Chương 29: Ta không đấu lại
Thời gian bây giờ đã vào lúc nữa đêm, bóng tối bao trùm hết mọi nơi ngay cả ánh sáng của trăng cũng chỉ lờ mờ như ngọn đèn sắp tắt dầu. Khung cảnh hiện giờ vô cùng yên tĩnh, đây là khoảnh khắc mà mọi người đều vô cùng mệt mỏi mà phân tâm nhưng ẩn sâu màn đêm là đôi mắt lóe sáng mang đầy sự sắc lạnh như muốn thừa cơ hội làm loạn nơi đây.
Các tên lính canh gác ngoài nhà lao bị cơn buồn ngủ làm cho uể oải nhưng vẫn rất nhạy cảm với những động tĩnh xung quanh. Nhưng hành động của mấy kẻ đó vẫn rất chậm so với người lẻn vào. Người ấy không ai khác chính là Kima Akisu – cận vệ của Vương phi, y lẻn vào nhà lao trong giây phút này chỉ có một mục đích là giải cứu cho Công chúa của mình.
Y không ngờ âm mưu của mình lại thất bại vô cùng thảm hại để cho Vương hậu có cái cớ bắt giam nàng, y không thể chờ tới trời sáng mai chứng kiến người con gái ấy chết trước mặt y chỉ vì hành động thiếu sót của mình.
Trong nhà giam tối tăm và ẩm mốc nhờ ngọn lửa nhỏ trong tay của Akisu rọi đường về phía trước. Ở phía tận cuối con đường y mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé mà mình tìm kiếm. Với sức mạnh của mình y rất nhanh có thể phá vỡ khung củi của nhà giam tiến vào bên trong bế nàng ra ngoài.
Nàng nhìn thấy y không quá ngạc nhiên cũng không để tâm, có rất nhiều vấn đề đã muốn tìm câu trả lời nhưng cảm thấy không cần thiết nên cũng gạt bỏ. Giờ phút này y xuất hiện làm những thứ hỗn loạn trong đầu nàng lại trỗi dậy.
"Sao người lại tới đây Akisu."
"Ta tới cứu người."
Nàng giựt cánh tay của mình ra khỏi người y bước lùi về sau một bước như muốn tạo khoảng cách với người đối diện.
"Ta không còn giá trị lợi dụng nữa đâu, người hãy trở về Hittite đi."
Nàng quay ngoắt về phía bóng lưng của y trở về cái nơi tăm tối kia nhưng Akisu không nghe lời nàng bế thốc nàng ra khỏi phòng giam. Vừa chạy ra ngoài đã bị quân lính tứ phía bao vây, thì ra bọn họ đã có phòng vệ từ trước. Chỉ vì y nóng lòng muốn cứu nàng nên mới bị bọn lính che mắt. Nhưng phóng lao thì phải theo lao y cũng không thể để nàng chết ở Ai Cập được.
"Akisu người buông ta ra, người có nghe lời của ta không. Ta nói người trở về Hittite đi mà."
Akisu quét đôi mắt sắc lạnh của mình nhìn xung quanh, để có thể thoát ra khỏi đây chỉ có thể chấp nhận hy sinh.
"Các người không biết trong tay của ta là ai sao là Vương phi Ai Cập là người mà Pharaoh của các người có chết cũng phải bảo vệ nếu Pharaoh tỉnh lại biết nàng chết trong tay các người, cho dù có mọc thêm nhiều cái mạng cũng không làm nguôi giận."
"Các người muốn giết người đã hãm hại Pharaoh thì hãy bắt ta đi. Chính ta là người đã hãm hại lập kế hoạch dụ Pharaoh tới đỉnh núi để ra tay."
Hơi thở của y vừa thốt ra đã đông băng ánh mắt như chỉ còn một hy vọng len lỏi trong con ngươi. Bàn tay nổi đầy gân xanh cầm thanh kiếm đặt trên cổ nàng, giọng điệu vô cùng kì quái.
"Lúc đầu ta muốn lợi dụng Công chúa của mình để ra tay giết hại Pharaoh nhưng tới cuối cùng lòng dạ nữ nhân lại cúi đầu trước tình cảm của Pharaoh bỏ quên sứ mệnh của một người dân Hittite. Ta đến đây chỉ muốn tiễn nàng ta đoạn đường cuối để nàng ta đời đời khắc ghi vết nhơ của mình."
Lưỡi kiếm càng lúc càng chà sát cổ của nàng.
"Có một việc mà ta cũng muốn nói với các người, ta có thể ra tay thuận lợi như vậy phải nhờ tới công lao của Vương hậu Ai Cập của các người. Nàng ta vô cùng thủ đoạn vạch ra mọi kế hoạch nhưng sợ bị liên lụy nên đã ra tay để ta thực hiện."
Các người hãy tụ tập lại đây đông người hơn nữa, chống tai lên nghe cho rõ những gì ta nói cho dù Akisu ta có phải hi sinh cũng phải kéo theo ai đó, Vương hậu bị nghi oan, Pharaoh thì trong tình trạng chưa tỉnh lại sự hy sinh của ta cũng có giá trị. Mặc kệ ánh mắt của nàng có nhìn ta bằng cảm xúc gì chỉ cần để nàng an toàn ta đều cam lòng.
Vốn ý của Akisu là muốn thay đổi chiều hướng của bọn quân lính, bản thân nhận lấy tất cả những tội lỗi vào mình, cố giết Vương phi nhưng thật ra chỉ muốn khiến nàng ngất xỉu tránh ánh mắt của nhiều người, lấy thân mình mở đường giữ lại cho nàng một mạng. Những tính toán của y vô cùng tỉ mỉ như vậy ngay cả vết cắt ở cổ cũng nông canh đủ lượng máu chảy ra mà không nguy hiểm tới tính mạng nhưng y tính cũng không bằng suy nghĩ của nàng.
"Akisu ta biết trong lời nói của người một nửa là giả dối một nửa là thật. Nhưng bản thân lại nghĩ rằng có thể thay đổi người nhưng tới cuối cùng mỗi thứ đều trở nên rối tung không hề theo tính toán ban đầu. Mọi thứ đều do ta gây ra hãy để ta là người đặt dấu chấm hết."
Tay cầm của thanh kiếm đang nằm trong tay của Akisu, y vẫn còn chú ý lắng nghe những gì nàng nói, bàn tay mảnh khảnh nắm phía chuôi kiếm hạ thấp xuống dùm một lực rất mạnh lao thẳng về mũi kiếm sắc nhọn.
Nàng không biết thứ chất lỏng mới chảy ra lòng ngực của mình nóng hay lạnh, chỉ cảm thấy ánh mắt đầy dạt dào nhưng ẩn chứa rõ kỉ niệm mơ hồ từ sâu bên trong ánh mắt của Akisu. Đôi mắt màu nâu của y như trở về màu sắc ban đầu, màu nâu mộc mạc giản đơn một thứ gì đó rất đẹp đẽ được tái hiện lại trong đôi mắt trợn tròn của y, bờ môi run rẩy không thể thốt ra được bất kì âm thanh gì.
Nhưng rất tiếc hình ảnh trong đôi mắt của y toàn là nàng còn bản thân nàng thì lại nhớ tới người con trai được phủ lớp hào quang rực rỡ. Đôi mắt của nàng mờ dần theo chiều máu chảy xuống, nàng nhìn thấy được ánh hào quang xen lẫn một chút quỷ dị của địa ngục. Khuôn mặt người ấy vẫn còn hơi tái nhưng những đường nét hài hòa kia lại không trộn lẫn vào đâu được. Nàng cảm thấy hình ảnh cuối cùng của người đó trong mắt nàng vô cùng đẹp trai đến rạng ngời.
Máu từ trong lồng ngực của nàng tuôn ra chảy đầy xuống nền đất lạnh, đôi mắt của nàng kiệt sức mà nhắm lại, nàng ngã gục xuống nền đất trải màu máu đỏ của mình.
Có những hối tiếc chưa một lần được thốt ra, có những tâm tư chỉ muốn dũng cảm bộc bạch rõ ràng nhưng nếu như đủ yêu thương những điều ấy cũng sẽ có người thấu hiểu.
"Lotus..." Một tiếng hét dài xé toạc bầu trời màn đêm trên không trung nghìn dặm.
...........................................................
Những vết máu đã được thổi bay, vết thương ở ngực cũng đã lành lại, thân thể của nàng như lành lặn lại nàng đang bước đi trên thảm sương mù không khí xung quanh có phần đỗi quen thuộc ví như nàng đã tới đây một lần rồi nhưng đường đi lần này vô cùng xa lạ trước mặt nàng là một dòng sông dài.
Phía bên kia dòng sông là khung cảnh âm u và lạnh lẽo, có một người đàn ông được hàn khí đen huyền bao phủ xung quanh. Ánh sáng từ bên nàng nhìn qua bờ sông bên kia vô cùng sáng nhưng lại không thể thấy rõ được dung mạo của người kì lạ kia. Đến khi giọng nói của người ấy cất lên nàng mới biết người này là ai. Luồng ánh sáng đen bủa vây người này đến cả âm thanh vô cùng lạnh lẽo hơn cả mùa đông – người này đích thực là chủ nhân của vùng đất cõi chết – thần Osiris.
"Có vẻ như ngươi đã nhận ra ta là ai."
Nàng không trả lời nhưng đổi lại là sự gật đầu cho sự chắc chắn.
"Tôi đã chết rồi đúng không."
...
"Điều ấy cũng chưa hẳn."
Câu trả lời ấy thật lấp lửng không đáp ứng được câu hỏi của nàng. Nếu như không phải chết thì nàng tới vùng đất này để làm gì xâu chuỗi lại những thứ được gọi là định mệnh an bài, nàng cũng có những thắc mắc khác cần được thần Osiris giải đáp.
"Thưa thần Osiris có phải điều định mệnh mà ngài từng nhắc có liên quan tới ta và Pharaoh Ramesses II đúng không."
"Vậy rốt cuộc giữa ta và người ấy là duyên phận đã định hay chỉ là nghiệt duyên vô tình lướt qua nhau."
Hơi thở của thần thoát ra cũng vô cùng lạnh lẽo khiến cho mặt nước của dòng sông cũng dập dìu theo.
"Rất tiếc ta không thể trả lời câu hỏi đó của ngươi được nhưng ta có thứ khác muốn cho ngươi thấy. Ngươi hãy bước gần tới dòng sông trước mặt."
Nàng nghe lời của thần tiến thêm ba bước nữa tới mép của dòng sông, soi bóng hình của mình xuống đó. Mặt nước thật trong veo không có một tạp niệm có thể thấy rõ hình bóng của mình in sâu trong mặt hồ. Nếu mọi thứ nơi đây đều có linh hồn của nó thì dòng sông này như một cô gái trẻ đầy thuần khiết.
Dòng nước gợn sóng dữ dội như được mọc những cánh tay kéo nàng xuống dòng nước. Mặt nước xanh phút chốc chuyển sang màu đen huyền bí như ẩn sâu trong dòng nước có những kí ức chờ người tới khui mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com