Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Ta cũng nên hy sinh điều gì đấy

Mặc kệ những ánh mắt không hiểu chuyện Pharaoh vẫn ôm chặt nàng trong vòng tay của mình theo chỉ dẫn mà rời đi. Mọi người đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về sự việc mới xảy ra, trong đầu của họ đặt ra biết bao nhiêu câu hỏi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra tại sao cô dâu của tướng quân Khaback lại được Pharaoh đích thân bế đi. Họ không biết là nên đau lòng cho vị tướng quân của mình hay trách móc hành động của Pharaoh khi trước mặt mọi người cướp cô dâu đi.

Khaback có sắp xếp tỳ nữ đi theo sau nên họ dễ dàng tìm được tới gian phòng nghỉ ngơi.

"Ngươi lui ra đi tốt nhất là đừng có quấy rầy ta."

Nô tì theo sát Pharaoh nghe được câu này thì không hỏi run rẩy sợ hãi.

"Nhưng người ấy là cô dâu của tướng quân ..."

"Ta không muốn nhắc lại lần thứ hai."

Tiếng đóng sầm cửa của Pharaoh không cho bất kỳ ai được phép bước vào. Trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại hai người, ngài đi tới trước giường gần đó, định đặt nàng nằm xuống giường nhưng một ý nghĩ kỳ quái khiến cho ngài lại hành động trái ngược. Ramesses vẫn cố ôm nàng trong vòng tay của mình còn ngài thì nằm lên chiếc giường như sợ rằng chỉ trong tích tắc ngài buông ra nàng sẽ như một làn gió thổi bay đi mất.

Cả cơ thể của nàng dựa hẳn vào vòm ngực của Ramesses không biết nàng có nghe được âm thanh của con tim thình thịch sau bao ngày ngủ yên của mình. Từng ngón tay tỉ mỉ vuốt từng cọng tóc đang dính vào trán ra đằng sau tai. Ngài cũng nhẹ nhàng gỡ những đồ trang sức trên đầu nàng mà không muốn làm cho những cọng tóc đau.

Ramesses nhìn ngắm trên khuôn mặt của nàng tuy có nhiều thay đổi những đường nét vẫn luôn là duy nhất thuộc về nàng. Bàn tay của ngài lướt nhẹ qua bờ môi đỏ mọng của nàng, nó như một trái táo đầy mọng nước chỉ chờ người tới cắn một miếng. Ngài cúi đầu mình xuống muốn thưởng thức hương vị của đôi môi lâu ngày ấy nhưng đối phương lại cử động làm lệch đi nụ hôn.

Không cần biết người ấy là ai thì nàng đã dứt khoát rời khỏi vòng tay đang cố ôm chặt mình. Tìm đường bước ra khỏi giường nhưng cổ tay vẫn bị nắm chặt.

"Lotus là ta đây."

Giọng nói của Ramesses như một lời cầu khẩn khi nói với nàng.

"Hình như ngài là Pharaoh nhưng dù ngài là ai thì cũng không nên hành động lỗ mãng như vậy. Dù gì ta cũng là người phụ nữ của Khaback."

Ánh mắt của nàng nhìn Ramesses rất bình tâm như cả hai vốn chưa từng gặp nhau.

"Nàng là người phụ nữ của Khaback ta không hiểu nàng đang nói gì nhưng một khi nàng còn sống thì nàng vẫn là Vương phi của ta."

"Ta vì nàng mà trúng một mũi tên sau lưng vẫn còn để lại sẹo, nàng vì không muốn oan uất đã tự đâm một nhát vào trái tim. Nếu như trên ngực của nàng không có dấu vết đó ta mới coi là mình nhận nhầm người."

Cả hai đều nhìn nhau chầm chầm, ánh mắt của Ramesses đầy kiên định chờ kết quả còn ánh mắt của nàng đầy sự lúng túng, đôi mắt lúc nào cũng nháy nhanh như cố che giấu. Thời gian giữa hai người cứ thể trôi qua Ramesses vẫn đầy mong chờ còn nàng thì lại nghiêng về phần sợ hãi.

"Tại sao nàng không cởi hay là nàng không muốn ta nhìn thấy dấu vết đó."

"Ta chỉ đang suy nghĩ rõ ràng là Pharaoh nhưng lại ép buộc một người phụ nữ của tướng quân dưới trướng mình làm hành động nhục nhã như vậy. Không biết thanh danh của ngài truyền ra ngoài còn được mấy phần. Nhưng nếu như ngài cứ kiên quyết thì ta cũng không thể từ chối."

Chiếc váy đỏ của nàng từ từ được nới lỏng ra, để lộ bờ vai gầy của mình. Đúng lúc đó Ramesses chỉ chú ý tới sự chuyển động của chiếc váy. Một cơn đau dội ngược lại nhanh trong gang tấc đã khiến ngài buông tay, nàng đã không suy nghĩ cắn mạnh vào cổ tay của người ấy vào lúc ngài rút tay lại coi vết thương, nàng nhanh cơ hội chạy ra khỏi phòng. Mặc kệ quần áo có hơi lả lơi nhưng trước mắt nàng không muốn nhìn thấy con người khiến nàng căng thẳng như đứt dây đàn.

Lúc Ramesses chạy nhanh đuổi theo thì bóng hình nàng cũng đã mất hút. Thay vì đi lục tung tìm nàng thì ngài trở lại chỗ tổ chức hôn lễ nơi mà Khaback còn đang đứng. Quả đúng như suy nghĩ của ngài nàng chỉ phải tránh mặt ngài nên còn để lại Neon ở nơi đây. Vừa nhìn thấy cô trong đám người Ramesses đã bắt lấy ôm vào trong lòng.

Lại là trạng thái giãy giụa trong vòng tay của ngài.

"Là ngài sao, ngài đã bắt mẹ ta đi đâu rồi."

"Quả thật mẹ của cô bé đã hớp hồn ta."

"Ngài đừng nói bậy, mau trả mẹ ta lại đây, mẹ ta phải được gả cho tướng quân Khaback lúc đó thì ta mới có cha sẽ không thành một đứa trẻ kì lạ."

"Neon nghe cho kĩ đây. Nếu như chỉ cần cha thì ta là cha của con không cần nàng ấy phải gả cho bất kì người đàn ông nào khác."

Lời nói của Ramesses khiến cho một đứa con nít như Neon lần đầu nghe khó mà hiểu được trọn ý. Ngài quay qua nhìn Khaback rốt cuộc khi nhìn về người này nên dùng ánh mắt gì.

"Có lẽ đã tới lúc ngươi phải giải thích tường tận với ta rồi đấy."

"Pharaoh nàng ấy đã ở đâu."

"Nàng ấy trốn rồi nhưng ngươi không cần quan tâm điều đó hãy chú ý tới vấn đề của ta."

Lúc mà mọi người đều đã về hết dẫu sự ngạc nhiên vẫn chưa có lời giải đáp. Pharaoh đang ở trong thư phòng của Khaback gần chỗ nghỉ ngơi một thân thể nhỏ bé của Neon đang ngủ trên đó.

"Ta biết tin nàng mang thai khi ngài ra lệnh cho ta cầm chân nàng ở Memphis."

"Tại sao ngươi không nói với ta."

So với sự trách phạt của Pharaoh. Khaback chưa bao giờ sợ hãi khi nói chuyện với người này. Nên khi cả hai rơi vào cuộc trò chuyện này cũng là một bước lùi trong suy nghĩ của Khaback.

"Ta nghĩ Pharaoh phải trả lời được câu hỏi này từ năm năm trước. Nàng yêu ngài nhưng không thể chấp nhận những thứ xung quanh bên cạnh ngài. Quyền lực, âm mưu tới những tính toán những điều ấy vô trừng không phù hợp với nàng. Ngài đã có bao giờ nghĩ đứa trẻ ấy khi sinh ra sẽ nhận được sự chúc phúc nhiều hơn hay là lại tiếp tục trở thành đối tượng cần phải loại bỏ của những người trong hoàng tộc. Neon chỉ mới bốn tuổi Thebes chỉ là nơi tráng lệ ở bề ngoài suy cho cùng vẫn không phù hợp với một đứa trẻ."

"Cho dù là vậy thì ngươi cũng nên ngăn nàng hoặc hơn là người phải chăm sóc sao để nàng ấy gầy yếu như vậy."

"Chẳng phải là ta đã nói với ngài nhưng ngài lại không tới ngăn cản."

Những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng như một ngọn lửa cao trào đều được bộc lộ hết. Những đường gân ở cổ nổi cộm lên ánh mắt bất lực nhìn bậc quân vương của mình.

Quả thật là đêm hôm đó Khaback có tới thư phòng của ngài nhưng Pharaoh lại không nghĩ vấn đề ấy lại đề đề cập tới nàng.

"Nàng ấy như thế này là do tác dụng phụ của thuốc. Nàng ấy có thể đoán trước được hành động của Vương hậu nên đã sai ta tìm một thứ thuốc có thể giả chết. Nhưng vì thành phần làm tổn thương thai nhi có trong bụng lâu khiến cho đứa trẻ tuy may mắn có thể ra đời nhưng lại yếu ớt và gầy gò. Còn về phần nàng cũng vì tác dụng phụ của thuốc mà không còn khả năng sinh con được nữa."

"Được rồi. Dừng lại đi."

Pharaoh cảm thấy từng lời mà Khaback kể lại càng khiến cho tội lỗi của bản thân càng thêm chồng chất chỉ vì ngài mà nàng đã phải hy sinh rất nhiều.

Khi mảnh đất Memphis này trở về với những điều đơn thuần ban đầu, người dân đã quên dần sự việc xảy ra ngày vui của tướng quân Khaback vẫn tiếp tục công việc hằng ngày. Khaback đã sắp xếp một gian phòng yên tĩnh dành cho Pharaoh nghỉ ngơi, ở ngoài đình Ramesses đang nhàn nhã xử lý công vụ còn Neon thì hóng mát. Thế giới bé nhỏ của cô như có sự thay đổi cứ không ngừng tò mò mà tìm câu trả lời.

"Ngài Ramesses ngài thật sự là cha ta sao, mẹ lúc trước là Vương phi của ngài."

"Đúng vậy mẹ của con là người phụ nữ mà ta yêu nhất."

"Vậy tại sao suốt thời gian qua ngài không tìm ta và mẹ."

"Neon đó chính là điều khiến ta ray rứt nhất, từ nay về sau ta sẽ bù đắp cho mẹ và cả con."

"Vậy khi nào mẹ sẽ tới tìm chúng ta."

"Sẽ nhanh thôi."

Ramesses nói với Neon rằng nàng vì bất ngờ nên cần thời gian trong lúc đó cô sẽ ở bên cạnh của ngài. Đã hai ngày trôi qua nhưng nàng vẫn chưa tìm tới ngài không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

Bây giờ đang là lúc mực nước sông Nile dâng cao khi màn đêm buông xuống bao trùm một không gian tĩnh lặng. Một đôi mắt vẫn luôn cử động để theo dõi xung quanh, nếu thả lỏng người có thể nghe được tiếng nước đập vào nhau ở nơi xa hòa với tiếng gió gắt thổi vào trong đền điện.

"Có lẽ nàng chưa bao giờ biết lần đầu tiên gặp nàng dù nơi đó có đông đúc như thế nào ta chỉ nhìn thấy hình bóng của nàng."

Gió vẫn tiếp tục thổi làm xao nhãng lời nói vừa thốt ra, khung cảnh xung quanh không có gì thay đổi ngoài màn độc thoại vừa rồi.

Có lẽ đất trời cũng nhạy bén bằng sự tinh tường của Ramesses, lời nói vừa thốt ra như muốn gửi tới cho chủ nhân trong câu nói. Thân hình của nàng chìm vào trong màn đêm hòa lại thành một nhưng vẫn bị ngài nhận diện ra.

"Tại sao ngài biết ta tới."

"Có rất nhiều thứ để phát hiện ra mùi hương, hơi thở chuyển động lẫn tình cảm mà nàng hướng về ta."

Ramesses lúc nào cũng như vậy thốt ra những lời nói như bông đùa nhưng biểu cảm thì lại trái ngược hoàn toàn. Ramesses như đang sử dụng hết tất cả giác quan của mình để tìm thấy sự tồn tại của nàng.

"Sự dằn vặt chắc cũng đã nguôi ngoan, lời tàn nhẫn ta cũng đã nói. Có lẽ đứng trước ngài nên nói những lời thành thật nhất. Ta muốn có một cuộc sống mới một tình yêu khác. Ta muốn ở nơi đây nuôi dưỡng Neon và chung sống với Khaback. Nên xin ngài hãy trả Neon cho ta."

Ramesses trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu.

"Đó là lời nói thật lòng của nàng."

Không có âm thanh trả lời của nàng chỉ có tiếng gió thổi càng mạnh như đồng cảm của lời nói của nàng.

"Nàng nghĩ những năm tháng đã qua đủ để làm ta nguôi ngoai sao. Chính những kỉ niệm có nàng trong đó đã luôn đeo bám dằn vặt ta, chưa bao giờ ta cảm thấy vị trí mà mình đang có lại hối tiếc như vậy."

Vốn dị câu này trong suy nghĩ của Ramesses là đang trách mắng nàng nhưng khi thốt ra lời như những lời tâm tư ẩn sâu trong lòng. Ánh tím trong con ngươi của Ramesses man mác một sự thê lương bao trùm lên con người luôn uy quyền từ trước tới giờ. Chỉ cần đứng trước mặt nàng người này không còn là Pharaoh mà chỉ là một Ramesses luôn che chở cho nàng.

"Lotus nói cho ta biết làm sao để nàng yêu ta như lúc trước."

"Chẳng phải ta đã nói với ngài rằng vị Vương phi ấy đã chết tình cảm ấy cũng hóa thành hư không. Ta đã buông tay tại sao ngài lại cố chấp như vậy."

...

"Vị Vương phi ấy đã chết tình cảm của Pharaoh đã cạn. Nếu như lịch sử không có một Pharaoh chung thủy với người mình yêu vậy thì tốt nhất tên của ta nên là những lời truyền miệng. Vì nàng ta nguyện vứt bỏ vị trí Pharaoh của mình trở thành một Ramesses sống một cuộc sống bình thường. Ta biết điều này sẽ là đường đột cả ta và nàng nhưng ta cần thời gian để tìm một người cho ngôi vị Pharaoh."

Đây là lần đầu tiên mà nàng là người nhìn những bước chân của Ramesses rời đi. Bóng hình của người ấy cao lớn và vững chắc, lời nói của người ấy chưa bao giờ là đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com