Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đây là vợ của tôi, là phu nhân của các người

Từ chương 1772-1778
...

Bên kia, Quý Miên Miên đã được sắp xếp phòng ở nhà Mộ Dung. Cô không lấy quần áo ra, cô cảm thấy có lẽ mình sẽ không ở đây lâu lắm.

Phòng trang trí rất đẹp, theo phong cách hoàng gia châu Âu thời Phục Hưng, dù chỉ là phòng dành cho khách cũng trang trí rất tỉ mỉ.

Quý Miên Miên kéo rèm cửa sổ ra, liếc mắt nhìn bên ngoài. Khu vườn rất rộng, chỉ cần nhìn độ rộng lớn của trang viên này liền có thể hiểu được Mộ Dung gia giàu có cỡ nào, cũng không lạ khi Mộ Dung phu nhân một lòng quan tâm tới phần gia sản kếch xù đó.

Quý Miên Miên thở dài một tiếng, đi dạo trong phòng một vòng rồi xoay người đi xuống lầu.

Dưới lầu, một người thanh niên trẻ tuổi hơi lai giữa Âu và Á tiến vào, vừa tới cửa đã cao giọng quát: "Tất cả chết ở đâu rồi?"

Nữ giúp việc của nhà Mộ Dung tiến lên, nói: "Thiếu gia Claude."

Claude là con trai của chị gái Mộ Dung Chí Hoành với một người đàn ông bản địa, ngày thường rất được yêu chiều, tuổi không lớn nhưng lúc nào cũng ăn to nói lớn, không biết kiêng dè ai.

Đám nữ giúp việc của nhà Mộ Dung sợ nhất chính là vị thiếu gia họ hàng này, bởi vì hắn chưa từng buông tha cho bất kỳ nữ giúp việc nào có dung mạo xinh đẹp một chút.

Claude sờ soạng nữ giúp việc kia một hồi rồi mới hỏi: "Thằng em họ bỏ nhà trốn đi của tôi đâu rồi?"

Nữ giúp việc cúi đầu, cố nhịn, đáp: "Thiếu gia đi thăm tiên sinh."

Claude bĩu môi một cái, vẻ mặt đầy khinh thường: "Xì, thật đúng là một giây cũng không nhịn được mà phải chạy đi nịnh nọt... Nếu thực sự hiếu thảo như thế thì sao lại vô duyên vô cớ mất tích cả mấy tháng liền?"

Nữ giúp việc không nói chuyện, người ta là con trai, đi thăm cha đẻ của mình mà lại coi là nịnh bợ sao? Cái tên cháu họ này từ sau khi tiên sinh nằm viện thì cứ coi như trong nhà không có người, lúc nào cũng chạy tới đây, coi nơi này cứ như nhà mình vậy.

Chẳng lẽ hắn nghĩ cuối cùng Mộ Dung gia này sẽ là của hắn thật chắc?

Thiếu gia rõ ràng còn sống khỏe mạnh, vậy mà đám người này lại chỉ mong cậu ấy chết đi.

Claude đi dạo trong phòng khách xoa hoa rộng lớn một vòng, lại nói: "Đi lấy cho tôi bình rượu nho, tôi muốn bình 82 năm ấy."

Nữ giúp việc tỏ ra rất khó xử: "Thiếu gia Claude, cái đó... bình rượu nho đó là của tiên sinh, tiên sinh nói không ai được động vào nó. Ngay cả thiếu gia muốn uống cũng phải có sự đồng ý của tiên sinh mới được."

Sở thích lớn nhất của Mộ Dung Chí Hoành là rượu nho. Ông ta có hai hầm chứa rượu nho, nhưng bình mà ông ta quý nhất chính là bình 82 năm, đã phải trả một cái giá không nhỏ để mua lại, đặt ở trong hầm rượu và coi nó như bảo bối.

Sắc mặt Claude lập tức biến đổi: "Cô nhắc lại xem?"

Nữ giúp việc sợ tới run rẩy cả người: "Tôi... tôi... đó là... nơi trữ rượu của tiên sinh, chúng tôi không dám tới đó..."

Chát...

Một âm thanh rát rạt vang lên, nữ giúp việc bị đánh suýt chút nữa ngã sấp xuống nhà, bụm mặt không dám khóc, cũng không dám kêu đau.

Claude giơ chân đá cô ta một cái: "Ông đây là người ngoài à? Tao là ai? Tao là cháu trai ruột của ông ấy, ông muốn uống cũng không được à? Đi lấy cho tao, ngay lập tức..."

Nữ giúp việc một tay giữ má, cắn răng nói: "Thật xin lỗi thiếu gia Claude, tôi không thể..."

Cô ta là người giúp việc của nhà Mộ Dung, cho dù nghe cũng là nghe lời của chủ nhân nhà này, Claude này là cái gì chứ? Anh ta còn không mang họ Mộ Dung.

Claude túm lấy tóc nữ giúp việc: "Muốn chết phải không? Có đi lấy cho tao ngay không hả?"

Quý Miên Miên từ trên lầu đi xuống thì chứng kiến một màn này. Cô dừng một chút, tiếng Anh cô học cũng qua được cấp bốn, nghe cũng có chút hiểu, theo hành vi và lời nói của hắn ta thì có thể đoán đây là họ hàng của nhà Mộ Dung, lại nhìn một đám người hầu đang trốn trốn tránh tránh không dám đi ra, cô do dự một chút rồi lại xoay người muốn đi lên.

Cô không phải người của nhà Mộ Dung, cho dù cô muốn giúp nữ giúp việc kia nhưng người hầu nhà họ còn không dám làm gì, cô là ai mà dám xem vào chứ?

Hiện giờ Quý Miên Miên đã không còn là cô gái trẻ đầy nhiệt huyết trước đây, cái gì cũng không sợ nữa, không còn là người không biết cố kỵ cái gì nữa. Cô và Mộ Dung Miên ở tại đây đều phải cẩn thận từng li từng tí một, nếu cô không thể giúp anh cái gì thì cũng không thể làm anh bận tâm được.

Nhưng Quý Miên Miên vừa mới đi được hai bước...

"Đó là ai? Đứng lại..."

Thanh âm của Claude truyền tới từ sau lưng, Quý Miên Miên không ngừng lại mà vẫn tiếp tục đi.

Claude thấy cô không chịu ngừng lại liền mắng: "Mẹ nó, tôi bảo cô đứng lại, tai cô bị điếc à?"

Anh ta buông nữ giúp việc kia ra, vọt tới trước mặt Quý Miên Miên, đè vai cô lại.

Tay hắn vừa đặt lên, Quý Miên Miên liền nhanh chóng nghiêng người hất tay hắn ra.

Claude nhìn thấy mặt Quý Miên Miên thì sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Hắn đã gặp qua nhiều con gái phương Tây, còn kiểu con gái phương Đông có gương mặt xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn như thế này thì rất hiếm.

Kinh diễm qua đi, trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam, vuốt cằm nói: "Mới tới, chưa từng thấy trước đây..."

Quý Miên Miên lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không giấu nổi sự chán ghét.

Một nữ giúp việc lập tức chạy tới, nói: "Thiếu gia Claude, đây là khách của gia đình."

"Khách? Khách của ai?" Ánh mắt Claude nhìn chằm chằm vào Quý Miên Miên không hề chớp mắt.

Nữ giúp việc liếc nhìn Quý Miên Miên rồi đáp: "Là... Thiếu gia đưa về."

Biểu tình của Claude nháy mắt trở nên mịt mờ, sau một lát, hắn lộ ra nụ cười gian tà: "Đàn bà của Mộ Dung Miên... Ha ha..."

Hắn ta đánh giá Quý Miên Miên lại một lần, ánh mắt đáng khinh tới cực điểm: "Bộ dáng cũng không tệ lắm, thằng em họ của tôi còn mang cả đàn bà về. Nó hiếu thuận như thế, vậy mà lúc cha nằm trên giường bệnh lại đi chơi gái, thật sự làm cho tôi... mở to mắt mà nhìn."

Quý Miên Miên vốn muốn nhịn nhưng lại không thể nào nhịn nổi.

"Xin hỏi, anh có biết nói không?"

"Cô nói cái gì?"

Quý Miên Miên cười lạnh: "Nếu anh là người và biết nói, vậy phiền toái anh hãy nói vài câu tiếng người đi."

"Cô dám mắng tôi? Đừng có nghĩ cô là người của Mộ Dung Miên thì tôi không dám động vào cô. Ông đây thật sự rất muốn nếm thử xem người đàn bà của anh ta có tư vị gì đấy?"

"Anh cứ thử động vào tôi xem..."

"Ông đây cứ động đấy..." Clade vươn tay định sờ lên mặt Quý Miên Miên, nhưng còn chưa kịp vươn tới thì cổ tay đã bị người ta giữ lấy, khí lực cực lớn làm cho hắn ta đau không chịu nổi: "Buông tay ra..."

Mộ Dung phu nhân và Mộ Dung Miên vừa vào cửa đã thấy cảnh này, bà ta quát: "Các người đang làm gì vậy?"

Cổ tay Claude cực kỳ đau, hắn gào lên: "Mợ, mau bảo con tiện nhân này bỏ cháu ra."

Quý Miên Miên liếc mắt nhìn Mộ Dung Miên một cái, thấy anh mỉm cười với mình thì cô lại càng dùng sức, một tiếng "rắc" vang lên kèm theo tiếng hét chói tai, sau đó cô buông tay ra, nhún nhún vai: "Đã nói rồi, đừng có động vào tôi."

Claude ôm cổ tay ngã ra mặt đất, đau tới muốn chết luôn, miệng la hét chói tai, chửi những câu rất thô tục: "A... Con mẹ mày..."

Quý Miên Miên thản nhiên nói: "Nếu anh còn muốn cái tay kia cũng gãy luôn thì cứ tiếp tục chửi đi."

"..." Thanh âm của Claude im bặt, đau tới đầu toát đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng bừng nhưng không dám nói thêm câu nào nữa.

Khí lực vừa rồi của Quý Miên Miên làm cho hắn ta căn bản không thể nào giãy ra được. Hắn vốn là con quỷ chỉ biết rượu và chơi gái, còn chơi cả ma túy, tuổi còn trẻ nhưng đã thân tàn ma dại, căn bản sao có thể đấu lại với Quý Miên Miên.

Mộ Dung phu nhân lạnh mắt nhìn, lúc thấy Quý Miên Miên bẻ gẫy cổ tay Claude, dù bà ta không có biểu hiện gì nhưng trong ánh mắt lại hiển hiện rõ vẻ vui sướng khi người gặp họa. Bà ta cực kỳ ghét đứa cháu ngoại này của chồng mình, đáng tiếc bà ta là trưởng bối, chồng bà ta cũng chưa nói gì, bà ta chỉ là mợ thì càng không thể can thiệp vào.

Ở trong mắt bà ta, Claude chính là một thằng nhãi cặn bã đến cực điểm.

Nay thấy hắn rốt cuộc cũng bị thu thập, trong lòng Mộ Dung phu nhân thấy vui sướng cực kỳ.

Bà ta hít sâu một ngụm, đi tới hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Claude thấy Mộ Dung phu nhân tiến lại thì kêu lên thảm thiết: "Tay của cháu, tay của cháu... mau cứu cháu với..."

Mộ Dung phu nhân bĩu môi khinh thường, sau đó ra lệnh cho người dưới: "Người đâu, đưa nó tới bệnh viện đi."

Hai người tới đưa Claude đi, hắn vẫn còn không quên chửi một câu: "Con đàn bà thối tha, mày chờ đấy, tao sẽ không tha cho mày..."

Mộ Dung Miên vốn đã định để hắn đi, thấy vậy liền gọi lại: "Chờ một chút."

Anh không thể tha cho bất kỳ đứa nào bắt nạt bà xã mình ngay trước mắt mình được.

Mộ Dung Miên mỉm cười, nụ cười cực kỳ ôn hòa, vô hại: "Tay của anh họ sao mà gãy nên nói rõ luôn đi, bằng không sau này trong lòng em sẽ thấy áy náy..."

Claude nghĩ chắc Mộ Dung Miên đang sợ mẹ hắn sẽ tới đây tính sổ nên trong lòng cực kỳ đắc ý, cảm thấy cổ tay cũng không còn đau nữa: "Tốt, chú đã nói như thế thì nên cho tôi một cái công đạo luôn đi, bằng không tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này."

Claude trong lòng đã nghĩ rất kỹ, chỉ cần Mộ Dung Miên xin lỗi hắn, bảo hắn không được làm ầm chuyện này lên, vậy thì lập tức hắn sẽ đòi Mộ Dung Miên phải đưa Quý Miên Miên cho mình. Đến lúc đó, hắn muốn tra tấn cô thế nào mà chẳng được.

Mộ Dung Miên mỉm cười: "Anh họ nói rất đúng, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua."

Mộ Dung phu nhân đứng ở một bên chờ xem anh định làm gì? Chẳng lẽ thực sự muốn giảng hòa với thằng cặn bã Claude này? Không phải cậu ta nói mình yêu nhất là Quý Miên Miên sao, còn có thể vì cô mà trả giá hết thảy?

Nhưng hiện tại thái độ này của cậu ta là thế nào?

Quý Miên Miên âm thầm lắc đầu, chỉ cảm thấy hẳn là anh sẽ cấp cho tên Claude này ba ngọn nến thắp hương mất.

Đúng là đồ ngu, còn nghĩ Mộ Dung Miên sẽ giảng hòa với mình nữa chứ, ha ha... cứ chờ mà xem.

Mộ Dung Miên nói: "Người đâu, ai có thể nói cho tôi biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra không?"

Một nữ giúp việc nhanh chóng tiến lên, chính là người vừa rồi đã giới thiệu Quý Miên Miên là khách với Claude, cô ta nói: "Thiếu gia, tôi..."

"Cô nói..." Mộ Dung Miên vươn tay chỉ vào cô gái bị Claude đánh lúc nãy.

Nữ giúp việc kia mặt đã sưng vù lên, khóe môi nứt toác, có một chút máu chảy ra từ đó, tóc tai bù xù, nhìn vô cùng chật vật. Cô ta vội vàng khập khiễng tiến tới, nói: "Thiếu gia, chuyện là thế này..."

Cô ta bắt đầu kể từ lúc Claude vào cửa, kể một cách chi tiết, rành mạch, bao gồm từng câu từng chữ mà hắn đã nói không thiếu một từ cũng không thêm mắm dặm muối.

Chờ nữ giúp việc nói xong, Mộ Dung Miên cười nhẹ: "Anh họ... thực là uy phong nha!"

Claude cũng không cảm thấy mình sai ở đâu, hắn trước giờ vẫn luôn cáo mượn oai hùm ở nhà Mộ Dung như thế, vì vậy lại kêu lên: "Tay tôi đã gãy thành thế này, chú đã nói sẽ cho anh một cái công đạo, nếu không thì cứ chờ mẹ tôi tới tính sổ với các người đi."

Mộ Dung Miên vẫn mỉm cười như cũ, trên người anh hoàn toàn biểu lộ vẻ cao quý, nho nhã càng làm cho Claude không khác gì con chuột cống cả.

Anh bổ sung thêm một câu: "Ở nhà của tôi mà uy phong như thế, thực làm cho thiếu gia đứng đắn là tôi đây cảm thấy có chút xấu hổ."

Một gã họ hàng mà lại ở nhà của anh giương oai giễu võ như nhà mình, cái này còn có thể vô lý hơn được không?

Claude dù là thằng ngốc cũng phải nghe ra một chút ý tứ không đúng. "Chú có ý gì?"

Mộ Dung phu nhân trầm mặc đứng một bên, bà ta rất chờ mong Mộ Dung Miên thu thập tên cặn bã này.

Trong năm vừa qua, thằng súc sinh này còn định không tha cả mợ của mình là Mộ Dung phu nhân, điều này làm cho bà ta cảm thấy thực sự ghê tởm.

"Chẳng lẽ còn cần tôi nhắc cho anh tỉnh lại sao, Claude Martin?"

Rốt cuộc Claude cũng hiểu ra ý của Mộ Dung Miên, ý anh nói là ở Mộ Dung gia không có chỗ cho hắn giương oai.

"Mày có gan thì mày nói rõ ràng ra cho tao chút, xem mày có con mẹ nó cái lá gan đó không?"

Mộ Dung Miên chậm rãi nói: "Dĩ vãng tôi gọi anh một tiếng anh họ là nhìn ở tình cảm anh em giữa ba tôi và mẹ anh, không phải là cho anh mặt mũi. Anh nói xem tên của anh có một chữ nào liên quan tới nhà Mộ Dung hay không? Ở trong nhà này chưa tới lượt anh khóc lóc om sòm."

Mộ Dung Miên phải giúp Mộ Dung phu nhân bảo vệ tài sản thì việc đầu tiên là phải khiến cho đám thân thích cực phẩm của nhà Mộ Dung sợ một chút mới được, để bọn họ đừng có tơ tưởng nữa.

Mà nhà đầu tiên thích hợp nhất để nắn gân có lẽ là Claude.

Đã tự mình tới cửa tìm chết thì cần gì phải khách khí.

Claude lần đầu tiên phải chịu nhục nhã bực này ở nhà Mộ Dung, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, mày chờ, mày cứ chờ đấy, tao muốn xem xem ở nhà này có phải lời mày nói là thánh chỉ hay không?"

Mộ Dung Miên nhíu mày: "Ở nhà tôi hoa tay múa chân, sỉ nhục vợ tôi, đánh chửi người hầu của nhà Mộ Dung, đánh gãy một tay anh thì đã sao? Muốn gọi mẹ anh lại đây ư? Xin lỗi, ngày bà ấy lấy chồng thì của hồi môn cho bà ấy chính là tài sản bà ấy được phân, hiện giờ nhà Mộ Dung chẳng còn liên quan gì tới bà ấy nữa. Tôi là thiếu gia của nhà này, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà Mộ Dung này, tôi còn sống thì các người đừng có mong sờ được nửa phân tài sản ở đây."

Cả nhà Claude luôn một lòng một dạ chờ Mộ Dung Chí Hoành chết đi sẽ tiến hành chia cắt nhà Mộ Dung, nay Mộ Dung Miên lại nói sẽ không có phần nào cho họ.

Điều này làm hắn tức sắp chết rồi. Hắn đã coi toàn bộ tài sản ở nhà Mộ Dung này thành vật trong tay mình, coi mình như chủ ở đây, giờ lại có người nói tất cả không thuộc về hắn, điều này làm cho hắn tức điên lên.

"Được, mày có gan, chúng ta liền chờ xem mày có năng lực gì... Ông đây chẳng những tài sản của mày mà còn muốn cả con đàn bà kia của mày."

Mộ Dung Miên gật đầu: "Xem ra anh họ cảm thấy gãy một tay này vẫn còn quá nhẹ, đã vậy thì tôi liền cho anh mặt mũi, thuận tiện cũng gửi cho cô một món quà lớn luôn."

Anh xoay người, dịu dàng gọi: "Miên Miên, lại đây."

Quý Miên Miên đi tới, Mộ Dung Miên lấy từ trong túi ra một cái khăn tay: "Lần này lót tay vào không bẩn."

"Làm gì?"

Mộ Dung Miên cúi đầu hôn lên mặt cô: "Bảo bối, bẻ gãy nốt tay kia của hắn đi..."

Mộ Dung phu nhân (⊙o⊙)

Quý Miên Miên (⊙o⊙)

Claude (⊙o⊙)

Tất cả mọi người đều sửng sốt, cái này... hình như sai hết rồi, đây đâu phải là nhận lỗi chứ?

Quý Miên Miên phản ứng lại đầu tiên, cô là người hiểu Mộ Dung Miên nhất, nghe anh nói vậy thì sau vài giây kinh ngạc liền cảm thấy bình thường, đây mới là tác phong của anh, nếu không phải thế này thì mới không giống.

Nhưng Quý Miên Miên nhìn khăn tay trong tay mình, lại nhìn Claude đang ngây ra như phỗng, làm thế... có phải không tốt lắm không?

Quý Miên Miên lo lắng, sợ là làm thế sẽ càng đem tới cho Mộ Dung Miên thêm phiền toái.

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, dịu dàng nói: "Làm đi, rác rưởi thì cần gì coi là người chứ."

Dù sao anh cũng chưa từng coi cái tên Claude này là con người.

Thùng rác phần lớn còn có giá trị lợi dụng, nhưng người này còn sống chỉ lãng phí phí oxy, không có chút giá trị tồn tại nào.

Mộ Dung phu nhân cũng nhận ra lợi hại trong chuyện này, vì vậy lại liếc nhìn Mộ Dung Miên.

Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: "Nhỡ xảy ra phiền toái thì sao?"

Mộ Dung Miên nhéo mặt cô: "Phiền toái gì? Em cảm thấy gãy một tay và gãy hai tay có gì khác nhau sao?"

Quý Miên Miên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, đúng là chẳng có gì khác nhau cả.

Bẻ gãy một tay của hắn thì hắn cũng sẽ đi tìm mẹ mình tố cáo, bẻ gãy hai tay cũng thế, dù sao bọn họ cũng sẽ tới đây làm ầm lên, thế thì... thà cứ bẻ thêm một tay còn hơn.

Quý Miên Miên gật đầu: "Anh nói có lý."

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu cô: "Làm đi, đừng sợ, anh là chỗ dựa của em."

Claude bị dọa tới hai chân mềm nhũn, nếu không phải hai bên bị người ta giữ lấy thì hắn đã nằm sấp xuống luôn rồi. Hắn vội vàng cầu cứu Mộ Dung phu nhân: "Mợ, mợ... mợ không thể ngồi yên mà không quan tâm tới được, mợ..."

Vẻ mặt của Mộ Dung phu nhân đầy vẻ khó xử: "Claude, từ trước tới nay cháu luôn nói mợ chỉ là vợ kế của cậu cháu, trong nhà này mợ không có quyền nói chuyện, giờ mợ có thể nói gì chứ? Randy là chủ nhân ở đây, nó muốn thế thì mợ biết làm sao?"

"Các người dám cấu kết với nhau làm việc xấu, các người dám hợp lại để..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, Quý Miên Miên đã cầm lấy cổ tay trái còn lành lặn của hắn, nói: "Nói thực, tôi thật sự rất ngại chạm vào loại rác rưởi như anh, nhìn cũng sợ bẩn rồi."

Nói xong, Quý Miên Miên dùng sức thật mạnh, một tiếng gãy vỡ nữa lại vang lên.

Cùng lúc đó, Claude gào lên một tiếng tê tâm liệt phế sau đó im bặt, cả người đã ngất đi, đồng thời dưới chân còn ướt đẫm một mảnh, một mùi vị khai nồng tỏa ra.

Mộ Dung Miên vội vàng kéo Quý Miên Miên về, lấy tay mình lau lau tay cô thêm hai lần nữa.

Mộ Dung phu nhân nhìn Quý Miên Miên đầy khiếp sợ, trong một khoảng thời gian ngắn nhìn thấy Quý Miên Miên bẻ gãy tay của một người đàn ông tới hai lần, sao bà ta không hãi cho được.

Rốt cuộc Mộ Dung Miên này tìm người nào tới vậy, đang giả trang à? Sao bà ta lại thấy hình như công phu của người này không tệ lắm.

Bà nuốt nước bọt, không tự giác được mà lùi về sau mấy bước, mắt nhìn thấy Claude đã ngất đi thì trong lòng rất vui vẻ.

Đã lâu rồi chưa có cảm giác vui vẻ như thế, đáng đời tên cặn bã này.

Nếu không phải đã đóng vai phu nhân cao quý nhiều năm thì bây giờ Mộ Dung phu nhân thật sự muốn nhổ một bãi nước bọt rồi, bà sờ sờ mũi mình rồi hỏi: "Chuyện đã coi như nháo lớn rồi, phải làm sao đây?"

Mộ Dung Miên châm biếm cười: "Thế này thì đã là gì, những thứ tôi đã làm còn kinh khủng hơn nhiều. Người đâu... đưa hắn về."

Nếu anh đã muốn bắt đầu náo loạn vậy thì cứ nháo cho mọi chuyện tới mức không thể cứu vãn được.

Nếu không thì công cốc hết.

"Thiếu gia, đưa tới đâu?"

Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn Claude một cái: "Quăng về cửa nhà hắn."

Hai người do dự một chút nhưng vẫn nói: "...Vâng."

Claude bị tha ra ngoài, quần hắn ướt đẫm nước tiểu để lại một dấu nước thật dài trên mặt đất. Mộ Dung phu nhân càng nhìn càng ghê tởm, vội vàng sai người đi lau chùi.

"Người đâu, mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này..." Bà ta dừng một chút lại nói: "Không, dọn dẹp hết phòng khách này một lần, tiêu độc luôn."

Đám người hầu không ai nói gì, vội vàng đi thu thập.

Kỳ thực, bọn họ cũng ghét Claude, nhìn thấy hắn bị chỉnh tới thảm như thế thì bọn họ cũng rất vui vẻ.

Mộ Dung phu nhân thở phào một hơi, sau đó nói với Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên: "Hai đứa đi theo mẹ lên lầu."

Hai người đi theo bà ta tới thư phòng ở trên lầu, vừa vào, Quý Miên Miên đã lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy giá sách lớn áp trên hai mặt tường, thật sự quá lớn!

Mộ Dung phu nhân bảo họ ngồi xuống: "Con vừa mới về nhà đã hung hăng thu thập Claude như thế, con làm thế nào để trả lời Mộ Dung Thúy Đình đây?"

Mộ Dung Thúy Đình là mẹ của Claude, là chị gái của Mộ Dung Chí Hoành, là một người đàn bà còn đáng ghét hơn cả Claude.

Mộ Dung Miên cầm lấy tay Quý Miên Miên, anh miễn cưỡng nói: "Vì sao con phải cho bà ta lời giải thích chứ?"

"Vậy con sẽ kết thúc chuyện này thế nào? Hôm nay con làm việc quá theo cảm tính rồi."

Mộ Dung Miên nghe bà ta trách cứ thì ngẩng đầu lên: "Cảm tính? Là một người đàn ông, tận mắt nhìn thấy vợ mình bị người ta sỉ nhục mà còn thờ ơ thì con mới không phải là đàn ông. Huống chi... không phải mẹ cũng nhìn rất vui vẻ sao?"

Mộ Dung phu nhân trầm mặc một chút, nói: "Mẹ... vui vẻ, mẹ rất vui vẻ, mẹ đã sớm mong thằng rác rưởi đó sớm đi chết đi, thế như nhiều năm thế rồi mà nó vẫn không chịu chết cho rảnh nợ. Tuy hôm nay mẹ rất vui khi thấy nó bị thu thập, nhưng con có biết ngay sau đây cái gì sẽ lập tức tới với mình không? Con thật sự không biết Mộ Dung Thúy Đình là người đàn bà thế nào đâu, đó là một người chanh chua và cực kỳ vô liêm sỉ."

Mộ Dung Miên lạnh nhạt đáp: "Con biết, thế thì sao?"

Mộ Dung phu nhân nghĩ tới Mộ Dung Thúy Đình liền cảm thấy đau đầu: "Con như thế làm mẹ thật sự khó xử."

Mộ Dung Miên nhìn bà ta, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt bà ta: "Nếu con đã làm thì sẽ không khiến mẹ phải giải quyết vấn đề thay con."

Mộ Dung phu nhân run lên trong lòng: "Con..."

Mộ Dung Miên cầm lấy tay Quý Miên Miên, nói: "Chúng ta đổi đề tài đi, mẹ cảm thấy mấy người họ hàng của nhà Mộ Dung này có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ không?"

"Không được." Mộ Dung phu nhân đáp mà không hề do dự.

Đám thân thích của nhà Mộ Dung đều là con đỉa hút máu bám trên thân thể của nhà Mộ Dung, con nào con nấy đều liều mạng mà hút không hề kiêng nể. Đối với bọn họ mà nói, có uống bao nhiêu cũng không no được, cho dù có cho họ toàn bộ những gì anh có, họ cũng sẽ nghĩ anh còn giấu giếm ở đâu đó ít đồ.

Nhưng những người này đều có quan hệ họ hàng ruột thịt với Mộ Dung Chí Hoành. Ông ta cảm thấy chỉ cần ông ta còn sống, chỉ cần tiền trong tay ông ta vẫn nuôi được đám người này, chỉ cần họ không làm ra chuyện gì quá đáng thì ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mà đám người này cũng rất kiêng kị Mộ Dung Chí Hoành, không dám làm gì quá mức, dù sao ông ta cũng giữ mạch máu kinh tế của bọn họ.

Nhưng một khi Mộ Dung Chí Hoành chết đi, bọn họ sẽ cảm thấy không cần phải dè chừng nữa, nếu chỉ có mình Mộ Dung phu nhân thì e rằng bà ta sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống, cả xương cũng chẳng còn.

Mộ Dung Miên mỉm cười: "Cho nên nếu mềm không được thì cứ cứng đi."

Mộ Dung phu nhân như hiểu ra: "Ý của con là..."

"Hôm nay Claude tới đây, vừa vặn con có lý do để mở đầu, kế tiếp bọn họ càng nháo lớn thì càng hợp ý con, giờ mới chỉ là bắt đầu, sau này... còn ầm ĩ hơn nữa..."

Mộ Dung phu nhân trầm tư một lát: "Kế hoạch tiếp theo của con là gì, có thể nói rõ ràng một chút với mẹ không?"

Mộ Dung Miên cười rộ lên: "Mộ Dung phu nhân có biết từ nhỏ tới lớn, tôi chỉ sống với một chân lý duy nhất là gì không?"

"Là gì?"

Mộ Dung Miên cười nhạt: "Đó là... Ai tát tôi một cái, tôi liền bẻ gãy tay hắn. Ai chém tôi một dao, tôi liền lấy mạng hắn, dần dần, chẳng còn ai dám động vào tôi nữa. Lấy bạo chế bạo cho tới giờ luôn là biện pháp hữu dụng nhất, đương nhiên không thể cứng đối cứng mà phải dùng... đầu óc."

Mộ Dung phu nhân sửng sốt, một hồi lâu cũng không nói gì.

Quý Miên Miên ngửa đầu nhìn Mộ Dung Miên, trong lòng cảm thấy vừa đau xót vừa thương cảm.

Lời của anh nhẹ tựa lông hồng, nhưng lúc nhỏ phải trải qua bao nhiêu tra tấn mới có thể lịch lãm được như bây giờ? Quý Miên Miên nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng an ủi.

Mộ Dung phu nhân cúi đầu, không để cho Mộ Dung Miên thấy biểu tình của bà ta lúc này.

Sau một lát, bà ta nói: "Mẹ... hiểu rồi."

"Sau này con làm gì mẹ cũng không được can thiệp vào, con có cách làm của mình."

Mộ Dung phu nhân gật đầu: "Được... Nhưng Mộ Dung Chí Hoành thì phải làm sao đây? Ông ấy... rất thương yêu em gái mình, Mộ Dung Thúy Đình là một trong số những người hiếm hoi có thể vào phòng bệnh thăm ông ấy."

Mộ Dung Miên đáp: "Thế thì không cho bà ấy vào. Hôm nay con đã nói với bên bệnh viện, sau này trừ con ra, không ai được tới làm phiền ông ấy."

Lúc nói chuyện phiếm với bác sĩ, anh đã dẫn dắt để ông ta nói ra Mộ Dung Chí Hoành cần tĩnh dưỡng, không được cho quá nhiều người tới quấy rầy.

Sau đó, anh nhờ những lời này của bác sĩ, ra lệnh nghiêm cấm người tới thăm, hơn nữa còn điều thêm vệ sĩ tới.

Mộ Dung phu nhân kinh ngạc: "Con... đã sớm lên kế hoạch rồi?"

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đợi nước tới chân mới nhảy?"

Mộ Dung phu nhân nhìn anh hồi lâu không nói, cuối cùng mới chốt lại một câu: "Con và nó... thực không giống nhau."

Quý Miên Miên kinh ngạc, bà ta nói ai thế?

Mộ Dung Miên cười lạnh: "Tôi chính là tôi. Giờ tôi đã dùng tên này rồi, tôi và anh ta giống cũng được, không giống cũng được."

Người mà Mộ Dung phu nhân muốn nói tới chính là con trai ruột đã chết của mình - Mộ Dung Miên.

Đó là một người tích cực hướng về phía trước, giàu lý tưởng, hơn nữa... cực kỳ giàu lòng nhiệt huyết. Anh ta là con trai độc nhất trong nhà, được cha yêu mẹ thương... là người cực kỳ hạnh phúc, dù thông minh nhưng không hề có tâm kế.

Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên đứng lên: "Được rồi, hiện tại gọi đám người hầu tập hợp lại phòng khách đi."

"Con định làm gì?"

"Trước mắt, ít nhất trong ý thức của mọi người, con đây là thiếu gia của họ, con chỉ làm những chuyện cho phù hợp với thân phận của mình mà thôi."

Mộ Dung phu nhân liền gọi đám người hầu tập hợp.

Nhà này rất lớn, ngoại trừ nữ giúp việc còn có người làm vườn, đầu bếp, lái xe, đủ cả...

Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên, đứng trước mặt họ, nói: "Hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện với mọi người, đây là vợ của tôi, là thiếu phu nhân của các người. Từ nay về sau, các người phải cung kính với cô ấy giống như cung kính với tôi, tôi không hy vọng... lại nghe được ai đó nói cô ấy là khách trong nhà này."

Đám người hầu đều hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng hô lên: "Thiếu phu nhân..."

Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên có chút xuất thần.

Quý Miên Miên đứng bên người Mộ Dung Miên mỉm cười, tuy trong lòng cô biết đây là giả nhưng vẫn không biểu lộ ra mặt.

Cô nghĩ tới chuyện chồng mình đang giả làm người khác, cô cũng giả thì cứ thấy không tốt lắm.

Mộ Dung Miên đột nhiên chỉ vào một nữ giúp việc: "Cô... có thể đi rồi."

Đó chính là nữ giúp việc đã nói với Claude rằng Quý Miên Miên chính là khách trong nhà.

Lúc anh đưa Quý Miên Miên đã nói với quản gia và đám nữ giúp việc ở đây rằng đây là vợ của anh.

Khả năng truyền tin trong đám người hầu là cực kỳ nhanh.

Sau khi anh rời đi, đã một thời gian dài như thế rồi, không thể nào có chuyện cô ta không biết Quý Miên Miên là vợ của anh, nhưng cô ta lại giả bộ như không biết, còn cố ý nói đây là khách do anh đưa về.

Mộ Dung Miên không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng nữ giúp việc này tâm tư rất không đơn giản, cho nên không thể lưu lại được.

"Thiếu gia... tôi làm sai chuyện gì, sao lại đuổi tôi đi?"

Mộ Dung Miên châm biếm: "Tôi là chủ ở đây, tôi muốn đuổi cô mà cũng cần lý do à?"

"Đất nước này rất dân chủ, anh không thể đối xử với tôi như thế, nếu anh không cho tôi một lý do chính đáng thì tôi sẽ không..."

"Được, cho cô một lý do, tôi ngứa mắt với cô, thế đã được chưa?"

Nữ giúp việc kia lại nói với Mộ Dung phu nhân: "Phu nhân, thiếu gia dùng lý do hoang đường như vậy để đuổi tôi đi, chẳng lẽ ngài cứ yên lặng thế sao, ngài không sợ những người giúp việc khác sẽ vì thế mà tâm tàn ý lạnh sao?"

Mộ Dung phu nhân liếc nhìn cô ta một cái, nói: "Thiếu gia nói không vừa mắt với cô là coi như đã cho cô thể diện, chẳng lẽ cần phải nói thẳng với mọi người rằng cô nhận lương của nhà Mộ Dung này để làm việc cho người ngoài à?"

Nữ giúp việc kia vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi bị oan..."

Mộ Dung phu nhân vẫy tay: "Đừng nói nữa, cầm lấy tiền lương và rời đi ngay, nếu không tôi sẽ lấy tội danh ăn cắp để đưa cô tới cục cảnh sát đấy. Cô tự mình chọn đi."

Mộ Dung Miên có thể không hiểu những nữ giúp việc trong nhà mình, nhưng Mộ Dung phu nhân lại rất rõ ràng. Những kẻ này có không ít người do đám thân thích mua chuộc hoặc cài vào, bà ta đã sớm để ý hết thảy rồi.

Quý Miên Miên không ngờ Mộ Dung phu nhân lại lên tiếng trợ giúp như thế, cô mở to mắt nhìn bà ta.

Mộ Dung phu nhân cũng liếc nhìn cô một cái, mũi hơi hừ nhẹ, sau đó xoay người rời đi.

Quý Miên Miên chẹp chẹp miệng.

Nữ giúp việc kia không dám nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi đây.

Mộ Dung Miên dạy dỗ một hồi mới làm trong nhà yên tĩnh trở lại. Anh bèn đưa Quý Miên Miên ra ngoài vườn hoa đi dạo.

"Ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp Mộ Dung Chí Hoành."

Quý Miên Miên cắn cắn môi: "Em sợ... Nhỡ em làm lộ ra thì sao bây giờ?"

"Có anh ở đây, không cần sợ!"

"Ông ấy... có đáng sợ không?"

Mộ Dung Miên cười: "Một người phải nằm trên giường bệnh, nhờ vào bình dưỡng khí mới có thể tồn tại được, em nói... có... đáng sợ không?"

Quý Miên Miên lắc đầu.

Mộ Dung Miên nói đùa: "Đúng thế, ông ấy không đáng sợ, cho dù ông ấy có khỏe mạnh đi chăng nữa thì cũng không một nhát bẻ gãy được tay một người đàn ông đâu."

Nói xong, bên hông anh bị nhéo cho một cái.

"Anh còn nói, vì anh không bẻ được nên mới bảo em bẻ chứ gì."

"Bà xã lợi hại như thế, anh đây làm chồng mà cảm thấy cực kỳ tự hào, sau này phải dựa nhiều vào bà xã đấy. Em không tin à? Không tới một giờ nữa, Mộ Dung Thúy Đình nhất định sẽ giết tới đây."

Quả nhiên, khoảng chừng một giờ sau, nữ giúp việc hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy tới thông báo: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, không hay rồi... phu nhân Martin tới đây rồi!"

"Chậc... Thấy anh nói chuẩn không?" Mộ Dung Miên nhìn Quý Miên Miên rất thâm tình: "Bà xã... Chút nữa nhất định em phải bảo vệ anh đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com