút nào, liền quay đầu nói: “Phu nhân, người cũng nên mau mau đi ngủ, chúng con về trước, ngủ ngon.”
Mộ Dung phu nhân cười gật đầu: “Ngủ ngon.”
Khi thấy bóng dáng hai người họ khuất sau góc lầu, lại quay sang nhìn bát sứ gần như trống không, trên mặt Mộ Dung phu nhân liền nở nụ cười nhu hoà. Ánh đèn thuỷ tinh trên đỉnh đầu chiếu rọi lên mặt bà, xua tan nỗi bi thương trên người bà hiện tại.
Đầu bếp chạy ra, nhanh chóng dọn dẹp thật tốt.
Mộ Dung phu nhân lại nói: “Để tôi làm cho.”
Đầu bếp sửng sốt, có chút không hiểu rõ, phu nhân hôm nay làm sao vậy? Tự nhiên lại muốn tự mình thu dọn chén bát?
Mộ Dung phu nhân bưng chén bát bẩn lên, hướng về phía phòng bếp.
...
Trở về phòng, sau khi tắm rửa, nằm ở trên giường, Quý Miên Miên thoải mái thở dài một tiếng.
Cô vuốt bụng nói: “Chà, cuối cùng cũng ăn được một bữa thật thoải mái.”
Mộ Dung Miên mỉm cười, sờ sờ mái tóc vẫn còn hơi ẩm của cô, liền kéo cô lại gần, lấy khăn mặt chậm rãi lau khô tóc cho cô: “Ngày mai anh làm cho em ăn.”
Quý Miên Miên liên tục nói không dám, tâm tư của cô chuyển đổi, hỏi: “Em cảm thấy anh và Mộ Dung phu nhân có điểm gì đó không thích hợp lắm, phải chăng anh có chuyện gì giấu em?”
Động tác lau tóc của Mộ Dung Miên hơi khựng lại, cười nói: “Có ư? Vậy em xem, anh và Mộ Dung phu nhân có điểm nào không thích hợp như em nói?”
Quý Miên Miên không cảm nhận được biến hoá nho nhỏ của Mộ Dung Miên, cô nói: “Em nói đúng chứ, dù sao đôi khi em cũng thấy có điểm không đúng lắm, giống như Mộ Dung phu nhân đặc biệt bài xích anh nhưng lại có vẻ như lại vô cùng muốn tới gần anh.”
Dù sao, đây cũng là cảm giác của cô, cô cảm nhận được ánh mắt của Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên, ánh mắt ấy khiến cô nhớ tới người mẹ đang ở ngàn dặm xa xôi ở bên kia đại dương của mình.
Quý Miên Miên muốn gả cho anh nhưng cũng muốn được ở bên cha mẹ của mình.
Mộ Dung Miên cốc đầu cô mấy cái: “Nha đầu ngốc này, anh đương nhiên phải bài xích bà ấy rồi, mặc dù bà ấy đã cứu anh nhưng mà anh chỉ muốn đổi lại khuôn mặt này về diện mạo vốn có của mình. Hơn nữa, anh cũng không muốn qua lại nhiều với bà ấy, giao dịch chỉ đơn thuần là giao dịch, không nên dính dáng, liên lụy quá sâu vào bên trong.”
Quý Miên Miên cảm thấy lời nói của Mộ Dung Miên quả thật rất chính xác, bọn họ quả thật là không nên liên lụy quá nhiều với Mộ Dung phu nhân.
Được...
“Nhưng mà Mộ Dung phu nhân đối với anh....”
Mộ Dung Miên lau tóc cho cô một hồi rồi mới ngừng lại, buông khăn mặt: “Anh nghĩ có thể là do mẫu tử tình thâm, bà ấy muốn tìm một người để gửi gắm tình cảm. Dù sao, hiện giờ bà ấy không có bất cứ thứ gì trong tay, nếu không tìm một người để gửi gắm, ắt hẳn đã suy sụp nhanh chóng.”
“Anh nói cũng đúng, Mộ Dung phu nhân quả đúng là một người vô cùng đáng thương.”
Mộ Dung Miên xoay người nằm xuống, ghì chặt Quý Miên Miên: “Trên đời này, người đáng thương ắt có chỗ dáng giận, em không cần đồng tình quá nhiều với một người không quen biết như vậy.”
“Anh nói như thế tức là Mộ Dung phu nhân kỳ thật cũng làm một số chuyện khiến người ta giận giữ sao?”
Mộ Dung Miên vuốt ve phần eo bên hông cô: “Giờ đã là nửa đêm rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, đi ngủ thôi, nếu em không buồn ngủ, chúng ta hãy tìm cách tạo người đi, nếu không sau này khi trở về không thể đối mặt được với ba mẹ vợ của anh đâu, không chừng bọn họ còn tưởng chúng ta có vấn đề đó.”
Quý Miên Miên cạn lời...
Chuyển chủ đề thế này cũng quá nhanh rồi ông xã ơi.
Cô còn không kịp suy nghĩ, bàn tay của Mộ Dung Miên đã không an phận di chuyển lên trên, áo ngủ của cô đã nhanh chóng bị cởi ra, Quý Miên Miên vội nói: “Á, dừng lại, anh không cần gấp gáp như thế...”
“Sao anh có thể không gấp gáp chứ? Mấy ngày nay em cũng không cho anh “ăn” rồi.”
Quý Miên Miên vặn vẹo thân mình, thở dốc nói: “Chuyện này sao lại trách em chứ? Không phải tại anh, mỗi ngày trở về đều vô cùng mỏi mệt, đặt lưng xuống giường là ngủ mất, làm sao làm được mấy chuyện “tạo người” này chứ?”
Cô không nghĩ rằng sau khi nói xong, Mộ Dung Miên đột nhiên ngừng lại: “Em nói không sai, đều do anh không tốt, đã xem nhẹ em, anh quyết định rồi, đêm nay nhất định phải bổ sung lại cho em thật tốt.”
Quý Miên Miên: T_T
Thiếu chút nữa quên mất bản chất vô lại của con người yêu nghiệt này rồi.
Một phen ầm ỹ, lăn lộn qua lại đến quá nửa đêm vẫn chưa xong, cuối cùng vẫn là Quý Miên Miên phải uy hiếp, nếu Mộ Dung Miên không chịu dừng lại thì cô sẽ đá bay anh xuống dưới, khi ấy anh mới chịu ngừng.
Quý Miên Miên mệt đến mức mơ mơ màng màng ngủ, còn Mộ Dung Miên - nửa điểm buồn ngủ cũng không thấy.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Quý Miên Miên, nói: “Chúng ta... sẽ nhanh chóng về nhà thôi.”
Chuyện ở nơi này không thế tiếp tục hành xử như cũ được, nên nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện, sau đó sẽ cùng Quý Miên Miên - về nhà.
...
Đêm đó, cả nhà Mộ Dung Thuý Đình đã bị xử lý. Martin bị tình nghi là hung thủ cố ý giết người, Mộ Dung Thuý Đình là cố ý gây thương tích, chứng cớ lại vô cũng xác thực, hiện giờ bọn họ đang chờ bị khởi tố.
Claude sau khi ra khỏi cục cảnh sát đã bị Quý Miên Miên đánh cho một trận tơi bời, sau đó cơn nghiện ma tuý tái phát, hắn chạy đến chỗ xã hội đen vay nặng lãi, hắn đương nhiên không còn ở thế bên trên, nghe nói bị chém mấy ngón tay, sau đó phải tạ ơn cảnh sát trưởng Phill nếu không bọn họ cũng không thể tìm thấy tung tích của hắn.
Mộ Dung Miên bắt tay vào xử lý công vụ công ty, từng chút từng chút chuyển giao cho Mộ Dung phu nhân, lần này đồng thời cũng thu thập những vị thân thích cực phẩm của nhà Mộ Dung, khiến họ thành thật, hạ thấp bản thân xuống.
Bên này, chuyện nhà của phu nhân Jones đã trở thành tiêu điểm để người ta gièm pha, bà ta bị người khác chụp ảnh khoả thân trên đường, điều này đối với chồng bà ta lại càng thêm bất lợi, vì thế phu nhân Jones chỉ co đầu rụt cổ ở nhà, không dám lộ diện ra đường.
Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, nước Anh bắt đầu vào xuân.
Mộ Dung Miên tính toán sau khi hoàn thành chuyển giao công ty cho Mộ Dung phu nhân xong, anh sẽ bắt tay vào thu thập một người cuối cùng.
Hôm nay, như thường lệ, Mộ Dung Miên cùng Mộ Dung phu nhân tới công ty, trên danh nghĩa, anh là chủ tịch hội đồng nên luôn phải đi cùng, còn Quý Miên Miên thì ở nhà một mình.
Buổi chiều, cô nhận được một cuộc điện thoại: “Alô...”
Nhưng mà, dù cô đã lên tiếng đầu dây bên kia vẫn im lặng, Quý Miên Miên lại hỏi: “Alo, xin hỏi đầu dây bên kia là ai vậy?”
“Đừng ở đó giả thần giả quỷ, rốt cuộc là ai?”
Di động truyền ra một tràng cười thanh thuý: “Quý tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?”
Quý Miên Miên nắm chặt di động, giọng nói này không phải là của mụ già đê tiên kia sao? Sao bà ta lại biết số điện thoại di động của cô?
Quý Miên Miên hừ lạnh một tiếng, cố ý nói: “Có quỷ mới biết bà là ai. Có bệnh thì đi chữa đi, tự nhiên gọi điện
Giọng nói của phu nhân Jones thật sự rất nhu hoà, chỉ cần nghe giọng nói này sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, cho rằng bà ta là một người phụ nữ hiền lành, thiện lương.
Nhưng Quý Miên Miên lại nghe thấy trong giọng nói bà ta chứa từng đợt, từng đợt âm lãnh.
Người phụ nữ này không tốt lành gì cả, bà ta gọi điện nếu không có mục đích thì cũng chính là làm bộ làm tịch.
Đến cả Mộ Dung Miên cũng nói, người phụ nữ này không phải người dễ đối phó, chỉ cần thấy bà ta lừa gạt một người khôn khéo như Mộ Dung Chí Hoành suốt nhiều năm là có thể biết, bà ta không phải đèn cạn dầu bình thường.
Nếu không phải Mộ Dung Miên đã là người khác, chỉ sợ hiện tại Jessica đã yên ổn vào nhà Mộ Dung.
Nhiều người trong gia tộc Mộ Dung từ lâu đã bị bà ta gây sức ép để ủng hộ bà ta.
Đáng tiếc, ai bảo Mộ Dung Miên hiện giờ không phải Mộ Dung Miên trước kia, điều này khiến cho các âm mưu của phu nhân Jones không có đất dụng võ.
Quý Miên Miên có thể tự hiểu đây là âm mưu của bà ta, cô tuyệt đối không thể đấu lại được bà ta, cho nên cô cơ bản không muốn tiếp xúc với người này, cô cười châm chọc: “Đúng thế, bà đây không có hứng thú!”.
Quý Miên Miên không định cùng phu nhân Jones tán gẫu, loại phụ nữ này tốt nhất cứ để lại cho Mộ Dung Miên xử lý, như vậy là biện pháp tốt nhất.
Nhưng khi cô đang muốn tắt điện thoại, lại nghe thấy mấy câu: “Tiểu như, chồng cô thực ra là đồ giả, cô nghe xong cũng thấy không có hứng thú sao?”
Lòng Quý Miên Miên chợt căng thẳng. Mộ Dung Miên đã phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện này bà ta làm sao biết được chứ?
Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ xì một tiếng khinh miệt, mắng: “Tôi nhổ vào, đồ bà tám chết tiệt nhà bà, nếu có bản lĩnh thì bà tới trước mặt tôi, xem tôi làm sao xử lý bà, sao bà không nói là con gái của bà là do chồng bà có tình nhân bên ngoài rồi ôm con riêng về đi?”
“Tôi thấy đầu bà có phải chỉ toàn hai chữ “hãm hại” hay không, loại phụ nữ ti tiện như bà, sao chồng bà không ly hôn với bà luôn đi, còn giữ bà lại làm gì, không lẽ để hắn ta nhờ vả tiếp sao? Nhìn bà đã đến cái tuổi này rồi, không lẽ bà còn có thể giúp ông ta “đi khách”?”.
Quý Miên Miên một thôi một hồi tuôn ra chuỗi lời mắng chửi nhằm chọc giận đối phương.
Bên kia, phu nhân Jones không biết đang thử cô hay là thật sự biết, nhưng mà mặc kệ bà ta là biết thật hay giả vờ biết, bọn họ không thể để lộ ra sơ hở, cô sẽ giả vờ làm bộ dạng thô lỗ, tuỳ tiện, tuyệt đối sẽ không buột miệng nói ra cái gì.
Trước hết chuyện phải làm là khiến Jones phu nhân bùng nổ, như vậy bà ta sẽ không thể quan tâm đến lời của cô nữa.
Nhưng điều khiến lòng Quý Miên Miên không an tâm chính là – không lẽ Jones phu nhân đã tra được giấu vết gì để lại sao?
Ngay lúc lòng cô đang vô cùng không yên, phu nhân Jones đã tức giận đến mức thở phì phò: “Cô... cô không cần chọc giận tôi, cũng không cần phải lái sang chuyện khác. Quý tiểu thư, tôi nghĩ so với tôi, cô càng rõ Mộ Dung Miên hiện tại là giả mạo đúng không? Nếu cô còn chưa biết, tôi có thể nói với cô vài điều, cô có muốn nghe không?”
Quý Miên Miên nắm chặt di động: “Tôi không muốn nghe, tôi chỉ muốn hỏi bà một câu... sau này, bà có muốn mỗi ngày khoả thân trên đường không? Hay bà muốn... nhẹ nhàng cút đi?”
Cô nói dứt lời, phu nhân Jones đột nhiên hét lên: “Chuyện lần trước là do cô làm?”
Lần trước bà ta bồi một lão nhà giàu ăn cơm để giúp chồng vận động tài trợ.
Nhưng lão già kia tuổi thì cao, đã không còn năng lực làm nên chuyện nhưng sắc tâm lại không đổi, mà bà ta lại không thể đắc tội với lão, chỉ có thể ứng phó. Vì bà ta muốn giúp chồng mình làm nên chuyện lớn nên chỉ có thể nghĩ biện pháp đền bù, nếu không, khi bà ta trở về, bà ta sẽ không có tháng ngày yên ổn.
Nhưng không ai nghĩ tới, vừa từ nhà hàng đi ra, lão già kia lại muốn đưa bà ta tới khách sạn tình thú để qua đêm.
Nhưng mà còn chưa kịp lên xe, bà ta đã bị một lũ ăn mày vây quanh, tất cả đồ trang sức đáng giá trên người đều bị cướp đi, quần áo cũng bị cướp mất...
Ai ngờ được, dưới đường còn có một đám đông, khiến bà ta khoả thân ở trước mặt công chúng, còn bị người ta chụp ảnh phát tán lên mạng, vì thế lại ảnh hưởng nặng nề đến chuyện chồng bà ta tham gia tuyển cử.
Phu nhân Jones ở nhà chịu nhục, chỉ có thể cẩn thận giấu mình mà sống, căn bản không dám mạo hiểm.
Hơn nửa tháng trôi qua, mọi chuyện lắng xuống một chút, vì thế bà ta mới bắt đầu ra tay làm vài chuyện.
Phu nhân Jones hận thấu xương mấy người Mộ Dung Miên, Quý Miên Miên nói ra những lời như thế khiến bà ta tức giận đến mức hận không thể đập nát đầu cô, nhai xương nuốt thịt cô.
Phu nhân Jones cảm thấy số phận của mình vốn vẫn đang trôi qua êm ấm, tất cả đều vì bọn họ mà thay đổi, thù này bà ta nhất định phải báo.
Quý Miên Miên khiêu khích nói: “Ái chà, ái chà, không phải tôi, bà nghĩ còn có thể là ai?”
Cô hy vọng có thể chọc giận phu nhân Jones, nếu không, cô sợ chính mình không hề hay biết lúc nào mà để lộ ra sơ hở cho bà ta thấy.
Quả nhiên, lời này vô cùng kích thích phu nhân Jones: “Được, được... Quả nhiên rất được, Quý Miên Miên, tao không biết mày ngu thật hay giả vờ ngu, tao nghĩ mày hẳn là biết Mộ Dung Miên từng làm phẫu thuật thay tim.”
Quý Miên Miên sửng sốt, thay tim?
Cô lập tức nhớ tới vết sẹo trên ngực Mộ Dung Miên, Lí Nam Kha từng nói, đó hẳn là dấu vết phẫu thuật, bản thân cô mặc dù từng vuốt ve vết sẹo kia nhưng lại chưa từng nghĩ tới đó là vết sẹo lưu lại sau khi phẫu thuật thay tim.
Nhưng mà, Mộ Dung Miên lại không nói gì, nếu là phẫu thuật lớn như thế, sao anh ấy lại không nói cho cô?
Phẫu thuật thay tim thì sao chứ, chỉ cần anh ấy còn sống thì mọi chuyện cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng vì sao anh ấy lại không nói cho cô biết? Sợ cô lo lắng sao?
Quý Miên Miên trầm mặc một giây, điều này lại khiến phu nhân Jones tìm được chỗ trống: “Xem ra là cô không biết rồi, hắn ta giấu kỹ thật, đến cả cô cũng không thèm nói, trái tìm của hắn là của người khác, vết sẹo trên ngực hắn chắc hẳn cô cũng từng nhìn thấy rồi.”
Lời nói của Jones phu nhân khiến Quý Miên Miên rùng mình, mụ già này làm sao có lòng tốt kia chứ, chắc hẳn là mụ ta lừa cô, cô không thể để mình bị mụ ta khống chế.
Mặc kệ mụ ta nói gì, cô chỉ cần không trả lời là được.
Vì thế, Quý Miên Miên lạnh lùng cười: “Quỷ mới biết bà đang nói gì, chồng tôi đang rất tốt, cho dù bà muốn bịa đặt điều gì thì cũng chỉ là lời nói dối, tôi cũng không phải đứa ngốc, cũng không phải loại tâm địa gian xảo. Bà nói với tôi lời này cũng vô dụng, nếu có bản lĩnh, bà cứ đến chỗ chồng tôi mà nói, để xem anh ấy chỉnh bà thế nào?”
Phu nhân Jones cười ha hả, vẫn tiếp tục nói: “Hiện tại, trái tim và thân thể của hắn vẫn còn đang trong thời kì kết hợp, có khi còn phát sinh bài xích, không thể chịu đựng kích thích, không thể vận động kịch liệt, hắn ta vẫn phải uống thuốc, ấy thế mà người vợ như cô lại không hề hay biết, tôi cũng muốn biết người vợ như cô còn biết làm cái gì đó?”
Quý Miên Miên nắm chặt tay: “Quản cái rắm ấy, bà có thời gian như thế thì chẳng thà dành mà suy nghĩ xem thông đồng nuôi dưỡng mấy gã nhà giàu, nếu không ngày tốt của bà sẽ không còn mấy đâu.”
Quý Miên Miên chỉ nghe thấy phu nhân Jones cười nói: “Đương nhiên là tôi phải quản chuyện này rồi, vì tôi biết Mộ Dung Miên hiện giờ không phải Mộ Dung Miên trước đây.”
Quý Miên Miên lập tức mắng: “Bà đừng có nói bậy nói bạ, chồng tôi không phải Mộ Dung Miên thì là bà chắc, muốn tiền của nhà Mộ Dung, bà quả thật đã vắt óc tính kế thật.”
Tiếng cười của phu nhân Jones truyền đến: “Đừng gấp gáp, hoặc là có thể nói, hắn ta cùng Mộ Dung Miên chân chính có thể có quan hệ mà không ai hay biết, cô không lẽ cũng không muốn biết sao?”
Nghe thấy thanh âm của phu nhân Jones, từ sâu trong lòng Quý Miên Miên nảy sinh ra một niềm chán ghét cực lớn.
Cô đương nhiên biết chồng mình không phải là Mộ Dung Miên thật.
Nhưng cái này thì có liên quan quái gì tới bà ta cơ chứ?
Mụ già này trong lòng đã thối nát tới cực điểm rồi, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác, mụ dựa vào cái gì mà cảm thấy người ta phải đưa cho mụ tiền chứ?
Phu nhân Jones nói chồng cô và Mộ Dung Miên thật kia không hề có quan hệ gì với nhau, hình như bà ta muốn dẫn dụ cô mắc bẫy, để cô để bụng chuyện này, sau đó sẽ xui khiến cô đi làm việc gì đó.
Nhưng bà ta không biết, Quý Miên Miên không cần những thứ kia, Mộ Dung Miên thật hay giả thì liên quan gì tới cô chứ? Chồng cô chính là chồng cô, chẳng liên quan tới ai cả.
Cô chỉ cần anh vẫn ở cạnh cô, luôn ở bên cô, còn những chuyện khác cô không bận tâm.
Nếu đã yêu một người thì cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ anh, không thể vì người ngoài nói hươu nói vượn mấy câu mà không tin tưởng người mình yêu nữa.
Quý Miên Miên siết di động trong tay, cười lạnh lùng: “Khi tôi còn ở trong nước, chị của tôi đã từng nói với tôi rằng, có một loại tiện nhân đáng ghê tởm nhất, đó là những kẻ luôn luôn dành hết thời gian để nhìn chằm chằm vào người khác, luôn cảm thấy đồ của người ta là của mình. Trước đây tôi còn không hiểu, chỉ cảm thấy tiện nhân mà còn phân chủng loại làm gì? Giờ thì tôi hiểu rồi, đại khái thì bà chính là cái loại mà chị tôi đã nói. Bác gái à, bà có biết là bà đáng ghê tởm thế nào không? Năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn cho mình là thiếu nữ xuân thì nữa vậy? Bà không soi gương à, không thấy trên mặt mình đã có bao nhiêu nếp nhăn rồi à? Không thấy da đã đầy vết nám rồi à? Bà cũng sắp mãn kinh rồi, vậy mà còn suốt ngày mang theo cái vẻ thanh tao ra ngoài làm gì? Chẳng lạ khi bà dạy ra được một đứa con gái bừa bãi như thế, chắc chắn đây là vấn đề di truyền rồi.”
Quý Miên Miên châm chọc không hề lưu tình chút nào, làm cho phu nhân Jones tức tới suýt hộc máu.
Bà ta còn tưởng trong tay mình đang nắm thứ có thể khiến cho Quý Miên Miên dễ dàng mắc câu, dù sao bà ta cũng đã sớm nhận ra là cô gái Trung Quốc này không phải người thông minh, cũng chỉ giỏi một chút quyền cước chân tay mà thôi.
Nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ là Quý Miên Miên lại không nghe lọt tai những gì bà ta nói, dù bà ta có nói gì, cho dù nói ra chuyện Mộ Dung Miên là giả thì cô cũng không tiếp nhận.
Mà rốt cuộc lại còn nhục mạ bà ta, điều này làm cho phu nhân Jones tức tới đau cả ngực.
Bà ta nghiến răng: “Quý Miên Miên, tôi cảm thấy cô thật không biết phân biệt tốt xấu.”
“Tôi không biết phân biệt sao? Bà lại cho rằng mặt mũi mình ghê gớm lắm phải không? Bà tự đặt tay lên ngực mà hỏi xem mình tốt ở chỗ nào cho tôi xem? Đừng tưởng rằng ai cũng là kẻ ngốc, tôi biết thừa bà muốn gì, muốn tiền, muốn sự giúp đỡ của nhà Mộ Dung, tôi nhổ vào, với cái loại mặt hàng như bà mà muốn làm đệ nhất phu nhân ư, đừng có mơ mộng hão huyền nữa đi.” Qúy Miên Miên đem tất cả những lời chua ngoa nhất mà mình có thể nghĩ ra trút hết lên đầu phu nhân Jones.
Bên kia đầu dây, Quý Miên Miên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở ồ ồ của phu nhân Jones.
Quý Miên Miên bĩu môi khinh thường, tốt nhất là bà ta nên tức chết đi.
Nếu chị Thanh Ti ở đây, có khi đã làm cho phu nhân Jones này tức tới phát điên rồi, aizz, chỉ tiếc là công lực của cô vẫn chưa đủ.
Phu nhân Jones phải hít thở sâu mấy lần mới ổn định lại được cảm xúc. “Được, vậy thì cô đừng có hội hận. Tôi còn muốn nói với cô, tôi đã muốn nhà Mộ Dung thì không ai cản được, cô nói với Mộ Dung Miên, nếu hắn không muốn bí mật này bị vạch trần thì cứ thành thành thật thật mang theo lợi thế của mình tới đàm phán với tôi đi.”
Nói xong, bà ta lập tức cúp máy.
Quý Miên Miên bĩu môi một cái rồi quăng di động sang một bên.
Bà già này còn muốn làm cái gì chứ?
Nhưng sao bà ta lại biết Mộ Dung Miên hiện tại là giả nhỉ?
Hơn nữa, nghe khẩu khí kia của bà ta thì hình như là đã định liệu từ trước rồi.
Quý Miên Miên ngẫm lại, cảm thấy phải nói chuyện này với Mộ Dung Miên ngay mới được, để anh chuẩn bị sẵn sàng, đừng để bị bà ta tính kế.
Có điều khi cô gọi điện thoại cho Mộ Dung Miên thì lại không có ai nghe máy.
Quý Miên Miên sốt ruột lại gọi thêm hai cuộc nữa nhưng anh vẫn không nghe.
Cô nghĩ nghĩ, chuyện này có điều không ổn, liền bảo quản gia chuẩn bị xe để tới công ty.
…
Bên kia, phu nhân Jones vừa cúp máy liền nắm lấy cái gạt tàn đập vỡ.
Chồng bà ta là ông Brown vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, có được không?”
Chuyện của chồng bà ta lúc đầu cũng rất thuận lợi, nguyên bản đã chuẩn bị cực kỳ tốt cho việc tham gia tổng tuyển cử năm nay rồi, nhưng không ngờ rằng gần đây lại xảy ra nhiều chuyện ầm ĩ như thế.
Mà ngọn nguồn mọi chuyện đều xuất phát từ bà vợ này của ông ta.
Bình thường, ông Brown khá vừa lòng với người vợ này của mình, nhưng giờ xảy ra chuyện bà ta lại chẳng giúp được gì cho mình, hơn nữa còn gây ra chuyện cản trở, nếu thật sự không giải quyết được thì sự nghiệp chính trị của ông ta cũng coi như đi tong.
Phu nhân Jones cắn môi, đáp: “Em không ngờ là con bé ngu xuẩn kia lại không mắc câu.”
Phu nhân Jones vốn định ra tay từ chỗ Quý Miên Miên, muốn lấy ra miếng mồi ngon dụ dỗ Quý Miên Miên mắc bẫy, một khi cô ấy sợ hãi thân phận của Mộ Dung Miên bị làm sáng tỏ thì sẽ cầu xin mình đàm phán, đến lúc đó bà ta sẽ dễ dàng khống chế cô.
Khống chế được Quý Miên Miên rồi thì có thể làm rất nhiều chuyện, thứ nhất là có thể bắt cô và Mộ Dung Miên ly hôn, ép cô rời đi.
Thứ hai, trực tiếp nhất, có thể bắt cóc Quý Miên Miên, gây sức ép với Mộ Dung Miên.
Phu nhân Jones nhận ra Mộ Dung Miên thật sự yêu Quý Miên Miên này.
Nếu đã yêu như thế thì sẽ cực kỳ quan tâm, một khi Quý Miên Miên rơi vào tay họ thì chẳng khác nào có thể chụp được một cái gông lên cổ Mộ Dung Miên cả.
Nhưng ai mà ngờ được Quý Miên Miên kia căn bản không thèm cắn câu, cô không hề đi theo đường mà phu nhân Jones đã tính toán.
Chẳng những cá không cắn câu mà nó còn quay lại cắn cho một cái, điều này làm cho phu nhân Jones cực kỳ tức tối, càng thêm hận Quý Miên Miên hơn.
Gương mặt bình tĩnh của ông Brown dần trở nên dữ tợn, đột nhiên vung tay tát phu nhân Jones một cái khiến bà ta ngã từ trên sô pha xuống, trán đập vào bàn trà.
Kèm theo đó là một tiếng rống vang, phu nhân Jone chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, quay cuồng, quỳ rạp trên đất mà rên rỉ.
Ông Brown chỉ vào bà ta mà mắng: “Đây là tuyệt đối không sai lầm, là nhất định có thể khống chế được mà cô nói đây à? Nếu nói ai đó ngu xuẩn thì tôi cảm thấy cô mới là kẻ ngu xuẩn nhất, ngay cái việc nhỏ này cũng làm không xong, còn có mặt mũi gặp tôi nữa à?”
Phu nhân Jones bò tới túm ống quần của ông Brown, cầu xin: “Anh yêu, cho em xin thêm một cơ hội nữa, em nhất định có thể nắm được nhà Mộ Dung kia, em nhất định sẽ giúp anh tham gia tổng tuyển cử, anh hãy tin em thêm một lần nữa được không?”
Không phải bà ta không hận chồng mình, nhưng giờ bà ta không còn đường lui nữa.
“Tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng, nếu cô không thể thành công thì lập tức cút cho tôi, giữ lại cô chỉ để níu chân tôi, bôi tro trát trấu lên mặt tôi à?”
"Vâng, vâng… Em sẽ nắm chắc cơ hội cuối cùng này, em xin hứa…”
Ông Brown hừ lạnh một tiếng, hất văng tay bà ta ra rồi giận đùng đùng rời đi.
Ông ta vừa đi, phu nhân Jones liền quỳ rạp xuống đất, bất động, trên trán bà ta sưng lên một cục, má trái đau tới chết lặng.
Phu nhân Jones quỳ trên mặt đất rất lâu mới có thể đứng dậy, bà ta ngồi trở lại sô pha.
Trên bà trà có một đĩa táo, bên cạnh còn có một con dao, ánh mắt phu nhân Jones càng lúc càng oán độc, bà ta cầm dao gọt hoa quả lên, ra sức đâm lia lịa xuống mấy quả táo kia.
“Mộ Dung Miên, Quý Miên Miên, Văn San… Tao sẽ khiến bọn mày hối hận. Nỗi nhục mà hôm nay tao phải chịu, tao nhất định sẽ đòi lại gấp bội.”
Sau khi gả cho ông Brown, nhiều năm qua phu nhân Jones vẫn sống rất thoải mái, thanh danh trong giới thượng lưu cũng càng ngày càng cao. Khi tham gia yến hội, ai thấy bà ta cũng phải chào một tiếng phu nhân Jones rất cung kính.
Ông Brown đối xử với bà ta cũng rất tốt, ít nhất đám tình nhân mà ông ta nuôi bên ngoài chưa bao giờ dám tới gây sự trước mặt bà ta.
Mà trước mặt người bên ngoài cũng luôn cho bà ta mặt mũi, giờ đây địa vị của bà ta đang ngày càng cao lên, chỉ cần ông Brown thành công trong cuộc tổng tuyển cử thì bà ta sẽ là người phụ nữ có quyền lực, địa vị và cao quý nhất cả nước.
Chỉ cần Jessica được gả cho Mộ Dung Miên, chỉ cần nhà Mộ Dung ở phía sau cung cấp tiền tài cho việc tổng tuyển cử của ông Brown thì giấc mộng này của bà ta sẽ được thực hiện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà không ngờ Mộ Dung Miên không những không cho bà ta được như ý, lại còn khiêu khích bà ta thêm.
Làm cho bà ta liên tiếp gặp phải trắc trở, không những địa vị của bà ta bị lung lay mà ngay cả việc tham gia tuyển cử của ông Brown sẽ tan thành mây khói bởi không có ai giúp ông ta vận động, duy trì cả.
Vừa rồi phu nhân Jones cầu xin như vậy là vì sợ ông Brown sẽ ly hôn với mình, một khi rời khỏi ông ta, mộng làm quý tộc thượng lưu của bà ta cũng sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Bà ta một lòng muốn làm đệ nhất phu nhân, lòng hư vinh đó của bà ta vẫn còn chưa được thỏa mãn.
Vì thế bà ta không cam lòng.
Phu nhân Jones nhìn vô số mảnh táo vụn rơi đầy trên đĩa trái cây, ánh mắt nheo lại, hằn học: “Những gì tao muốn thì nhất định phải có được, ai dám cản đường tao thì chắc chắn phải chết.”
Choang một tiếng, mâm đựng trái cây bị bà ta hất văng xuống đất, vỡ tan tành.
…
Quý Miên Miên đi vào công ty, lễ tân nhận ra cô vì lần trước cô đã tới đây rồi, bởi vậy cũng không ngăn cản.
Cô nói muốn gặp Mộ Dung Miên, lễ tân nói với cô rằng cao tầng của tập đoàn đang họp, nhưng cũng sắp xong rồi, cô có thể đi lên đợi.
Quý Miên Miên hiểu ra tại sao mà Mộ Dung Miên không nghe điện thoại, trong hội nghị lãnh đạo cấp cao, không nghe được cũng là bình thường.
Sau khi Quý Miên Miên đi lên, đợi không bao lâu thì cuộc họp cũng tan.
Mộ Dung Miên thấy cô thì hơi kinh ngạc, đi tới hỏi: “Sao em lại tới đây? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Nếu không có chuyện gì quan trọng thì chắc chắn cô sẽ không tới đây thế này.
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừm, có chút chuyện nên em hơi sốt ruột.”
Mộ Dung Miên ôm bả vai cô: “Đúng lúc anh cũng đang định về, lên xe rồi nói chuyện đi.”
Sau khi lên xe, Quý Miên Miên kể cho Mộ Dung Miên và Mộ Dung phu nhân nghe: “Lúc em ở nhà có nhận được điện thoại của phu nhân Jones.”
“Cô ta nói gì với con?” Mộ Dung phu nhân vừa nghe tới tên phu nhân Jones thì vẻ mặt sầm lại, không buồn che giấu vẻ chán ghét, thù hận tột cùng trên gương mặt.
Mộ Dung Miên nhướng mày, anh còn đang muốn ra tay với bà ta, không ngờ bà ta lại thò tay tới trước mặt anh trước.
Anh cầm tay Quý Miên Miên, nói: “Bà ta nói gì với em?”
“Bà ta đã biết anh không phải Mộ Dung Miên thật, em cảm thấy hình như bà ta biết rất nhiều chuyện, bà ta muốn em mắc câu, nhưng em không tiếp lời của bà ta.” Quý Miên Miên thuật lại những lời mà phu nhân Jones đã nói với cô cho hai người nghe.
“Em nghĩ bà ấy đang muốn lợi dụng em cho nên dù bà ấy nói gì em cũng không nghe.”
Mộ Dung Miên thở phào một hơi, xoa xoa đầu cô: “Thật thông minh, không nghe là được rồi.”
Nếu thật sự rơi vào bẫy của phu nhân Jones kia, bị bà ta khống chế mới thật sự là không ổn.
Quý Miên Miên không đoán ra phu nhân Jones muốn làm gì nhưng Mộ Dung Miên lại đoán ra được.
Bà ta nghĩ Quý Miên Miên là điểm xuống tay dễ nhất, trước tiên khống chế cô, sau đó lấy cô để uy hiếm Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên cảm thấy may mắn là Quý Miên Miên không mắc mưu, nếu không thì tình hình sẽ cực kỳ không ổn.
“Làm sao bây giờ? Bà ta biết thân phận của anh.” Quý Miên Miên lo lắng.
Mộ Dung Miên trấn an cô, nói: “Không sao, đừng lo, bà ta dùng con bài này cuối cùng cũng vì muốn có được tiền của nhà Mộ Dung mà thôi. Bà ta muốn lợi dụng điểm này để uy hiếp anh, cho nên sẽ không dễ dàng công bố chuyện này ra đâu.”
Mộ Dung phu nhân siết chặt nắm đấm: “Tiện nhân này…”
Quý Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Bà ta sẽ không khinh địch mà cứ để yên thế chứ?”
“Cho dù bà ta có để yên thì anh cũng muốn ra tay với bà ta. Về sau, nếu bà ta còn tìm em, em cứ trực tiếp cúp máy cho anh, tốt nhất đừng có nói chuyện với bà ta làm gì.”
Mộ Dung Miên lo lắng, lần này Quý Miên Miên không mắc mưu nhưng còn lần sau thì sao, sợ là sẽ không gặp may như thế nữa.
“Ừ, em nhớ kỹ rồi.”
Quý Miên Miên muốn hỏi chuyện trái tim của Mộ Dung Miên, nhưng vì Mộ Dung phu nhân ở đây nên cô nghĩ nên để hỏi vào lúc khác.
So với sự bình tĩnh của Mộ Dung Miên, Quý Miên Miên nhận ra Mộ Dung phu nhân cực kỳ tức giận về chuyện này, cô nghe thấy bà nói: “Cô ta vẫn chưa chết hy vọng sao, vẫn còn muốn phá hỏng cuộc sống của mẹ sao, mẹ sẽ không tha cho cô ta.”
Hận thù trong mắt Mộ Dung phu nhân không khỏi làm cho Quý Miên Miên run lên một chút.
…
Về tới nhà Mộ Dung, mãi tới tối, khi đi ngủ, Quý Miên Miên mới do dự hỏi: “Chuyện đó… trái tim của anh… bây giờ thế nào?”
Mộ Dung Miên hơi dừng lại: “Bà ta nói cả cái này à?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Ừm, bà ấy… còn nói anh và Mộ Dung Miên nhất định có quan hệ không thể cho ai biết…”
Kỳ thật, chính cô cũng luôn có suy đoán, thay tim đâu thể đơn giản như thế được, trong hàng tỷ người may ra mới có thể tìm được một người có trái tim phù hợp với mình, nghe cũng biết khó khăn thế nào, vậy mà anh và Mộ Dung Miên kia lại phù hợp một cách tài tình như thế, trừ phi bọn họ thật sự…
Mộ Dung Miên hôn lên mắt Quý Miên Miên: “Đừng nghe bà ấy nói bậy.”
Quý Miên Miên cắn cắn môi: “Em không nghe bà ấy, nhưng… anh… sao trước đây anh không nói cho em biết?”
“Anh sợ em lo lắng, trách anh, đừng nóng giận nữa có được không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Em không tức giận, em chỉ…” Chỉ cảm thấy anh đang gạt cô, cảm thấy dường như khoảng cách giữa hai người lại trở nên rất xa.
Điều này làm cho Quý Miên Miên rất bất an, cái loại cảm giác không yên này lâu rồi mới lại xuất hiện trở lại, cho dù ở gần bên anh thế này rồi mà cô vẫn cảm thấy mê mang.
Mộ Dung Miên dang hai tay ôm lấy Quý Miên Miên, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô: “Sau này anh sẽ nói cho em.”
Có những bí mật chính anh cũng không muốn đối diện, sao có thể nói ra miệng được đây? Anh không muốn cho cô biết về những điều mà chính anh cũng không dám nhìn thẳng vào đó.
Quý Miên Miên nghe tiếng tim Mộ Dung Miên đập, nhìn gương mặt mà cô đã quen thuộc kia, trong đầu vẫn nhớ tới bộ dáng nguyên bản của Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang, Mộ Dung Miên, hai khuôn mặt này chớp động trước mắt cô, lần lượt thay đổi.
Hai người thật lâu không nói gì, Quý Miên Miên cảm thấy thật khổ sở.
Rốt cuộc là bí mật gì mà ngay cả anh cũng không tình nguyện để cho cô biết?
Quý Miên Miên cảm thấy mình không phải người quá quan tâm một chuyện gì đó, thực ra cô cũng không để ý tới bí mật đó.
Nhưng mà anh đã gạt cô.
Cô đã nghĩ giữa hai người chẳng còn bí mật gì nữa, nhưng cô đã rộng mở với anh, nhưng anh lại vẫn chưa mở hết lòng với cô.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Miên Miên cảm thấy có chút chua chát.
Cô vươn tay lên sờ mặt anh: “Anh vẫn sẽ luôn ở đây phải không?”
Mộ Dung Miên nhẹ nhàng cọ cọ mặt vào lòng bàn tay cô: “Đúng, vẫn luôn ở đây, vĩnh viễn sẽ không rời đi, anh dùng cả cuộc đời của anh để cam đoan với em, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Anh không muốn nói dối cô, chỉ là chuyện này anh thực sự không muốn nhìn lại, nhắc lại.
Đó là chuyện anh vẫn muốn quên, đương nhiên anh không muốn cho Quý Miên Miên biết.
Quý Miên Miên muốn buông tay, nhưng vừa động đã bị Mộ Dung Miên kéo lại, một lần nữa đặt lên mặt anh, giữ chặt không cho rời đi.
Quý Miên Miên thản nhiên nói: “Kỳ thực em rất không vui…”
Mộ Dung Miên hôn lòng bàn tay cô, nói: “Thực xin lỗi.”
Quý Miên Miên lại nói tiếp: “Nhưng… em sẽ không bức anh, chừng nào anh muốn nói ra thì cứ nói, nếu không muốn nói cũng không sao.”
“Cám ơn em, Miên Miên.” Đáng ra anh phải cảm thấy vui mừng vì Quý Miên Miên không phải loại người có chết cũng phải hỏi ra vấn đề mới đúng, thế nhưng thấy cô như vậy anh lại cực kỳ đau lòng và áy náy.
Quý Miên Miên chu môi nói: “Đừng có cảm ơn em, giờ em vẫn giận anh, anh đừng nói chuyện với em.”
Mộ Dung Miên ôm lấy cô: “Được, anh sẽ không nói.”
Sau đó đúng là anh không nói, nhưng không lâu sau, Quý Miên Miên túm lấy cái tay đang chui vào áo ngủ của mình lần mò, tức tối thở phì phì, nói: “Anh đừng có động tay động chân, giờ anh nên nghĩ phải lấy lòng em thế nào đi, bằng không em sẽ giận anh cả đời, em sẽ bỏ về nước một mình đấy.”
Vừa nói xong, đột nhiên hông bị kéo mạnh một cái, cả người nặng nề, Mộ Dung Miên đè lên người cô, dùng lực mút môi cô như muốn cắn nuốt cả người cô vào bụng, sau đó thì thào ở bên tai cô: “Đừng đi, đừng đi mà… Miên Miên, đừng đi, cho anh thêm một chút thời gian, nhất định anh sẽ nói hết cho em nghe…”
Mộ Dung Miên ôm cô rất chặt như muốn siết đứt eo cô luôn. Hô hấp của anh nóng rực, môi chà xát trên môi làm cô thấy hơi đau, cảm thấy da như muốn xước luôn vậy.
Lâu lắm rồi Quý Miên Miên mới thấy anh không khống chế được cảm xúc như thế, vội vàng đánh anh hai cái, nói: “Anh bình tĩnh lại đi, em sẽ không đi ngay, nếu anh làm em vui vẻ thì em sẽ không đi nữa… A, anh đừng có cắn…”
Động tác của Mộ Dung Miên rất nhanh, rất mạnh, Quý Miên Miên thậm chí còn không có thời gian để thở.
“Này, trái tim của anh không khỏe, anh… đừng… a…”
Quý Miên Miên cảm thấy Mộ Dung Miên như thay đổi hẳn thành một con người khác, trong quá khứ anh luôn cẩn thận, nhưng bây giờ lại rất kịch liệt, cô cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ dập dềnh trên sóng lớn, lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.
Quý Miên Miên ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Miên, nghe anh gọi tên của mình.
Vốn Quý Miên Miên rất giận, cô còn chưa nổi nóng với anh mà anh đã nóng nảy trước rồi, còn không biết thương hoa tiếc ngọc nữa.
Nhưng nghe thanh âm dồn dập của anh, lòng cô lại mềm nhũn, vì cô nghe ra được sự sợ hãi của anh, anh đang sợ hãi.
Hoặc là nói, anh còn sợ hãi hơn cả cô.
Quý Miên Miên từ âm thanh nỉ non của anh mà cảm nhận được sự bất an cuồn cuộn không ngừng.
So với cô, anh bị bắt thay tên đổi họ, bị bắt dùng một gương mặt của người khác để sinh tồn, điều này càng làm anh cảm thấy thiếu an toàn.
Bên người anh chỉ có cô mà thôi.
Sau một trận vận động kịch liệt, Mộ Dung Miên không chịu buông cô ra, ôm cô thật chặt như thể dính liền với cô, mồ hôi dính nhớp nháp thực sự làm người ta không thoải mái, nhưng anh lại hoàn toàn không có cảm giác gì, môi dán lên tai cô, nói: “Miên Miên… Anh không thể xa em được, một ngày cũng không được.”
Quý Miên Miên sờ cánh môi sưng mọng của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nói thầm trong lòng: cho dù anh đuổi em đi thì em cũng sẽ không đi.
Anh không xa cô được, cô cũng vậy mà thôi.
Vất vả lắm mới gặp lại nhau, không ai biết được là cô quý trọng những ngày thế này đến nhường nào.
Những ngày tháng đau khổ kia chính là một cơn ác mộng, Quý Miên Miên thật sự không biết tại sao mình có thể vượt qua được.
Trước kia, cô thật sự sợ hãi khi bị Diệp Thiều Quang yêu, nhưng khi anh rời đi rồi cô mới biết mình cần anh tới mức nào.
Nếu cô vẫn là cô gái bốc đồng trước đây, có lẽ lúc này cô cũng sẽ tức giận, cáu kỉnh, sau đó cãi nhau với anh, nhưng giờ cô đâu còn là đứa con gái vô tâm như trước nữa.
Với người mình đã từng đánh mất một lần, sao cô có thể buông tay dễ dàng được chứ?
Quý Miên Miên nhẹ nhàng vuốt vuốt cái lưng còn hơi ẩm ướt của Mộ Dung Miên, nói: “Em… không đi, nhưng anh…”
Mộ Dung Miên ngẩng đầu, ánh mắt anh ửng đỏ, mồ hôi làm tóc bết lại, đôi mắt tối đen nhìn thẳng vào Quý Miên Miên: “Anh… Mấy ngày nữa nhất định anh sẽ nói cho em nghe, không phải anh muốn nói dối em, anh chỉ là… không muốn nghĩ lại chuyện này.”
Chuyện đã qua, những chuyện xảy ra trước cái đêm ở trên cầu ấy, anh không muốn nhắc lại thêm lần nào nữa.
Anh chỉ muốn nó sớm trở thành một khối tro tàn bay đi, không bao giờ bị nhớ tới, không bao giờ cần nhắc lại.
Nhưng anh không ngờ cuối cùng mình vẫn tỉnh lại.
Cuối cùng mình vẫn phải đối mặt với nó.
Quý Miên Miên tin tưởng lời anh nói, anh nói thế nghĩa là bí mật kia anh thực sự không muốn thừa nhận, cũng không muốn nhìn lại.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, nói: “Vậy thì đừng nói nữa, em không trách anh.”
Mộ Dung Miên bối rối: “Anh sẽ nói cho em nghe, thật đấy, sẽ nói hết.”
“Ừ…”
“Cho anh thời gian, đợi giải quyết phu nhân Jones xong chúng ta trở về nhà, sẽ không đi đâu nữa, về nhà sống an ổn, sinh hai đứa nhỏ, chăm sóc ba mẹ…”
“Được…”
“Nếu em muốn tiếp tục đi trang điểm cho Yến Thanh Ti cũng được, anh sẽ đi theo làm trợ lý cho em.”
Quý Miên Miên cười thành tiếng: “Được, nhưng mà em cũng không chắc chị Thanh Ti có cần anh không nữa.”
Mộ Dung Miên ôm cô nói chuyện, Quý Miên Miên biết đây là biểu hiện anh đang lo lắng. Cô không ngờ, so với cô, anh lại càng sợ hãi ly biệt hơn.
Quý Miên Miên vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh, đầu ghé sát vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đang đập: “Em tin anh, vẫn luôn tin anh.”
Đúng là vì tin tưởng nên mới bất chấp đi theo anh, mặc kệ anh làm cái gì cô cũng sẽ duy trì lòng tin này.
Đây là người chồng mà cô đã nhận định.
Tuy rằng anh có bí mật giữ trong lòng nhưng Quý Miên Miên vẫn cảm thấy mình yêu người đàn ông này, chỉ cần bí mật không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, chỉ cần anh không rời đi thì cô chẳng bận tâm nữa, thậm chí có thể coi như không biết.
Quý Miên Miên vốn là một cô gái luôn theo đuổi sự đơn giản, trước giờ cô chẳng đòi hỏi gì nhiều cho cuộc sống.
Cho nên, chỉ cần người cô yêu cũng yêu cô trước sau như một, mang cho cô ấm áp, mang cho cô hạnh phúc, những thứ khác cô không bận tâm nữa.
Bên ngoài, mặt trời dần ló dạng, Quý Miên Miên mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô ngủ rồi mà Mộ Dung Miên vẫn không ngủ.
Anh vẫn ôm chặt lấy Quý Miên Miên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, lưu luyến không nỡ rời đi.
Trước khi quen biết Quý Miên Miên, nhiều lúc anh không biết lý do tồn tại của mình là gì, anh thậm chí còn không tìm thấy ý nghĩa sống sót.
Sau khi quen cô rồi anh mới hiểu ra rằng mình có mặt trên cõi đời này là để gặp được cô.
Anh nhẹ nhàng hôn lên từng tấc nhỏ trên gương mặt của Quý Miên Miên, nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, không muốn đánh thức cô dậy, miệng thì thầm nỉ non: “Miên Miên… Miên Miên…”
Một lần lại một lần.
Cô là người duy nhất mà anh sống chết theo đuổi, ngoại trừ cô ra, không còn ai có thể làm anh chú ý được nữa.
Lúc Quý Miên Miên nói rằng sẽ bỏ lại anh về nước, anh vô cùng hoảng sợ, chỉ có cô mới khiến cho anh lập tức rơi vào sợ hãi như thế.
Ở nước ngoài dưỡng thương suốt một năm trời, anh luôn giãy dụa, đấu tranh không biết có nên xuất hiện lại trong cuộc sống của cô hay không, nhưng rốt cuộc anh vẫn không nhịn được, một lần nữa trở về, một lần nữa đưa tay giữ lấy, như thế mới có thể bù lại những khiếm khuyết trong cuộc sống của anh.
Anh không thể rời xa cô được nữa, đây chính là mạng sống của anh rồi.
Quý Miên Miên thở rất khẽ, nhẹ nhàng phả lên ngực anh, vừa vặn đúng vết sẹo phẫu thuật thay tim kia.
Có chút ngứa, nhẹ nhàng thấm vào trái tim, làm cho trái tim đập càng rộn ràng hơn.
Anh phải cảm ơn trái tim này của Mộ Dung Miên, nếu không có nó, chắc anh đã sớm thành một nắm xương tàn, không có thể ôm cô mà ngủ thế này được nữa.
Kỳ thật, trái tim này lưu lại một ít trí nhớ của Mộ Dung Miên, bởi vì ý chí của anh cực kỳ mạnh mẽ nên ngay cả trí nhớ lưu lại cũng dần dần bị phai mờ đi.
Anh nói nhẹ trong lòng: “Nợ mẹ con các người thế nào, tôi nhất định sẽ trả, nhưng cuộc sống của tôi thì đừng ai mong can thiệp nửa phần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com