Chương 21: Thượng Ai Cập
Cả ngày trời nàng ở bên ngoài, ánh nắng của thần Ra chiếu xuống mang cho Ai Cập một sự sống mới, khiến nàng cảm thấy mệt mỏi và hơi lờ đờ. Trong lúc diễn ra buổi lễ, nàng sợ bắt gặp Khaback, người này xuất hiện lúc nào cũng nói rất nhiều, không chỉ vậy ánh mắt của hắn khi nhìn nàng cũng bị Ramesses bắt gặp.
"Khaback ta thấy người cũng đến tuổi cưới vợ rồi hay ta ban cho ngươi một hôn sự tốt được không."
Người này đối diện với khí chất của bậc đế vương nhưng lại không run sợ, giọng trả lời còn có vẻ đùa cợt.
"Điện hạ ta tuy rất thích nữ nhân nhưng lại rất sợ đàn bà trong nhà đấu đá lẫn nhau nên ta chỉ muốn cưới một người mà thôi."
Ánh mắt của hắn vẫn cứ đặt chăm chăm lên người nàng cho dù ánh nhìn sắc bén như gươm của Ramesses đặt vào trong lòng mắt của Khaback.
"Điện hạ ngài biết sở thích của ta mà, từ trước tới giờ ngài thích thứ gì ta cũng rất vừa mắt."
Cái giọng cười của hắn như cơn gió trong sa mạc dù đã rời đi nhưng cứ như vẫn còn quanh quẩn nơi đây.
Nàng nhớ lại một hồi bỗng suy nghĩ dòng dõi hoàng tộc ai ai cũng khác người, coi nàng là đồ vật sao mà vừa mắt.
Xương cốt của nàng như rã rời từng bước từng bước nặng nề về phía hậu cung của mình. Hình như Akisu có việc gì đó nên không thấy y bám sau lưng nàng. Sau khi kết thúc buổi lễ nàng theo Vương hậu tới các điện ở phía Tây để làm quen. Chỉ đi lẩn quẩn mấy chỗ đã hết cả ngày, trời tối thật nhanh lại còn đói bụng nữa nàng chỉ muốn trở về hậu cung của mình thật nhanh.
Đoạn đường mà nàng đi qua rất tối nó thuộc góc khuất của những dãy cung ánh sáng của ánh trăng không thể chiếu soi con đường này. Nàng như cảm thấy rất sợ bóng tối mà chạy vèo qua không ngờ lại bị ai đó túm lại.
Vòng tay của người này thật to lớn trói nàng lại trong lòng. Chẳng lẽ có người muốn bắt cóc nàng, nhưng vòng tay của người này lại không có vẻ thô bạo mà còn có cảm giác quen thuộc. Người này bế nàng đi qua những con đường tắt mà nàng không hề biết tới. Rất nhanh cả hai đã rời khỏi hậu cung này ở phía trước có con ngựa đen như được chuẩn bị sẵn. Người ấy rất nhanh phi lên lưng ngựa đưa nàng đi ra khỏi tòa điện này.
Lúc này vòng tay trói nàng buông lỏng ra, nàng mới hét lên:
"Ngươi có biết ta là ai không. Ta là Vương phi của Pharaoh ai đã lệnh cho ngươi bắt cóc ta."
"Là bản thân ta vì nhớ nàng nên mới bắt cóc nàng."
Âm vực này rất đặc biệt chỉ của duy nhất một người. Cái người này lúc nào gặp nàng cũng rất đường đột.
Nàng cảm thấy cả cơ thể của mình rất mệt mỏi đầu óc như thu lại không muốn đôi co với Ramesses.
"Điện hạ tại sao lại rời khỏi cung, chúng ta phải quay về lỡ mọi người nhốn nháo tìm người thì sao."
Nếu Akisu không tìm thấy nàng sợ rằng y sẽ có hành động ngu ngốc.
"Yên tâm ta đã bảo Doiri Ansy thông báo với mọi người. Ta cảm thấy mình muốn nghỉ ngơi bên cạnh nàng."
Không khí ban đêm của Ai Cập vào mùa này thật dễ chịu, khiến cho cơn mệt mỏi của nàng như được trút bỏ. Cảm thấy rất đỗi bình yên khi cảnh vật xung quanh đều ngủ yên chỉ có nàng và Ramesses đang cưỡi ngựa băng qua từng nơi, Akisu và cả tòa thành to lớn ấy như chưa từng xuất hiện, nàng nhẹ nhàng mà dựa vào lồng ngực của Ramesses mà thiếp đi.
Cơn gió thoảng nhẹ mang theo âm thanh du dương của lá cây lướt nhẹ qua cả hai người. Những cơn gió xen vào làn tóc đen như nhung của nàng làm rối ở phần đuôi, bàn tay to lớn lại có vết chai do luyện kiếm từ nhỏ cố gắng tỉ mỉ gỡ từng lọn tóc rối kia của nàng. Cả thân hình của nàng đều dựa hẳn vào Ramesses, đôi mắt của ngài nhìn nàng dào dạt thâm tình, so với hành động nàng hay tránh né ngài thì lúc nàng ngủ say khiến ngài cảm thấy người con gái này thật đặc biệt. Ramesses ôm nàng như ôm cả đại dương to lớn vào lòng, không có những cơn sóng lớn hiện giờ ngài đang trầm mình trong dòng nước tĩnh lặng, linh hồn và nhịp điệu của cả hai như hòa lẫn vào nhau.
Cơn đói bụng khiến cho nàng tỉnh giấc, vừa mở đôi mắt ra ánh vàng và tím đối nghịch nhau lọt vào tầm nhìn của nàng. Ánh nhìn này nàng chưa bao giờ được nhìn bao giờ, không có sự nguy hiểm nhưng tràn đầy sự ưu tư. Con người này ưu tư điều gì, mọi thứ người khác khó khăn mới có được thì ngài sinh ra đã có sẵn, vậy thì có điều gì để ưu tư.
"Tại sao ngài lại nhìn ta như vậy. Có phải đã thấy hành động gì của ta khi ngủ hay không."
Giọng nàng phút này nghe rất vui tai như có vài hòn sỏi ném xuống dòng nước vậy.
"Lotus có phải chúng ta từng gặp nhau hay không. Đôi mắt của nàng rất đặc biệt gợi cho ta một cảm giác gì đấy."
"Cảm giác gì."
"Nó khiến ta cảm thấy bị thu hút nhưng lại sợ hãi khi nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy."
"Hình như ta thấy được sự sợ hãi thông qua đôi mắt màu tím của ngài."
Ramesses khi nghe thấy như vậy liền lấy tay che đi đôi mắt của mình.
Âm thanh bụng đói của nàng phá vỡ khung cảnh của cả hai người. Nàng đói bụng quên cả người đi cạnh mình là ai thiếp đi trong lòng ngực của người ấy.
"Hậu cung của ta bỏ đói nàng sao." Ramesses chế nhạo âm thanh rộp rọt trong bụng nàng nhưng tay vẫn đưa cho nàng thức ăn được gói kĩ càng trong một tấm vải nhỏ.
Khắc này nàng cũng không cần phải giữ kẻ liền đưa thức ăn vào mồm rồi nhai xuống bụng. Nàng thật sự cũng rất dễ nuôi chỉ cần ăn và uống đầy đủ tuy không ngon cũng có thể chấp nhận được.
Ramesses còn đưa cho nàng một chiếc lá to đựng đầy nước, nàng cẩn thận đưa những giọt nước ấy vào miệng.
"Nước này thật sự rất ngọt."
Nàng không kiềm lòng được mà thốt lên ví như cây cỏ khô héo được sự mát mẻ của dòng nước kia tưới vào liền xanh tươi kì lạ.
"Đây là nước của sông Nile, lấy từ đầu nguồn Thượng Ai Cập. Có rất nhiều câu chuyện được hình thành trên dòng sông này."
"Có phải dù bất kì ai uống nước sông dù đi xa tới mấy cũng sẽ đặt chân lại Ai Cập."
"Đúng vậy." Ramesses đáp lại nàng bằng ánh mắt đồng tình. "Dù là bất kì ai sống ở Ai Cập đều sẽ trở thành một phần của nơi đây, đều sẽ được mẹ sống Nile phù hộ."
"Ta từng nói với nàng, nếu như có thể đến Ai Cập ta muốn nàng nhìn thấy vùng đất đầy tự hào của ta."
Ramesses dìu nàng dậy trên nền đất, đưa nàng từ nơi cao nhất đưa mắt dõi xuống Ai Cập phía dưới. Đây là nơi cao nhất của vùng Thượng Ai Cập như một sự khởi đầu mới của dòng sông Nile chảy dài cả Ai Cập. Sông Nile bắt nguồn từ châu thổ sông Nile ở phía Bắc đưa những chất phù sa bồi đắp cho những nơi chảy qua. Cong lên ở Memphis của Hạ Ai Cập và thấp dần ở vùng sát Thượng Ai Cập rồi lại dâng lên cao tạo nên Thebes rồi chảy dài về phía sa mạc Nubia.
Từ nơi đây nhìn xuống có thể nhìn bao quát được hết Ai Cập từ cả Hạ và Thượng Ai Cập. Khung cảnh về đêm thật sự rất yên bình nhưng đằng sau ấy là sự phồn vinh của một đế chế Ai Cập.
"Đây là vùng đất mà ta rất tự hào nhưng cũng rất đầy trách nhiệm khi nhìn về nơi đây."
Giọng Ramesses mang đầy sự tự hào của một người con Ai Cập nhưng cũng rất trầm lặng khi quan sát nơi đây.
"Đây là những thứ mà người cha ta vô cùng kính trọng để lại."
"Khung cảnh nơi đây thật bình yên khiến cho người xem cũng có chút kích động. Sẽ ra sao nếu vùng đất này không còn bình yên như vậy nữa."
Giọng nàng cũng nhẹ nhàng xen vào bầu tâm trạng của Ramesses.
"Hòa bình một thứ xa xỉ trên mảnh đất đầy chiến tranh này. Nếu không phải các nước đối đầu với nhau thì là nội chiến giữa các tộc với nhau và hơn thế nữa là sự đối đầu không có hồi kết giữa người với người."
"Cha ta đã từng nói một cây khiến ta nhớ mãi "Khi có được hòa bình ta mới thấy được giá trị của chiến tranh. Chiến tranh nổ ra là để kéo dài hòa bình." Câu nói ấy khiến cho ta luôn luôn muốn Ai Cập nơi ta sinh ra được hòa bình dài nhất."
Nàng chăm chú lắng nghe từng điều mà Ramesses nói ra. Nàng không sống và lớn lên ở đây không thể hiểu được ý nghĩa mà người dân ở nơi đây phải trải qua. Nàng không thích chiến tranh và cả những người sống trên mảnh đất này không một ai thích chiến tranh. Ngay cả Ramesses cũng không thể thay đổi số phận mà thần linh đã ban cho.
Chắc có lẽ đêm nay thật sự rất ý nghĩa nàng còn có thể thấy được những cảm xúc khác của Ramesses.
"Ta cảm thấy cả hai chúng ta đều thật trái ngược nhau. Bản thân ta như một con thiêu thân mặc kệ sống chết lao vào trong đám lửa đầy màu sắc, ta có một cuộc sống đầy mơ mộng và không thực tế. Còn ngài như một con sư tử đầu đàn khi sinh ra đã gánh vác những trách nhiệm trên vai, phấn đấu và đạt được những mục đích của mình."
"Đó là lí do ta cần nàng, ta ngang tàn với tất cả mọi thứ nhưng lại sợ hãi trước ánh nhìn của nàng. Có lẽ nàng là điểm yếu của ta hoặc ta và nàng là định mệnh của nhau."
Lời nói tuy hoa mỹ nhưng lại thốt ra từ người chỉ biết tới đánh trận. Có một điều gì rất mâu thuẫn nhưng lại chân thành khiến nàng lung lay trong tâm hồn. Nàng đã nghĩ chấp nhận số phận mặc sống chết nhưng lại vẫn xúc động bởi người này. Mọi thứ được diễn ra quá tự nhiên như định mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com