ngủ rồi thu phục anh ta
Từ chương 508-509
Quý Miên Miên trở lại khách sạn, sau khi nằm xuống thì không sao ngủ được.
Trên người không ngừng toát mồ hôi lạnh, nằm xuống không bao lâu đã bị mồ hôi thấm ướt.
Quý Miên Miên bò dậy, vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa, thấy gương mặt hoảng hốt, bàng hoàng trong gương của mình, Quý Miên Miên lại vừa sợ vừa hoảng.
Cô cúi đầu nhìn tay của mình, tại sao lại không khống chế được vậy?
Nếu tên yêu quái kia báo cảnh sát thì làm thế nào?
Quý Miên Miên bẹp bẹp miệng, ai làm người đó chịu trách nhiệm, là tự cô đòi đi theo nữ thần làm chuyện xấu, nếu cô gây ra chuyện gì thì tự cô phải chịu trách nhiệm.
Quý Miên Miên ôm mặt kêu rên, rốt cuộc là xui xẻo tới mức nào, nửa đêm canh ba còn có thể đụng mặt tên yêu quái đó?
Cú ném cuối cùng của cô kia dùng sức rất mạnh, không chừng đem người ta ném chết luôn rồi cũng nên.
Lòng dạ Quý Miên Miên rối bời hết lên, nếu thật sự là chết rồi, cô có nên đi tự thú hay không? Ít nhất còn được khoan hồng?
Quý Miên Miên sờ miệng mình một chút, là nụ hôn đầu nha, thế mà để tên yêu quái kia cướp mất rồi, nếu giết người mà không phạm pháp thì tốt biết bao.
Cô nhất định ngày nào cũng giết anh ta ba trăm lần.
Quý Miên Miên thở dài, để cả người ướt sũng đi ra từ phòng tắm.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng chuông chói tai vô cùng, tiếng chuông kia rất quỷ quái, vừa giống như tiếng chuông gió kêu đinh đang lại vừa giống tiếng gió không biết từ đâu thổi tới.
Quý Miên Miên suýt chút nữa thì tiểu ra quần, nơi này làm quái gì có cái chuông gió nào đâu?
Không lẽ hồn ma của tên yêu quái kia mò tới? Quý Miên Miên sợ đến run rẩy cả người.
Lục lọi cả nửa ngày, cô mới tìm được nguồn gốc của âm thanh, hóa ra là từ điện thoại của tên yêu quái kia.
Quý Miên Miên nuốt vài ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy chiếc di động này nóng cứ sắt nung vậy, nóng đến độ da tay cũng sắp bị lột đi rồi.
Chiếc đi động ngoan cố vang một hồi lâu, thân điện thoại cũng bắt đầu nóng lên.
Quý Miên Miên muốn cầm điện thoại đi tìm Yến Thanh Ti, nhưng nữ thần đã bận rộn cả tối như vậy rồi nên bây giờ chắc chắn đang ngủ, cô không được quấy nhiễu nữ thần.
Quý Miên Miên cau mày chạy đến phòng vệ sinh, mở nắm bồn cầu, dùng sức ném điện thoại vào.
Di động ở trong bồn cầu vẫn vang chuông một hồi lâu cuối cùng cũng ngừng lại và màn hình đen ngòm.
Quý Miên Miên thở phào, có thể đi ngủ rồi.
Nếu cô càng thông minh thì nữ thần sẽ càng thích cô.
Diệp Thiều Quang nghe giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại: "Số máy quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Lúc này Diệp Thiều Quang đang đứng trong bóng tối, không thể nào nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt, chỉ thấy ngón tay thon dài chạm lên màn hình mấy cái, mở ra một đoạn video.
Trong video, là hình ảnh Quý Miên Miên nhảy xuống từ trên xe rồi lắc xe.
Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng: "Đúng là khỏe thật, ngay cả xa chấn... cũng thật biết cách chơi!"
"Hi vọng cô nhìn thấy đoạn video này, sẽ càng biết chơi hơn nữa.”
Du Hí ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiều Quang liền há miệng nói: "Mẹ nó, Thiều Quang, cậu làm gì mà cười dâm dãng như vậy?”
Diệp Thiều Quang quăng cho anh ta một ánh mắt sắc như dao, Du Hí nhún vai: "Tôi nói đúng mà, này, cậu cười như vậy là đang nghĩ tới ai đấy?"
Diệp Thiều Quang tắt video: "Cậu không cần biết."
"Được rồi, không nói thì tôi cũng chẳng muốn biết. Đúng rồi, cậu đừng giấu tài nữa, mau giúp tôi nghĩ cách tán đổ con nhỏ Yến Thanh Ti xem?"
Diệp Thiều Quang cau mày: "Cậu vẫn chưa chết tâm sao?"
Du Hí yên tĩnh mấy ngày không đi tìm Yến Thanh Ti, Diệp Thiều Quang còn cho rằng anh ta đã thành thật lại rồi, không ngờ trong lòng vẫn còn lưu luyến Yến Thanh Ti.
Du Hí nói: "Chết tâm? Cái gì gọi là chết tâm? Người đàn bà mà tôi từ bỏ ý định chỉ có thể là mấy đứa đã lên giường với tôi thôi."
Diệp Thiều Quang nhướng mắt: "Lạc Cẩm Xuyên bảo với tôi, Yến Thanh Ti là một bông hoa có độc, cậu coi chừng không kéo được cô ta lên giường mà lại bị trúng độc của cô ta cũng nên."
"Có độc? Trùng hợp, ông đây bách độc bất xâm."
...
Từ chương 521-536
Tại phim trường, Yến Thanh Ti quay xong một cảnh, cô cảm thấy Quý Miên Miên có gì đó hơi kì lạ, lúc đang dặm lại lớp trang điểm, Miên Miên bôi hết phấn lên miệng cô.
Yến Thanh Ti tranh thủ giờ nghỉ, cô hỏi: "Sao thế Miên Miên, có phải không ngủ đủ không? Hay em về nghỉ trước đi, ở đây có Tiểu Từ là được rồi."
Tiểu Từ vội nói: "Phải đấy, có mình ở đây là được rồi, cậu về nghỉ đi, cậu xem quầng mắt cậu thâm xì cả vào rồi kìa."
Quý Miên Miên lắc đầu: "Không không... em vẫn muốn ở đây với chị."
Đi theo nữ thần cô mới yên tâm, lỡ về rồi cô sẽ sợ lắm.
Quý Miên Miên hễ cứ nhắm mắt là lại thấy khuôn mặt của Diệp Thiều Quang, ngủ được một lúc lại bị dọa tỉnh, căn bản không dám nhắm mắt lại luôn.
Trời vừa sáng cô đã bắt đầu lướt hết một lượt tin tức trên mạng, xem xem có bài báo nào nói về việc phát hiện ra thi thể của một người đàn ông nào đó không.
Cũng may là không có, có điều Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù thì lên báo rồi, tuy mặt và các bộ phận quan trọng trên người đều đã được làm mờ, nhưng chữ trên người bọn họ là do chính tay Quý Miên Miên viết lên, nên cô liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
"Tiểu Từ, em đi hỏi phó đạo diễn xem cảnh sau của chị còn phải chờ bao lâu nữa đi?" Yến Thanh Ti nhìn ra, Quý Miên Miên có chuyện muốn nói với cô nên kiếm cớ tránh Tiểu Từ.
Đợi Tiểu Từ rời đi, Yến Thanh Ti hỏi: "Miên Miên, có chuyện gì vậy?"
Quý Miên Miên mặt như đưa đám, cô nói: "Chị... Hình như em sắp bị bắt rồi."
"Tại sao?"
"Hôm qua, lúc em đi quăng hai kẻ kia thì bị tên yêu nam chết tiệt kia bắt được, hắn bảo phải báo cảnh sát."
"Yêu nam chết tiệt? Ai?"
Quý Miên Miên khoa tay múa chân nói: "Một tên từng bị em quật ngã, hắn theo dõi em, hắn nói có bằng chứng thấy chúng ta làm chuyện đó. Em cướp điện thoại của hắn rồi, nhưng lỡ như hắn vẫn còn thì sao?"
Yến Thanh Ti “lộp bộp” một tiếng trong lòng, là Diệp Thiều Quang. Gay rồi, cô đang định nói thì điện thoại Quý Miên Miên bỗng vang lên.
Quý Miên Miên nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền sợ hãi, cô run rẩy lấy điện thoại ra, thấy một đoạn clip, cô mở ra xem, là một clip ngắn quay cảnh họ đánh người tối qua.
Quý Miên Miên sợ tới nỗi khóc ầm lên: "Chị chị chị... chị ơi chị... xem này, chắc chắn là tên yêu nam chết tiệt đó, hắn sẽ không buông tha cho em đâu. Làm thế nào bây giờ? Đêm qua, suýt chút nữa thì em đã quật chết hắn rồi."
Yến Thanh Ti nheo mắt, cô nhìn đoạn clip, cắn rắng nói: "Sợ cái gì, khỏi cần đợi tới khi hắn ra tay với em, em cứ xông lên giết chết hắn trước đi."
Một lời của Yến Thanh Ti như tiếp thêm sức mạnh cho Quý Miên Miên.
Đúng vậy, sợ cái lông, mày không tìm bố, bố cũng phải đì chết mày.
Yến Thanh Ti nhìn dãy số gửi tin nhắn thêm lần nữa mới đưa điện thoại lại cho Quý Miên Miên, lạnh mặt nói: "Em gọi thẳng cho hắn đi, hỏi xem hắn muốn làm gì?"
Quý Miên Miên run lên: "Gọi... gọi thẳng điện thoại á? Em vẫn hơi có tí xén, hay cứ đợi xem, chắc chắn hắn vẫn sẽ còn gửi tiếp nữa."
Yến Thanh Ti nắm chặt lấy tay Quý Miên Miên: "Không phải đợi, hắn sẽ đoán được là em không dám gọi, thế nên em càng phải gọi, phải phá vỡ trận tuyến đầu của hắn trước đã rồi tính.”
Quý Miên Miên nuốt nước bọt: "Nhưng, nhưng em phải nói gì giờ?"
"Nói gì cũng được, nhưng phải nhớ, không được lộ ra là em đang sợ, phải để hắn biết, căn bản em đếch sợ, không sợ bất cứ thứ gì hết, để hắn thấy mọi uy hiếp của hắn đều không có tác dụng gì với em cả. Làm chuyện xấu thì không được chột dạ, em phải tự nhủ với mình, mỗi một việc em làm đều là chính đáng hết.”
Nghe thấy lời này của Yến Thanh Ti, Quý Miên Miên cũng kiên định trở lại, cô gật đầu: "Ừm, chính đáng, là việc chính đáng, không được nhát gan, không thể bị hắn uy hiếp thế được. Em nhớ rồi, vậy em gọi đây."
Yến Thanh Ti vỗ vai cô: "Gọi đi, có chị ở đây, đừng sợ."
Quý Miên Miên hít sâu một hơi, cô hung hăng ấn gọi vào dãy số lạ kia.
Diệp Thiều Quang đang chuẩn bị gửi tin nhắn thứ hai, còn chưa kịp gửi đi thì điện thoại bỗng vang lên. Nhìn thấy dãy số, anh ta cười, cô nàng không não này lớn mật hơn rồi, không ngờ... còn dám gọi lại, đúng là ngạc nhiên thật đấy!
Diệp Thiều Quang định bắt máy, nhưng khi ngón tay đặt trên màn hình để gạt nghe, anh ta bỗng ngẩn ra, chuyện này... hình như có vấn đề..
Điện thoại vẫn cứ vang lên, Diệp Thiều Quang do dự một hồi, cuối cùng vẫn bắt máy.
"Alo?"
Hắn vừa lên tiếng, tiếng bực tức của Quý Miên Miên đã xộc thẳng vào tai: "Diệp yêu nam, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn tay đôi hay hội đồng, tôi cho anh chọn. Đừng có giở mấy cái trò này với tôi, ông đây ghét nhất là loại người như anh đấy, có giỏi thì anh đánh nhau với tôi đây này, ngấm ngầm làm mấy chuyện đó làm cái quái gì?"
Diệp Thiều Quang...
To gan ghê, không sợ cơ à?
"Hứ... lớn mật lắm, bị người ta tóm được bằng chứng trong tay mà còn dám mạnh mồm như thế? Xem ra cô thật sự không sợ cảnh sát nhỉ?"
Diệp Thiều Quang rất biết cách gây áp lực cho người khác, giọng điệu của hắn thản nhiên, vô hình chung lại càng có sức uy hiếp, khiến Quý Miên Miên nghe mà phát run.
Quý Miên Miên nghiến răng, cô cầu cứu nhìn Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti gõ một hàng chữ lên điện thoại của mình.
Quý Miên Miên thuận miệng, đọc: "Mạnh mồm đấy thì sao, anh quản được tôi chắc? Có chứng cứ thì anh cứ gửi cho cảnh sát đi, cho tôi xem làm quái gì? Nếu tôi sớm biết anh là kẻ nham hiểu như vậy, đêm qua đáng ra tôi không nên thả anh, đáng lẽ phải giết người diệt khẩu mới phải. Sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không ngày tôi tẩn anh tám trăm bữa luôn đấy."
Quý Miên Miên nói ra được những lời này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tên này đúng là muốn bị ăn chửi mà.
Lần sau nếu mà gặp hắn nhất định phải coi hắn như bao cát, đánh ngã thêm vài lần mới được.
Diệp Thiều Quang nhìn điện thoại bỗng không biết nói gì, cô nàng này mạnh miệng thật, ngày đánh hắn tám trăm bữa nữa cơ... ha ha...
"Nếu cô đã thế, vậy được thôi, hẹn gặp lại tại đồn cảnh sát."
"Gặp thì gặp, bà đây sợ chắc, chẳng phải anh tức vì tôi quật ngã anh? Thế sao anh không nói tới việc anh còn hôn tôi nữa, đó là nụ hôn đầu tôi để dành lại cho chồng tôi, anh lấy gì ra đền cho tôi đây hả?"
Quý Miên Miên tức quá, trong đầu cô nghĩ gì là buột mồm nói ra hết, quên luôn cả việc còn có Yến Thanh Ti bên cạnh nữa.
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Quý Miên Miên.
Vãi, Miên Miên không nói Diệp Thiều Quang còn hôn con bé nữa cơ đấy.
Yến Thanh Ti nghĩ tới gương mặt của Diệp Thiều Quang, một tên nham hiểm, xảo trá như hắn còn chiếm tiện nghi một cô gái mới lớn nữa, con mẹ nó, hắn có còn là người nữa không?
Cướp nụ hôn đầu của con gái nhà người ta, nụ hôn đầu đó!
Diệp Thiều Quang ở đầu dây bên kia cũng ngẩn ra... anh ta bỗng không biết nói gì vào lúc này nữa.
Anh ta nghĩ hình như không nên thế này mới phải, vốn dĩ kịch bản sẽ là anh ta lấy bằng chứng để uy hiếp Quý Miên Miên, để cô nghe theo sự sắp xếp của anh, giúp anh giám sát Yến Thanh Ti, thế nhưng... hiện tại, sao cứ cảm thấy lệch lạc thế nào ấy nhỉ?
Ngón tay Diệp Thiều Quang bất giác sờ lên môi, nụ hôn đầu? Bỗng cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Đầu dây bên kia, Quý Miên Miên nói: "Chuyện này tôi không thèm tính toán với anh. Tuy anh đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi, nhưng tôi cũng chẳng phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, anh cứ ngoan ngoãn giao bằng chứng ra đây, chúng ta coi như hòa. Sau này nếu gặp mặt, chúng ta vẫn sẽ là những kẻ qua đường thân thiện."
Diệp Thiều Quang mở miệng, có cần lạc đề đến vậy không? Cô nàng này sao bỗng trở nên thông minh quá vậy?
Diệp Thiều Quang nhấn nhấn môi, nói: “Phải, tôi hôn đấy, thì sao nào? Cô ra giá như vậy có phần hơi chát rồi đấy. Dù cho nụ hôn đầu cũng có giá, nhưng chẳng phải cũng chỉ như chuồn chuồn đụng nước thôi sao, thế mà cô lại muốn dùng nó để đổi lấy bằng chứng, cô thấy có khả năng chắc? "
Quý Miên Miên nghiến răng: "Vậy anh muốn thế nào?"
Diệp Thiều Quang bỗng lại muốn đùa với cô nàng thêm lần nữa, nói: "Đêm nay tới phòng 3701 khách sạn Hi Thành, một mình cô tới thôi, tôi sẽ nói cho cô cái giá nào là thích đáng. Nhớ kĩ, chỉ một mình cô thôi, nếu có thêm bất cứ ai khác thì đừng trách tôi ra tay độc ác."
"Anh..." Quý Miên Miên vừa nói được một chữ thì điện thoại bị dập, cô gọi lại nhưng không được.
Quý Miên Miên cuống cuồng nhìn Yến Thanh Ti: "Chị, làm thế nào bây giờ?"
Yến Thanh Ti nheo mắt: "Đi, tất nhiên phải đi rồi, chị đi với em. Tới lúc đó, lấy được chứng cứ thì rút, không lấy được thì giết chết hắn."
Bên tai truyền tới một âm thanh nhỏ nhẹ: "Giết ai cơ, có cần anh giúp không?"
Yến Thanh Ti trả lời theo phản xạ: "Cảm ơn, không cần."
Quý Miên Miên vừa thấy người phía sau Yến Thanh Ti, vội đưa tay che lấy mặt.
Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thính Phong đang cười như không cười, vẻ đẹp khôi ngô tà mị, xuất hiện dưới ánh mặt trời, đúng là rất đẹp.
Lòng bàn tay Yến Thanh Ti bắt đầu đổ mồ hôi: "Anh... sao anh lại tới đây?"
Nhạc Thính Phong nhếch khóe miệng: "Anh tới xem tên nào không muốn sống nữa mà lại chọc vào người phụ nữ của anh? Nào, nói anh nghe xem, để anh dần chết hắn."
Yến Thanh Ti hơi run lên: "Không có, làm gì có, anh nghe nhầm rồi, thật đấy! Tôi bảo nóng nực thế này thì chẳng khác nào đang giết người."
Nhạc Thính Phong liếc nhìn đồng hồ: "Cho em năm phút nghĩ cách kiếm cớ, nếu không lừa được anh, hậu quả thế nào em biết rồi đấy."
Yến Thanh Ti...!
"Vậy, phiền anh tạm đứng xa ra chút đã, anh đứng gần tôi như vậy, tôi không nghĩ được."
Nhạc Thính Phong bước xa ra vài bước, ánh mắt lạnh lẽo, người khác nhìn lướt qua thôi cũng thấy sợ.
Quý Miên Miên nhỏ giọng hỏi: "Chị, ông chủ đáng sợ quá, hồi đó chị làm thế nào để hạ được ông chủ vậy?"
Yến Thanh Ti: "Ngủ rồi thu phục anh ta đấy! Đối với một người đàn ông, khi em không thể thuyết phục được hắn, vậy hãy ngủ với hắn đi."
Quý Miên Miên nhìn cô đầy vẻ sùng bái.
Vài phút sau, Yến Thanh Ti đứng dậy, Quý Miên Miên hỏi: "Chị, chị đây là..."
"Đi ngủ với anh ta!"
Yến Thanh Ti ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn cô: "Đã nghĩ kĩ xem phải nói thế nào chưa?"
Yến Thanh Ti lắc đầu quyết đoán: "Chưa nghĩ ra."
Nhạc Thính Phong ha hả một tiếng: "Chưa nghĩ ra mà dám tới đây, gan em dạo này cũng lớn lắm nhỉ?"
"Nhưng nghĩ ra nên làm thế nào rồi."
Nhạc Thính Phong không nhịn được muốn cười: "Vậy em nói xem em định làm thế nào?"
Yến Thanh Ti xị mặt, rất nghiêm túc nhìn ngó xung quanh, thấy xe của Nhạc Thính Phong, cô đột nhiên nắm lấy tay anh lôi về phía chiếc xe.
Nhạc Thính Phong sửng sốt: "Em muốn làm gì?"
"Lát nữa anh sẽ biết." Yến Thanh Ti lôi kéo Nhạc Thính Phong đi nhanh về phía trước.
...
Lúc Quý Miên Miên đang trang điểm lại cho Yến Thanh Ti, cô hỏi: "Chị, chị giỏi thật, ông chủ Nhạc đã nguôi giận chưa?"
Yến Thanh Ti cúi đầu cho Quý Miên Miên đánh lại phần trán của cô, cô nói: "Em nghĩ xem chị là ai chứ?"
Quý Miên Miên liếm môi, hóng hớt hỏi: "Nhưng... trong thời gian ngắn như thế, chắc... đâu thể ngủ với nhau được chứ?"
"Đối phó với loại đàn ông này không cần phải lãng phí thời gian, cũng chẳng cần phí nước bọt làm gì, không cần nói hai lời, hôn thẳng luôn, cứ lấp miệng anh ta lại trước, hôn cho anh ta hồ đồ rồi thì cái gì cũng dễ nói hết."
Quý Miên Miên mắt sáng như sao, hoàn toàn mê muội, cô kích động nói: "Thần tượng... xin nhận của em một lạy."
Yến Thanh Ti nhìn bộ dạng đơn thuần của Quý Miên Miên, cô véo gương mặt bầu bĩnh của cô bé, nói: "Sau này đợi khi nào em có bạn trai rồi, lúc làm sai gì, không cần phải bày ra dáng vẻ tội lỗi làm gì cả, cũng chẳng phải nói gì hết, cứ hôn cho chị, rồi cứ thế mà làm những bước còn lại, đơn giản lại hiệu quả."
Quý Miên Miên chớp mắt: "Những bước còn lại?"
"Toàn bộ quá trình sẽ là hôn một cái, ngủ một giấc thế là xong chuyện."
Yến Thanh Ti chỉnh lại quần áo rồi vào trường quay, Quý Miên Miên vội lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại những lời nói chí lí của nữ thần.
...
Quay phim cả một ngày, Nhạc Thính Phong vẫn đợi ở phim trường, anh không đi đâu hết, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Yến Thanh Ti.
9 giờ tối thu dọn công việc, về khách sạn, trên dường, Nhạc Thính Phong nhận được điện thoại của Nhạc phu nhân, bảo anh đưa Yến Thanh Ti tới nhà hàng riêng của Tô gia.
Thế nên anh cũng không định về khách sạn mà lái xe thẳng tới đó.
Quý Miên Miên phát hiện ông chủ vẫn không chịu đi, cô nhỏ giọng: "Chị... làm thế nào bây giờ?"
Yến Thanh Ti cũng thấp giọng nói: "Đợi thêm chút nữa xem, tìm cơ hội mà chuồn."
Giọng nói lạnh lẽo của Nhạc Thính Phong vang lên: "Chuồn đi đâu thế?"
Yến Thanh Ti cắn răng, cười nói: "À... Tôi bảo… bảo là ăn cơm xong thì đi dạo một chút."
"Được, ăn xong anh đi với em!"
Quý Miên Miên ngồi rụt cổ lại, Tiểu Từ chẳng hiểu mô tê gì, hỏi: "Miên Miên, cậu muốn đi dạo à? Mình đi với cậu nhé."
Quý Miên Miên: "Không cần đâu, so với đi dạo, tôi thích đi đánh bao cát hơn."
Tiểu Từ gãi gãi đầu.
...
Anh không tin đêm nay ngồi đối diện nhìn chằm chằm Yến Thanh Ti mà cô còn có thể chuồn đi đâu được.
Yến Thanh Ti: "..."
Quý Miên Miên khóc, đêm nay nữ thần phải đi giết chết cái tên yêu nam kia với tôi mà, anh đừng có tranh với tôi chứ?
Cô gào thét cả trăm lần trong lòng nhưng có thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Nhạc phu nhân thấy vẻ mặt đau khổ của Yến Thanh Ti, bà hỏi: "Thanh Ti sao thế, có chuyện gì à? Có phải hôm nay con mệt quá rồi không?"
Yến Thanh Ti: "Con..."
Nhạc Thính Phong ôm lấy cô: "Tất nhiên là không rồi mẹ, Thanh Ti đang nghĩ tới trình độ chơi bài của mẹ, ngại không muốn đánh vì sợ thắng vơ sạch tiền của mẹ đấy."
Nhạc phu nhân giơ tay đánh Nhạc Thính Phong một cái: "Tránh qua một bên..."
Yến Thanh Ti thầm than khổ ở trong lòng, cô phải nói thế nào bây giờ, cái tên chỉ biết hại người Nhạc Thính Phong này.
Xem ra hôm nay không sao chuồn đi được rồi.
Cô cười nói: "Bác gái, con không có ý đấy đâu, bác đừng nghe anh ấy nói bậy... Nếu đã chơi bài, vậy thì chơi đi... chơi luôn đi."
Quý Miên Miên bóp miệng, cúi đầu, cô móc móng tay, toi rồi, nữ thần của mình bị cướp mất rồi.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên, một nụ cười xấu xa lướt qua.
Ăn cơm xong, Nhạc Thính Phong bảo Tiểu Từ và Quý Miên Miên về khách sạn trước.
Nhạc Thính Phong nhìn Quý Miên Miên với ánh mắt chẳng tốt lành gì, khiến cô sợ run lên, không dám nhìn Yến Thanh Ti nữa.
Yến Thanh Ti hắng giọng nói với cô: "Chuyện đó... Miên Miên à, không có chuyện gì đâu, em với Tiểu Từ về trước đi, không phải sợ, nhớ kĩ những lời chị nói, về nghỉ đi..."
Yến Thanh Ti tranh thủ lúc mọi người không chú ý liền nháy mắt ra hiệu với Quý Miên Miên mấy lần, ý bảo cô đêm nay đừng tới đó vội, một cô gái đơn thuần như Quý Miên Miên thì sao có thể là đối thủ của tên yêu nam - Diệp Thiều Quang được chứ.
Đợi lát nữa, Nhạc Thính Phong không đi theo cô nữa, cô sẽ tới đó với Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên cắn răng, gật đầu: "Ừm, em.... nhớ rồi, chị, vậy bọn em về trước đây."
Tiểu Từ nhìn hai người cứ thấy có cái gì đó kì lạ, sao hai người cứ như sinh ly tử biệt vậy?
Quý Miên Miên cứ đi được một bước lại ngoảnh lại, sau đó rời đi cùng Tiểu Từ.
Trên đường về, Tiểu Từ cảm thấy tâm trạng của Quý Miên Miên rất sa sút, cậu muốn hỏi cô nhưng lại không dám. Quý Miên Miên suốt cả đoạn đường cứ cúi đầu chùng vai, bất thình lình cô ngẩng mặt lên, tay nắm thành đấm, hét lên: "Quý Miên Miên, mày có thể mà..."
Tiểu Từ giật cả mình, cậu run bắn lên suýt chút nữa còn lệch cả tay lái, cậu nói: "Miên Miên, cậu làm sao thế?"
Quý Miên Miên hất cằm, hai mắt long lanh sáng như sao, nói: "Không sao cả, chỉ là đang cảm thấy đang tràn trề năng lượng thôi."
Nữ thần bảo cô phải nhớ những lời mà chị ấy nói, bảo cô đừng sợ, đây là đang cổ vũ cô, sau đó còn nháy mắt với cô, nhất định là đang khích lệ cô: Miên Miên, em có thể mà, đừng sợ, dũng cảm tới đó đi!
Một tên yêu nam bệnh tật thì có gì đáng sợ chứ, ngay cả một người đàn ông lợi hại như boss mà nữ thần còn thu phục được, cô không bì được với nữ thần, nhưng sao có thể bị hạ bởi một tên ốm đau bệnh tật như hắn được?
Quý Miên Miên siết chặt tay, khớp xương kêu lên mấy tiếng.
Quý Miên Miên, chắc chắn mày có thể làm được!
Không được khiến nữ thần mất mặt!
Nếu Yến Thanh Ti biết, Quý Miên Miên hoàn toàn hiểu sai lời cô chắc cô sẽ khóc thét lên mất.
...
nửa đêm, Quý Miên Miên đã xuất hiện trước cửa phòng 3701.
Cô tự động viên mình, tự lẩm bẩm, Quý Miên Miên, mày có thể mà, sau đó ấn chuông.
Diệp Thiều Quang nhếch cánh môi bạc, anh biết cô nàng ngốc nghếch kia sẽ tới mà, đi ra mở cửa, nói: "Cô..."
Còn chưa hói hết, trước mắt đã tối sầm, bị người ta dồn lên tường, làn môi mềm chặn lại.
Đầu óc Diệp Thiều Quang trở nên trống rỗng, anh ta không phản ứng lại kịp, không tin nổi trừng mắt vào cái đầu đang dán chặt vào mặt mình.
Vì Quý Miên Miên chưa từng có bạn trai bao giờ nên cô không biết hôn môi cũng rất cầu kì, cô chỉ biết môi kề môi, rồi ra sức ép chặt đối phương thôi.
Môi Quý Miên Miên bị ma sát đến phát đau, cô nheo mắt nhìn Diệp Thiều Quang đang sững cả người, Quý Miên Miên đắc ý nghĩ, nữ thần của mình nói thật đúng, khỏi cần nhiều lời, cứ hôn luôn, hôn cho hắn mơ màng trước rồi tính.
Nhìn đi, đây không phải mơi màng thì là gì, ha ha ha... Cố gắng thêm chút nữa là sẽ nhanh chóng cầm được tất cả các chứng cứ thôi, mình thông minh quá đi mất.
Đau thì kệ đau chứ, đau một lúc, sau này sẽ hạnh phúc.
Quý Miên Miên nhấc chân đạp thẳng lên cửa.
Một tay cô giữ lấy tay phải Diệp Thiều Quang, một tay lột áo trên người hắn.
Nữ thần bảo, hôn một cái, ngủ một giấc là xong chuyện.
Giờ hôn xong thì nên đi ngủ thôi, cũng đã gần sáng rồi còn gì, phải nhanh lên mới được.
Bàn tay sờ loạn trên người Diệp Thiều Quang khiến anh ta tỉnh táo lại, mặt anh ta đỏ bừng hết lên, tai cũng nóng rực, cô gái này đang làm gì vậy? Cô ta... không phải cô ta điên rồi chứ?
Tùy tiện xông vào cửa hôn một người đàn ông, đã thế còn giở trò này nọ, cô... còn biết xấu hổ là gì không vậy?
Cuối cùng, Diệp Thiều Quang cũng tìm lại được một chút lí trí, nhân lúc Quý Miên Miên đang vật lột cởi áo hắn, hắn đẩy mặt cô ra, nói: "Cô... bị điên à?"
Quý Miên Miên bị đẩy ra nên cô cảm thấy rất khó chịu, cô học theo dáng vẻ của Yến Thanh Ti, nhếch cằm Diệp Thiều Quang lên: "Hôm đó anh hôn tôi, nụ hôn đầu tôi giữ lại cho chồng tôi bị mất, tất nhiên tôi phải hôn lại rồi, nếu không chẳng phải tôi thiệt quá rồi sao?"
Diệp Thiều Quang... anh… bỗng cảm thấy cô nàng ngốc nghếch này hình như nói rất đúng, anh hôn cô, cô hôn lại hình như là đúng rồi mà.
Nhưng... anh lại cảm thấy, chẳng ổn chút nào cả.
Quý Miên Miên hất tóc, cô rất muốn phóng khoáng và đẹp được như Yến Thanh Ti, cô nói: "Tôi nói cho anh biết, từ trước tới giờ tôi chẳng chịu thiệt bao giờ. Một là anh nằm xuống ngoan ngoãn để tôi hôn, hai là đợi tôi đánh cho anh bất động rồi tôi hôn cũng được. Đừng có bảo tôi là người không biết lí lẽ đấy, tôi cho anh lựa chọn rồi còn gì."
Diệp Thiều Quang: "Tôi... tôi..."
Tôi nên nói gì bây giờ? Con mẹ nó, còn có thể nói gì được nữa chứ?
Đây là lựa chọn kiểu quần què gì vậy?
Đây rõ ràng không phải là một cô nàng ngốc nghếch nữa rồi, mà là một tên lưu manh thì đúng hơn! Lại còn là lưu manh không có văn hóa nữa.
Anh ta hoàn toàn không thể trao đổi với cô được.
Diệp Thiền Quang liếm môi, môi vừa bị Quý Miên Miên ra sức chèn ép lên nên có chút đau đau, tê tê, hình như còn hơi sưng nữa. Diệp Thiều Quang nghĩ tới một màn vừa rồi, bỗng cảm thấy càng không ổn.
Anh ta gật đầu: "Được, được thôi... kể cả cô có nói đúng đi chăng nữa, hôm ấy tôi đã hôn cô, giờ cô hôn trả cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng làm phiền cho hỏi, tay cô đang làm gì vậy, cô đang thọc tay vào đâu thế hả?"
Nếu như có thể, anh thật muốn chặt đứt tay cô.
Quý Miên Miên ngạc nhiên nhìn hắn, như đang nói: Chuyện đơn giản thế mà anh cũng không biết à?
Cô nghiêng đầu nhìn vào trong, đây là phòng tổng thống, bên ngoài là phòng khách, trong có phòng ngủ, bài trí rất xa xỉ, Quý Miên Miên kéo Diệp Thiều Quang dậy, lôi vào phòng.
Diệp Thiều Quang sững cả người, cô ngốc này lại muốn làm gì đây?
Quý Miên Miên thấy sofa khá rộng liền nói: "Thôi bỏ đi, ngủ trên sofa cũng được, ghép vào đi."
Cô đẩy Diệp Thiều Quang đang hoàn toàn mờ mịt xuống sofa, trước khi anh ta kịp phản ứng lại, cô đã cưỡi lên người anh ta, thản nhiên nói: "Thế mà anh cũng không hiểu à, hôn xong tất nhiên là phải ngủ với anh rồi."
Quý Miên Miên túm lấy quần áo của Diệp Thiều Quang: "Chẳng lẽ anh cho rằng tôi với anh đang chơi trò chơi gia đình đấy à?"
Diệp Thiều Quang cảm thấy thế giới này nhất định điên hết rồi, là do anh không theo kịp thời đại, hay là người trên thế giới này bị điên hết rồi?
Hiểu? Hiểu cái gì? Anh có hiểu không?
Ngủ? Ngủ cái gì? Bọn họ nên ngủ với nhau à?
Diệp Thiều Quang tím mặt, đè lại cái tay Quý Miên Miên đang kéo quần áo của anh xuống: "Quý Miên Miên, cô có biết ngủ ở đây là có ý gì không?"
Quý Miên Miên có gương mặt bầu bĩnh nhìn trẻ hơn so với tuổi thật, đôi mắt lại tròn xoe, mặt cũng tròn xoe, nhìn cứ như một học sinh trung học vậy, lại phối hợp với động tác hung hãn như bây giờ, càng làm cho người ta cảm thấy thế giới này quả thật điên tới nơi rồi.
Quý Miên Miên chớp chớp mắt mấy cái: "Nói nhảm, đương nhiên tôi biết rồi, mọi người đều trưởng thành cả rồi, chơi trò chơi của người trưởng thành không phải là rất bình thường à?"
Diệp Thiều Quang nghiến răng: "Loại chuyện này nếu một bên không đồng ý hợp tác mà bên kia cứ cố bắt ép người ta thì sẽ bị gọi là cưỡng hiếp đó cô có biết không?"
Quý Miên Miên vừa cười ha hả vừa đưa tay xé áo trong của Diệp Thiều Quang, còn thuận tay vuốt vuốt mất cái lên ngực anh ta nữa: "Xúc cảm không tệ nha, không ngờ trông anh gầy yếu như thế mà cũng có chút cơ ngực."
Diệp Thiều Quang thấy anh sắp bị cô nàng thần kinh thô này làm cho tức chết rồi: "Cô đủ chưa hả..."
Quý Miên Miên thấy hình như mình hơi bị lạc đề rồi thì phải, đằng hắng lại cổ họng: "Khụ khụ, thế thì anh đi báo với cảnh sát là tôi cưỡng hiếp anh đi? À, cầm theo cả đoạn clip chứng cứ của anh nữa, đi tố cáo với họ để tôi bóc lịch vài năm, chậc chậc... để xem anh có mặt mũi đi nói với người khác không? Đường đường là một thằng đàn ông lại bị một người phụ nữ cưỡng hiếp, anh cứ thoải mái mà nói, tôi không ngại đâu."
Diệp Thiều Quang cắn răng, nếu như bị cưỡng hiếp thật thì... mẹ nó, quả thật anh không còn mặt mũi nào để đi ra ngoài nữa mất.
Quý Miên Miên chọc chọc bụng Diệp Thiều Quang, nói: "Đừng lãng phí thời gian, thời gian của tôi rất quý báu, mãi mới dành ra được một chút thời gian để ngủ với anh đấy. "
Quý Miên Miên phát hiện da Diệp Thiều Quang trắng cực kì, còn trắng hơn so với con gái, lại mịn nữa, sờ thật trơn, so với con gái còn nhẵn mịn hơn. Cứ nghĩ cái tên bệnh tật này nhất định là loại gầy trơ xương cơ, không ngờ tuy có gầy thật nhưng sờ mãi không thấy xương.
Diệp Thiều Quang mặt lại tím như bị ứ máu, nghiến răng ken két nói: "Quý Miên Miên, nếu tay cô mà còn sờ linh tinh nữa, tôi sẽ chặt nó đấy."
Có thể coi đây là giây phút mất khống chế nhất cuộc đời của Diệp Thiều Quang.
Quý Miên Miên ngẩng đầu lên, nhìn anh ta ghét bỏ: "Sờ anh thì sao? Tôi sờ này, sờ này... chẳng những muốn sờ mà còn muốn ngủ anh nữa cơ."
"Anh nằm im đấy, tôi làm là được rồi, anh lại không cần tốn sức, còn kêu la cái gì?"
Diệp Thiều Quang hoàn toàn sụp đổ, rõ ràng là anh đang uy hiếp Quý Miên Miên, sao cái vở kịch này lại phát triển theo hướng quỷ dị này, nó cách vở kịch ban đầu cả một hành tinh.
Diệp Thiều Quang hít sâu một hơi, túm lấy cái tay đang sờ loạn của Quý Miên Miên: "Cô nói xem, mục đích của cô là gì?"
Quý Miên Miên trở tay đem tay của Diệp Thiều Quang đè ở đỉnh đầu anh ta, cúi đầu đến gần, dán vào chóp mũi anh ta, nói: "Ngủ với anh, rồi cầm chứng cứ về."
Diệp Thiều Quang chỉ cảm thấy lỗ mũi tê dại, đầu óc tự dưng có chút mông lung, hơi thở mà Quý Miên Miên thở ra giống như có chất độc vậy, anh hít vào xong cảm thấy khí lực toàn thân giống như biến mất.
Cô nàng ngu ngốc trước mắt này không hiểu sao dễ nhìn đến vậy.
Trái tim Diệp Thiều Quang đập càng nhanh, anh biết mình có gì đó không ổn, chắc là bị trúng độc rồi.
Diệp Thiều Quang nâng khóe môi chậm rãi nói: "Muốn ngủ phải không?... Được, tôi hầu cô!"
Quý Miên Miên kinh ngạc mà nhìn Diệp Thiều Quang: "Mẹ nó, sao anh biết, tôi chính là fan não tàn trong truyền thuyết đây. Chung chỉ của fan não tàn, giống như anh nói ý: Vì nữ thần, tôi nguyện vào nơi dầu sôi lửa bỏng."
Diệp Thiều Quang: "Cô... "
Hoàn toàn không có cách nào giao lưu bình thường với nhau được, nên nói như thế nào bây giờ? Mẹ, nên nói như nào đây?
Theo lý thuyết, một thằng đàn ông bình thường nếu bị một người đàn bà không hề xấu xí, thậm chí còn có chút xinh đẹp chủ động yêu cầu ngủ cùng, hơn nữa cô ta còn là một trinh nữ, trong tình huống như vậy đa phần đàn ông đều khó lòng mà từ chối, khó lòng mà cưỡng lại được một sự hấp dẫn tuyệt vời đến vậy.
Nhưng Diệp Thiều Quang anh chỉ muốn dạy cho Quý Miên Miên một bài học, để cho cô ta biết, trên đời này đàn ông không hề đơn giản như cô ta nghĩ, trên đời không phải chỉ cần ngủ một giấc thì có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.
Hôm nay, cô ngủ cùng Diệp Thiều Quang, vậy ngày mai thì sao? Ngày kia thì thế nào? Không lẽ mỗi ngày cô đều đi ngủ với một người khác nhau sao? Một đứa não tàn ngu xuẩn như vậy mà tại sao lại khiến anh càng nghĩ càng giận chứ?
Diệp Thiều Quang là một kẻ lòng dạ đen tối, tâm tư sâu kín, có thể nói ngay từ nhỏ, để đạt được mục đích của mình mà anh ta đã không chừa bất cứ một thủ đoạn nào. Cách anh đối xử với một người chính là phải xét xem người đó có giá trị lợi dụng hay không?
Nhưng khi đối mặt với Quý Miên Miên trong sáng, ngây thơ đến đáng hận, vừa ngu xuẩn vừa buồn cười, lần đầu tiên Diệp Thiều Quang có cảm giác muốn chỉ bảo một người con gái, muốn cô ấy phải cẩn thận, phải hiểu được liêm sỉ, phải biết tự yêu quý lấy bản thân mình. Mặc dù trước đây anh ta toàn phỉ nhổ, khinh thường những điều này, chẳng biết vì sao, giờ anh lại muốn dạy cho cô ấy hiểu.
Diệp Thiều Quang cắn răng, lạnh lùng nhìn Quý Miên Miên: "Không phải chỉ là vài cái bằng chứng thôi sao, tôi có thể cho cô, cô không cần thiết phải làm như thế này. Nụ hôn đầu thì khăng khăng muốn giữ cho ông xã sau này, mà cái loại giao dịch này lại có thể dễ dàng tiến hành thế hả? Cô không thấy xấu mặt à?"
Quý Miên Miên chớp mắt mấy cái: "Xấu hổ? Từ khi còn bé tôi còn trêu cả em trai nhà hàng xóm đấy, mặt mũi là gì đã sớm ném từ lâu rồi. Bây giờ anh cũng đừng có giảng cái gì gọi là tư tưởng - chính trị cho tôi nghe, thế giới của fan não tàn anh không hiểu được đâu."
Diệp Thiều Quang chỉ cảm thấy đúng là đàn gảy tai trâu: "Được, buông tôi ra, tôi đưa chứng cứ cho cô."
Quý Miên Miên nhướng mày, thật dễ dàng nha, nữ thần nói thật chuẩn, lúc nãy mới hôn có một cái, thậm chí còn chưa bắt đầu ngủ người này đã giơ tay đầu hàng rồi, Quý Miên Miên híp mắt nhìn Diệp Thiều Quang.
"Tôi làm gì mà không tin anh chứ? Nếu anh mà giở trò hay không đưa cho tôi, tôi lập tức ngủ với anh."
Diệp Thiều Quang đột nhiên nghĩ, bây giờ mà anh ta cầm lấy cái chậu, rồi ói ra máu, anh đảm bảo có thể ói được đầy hai chậu.
Cô nàng ngu ngốc này rốt cuộc là từ hành tinh nào rơi xuống?
Diệp Thiều Quang oán hận nói: "Cô buông ra, tôi đưa cho cô."
Thật tình Diệp Thiều Quang cảm thấy mình là một người vô sỉ, nhưng hiện tại đối mặt với cô nàng ngu ngốc này, anh vô sỉ không nổi, hoàn toàn không có cách xuống tay.
Quý Miên Miên xoay người nhảy xuống: "Đi lấy đi."
Diệp Thiều Quang lấy ra một chiếc laptop, mở một file ra: "Cô nhìn rõ chưa, xóa hết rồi."
Diệp Thiều Quang xóa hết toàn bộ video bên trong.
Quý Miên Miên: "Còn những cái khác?"
Diệp Thiều Quang: "Làm gì có cái khác!"
Quý Miên Miên nghi ngờ: "Chắc không?"
Diệp Thiều Quang hơi ngả người dựa lưng ra sau, ngực trần lộ ra, đầy cám dỗ: "Có cái gì mà sợ, cùng lắm thì cô lại đến ngủ với tôi!"
Quý Miên Miên bĩu môi: "Anh đừng tưởng tôi ngu nha, nhỡ đâu tới lúc đó anh gọi cảnh sát, tôi đi đâu mà ngủ với anh?"
Quý Miên Miên cảm thấy hôm nay đầu óc cô thật lanh lợi. Mấy trò mèo này cô chắc chắn sẽ không bị mắc lừa đâu.
Diệp Thiều Quang thật muốn thốt ra: hóa ra cô vẫn còn chút đầu óc ha.
"Hết rồi, tuy rằng tôi không phải là loại người “nhất ngôn cửu đỉnh”, nhưng đối với loại người... ngu như cô, tôi chán chả buồn lừa.”
Quý Miên Miên gãi gãi đầu, đây là đang coi thường chỉ số thông minh của cô đúng không?
Diệp Thiều Quang liếc cô một cái: "Chứng cứ đã xóa rồi, cô còn không đi?"
Quý Miên Miên: "Tôi... "
Việc này hình như quá dễ dàng thì phải? Tại sao luôn có cảm giác sai sai chứ?
Diệp Thiều Quang đột nhiên tiến gần tới Quý Miên Miên, anh ta không có đụng tới cô nhưng đôi môi thì gần như sát rạt đôi môi của cô, rù rì nói: "Quý Miên Miên, cái gì gọi là tới hủy diệt chứng cứ, cái gì mà làm vì Yến Thanh Ti, thật ra tất cả đều là giả đúng không? Cô thích tôi, cố ý tới muốn ngủ với tôi chứ gì?" Trong nháy mắt, mặt Quý Miên Miên đỏ tưng bừng, giãy nảy lên: "Mẹ, cái loại gà rù như nhà anh, nếu không phải không có cách khác, tôi có chết cũng không ngủ với anh đâu. Ai mà biết được liệu lúc đang trên giường anh có ngủm luôn không?”
Khuôn mặt Diệp Thiều Quang trong nháy mắt đen sì. Quý Miên Miên xoay người bước đi, Diệp Thiều Quang đuổi theo phía sau. Quý Miên Miên mở cửa ra quay người ném lại cho Diệp Thiều Quang một câu: "Tôi nói cho anh biết, không được phép báo cảnh sát, nếu không... tối nay tôi tới ngủ chết anh."
Diệp Thiều Quang...
Anh đã nhiều lần hạ thủ lưu tình với cô ta, còn giúp cô ta xử lý hậu quả, trong khi cô thì...
Cô ta học được chiêu tà môn ngoại đạo này từ đâu vậy?
Ngủ?
Cô ta có biết trong chuyện này, phụ nữ luôn luôn ở bên yếu thế hơn không?
Quý Miên Miên rời đi, Diệp Thiều Quang đột nhiên gọi giật cô lại: "Chờ đã..."
Quý Miên Miên hất cằm lên: "Có chuyện gì nói mau, hay là sợ tôi rồi, muốn xin tôi tha cho sao?"
Ánh mắt nguy hiểm của Diệp Thiều Quang nheo nheo lại: "Dạy cho cô một chuyện."
"Chuyện gì?"
Diệp Thiều Quang không lên tiếng, chẳng qua chỉ híp mắt lại nhìn cô, Quý Miên Miên cau mày, đợi một lúc cũng chẳng thấy anh ta nói câu gì, bĩu môi nói: "Tôi không rảnh mà chơi chọi mắt với anh, tôi đi đây. Anh nhớ kĩ lời tôi nói đấy, không được phép báo cảnh sát."
Quý Miên Miên còn chưa kịp quay hẳn người đi thì đột nhiên cổ tay bị kéo lai, một lực cực mạnh kéo cô về phía sau.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, Quý Miên Miên còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã tối sầm lại, trên môi có gì đó mềm mềm, hơi lạnh lạnh.
Ánh mắt Quý Miên Miên trợn to hết cỡ, anh ta... mẹ... lưu... manh...
Lại bị người ta HÔN! HÔN! HÔN!!!!!!!!!!
Quý Miên Miên giãy dụa, muốn phản kháng, nhưng không biết Diệp Thiều Quang đè vào huyệt vị nào mà cô chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, không có chút sức nào.
Quý Miên Miên luống cuống, há mồm muốn cắn, nhưng không ngờ lại tạo cơ hội cho Diệp Thiều Quang tiến thêm một bước.
Diệp Thiều Quang tách hàm răng của cô ra, trượt lưỡi đi vào thăm dò.
Quý Miên Miên muốn khóc thét lên, Diệp Thiều Quang lại càng không biết xấu hổ, đầu lưỡi càng càng đi vào sâu trong miệng cô.
Diệp Thiều Quang ban đầu chỉ muốn cho Quý Miên Miên một bài học nho nhỏ rồi sẽ buông cô nàng ra, nhưng mà hôn rồi anh mới cảm thấy, đằng nào hôn thì cũng là hôn, hôn nhiều với hôn ít thì có gì khác nhau chứ?
Quý Miên Miên cảm thấy đầu óc dần choáng voáng, không khí trong phổi càng ngày càng ít.
Diệp Thiều Quang nhất định là một con yêu quái, gọi anh ta là tên yêu quái quả nhiên không sai. Quý Miên Miên cảm giác lí trí của bản thân đang bị Diệp Thiều Quang hút đi từng chút một, giống như những con yêu quái trong truyện vậy.
Cũng may, Quý Miên Miên vẫn còn sót lại một chút lí trí cuối cùng, cô giơ chân lên muốn hung hăng đạp vào “người anh em” của Diệp Thiều Quang.
Nhưng Diệp Thiều Quang đã sớm đề phòng một chiêu này, đột nhiên đẩy Quý Miên Miên ra, vừa vặn đẩy cô ra tới ngoài cửa.
Quý Miên Miên cả người mềm nhũn, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, may mắn hành lang khách sạn cũng có trải thảm, có bị ngã xuống cũng không đau.
Diệp Thiều Quang từ trên cao hạ mắt nhìn xuống Quý Miên Miên, anh ta nâng ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ, khẽ nhếch môi cười, một nụ cười yêu mị: "Đồ ngốc, nhớ kĩ, đây mới gọi là hôn môi, còn cái kia gọi là cắn người."
Đầu óc Quý Miên Miên mặc dù đã loạn thành một đống, nhưng sau khi nghe thấy vậy lập tức nổi giận: "Này, anh lặp lại một lần nữa xem?"
Cô nhảy vọt lên muốn xông tới, nhưng không đợi cô đến nơi thì cửa phòng Diệp Thiều Quang đã đóng cái rầm.
Một giây trước khi cửa phòng hoàn toàn khép lại, một câu nói bay ra: "Quý Miên Miên, lần này tôi tha cho cô... nhưng tuyệt đối không có lần sau."
Quý Miên Miên sửng sốt, miệng cô hiện tại đang tê tê lúc nói chuyện môi phải cử động, cảm giác lại càng tê hơn. Quý Miên Miên đập cửa phòng: "Tên yêu quái chết tiệt, anh có ý gì?"
"Này, anh nói rõ ràng cho tôi."
Diệp Thiều Quang đứng dựa lưng vào cửa phòng, những chấn động trên cửa phòng truyền trực tiếp đến trên người anh, cứ như có thể cảm nhận được sức mạnh của Quý Miên Miên truyền tới.
Diệp Thiều Quang nâng môi khẽ cười, nụ cười mang hai phần tần nhẫn, ba phần khát máu, năm phần yêu nghiệt.
Anh không mở Hội chữ thập đỏ, đương nhiên cũng không biết làm việc thiện.
Quý Miên Miên đã chủ động đưa tới cửa, anh tha cho cô lần này đã là lần đầu làm việc thiện trong đời, nhưng sẽ không có lần sau.
Diệp Thiều Quang ngồi xuống ghế salon, cầm điện thoại của khách sạn lên gọi cho phục vụ: "Trước cửa phòng tôi có người đang gây chuyện, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của tôi, các anh để bảo vệ đưa cô ta ra ngoài đi."
Cúp điện thoại, Diệp Thiều Quang liếc mắt nhìn cửa phòng, nghe tiếng đập cửa rầm rầm, tâm tình đột nhiên tốt hẳn.
Quý Miên Miên bị bốn người bảo vệ to cao lôi ra ngoài.
Tuy rằng Quý Miên Miên sức lực lớn, nhưng cô cũng chỉ có một người, thậm chí còn là một cô gái.
Bảo vệ ném cô ra ngoài, còn cảnh cáo không cho phép cô tiến vào khách sạn nữa. Quý Miên Miên hung hăng quẹt quẹt đôi môi sưng đỏ, cắn răng mắng: "Tên khốn khiếp này..."
May mắn cô đã đem chứng cứ hủy diệt sạch sẽ, hôm nay xem ra cũng được tính là thành công.
Hừ, lần sau gặp lại nhất định phải đạp chết anh ta.
Lên xe, Quý Miên Miên gửi cho Yến Thanh Ti một cái tin nhắn: "Nữ thần, biện pháp chị nói cho em hôm nay thật hiệu quả, may mắn không làm nhục mệnh, đã thành công tốt đẹp!"
Nhắn tin xong, tâm tình Quý Miên Miên trở nên thật tốt, mặc kệ anh ta có ý gì, dù sao hôm nay chỉ dùng một chiêu của nữ thần dạy đã đem chuyện này giải quyết sạch sẽ, nữ thần nói cái gì cũng đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com