Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

không phải trên đời này đàn ông không đáng tin mà là mẹ gặp sai người

Từ chương  1819-1829

Quý Miên Miên trông thấy vai Mộ Dung phu nhân rung lên, cảm xúc của bà đang ở bên bờ vực sắp sụp đổ.

“Mẹ không thế, mẹ rất giỏi, thật đó….!” Mộ Dung phu nhân che mặt, khan giọng nói: “Mẹ cứ nghĩ ông ta yêu mẹ, lúc mẹ gả cho ông ta, mẹ đã biết trước đây ông ấy đã từng có người yêu, nếu không sao đến tuổi này mà vẫn chưa kết hôn, mẹ nghĩ rằng đã qua nhiều năm, cho dù thế nào thì tình yêu của ông ấy đối với người phụ nữ kia chắc đã phai tàn rồi. Không có tình yêu, ông ấy cũng chút tình thân với mẹ, ít ra mẹ là người thân thiết với ông ấy nhất”

Giọng Mộ Dung phu nhân ngày càng kích động, “Nhưng... không có, không hề có tác dụng, mẹ ở bên ông ấy nhiều năm như thế, vẫn không bằng được ả đê tiện kia.”

Bà nói mãi, nói mãi, giọng nói ngày càng khô khốc, cổ họng bà đang áp chế những tiếng rên, khiến người nghe cảm thấy xót lòng.

Quý Miên Miên nắm lấy vai Mộ Dung phu nhân: “Mẹ, mẹ bình tĩnh, bình tĩnh lại...”

Cô nghĩ cô đã biết Mộ Dung phu nhân đau lòng đến cỡ nào.

Khi Diệp Thiều Quang rời đi, cô cảm thấy mình như người đã chết.

Tuy tình huống của Mộ Dung phu nhân và cô không giống nhau nhưng có khi tình huống của bà ấy càng thảm hơn, si tâm mấy chục năm, kết quả thì sao? Đều là giả dối, cái cảm giác chân tướng được phơi bày, lộ ra sự thật xấu xí chẳng khác nào tinh thần bị lăng trì phân thây.

Nếu như là một người yếu đuối, chắc đã chịu không nổi rồi.

Mộ Dung phu nhân bỏ tay xuống, khuôn mặt đầy nước mắt, trong đôi mắt đỏ ngầu có chứa một tầng lệ quang, thế nhưng ánh mắt lại cực kỳ hung dữ, bà gằn giọng nói: “Bây giờ ông ta lại muốn gả con gái của ả kia cho con trai của mẹ, bọn họ đã sỉ nhục mẹ cả đời, bây giờ lại còn muốn sỉ nhục con trai mẹ, trừ khi mẹ chết nếu, không mẹ tuyệt đối không cho cô ta được toại nguyện.” Quý Miên Miên vội nói: “Vâng vâng... mẹ cứ yên tâm, con đảm bảo sẽ không nhường chồng con cho ai, nếu cô ta dám đến giành với con, con sẽ đánh chết ả, con không phải là người dễ bắt nạt, con sẽ thay mẹ xé nát mặt ả ta.”

Lời của Quý Miên Miên không phải vì muốn lấy lòng Mộ Dung phu nhân, mà nó là lời thật lòng của cô.

Bà phu nhân Jones đó thật ghê tởm, lần sau nếu có cơ hội cô nhất định sẽ trùm bao tải đánh bà ta.

Cô sẽ không bao giờ nhẹ tay với hạng phụ nữ đó!

Mộ Dung phu nhân cắn răng nói, “Ả ta là một con rắn độc, thậm chí ả đã lấy kẻ khác mà vẫn dây dưa không dứt với Mộ Dung Chí Hoành, còn cố ý chạy đến trước mặt mẹ để mẹ biết được... mẹ thật hối hận sao lúc đầu mình không thể độc ác hơn, chạy đi vạch trần đôi cẩu nam nữ đó!”

Quý Miên Miên không hiểu rõ lắm, sao Mộ Dung phu nhân biết được Mộ Dung Chí Hoành và phu nhân Jones có qua lại với nhau, nhưng từ trong lời nói này, cũng đoán được là do phu nhân Jones cố ý để bà biết được việc này.

Quý Miên Miên thầm mắng: “Thật sự là một ả đê tiện, loại tham lam đê tiện điển hình.

Mộ Dung phu nhân mới dần bình tĩnh lại, sau khi cảm xúc đã dần ổn định thì vành mắt bà vẫn đỏ ngầu như cũ, ánh mắt nhìn Quý Miên Miên mang theo một chút độ ấm, bà nói: “Lúc trước mẹ vẫn luôn không thích con, nhưng bây giờ mẹ cảm thấy, mắt nhìn người của nó thật sự không tồi.”

Quý Miên Miên hi hi cười, gãi đầu, “Con... thật ra vẫn luôn khá tốt mà.”

Cô nhìn kỹ sắc mặt của Mộ Dung phu nhân, bà ấy dường như đã ổn hơn rồi.

Quý Miên Miên cuối cùng đã có thể yên tâm.

“Mẹ, chúng ta về nhà thôi.”

“Ừ, về thôi.”

Sau khi Mộ dung phu nhân dẫn Quý Miên Miên rời đi không bao lâu, phía bên phu nhân Jones cũng đã nhận được tin tức.

Mộ Dung Thúy Đình ngồi trước mặt bà, cười lạnh:

“Văn San đã đến bệnh viện, còn gây lớn chuyện với Mộ Dung Chí Hoành, tiếp theo e là việc giả con gái cô cho Randy càng không có khả năng rồi.”

Jones phu nhân mỉm cười, ưu nhã uống một hớp cà phê:

“Không sao, tôi tin Chí Hoành, ông ấy không phải là một người dễ bị khống chế, hơn nữa ông ấy biết rất rõ phải nên làm gì mới tốt cho Randy.”

Khóe môi Mộ Dung Thúy Đình kẽ co giật, bĩu môi mắng thầm trong lòng:

Nhìn dáng vẻ lẳng lơ kia, một đống tuổi rồi lại còn không chịu yên phận.

Tuy ả không thích Mộ Dung phu nhân, nhưng đối mặt với người phụ nữ này ả còn cảm thấy đáng ghét hơn.

Ban đầu Mộ Dung Chí Hoành thích Jones phu nhân, nhưng hai người già trong nhà lại không đồng ý, người Trung Quốc rất xem trọng huyết thống thuần chủng, họ không muốn dòng máu nhà Mộ Dung lại pha tạp với đám người nước ngoài kia.

Thế là Jones phu nhân mới quay sang gả cho người chồng bây giờ.

Cũng vì thế mà mộ Dung Chí Hoành mới gây gổ vài năm với người nhà rồi mới lấy Mộ Dung phu nhân.

Nhưng trong long Mộ Dung Thúy Đình rất rõ, đừng nhìn lúc đầu phu nhân Jones như là người bị ép phải lấy người khác, thật ra chuyện ấy chẳng là gì, vì ban đầu bà ta chẳng hề biết Mộ Dung Chí Hoành có rất nhiều tiền, cứ nghĩ rằng ông ta là một người gốc Hoa bình thường, hạng người vừa không có tiền vừa không có chí khí sẽ chẳng cho bà ta được một cuộc sống vinh hoa phú quý.

Bà ta không tiếc mượn tay của hai vị lão nhân nhà Mộ Dung để cắt đứt quan hệ với Mộ Dung Chí Hoành.

Nói trắng ra, là một ả đê tiện tham phú phụ bần.

Tuy Mộ Dung Thúy Đình rất khinh thường phu nhân Jones, nhưng bây giờ bà ta không còn đường để đi, chỉ đành phải hợp tác với ả ta.

Sau khi cùng Mộ Dung phu nhân đến bệnh viện một chuyến, Quý Miên Miên phát hiện Mộ Dung phu nhân đã có cái nhìn khác về cô, dường như đã có thể bắt đầu tiếp nhận cô, xem cô như con mà đối đãi.

Tuy thái độ của Mộ Dung phu nhân với mọi người rất bình thường, nhưng nét mặt vẫn luôn lạnh lùng, nói năng rất nghiêm khắc.

Nhưng cũng đã không còn đi châm chích Quý Miên Miên, hơn nữa bình thường còn hay kêu người tặng một ít trang phục, trang sức, mỹ phẩm cho cô, những món đồ phụ nữ cần dùng đều mua hết cho cô.

Điều này khiến cho Quý Miên Miên cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Buổi tối khi đi ngủ, Quý Miên Miên nói:

“Có phải Mộ Dung phu nhân gần đây đối xử quá tốt với em không? Em thấy hơi lo lắng.”

Mộ Dung Miên cười nói: “Lo lắng gì chứ, bà ấy cho em em cứ nhận lấy, đó là tiền lương hai chúng ta giúp bà ấy, em đừng quên nếu như chúng ta giúp bà ấy thu tóm nhà Mộ Dung thì thứ bà ấy nhận được sẽ nhiều hơn gấp nghìn lần.

“Nói cũng đúng, haizz…”

Cô thở dài một hơi: “Hôm đó đi đến bệnh viện thật sự khiến em sợ chết mất, em thật không ngờ bà ấy lại đáng thương đến thế.”

Mộ Dung Miên không nói gì, ánh mắt nhìn lên phía trần nhà.

Hai ngày sau, bệnh viện thông báo đến một tin, tình hình của Mộ Dung Chí Hoành chuyển xấu, đã được đưa vào phóng cấp cứu, hơn nữa đã chuẩn bị xong bản thông báo tình hình nguy kịch, yêu cầu người nhà đến bệnh viện ký vào giấy cam kết.

Mộ Dung Miên dẫn Mộ Dung phu nhân và Quý Miên Miên đến bệnh viện, nhưng khi đến nới mới phát hiện Mộ Dung Thúy Đình cũng ở đó, không chỉ có bà ta mà cả phu nhân Jones cũng ở đó. 

Nhìn thấy khuôn mặt của ả ta, sắc mặt của Mộ Dung phu nhân lúc đó trở nên trắng bệch.

“Sao cô lại ở đây?”

“Dĩ nhiên là em tôi kêu chúng tôi đến.”

Mộ Dung Thúy Đình bĩu môi nói: “Chậc, thật sự đáng thương, gả cho anh tôi cả đời đến cuối cùng lại biến thành một trò cười.”

Quý Miên Miên xắn tay áo lên, hung hăng nói: “Mẹ, có muốn xử họ, mẹ quyết định đi!”

Quý Miên Miên chỉ cảm thấy phu nhân Jones còn đáng ghét hơn cả Mộ Dung Thúy Đình.

Mộ Dung phu nhân còn chưa mở miệng, phu nhân Jones đã đi tới, nói:

“Mộ Dung phu nhân, xin lỗi nhé, nếu vì tôi mà khiến bà hiểu lầm Chí Hoành, thì tôi phải nên xin lỗi, xin bà tha thứ cho lỗi lầm vô ý của tôi, nhưng... hôm nay, tôi e là mình không thể rời đi. Bây giờ Chí Hoành đang cấp cứu bên trong, hoặc... thứ cho tôi nói một câu, hoặc đây có thể là lần cuối tôi gặp ông ấy, tôi nghĩ với người làm vợ như bà, chắc bà cũng không muốn ông ấy lại mang theo nuối tiếc khi ra đi chứ?”

Quý Miên Miên càng nghe càng thấy không đúng, câu nói đó của phu nhân Jones sao cứ làm người ta cảm thấy thật buồn nôn.

Chí Hoành, Chí Hoành, kêu thật là thân thiết, mẹ nó, cái tên đó là để bà kêu hay sao?

Còn lỗi lầm vô ý nữa chứ, ha ha

Green Tea Bitch thích nhất kiểu giả ngây ngô vô tội thế này.

(Green Tea Bitch là từ chỉ những người luôn tỏ ra đáng yêu vô tội trong sáng thanh thuần trên mạng, nhưng thực tế lại rất thực dụng, đê tiện)

Nhất là câu cuối, cái gì gọi là “với người làm vợ như bà, chắc bà cũng không muốn ông ấy lại mang theo nuối tiếc khi ra đi chứ?”.

Nuối tiếc cái gì?

Cô có thể lý giải rằng, ý của Jones phu nhân là:

Người Mộ Dung Chí Hoành muốn gặp lần cuối là tôi, nếu tôi không ở đây ông ấy sẽ không an tâm ra đi, cho nên tôi rất quan trọng?

Quý Miên Miên thật sự muốn mắng một câu bà đi  ăn sh*t đi, nuối tiếc cái con khỉ.

Dám nói như thế trước mặt vợ người ta, thật con mẹ nó khốn kiếp.

Quý Miên Miên cảm thấy thật ngứa tay, hình như muốn xông lên đánh người rồi, làm sao đây?

Thế nhưng lần này cô chưa kịp ra tay thì đã có người khác động thủ rồi.

Cô chỉ nghe thấy hai tiếng “bốp bốp” kinh động lòng người vang lên, phu nhân Jones bị đánh đến loạng choạng cả người, che lấy khuôn mặt ngập tràn nỗi kinh ngạc.

Mộ Dung phu nhân hạ tay, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhưng đã bình tĩnh trở lại, bà bình tĩnh nói:

“Tôi đã muốn cho cô một bạt tai từ lâu, nếu cô muốn ở lại, được thôi, cô cứ ở lại, đối với một ả đê tiện không biết xấu hổ thì tôi còn có thể nói được gì đây?”

Mộ Dung Thúy Đình đứng một bên xem đến hưng phấn, bà ta ghét Mộ Dung phu nhân, cũng càng kinh tởm phu nhân Jones, hai người này gây chiến với nhau thì càng thích.

Nếu họ gây hấn với nhau thì làm gì còn ai sẽ chú ý đến bà ta nữa.

Jones phu nhân sau khi cực độ chấn kinh, bà ta trở nên tức đến run người, trên mặt đau như lửa đốt, mấy chục năm qua không ai dám tát bà ta, vậy mà hôm nay lại bị đối xử như vậy, bà ta rất muốn bóp chết Mộ Dung phu nhân, thế nhưng bà ta cần phải bình tĩnh lại.

Phu nhân Jones cắn răng nói: “Mộ Dung phu nhân, bà tốt xấu gì cũng là phu nhân của nhà Mộ Dung, nhưng hành động bà vừa làm nào có giống việc mà một bà chủ hào môn nên làm, bà sao có thể xứng với Chí Hoành được?”

Mộ Dung phu nhân khinh bỉ nói: “Tôi thế nào cũng không đến lượt bà có ý kiến, trước khi bà nói tôi thì hãy lo mà trông chừng đôi chân của bà trước, đừng vừa nhìn thấy chồng của người khác thì để cho người ta đè.”

Phu nhân Jones lùi về sau hai bước, đưa tay che lên ngực, toàn thân lảo đảo: “Bà...bà...bà...”

Mộ Dung phu nhân ghê tởm nói:

“Tôi thế nào, tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, một thân quý bà mà lại đi làm hành động như một ả kỹ nữ, thật không dám nghĩ nếu Jones tiên sinh nếu biết được bà đã cắm lên đầu ông ấy không biết bao cái sừng thì ông ấy sẽ có tâm trạng ra sao nhỉ? Hoặc chuyện này lộ ra rồi, còn có thể kéo được một số phiếu đồng tình cho cuộc ứng cử của ông ta.”

Phu nhân Jones tức đến mức toàn thân phát run, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, cộng thêm vết cào từ móng tay, có thể thấy được Mộ Dung phu nhân dùng lực công kích mạnh đến cỡ nào.

“Bà đừng ăn nói lung tung, ngậm máu phun người. Mộ Dung phu nhân, tất cả những gì bà nói hôm nay, tôi sẽ đều ghi nhớ lại hết!”

"Bà là người trưởng thành, phỉ báng xúc phạm người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

“Vậy à, được thôi, bà cứ đi tố cáo, chỉ cần bà không sợ những lời bà dùng để đi câu dẫn Mộ Dung Chí Hoành bị truyền ra bên ngoài thì bà cứ đi tố cáo, dù sao người không biết xấu hổ là bà, dù cho có bị người ta biết đã già rồi còn đi câu dẫn chồng của người khác, chắc bà cũng sẽ không thấy xấu hổ đâu nhỉ?”

Quý Miên Miên dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đã không biết xấu hổ rồi còn giả vờ thanh cao làm gì nữa.”

Trong mắt phu nhân Jones thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, nhưng rất nhanh bà ta cúi đầu xuống, thái độ trở nên mềm mỏng hơn, nói:

“Xem ra Mộ Dung phu nhân cứ nhớ mãi chuyện xưa, nhưng bà chỉ trách móc mình tôi, chẳng lẽ trong đó không có lỗi của bà sao?”

Mộ Dung Thúy Đình không sợ chết mà nói: “Đúng vậy, bản thân không giữ được chồng lại còn đi trách người khác sao? Sao không tự nhìn lại mình đi!”

Mộ Dung Miên vốn không nói gì bỗng cười lên: “Lời của cô thật hiếm thấy, xem ra chồng cô ở bên ngoài một tháng hết 30 ngày đi ngoại tình chắc cũng vì cô không còn hấp dẫn với ông ấy nữa.”

Mộ Dung Thúy Đình la lên: “Mộ Dung Miên, mày có gan thì nói lại lần nữa.”

“Chẳng lẽ cháu nói sai sao, danh tiếng của chồng cô ở bên ngoài có thể nói là lẫy lừng, chẳng lẽ cô lại không biết?”

Một câu của Mộ Dung Miên đụng trúng ngay chỗ thống hận nhất trong lòng bà, hét lên một tiếng rồi xông tới.

Quý Miên Miên cười một tiếng nói: “Tôi khuyên bà trước khi xông tới thì nghĩ xem tôi sẽ bẻ chỗ nào trên người bà trước.”

Mộ Dung Thúy Đình chợt dừng lại.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ vội vàng chạy ra, mọi người đều chạy đến vây quanh ông, chỉ riêng một mình Mộ Dung phu nhân đứng yên bất động.

Bác sĩ không hề để ý tới lời hỏi han của Mộ Dung Thúy Đình và phu nhân Jones, ông hỏi Mộ Dung Miên:

“Randy thiếu gia, mời đi theo tôi...”

Mộ Dung Thúy Đình nghĩ ngay tới việc anh trai đang muốn bàn giao lại di chúc, nên bà ta bèn lên tiếng chất vấn:

“Tại sao? Tại sao em tôi lại muốn gặp nó?”

Bác sĩ lạnh lùng nói: “Mộ Dung tiên xin chỉ yêu cầu gặp một mình thiếu gia Randy.”

Mộ Dung Miên theo bác sĩ bước vào, Mộ Dung Thúy Đình gấp đến nỗi giậm chân.

Phu nhân Jones cúi đầu, nhếch môi, bà ta tin rằng, Mộ Dung Chí Hoành sẽ xử lý tốt, nhất định sẽ khiến Mộ Dung Miên đồng ý cưới Jessica.

Mộ Dung phu nhân cười lạnh một tiếng: “Chị gái dù có thân thì có thể so với con trai sao?”

Mộ Dung Thúy Đình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn bà.

Sau khi vào phòng cấp cứu, Mộ Dung Miên mắc một bộ đồ vô trùng, hỏi:

“Ba tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ thở dài: “Vô cùng không lạc quan, các cơ quan quan trọng đang dần kiệt sức, có thể đây là lần nói chuyện cuối cùng của ông ấy, thiếu gia Randy, hy vọng cậu đừng chống lại ý muốn của ông, để ông ấy được ra đi thanh thản.”

“Nói sau đi.”

Mộ Dung Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành nằm trên giường cấp cứu, khắp người cắm đầy ống, nhình như sắp gần chết rồi.

Mộ Dung miên nói: “Ba...”

“Ran... Ran... dy...”

Giọng nói của Mộ Dung Chí Hoành suy yếu, gần như không thể nghe thấy.

Mộ Dung Miên cúi đầu dựa gần vào ông: “Ba, người nói đi.”

“Nghe... lời... ba, lấy... Jes... sica, ba... cũng vì... muốn... tốt cho... con, con xem như.... tâm... nguyện... cuối... cùng trước... khi chết... của... ba.”

Mộ Dung Miên nhếch khóe môi nhìn ông ấy: “Vậy... người đi chết đi!”

Giọng nói của Mộ Dung Miên rất rõ ràng, ánh mắt anh cũng rất nhu hòa, ấm áp, giống như một căn phòng tràn ngập một mùa ấm áp, nhưng lời nói của anh lại lạnh buốt như thanh băng sắc bén đâm vào trái tim không còn khỏe mạnh Mộ Dung Chí Hoành.

Mộ Dung Chí Hoành mở miệng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộ Dung Miên, ánh mắt của ông rất lạ lùng, cứ như chưa bao giờ quen biết anh, có kinh khoảng, có bất an, nhiều hơn là sự nghi hoặc.

Ông đang nghi hoặc, vợ và con trai của mình sao lại thay đổi hết rồi? Chẳng lẽ, họ đều muốn ông chết đi?

Mộ Dung Chí Hoành lắp bắp: “Cậu… cậu… là ai? Cậu không… phải… Randy.”

Mộ Dung Miên mỉm cười, phất tay: “Ba, người cảm thấy con có thể là ai?” “Cậu không, không phải…”

Mộ Dung Chí Hoành không ngừng lặp lại hai chữ “không phải” Ông không hiểu, đứa con nghe lời, hiểu chuyện hiếu thảo trước của ông đâu rồi?

Khóe môi Mộ Dung Miên xuất hiện một nụ cười lạnh châm chọc:

“Ba nói cũng đúng, con thật sự không phải là đứa con của ba nữa. Từ sau khi ngã ngựa, con cảm thấy cuộc sống trước kia của mình thật ngu ngốc, con làm theo lời ba, đối xử với ai cũng rất dịu dàng, kết quả thì sao? Ai cũng muốn con chết, ngay cả lúc nằm trong bệnh viện, cứ cách vài ngày lại có người đến giết con, ba biết sao con có thể sống lại không? Ba không biết gì hết, ba cứ sống trong thế giời mà ba tự tạo ra.”

“Ba có biết mẹ con sao không đến thăm người không? Ba có biết vì sao hiện giờ con rất ghét ba? Ba có biết vì sao con không muốn lấy Jessica?”

“Randy, con… và… mẹ con, đều… hiểu lầm… ba rồi, ba và… bà ấy… không có…”

Mộ Dung Chí Hoành cứ nghĩ rằng thái độ của Mộ Dung Miên và Mộ Dung phu nhân thay đổi là vì họ nghĩ ông và Jones phu nhân tình cũ không dứt, ông rất muốn giải thích rõ ràng.

Mộ Dung Miên đã không còn muốn nghe những lời nói đó nữa, anh nói:

“Không có sao? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua ba không hề nhớ tới phu nhân Jones, chẳng lẽ vào ngày sinh nhật của mẹ con, ba không hề đi hẹn hò với bà ta. Ba biết vì sao mẹ lại biết chuyện của hai người không? Là do phu nhân Jones cố ý nghe điện thoại bà ấy gọi cho ba, còn chuyện họ nói gì con không hỏi, dù sao nghe được những lời này, con đã cảm thấy rất kinh tởm rồi.”

Thái độ của Mộ Dung Phu nhân từ yêu say đắm Mộ Dung Chí Hoành biến thành hận thấu tim.

Đây đều là do phu nhân Jones cố ý làm.

Mộ Dung Miên đã đoán ra được ý định của phu nhân Jones, phá hoại tình cảm vợ chồng họ, tốt nhất là khiến cho Mộ Dung phu nhân tức đến ly hôn, sau đó bà sẽ khóa chặt Mộ Dung Chí Hoành, để con gái mình gả cho Mộ Dung Miên, như vậy sẽ nhẹ nhàng khống chế được khối gia sản khổng lồ của nhà Mộ Dung.

Ả đàn bà đó là một ả rất đáng ghê tởm.

Mộ Dung Chí Hoành chấn kinh: “Cái… cái gì?”

Những chuyện này ông không hề biết tới.

Ông nhớ ra một lần vào ngày sinh nhật của Mộ Dung phu nhân, lúc đó ông không ở Sheffield, mà đi công tác ở London, lúc đó phu nhân Jones vì cãi nhau với chồng mà uống say, gọi điện thoại khóc lóc với ông.

Lúc đó bản thân còn trẻ, yêu nhau đã nhiều năm, đối với người con gái khắc cốt ghi tâm, thấy bà ấy không vui, tim ông cũng khó chịu.

Hơn nữa, bà ấy còn nói ngoại trừ ông, bà không biết nên gọi cho ông, qua nhiều năm như thế, chỉ có ông mới là người bà ta tin tưởng nhất.

Tin rằng bất kỳ người đàn ông nào nghe được tin này đều cũng sẽ rung động. Mộ Dung Chí Hoành uống với bà ta vài ly, sau đó…

Mộ Dung Miên nhìn biểu tình của Mộ Dung Chí Hoành, chắc bản thân ông ấy cũng không biết được:

“Những việc này ba biết cũng tốt, không biết cũng không sao, thật ra đều không quan trọng, dù sao cũng không thay đổi được sự thật phản bội. Thái độ của con với ba tại sao lại đổi, đó là vì con đột nhiên phát hiện người cha con luôn tôn kính, ái mộ, người cha con cảm thấy rất lợi hại, hóa ra chỉ là một kẻ ngu xuẩn, ông ấy không còn xứng đáng được con tôn trọng nữa.”

“Ba... ba...”

Mộ Dung Chí Hoành gấp gáp nói, nhưng lại không thể nói ra lời.

Mộ Dung Miên bĩu môi: “Loại phụ nữ như Jones phu nhân chẳng đáng thứ gì? Ba xem bà ấy như nữ thần, nhưng trong mắt con bà ta chẳng khác nào một kẻ đê tiện, vậy mà ba lại dám kêu con lấy con gái bà ta, con gái bà ta là cái thứ gì? Có phải ba cảm thấy những việc ba cho là tốt thì người khác phải nghe theo, có phải ba cảm thấy tất cả mọi người đều phải làm theo ý ba mà không cần biết đúng sai? Nếu là như thế thì ba vốn không cần một đứa con trai, thứ mà ba cần là một người máy.”

Sắc mặt Mộ Dung Chí Hoành như màu đất, trạng thái của ông cực kỳ không tốt: “Ba không có, không có....”

Mộ Dung Miên nhìn ông, tim của ông ta hiện đang đập rất nhanh.

Anh nói: “Dù sao cũng không còn quan trọng nữa, dù sao con cũng sẽ không nghe lời ba.”

Bác sĩ nói: “Thiếu gia Randy, cậu đừng kích thích tiên sinh nữa, tình trạng của ông ấy không được tốt lắm...”

Mộ Dung Miên trả lời: “Sức khỏe của ông ấy có phải vốn đã không tốt phải không?”

Bác sĩ: “...”

Bàn tay cắm đầy kim truyền dịch của Mộ Dung Chí Hoành bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Miên nói: “Randy... con, phải nghe… lời ba, lấy, lấy... Jessica, nếu không, sẽ... gặp... rắc rối...”

Mộ Dung Miên rút nhẹ cánh tay mình ra, nói: “Ba xem ngay cả bây giờ ba vẫn giả vờ bệnh sắp chết để uy hiếp con, bắt con đồng ý, bắt con từ bỏ vợ mình làm một kẻ khốn nạn như ba.”

Mộ Dung Miên biết cái gọi là bệnh tình nguy kịch, thật ra là do Mộ Dung Chí Hoành cố ý kêu bác sĩ phối hợp diễn trò với ông.

Cơ thể ông ta vốn dĩ đã rất tồi tệ, chỉ là do ông ta vẫn chống đỡ cộng thêm dùng loại thuốc tốt nhất, dùng kỹ thuật trị liệu tiên tiến nhất mới kéo dài được thời gian sống của ông ta, ông ta mới có thể chống đỡ được qua từng ngày.

Thật ra cơ thể ông ta sớm đã không ổn rồi. Cho nên ông ta không cần giả vờ thì cũng đã rất giống. 

Nếu thật sự là Mộ Dung Miên, chắc chắn sẽ đồng ý nhưng anh lại không phải, anh chỉ là hàng giả. Lời nói của Mộ Dung Chí Hoành, anh để ý làm gì?

Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy đứa con trước mặt xa lạ đến đáng sợ, ông không hề cảm thấy được sự quen thuộc nào: “Cậu... cậu...”

Mộ Dung Miên buông lỏng tay áo: “Hoặc, đối với mẹ con mà nói, cái chết của ba chắc là điều bà ấy muốn nghe nhất, cho nên ba đừng sống nữa, hãy đi chết đi!”

Bị con trai của mình kêu mình đi chết đi như thế, làm cha như ông sẽ có tâm trạng gì?

Nhưng nhìn thấy biểu tình phong phú trên mặt Mộ Dung Chí Hoành, trong lòng Mộ Dung Miên cảm thấy có một sự sung sướng đến kỳ lạ.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung Miên, trong lòng ngũ vị tạp trần!

Có thể do cơ thể quá suy nhược nên ngay cả đau đớn ông ta cũng sắp không cảm nhận được nữa rồi.

Thì ra, vợ ông ta, con ông ta, bây giờ đều hy vọng ông ta mau chết đi.

Những năm qua dù ta có nỗ lực thế nào thì có là gì?

Với Mộ Dung Miên, Mộ Dung Chí Hoành vừa là một kẻ đáng thương, vừa là một kẻ đáng hận, ông ta có thể cũng chẳng biết mình sai lầm ở chỗ nào?

“Ba, ba sắp đi thì hãy đi nhanh đi, nếu ba không đi thì hãy sống mà nhìn xem con làm thế nào khiến ba cảm thấy nhà Mộ Dung nếu không có ba hỗ trợ sẽ suy sụp sẽ trở nên thành công như thế nào trên tay con.”

Mộ Dung Miên nói xong, cúi đầu chào Mộ Dung Chí Hoành rồi đi.

Anh bước ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nét mặt khó xử nhìn về hướng Mộ Dung Chí Hoành: “Tiên sinh…”

Một mảng tối tăm trên khuôn mặt Mộ Dung Chí Hoành, sau đó, sau đó tay chân ông bắt đầu co rút, hô hấp bắt đầu dồn dập, sau khi tim đập nhanh thì bắt đầu đập chậm lại.

Bác sĩ vừa nhìn, tiêu rồi: “Nhanh, cấp cứu mau!”

Vốn dĩ chỉ là vở kịch của Mộ Dung Chí Hoành, kết quả lại thật sự biến thành bệnh tình nguy kịch!
……

Mộ Dung Miên bước ra, nhìn thấy Quý Miên Miên đứng trước mặt Mộ Dung phu nhân, dưới chân đang đạp Mộ Dung Thúy Đình.

Anh bình tĩnh quét một vòng, sau đợt giáo huấn lần này, Mộ Dung Thúy Đình sẽ học khôn ra.

Còn ở một góc, phu nhân Jones đang làm giảm tối đa sự tồn tại của mình, vừa nhìn thấy anh bước ra bèn chạy tới: “Randy, Chí Hoành sao rồi? Ông ấy đã nói gì?”

“Bà Jones, bà gấp gáp làm gì, đâu liên quan gì tới bà?”

Phu nhân Jones ngại ngùng nói: “Cô... cô chỉ quan tâm tới ông ấy...”

Mộ Dung Miên châm chọc: “Bà cứ nên quan tâm chồng của mình đi, chồng của người khác không đến lượt bà quan tâm. Mà cũng đúng, sau khi cha tôi đổ bệnh, lần sau bà có cãi nhau với chồng rồi uống say thì sẽ không tìm được người nào để nghe bà kể khổ rồi.”

Phu nhân Jones kinh ngạc: “Cô chỉ xem Chí Hoành như bạn tốt.”

Quý Miên Miên đá Mộ Dung Thúy Đình ra, nhìn phu nhân Jones, bĩu môi nói: “Một đống tuổi rồi, bà già, bà còn muốn dâm đãng thêm mấy năm nữa đây? Ở nước chúng tôi có một từ là Green Tea Bitch, chuyên dùng để chỉ những người như bà.”

Mộ Dung Thúy Đình ôm bụng kêu rên, bà ta thật sự hối hận lúc nãy đã khiêu chiến Quý Miên Miên, đã từng một lần chịu khổ trong tay cô ta rồi.

Đều tại phu nhân Jones, đồ đê tiện cố ý xúi giục.

Phu nhân Jones mỗi lần đều xúi giục người khác đi gây hấn với nhau, còn bản thân thì trốn phía sau, sau khi xong chuyện lại giả vờ là một kẻ vô tội.

Điểm này Mộ Dung Thúy Đình biết chứ nhưng bà ta không thể nhịn được!

Phu nhân Jones co rút khóe miệng: “Cô câm miệng lại cho tôi! Cái đồ da vàng đê tiện!”

Bà ta lén truyền tin kêu Mộ Dung Chí Hoành giả bệnh nặng, rồi lấy cái chết bức Mộ Dung Miên, bà ta không tin đối mặt với lời khẩn cầu trước khi chết của cha mình, anh lại không đồng ý.

Bà ta biết cảm tình của Mộ Dung Miên và Mộ Dung Chí Hoành rất tốt, cho nên phỏng đoán anh sẽ không để cho cha mình chết trong nuối tiếc.

Nhưng từ nét mặt của Mộ Dung Miên, bà ta không hề nhìn thấy được gì, nên bà ta thấy rất gấp gáp, một khi gấp là rất dễ mất khống chế, sau đó sẽ nói ra những lời không não.

Vừa nói xong, bà ta liền hồi hận, hận không thể tát mình hai bạt tai.

Quý Miên Miên nhìn về hướng Mộ Dung Miên, rồi nhìn qua Mộ Dung phu nhân: “Chồng à, thì ra ở trong lòng người ta, chúng ta đều là đám đê tiện sao?”

"Đã xem thường chúng tôi thế thì sao bà còn muốn gả con gái bà cho chồng tôi, rõ ràng bà cũng xem thường anh ấy.”

Mộ Dung Miên véo lấy má Quý Miên Miên: “Tuy người ta xem thường chồng em, nhưng lại nhìn trúng tiền của chồng em đó!”

Phu nhân Jones vội vàng giải thích: “Không... cô không có ý đó, Randy, là do cô quá tức giận, xin lỗi cháu, lúc nãy là do cô không kiểm soát được lý trí của mình.”

Mộ Dung phu nhân ghét bỏ nói: “Với hạng lẳng lơ như bà chúng tôi còn không thấy dơ bẩn, vậy mà bà lại dám ghét bỏ con tôi, có tin ngày mai tôi đem hình khỏa thân con gái bà dán đầy nước Anh này không?”

Mộ Dung Miên cười: “Đừng có đánh chủ ý lên nhà Mộ Dung nữa, nếu không đừng nói đến chuyện làm đệ nhất phu nhân, ngay cả cuộc sống quý bà của bà cũng sẽ kết thúc nhanh thôi.”

“Chúng ta đi!”

Quý Miên Miên hỏi Mộ Dung phu nhân: “Mẹ, mẹ chắc là không đuổi bà ta đi chứ? Phía trước không xa là toilet nữ, hay để con nhét đầu bà ta vào bồn cầu, mẹ thấy sao?”

Mộ Dung phu nhân: “Con không thấy cô ta dơ bẩn à?”

“Hả?”

Mộ Dung phu nhân nói: “Nhét đầu cô ta vào bồn cầu, bộ con không muốn người khác xài cái toilet đó nữa sao?

“Khụ khụ, mẹ à, mẹ nói rất đúng, con nghe theo mẹ.”

Bóng dáng ba người càng đi càng xa, còn về sự sống chết của Mộ Dung Chí Hoành, Mộ Dung Thúy Đình và phu nhân Jones có vào thăm ông ta hay không, đối với họ mà nói thì không còn quan trọng nữa, dù sao cũng gây chẳng ảnh hưởng đến việc gì.

Mộ Dung Thúy Đình bò từ dưới đất lên, châm chọc: “Hừ, não bà dùng để làm cảnh à, xem ra bà đừng hòng vào được cửa nhà Mộ Dung, năm xưa bà có mắt không tròng, bây giờ muốn dâng tới người cũng chẳng thèm.”

Jones phu nhân: “Tôi không tốt, của cô chắc tốt nhỉ?”

Mộ Dung Thúy Đình bĩu môi không nói gì.

Jones phu nhân nói: “Mộ Dung Miên trở nên thế này chắc chắn là bị Mộ Dung phu nhân chỉ đạo, chỉ cần bà ta không ngăn cản, tôi tin Mộ Dung Chí Hoành sẽ có cách thuyết phục Randy.”

Mộ Dung Thúy Đình khinh thường nói: “Cho nên bà muôn giết bà ta?”

Phu nhân Jones sờ lên khuôn mặt bị thương: “Bên cạnh Mộ Dung phu nhân còn có Quý Miên Miên, có cô ta đứng chắn trước mặt, cô đừng hòng làm được gì!”

Mộ Dung Thúy Đình biến sắc: “Ý của bà là muốn khử Quý Miên Miên và Văn San?”

Phu nhân Jones cười, dáng vẻ của bà ta vốn dĩ rất đẹp nhưng tiếc là hai bên mặt bị đánh đến sưng đỏ, khi cười nhìn rất kỳ dị.

Mộ Dung Thúy Đình rùng mình một cái.

Phu nhân Jones đợi bên ngoài phòng cấp cứu cho đến khi đèn tắt, bác sĩ đẩy Mộ Dung Chí Hoành ra, bà ta kiên nhẫn ngồi đợi cho tới khi ông ta tỉnh lại.

Sau đó, đóng cửa, không ai biết bà ta nói gì với Mộ Dung Chí Hoành.

Trên đường về nhà, Mộ Dung phu nhân lấy điện thoại ra: “Đem tung hết những tấm hình khỏa thân của Jessica lên mạng, đồng thời in ra phát trên các đường phố.”

Quý Miên Miên kinh ngạc: “Không phải mẹ nói nếu như phu nhân Jones dám giở trò mẹ mới dán hình con gái bà ta, sao bây giờ mẹ lại dán rồi?”

“Ừ, nhưng lời mẹ nói không tính, không được sao?”

Quý Miên Miên liên tục lắc đầu: “Dĩ nhiên là được, mẹ làm rất đúng!”

Mộ Dung phu nhân vỗ vai cô: “Về sau, nếu nó có ngoại tình, nên nhớ không được khóc, không được gây sự, những việc đó đều vô ích, việc đầu tiên cần làm là thu thập chứng cứ, sau đó nắm lấy gia nghiệp.”

Mộ Dung Miên đen mặt, ôm lấy Quý Miên Miên vào lòng: “Đừng nghe mẹ nói bậy.”

Quý Miên Miên lộ ra cái đầu nhỏ nhắn từ lòng anh, cười hi hi nói: “Mẹ nói đúng, nhưng con tin anh ấy mãi mãi sẽ không bao giờ phản bội con đâu.”

Quý Miên Miên mỉm cười ngây chơ, cô dựa vào lòng Mộ Dung Miên, trong mắt chứa đầy tự ỷ lại và tin tưởng.

Trên thế giới này, cô có thể không tin bất kỳ  ai, nhưng người đàn ông ở trước mặt cô là người duy nhất cô có thể tin tưởng.

Có thể nói, người này là động lực sống của cô.

Trên đời này nếu ngay cả cái chết cũng không thể ngăn được họ đến bên nhau, thì những cái khác có là gì?

Cô tin vào mắt nhìn của mình, càng tin vào người đàn ông mà cô nhìn trúng.

Anh ấy sẽ bảo vệ cô cả đời.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quý Miên Miên, Mộ Dung phu nhân nhớ lại bản thân mình, bà lơ đãng nói: “Đàn ôngkhông ai đáng để tin, lúc đầu ta cũng như con, thậm chí còn tin tưởng hơn cả con, tin rằng người ta thích sẽ không bao giờ phản bội ta, nhưng kết quả thì sao?”

Kết quả là, bà ngây thơ mơ một giấc mộng dài mấy chục năm, sau đó đột nhiên bị người ta đánh thức, nói với bà, bà là một đứa ngốc đáng thương bị lừa gạt mà vẫn cảm thấy vui vẻ.

Đợi đến hôm nay, nhìn thấy phu nhân Jones, nhìn thấy Mộ Dung Chí Hoành, trong lòng Mộ Dung phu nhân cảm thấy rất kinh tởm.

Giấc mộng những năm cuối đời bà bị người phá thành mảnh vụn.

Mộ Dung Miên vuốt nhẹ gò má của Quý Miên Miên, cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu lên trán cô, anh nói: “Không phải tất cả đàn ông trên đời này đều không đáng tin, mà là mẹ đã không gặp đúng người.”

Không ai có thể biết được, anh vô cùng trân quý những ngày tháng ở bên Quý Miên Miên.

Có thể sống lại, đó đơn giản là một kỳ tích không thể tin được.

Có thế sống lại đến trước mặt Quý Miên Miên, đời này anh không còn cầu mong gì hơn nữa.

Ban đầu, khi thay bằng khuôn mặt của Mộ Dung Miên, lần đầu đứng trước mặt cô, anh cảm thấy rất căng thẳng, lo lắng, đến nỗi anh không dám nhìn vào đôi mắt của Quý Miên Miên.

Lúc đó, anh cho rằng có thể dùng một gương mặt khác, thân phận khác, ở bên cạnh cô, âm thầm bảo vệ cô.

Chỉ là, anh không ngờ được Quý Miên Miên lợi hại đến thế, rất nhanh là có thể đoán ra được thân phận của anh.

Cô ấy không để ý việc anh thay đổi khuôn mặt, không để ý anh đã gặp phải những gì, cô chỉ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.

Thân phận, tướng mạo đều có thể thay đổi, chỉ có trái tim vĩnh viễn không hề đổi thay.

Quý Miên Miên là tín ngưỡng của anh, không ai có thể thay đổi gen đã khắc sâu vào trong xương cốt, vào trong máu thịt.

Mộ Dung phu nhân mở miệng, nhìn họ, cuối cùng lại không nói gì, là bà kêu người đổi khuôn mặt của Mộ Dung Miên qua cho anh, là bà chính mắt nhìn thấy, vốn dĩ và nghĩ rằng không thể quay về được tình yêu ban đầu.

Có thể có loại tình yêu đến chết cũng không đổi, mãi mãi không hề phản bội, nhưng bà lại chẳng thể gặp được nó.

Mộ Dung phu nhân cảm thấy đau nhói trong lòng, yêu một người nhiều năm như thế, lại không thể vĩnh viễn bước vào trái tim ông ta.

Quý Miên Miên lặng lẽ kéo cánh tay Mộ Dung Miên, kêu anh hãy nhìn Mộ Dung phu nhân.

Anh đứng yên, vẫn cười và nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy một người.

Quý Miên Miên ửng hồng khuôn mặt, nhăn mũi nhìn lại anh.

Mộ Dung Miên bình tĩnh nói: “Tuy rằng bà không còn chồng, nhưng tôi sẽ không để bà mất hết mọi thứ, ít nhất sẽ đem tập đoàn Mộ Dung về lại tay bà.”

Tuy anh không thể tìm chồng giúp bà ấy, nhưng thứ mà anh có thể làm được đó là không để bà đã mất chồng lại phải mất luôn tiền.

Mộ Dung phu nhân chua sót, đau lòng, bà mở miệng nói: “Được thôi, vậy tôi xin cảm ơn cậu trước.”

Mộ Dung Miên nói: “Bà cứu tôi một mạng, tôi trả bà lại món nợ nhân tình này, không  ai nợ ai.”

Mộ Dung phu nhân nói: “Đúng thế, không ai nợ ai...”

Quý Miên Miên cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn hai người, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hai người này hình như có gì đó, bầu không khí rất kỳ diệu, nhưng lại không nói ra được lý do.

Nhưng...

Quý Miên Miên nhìn vào ánh mắt của hai người, Mộ Dung phu nhân dường như có hơi đau lòng.

Đột nhiên mặt bị véo một cái: “Đang nghĩ gì thế?”

Quý Miên Miên ngẩng đầu, xoa mặt nói: “Không có, em chỉ đang nghĩ... lần này có khi nào ông ta chết thật không?”

Mộ Dung Miên châm chọc nói: “Không đâu, ông ta chưa nỡ chết đâu.”

Chuyện bệnh tình của Mộ Dung Chí Hoành trở nên nguy kịch chỉ là một màn kịch để ép anh đồng ý mà thôi, nhưng anh lại không hề theo kịch bản mà diễn tiếp.

Nhưng hôm nay chắc ông ta cũng bị đả kích không nhẹ, nói không chừng qua vài ngày nữa lại chết cũng không chừng.

Đối với sự sống chết của Mộ Dung Chí Hoành, Mộ Dung Miên không hề quan tâm tới.

Phu nhân Jones từ phòng hồi sức đặc biệt bước ra, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, trong mắt chứa đầy sự đắc ý, tựa như tất  cả đều nằm trong sự không chế của bà ta.

Mộ Dung Thúy Đình lập đứng chạy tới hỏi: “Nó đã nói gì với bà?”

Khi đợi ở bên ngoài, bà ta đã hỏi thăm Mộ Dung Chí Hoành không biết bao nhiêu lần.

Bà ta mới là chị ruột! Thế nhưng ông ta lại không cho chị gái mình bước vào mà ngược lại phu nhân kêu Jones vào trong.

Ả đàn bà kia là thứ gì?

Gương mặt sưng đỏ của phu nhân Jones chứa đầy nụ cười, nhìn thấy hơi kinh dị, bà ta đắc ý nói: “Dĩ nhiên là những lời làm tôi hài lòng.”

Trong lòng Mộ Dung Thúy Đình mắng thầm: Giả vờ!

Phu nhân Jones nói: “Có muốn lấy được tiền của nhà Mộ Dung không? Nếu muốn thì hãy nghe lời tôi.”

Mộ Dung Thúy Đình khinh thường nói: “Sao tôi biết được lời bà nói có phải là thật không, lỡ đâu tất cả đều chỉ là lời bịa đặt của bà?

“Bịa đặt? Cô cảm thấy em cô kêu tôi chứ không kêu cô vào, điều đó nói lên được gì? Tôi mới là người ông ấy tin tưởng nhất.”

Mộ Dung Thúy Đình tức đến nghiến răng nhưng không nói gì, bà ta rất ấm ức, em trai rốt cuộc thích ả này ở điểm nào? Đã mấy chục năm rồi, chẳng lẽ lại không nhìn ra ả là dạng người gì?

Nhưng bây giờ bà ta cũng chẳng còn cách nào khác, bà ta không thể không có tiền.

“Được rồi, bà nói đi!”

Phu nhân Jones cúi đầu nói nhỏ bên tai bà ta, Mộ Dung Thúy Đình lập tức biến sắc: “Bà muốn làm gì?”

Phu nhân Jones vuốt tóc nói: “Tôi chỉ làm theo cách ông ấy nói.”

Mộ Dung Thúy Đình liên tục lắc đầu: “Không thể nào, em trai tôi tôi hiểu, ông ấy tuyệt đối sẽ không cho phép bà làm như thế.”

“Nhưng nếu không làm như thế, cô có thể lấy được tiền từ tay Mộ Dung Miên sao?”

Mộ Dung Thúy Đình trầm mặc rồi lắc đầu, không thể được, Mộ Dung Miên sẽ không bao giờ cho họ tiền.

Phu nhân Jones cười nói: “Vậy cô cứ làm theo cách tôi nói, cách này tuyệt đối sẽ khiến họ mất đi hết tất cả, không phải các người có câu nói “Người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết hay sao”, cô sợ gì chứ?”

Mộ Dung Thúy Đình cắn răng: “Hắn ta lấy được cũng sẽ không cho tôi, vậy thì tôi... chỉ đành làm theo như vậy.”

Phu nhân Jones cười nói: “Đúng thể, chỉ có làm như thế, cô mới có thể lấy được tiền của nhà Mộ Dung.”

Những năm qua, những thứ bà ta muốn đều đã có được.

Bây giờ, bà muốn tiền của nhà Mộ Dung, sớm muộn gì cũng sẽ lấy được.

Mộ Dung Miên là cái thá gì, nếu hắn ta đã không muốn lấy con gái bà ta, vậy được thôi, bà ta cũng chẳng cần nể tình làm gì.

Phu nhân Jones xoay người rời đi, lúc đó nụ cười trên khuôn mặt bà ta trở lên lạnh lùng độc ác: “Randy, nếu cậu đã không quý trọng cơ hội tôi đã cho, thì tôi chỉ có thể làm cho cậu... mất đi tất  cả.”

Mộ Dung Thúy Đình nhìn về bóng lưng của phu nhân Jones, trong lòng cảm thấy hỗn loạn bất an.

Tuy rằng đầu óc bà ta không tốt lắm, nhưng có khi cũng không thật sự quá hồ đồ, bà ta biết bản thân không đấu lại được phu nhân Jones.

Nhưng trong lòng bà ta đang lo lắng một chuyện.

Nếu như làm theo lời phu nhân Jones nói, vậy sau khi thành công ả ta có thể chia cho mình một phần hay không?

Người đàn bà đó sẽ cho bà ta ư?

Mộ Dung Thúy Đình nhìn vào phòng bệnh khẩn cấp, bên ngoài cửa có bảo vệ đứng canh, gương mặt hung ác, bà ta cảm thấy vừa tức vừa bực.

Em trai bà là một lão già hồ đồ, thà gặp một người ngoài chứ không thèm gặp bà ta.

Sau khi suy trước tính sau, thì cũng chẳng có cách nào khác tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com