C01
"Anh vừa xem loạt ảnh tuyên truyền cho bộ phim mới của em, trông em ngầu lắm."
Vương Nhất Bác nhìn xuống dòng tin nhắn, hai chữ "Đang nhập..." nho nhỏ nhấp nháy không ngừng, không biết Tiêu Chiến đã viết rồi xóa rồi lại viết bao nhiêu lần rồi. Ở ngay phía dưới là một loạt tin nhắn không có hồi âm, giống y như mối quan hệ hiện tại của họ. Lịch sử trò chuyện giữa hai người đầy ắp những lời hỏi han của Tiêu Chiến, tin này cách tin kia độ chừng vài tuần. Vương Nhất Bác có thể tưởng tượng ra được sự chần chừ do dự của anh trước mỗi lời định nói, ngẫm nghĩ xem phải dùng tổ hợp ký tự nào mới có thể khơi dậy được phản ứng từ phía cậu. Có nên hỏi ngày hôm nay Vương Nhất Bác như thế nào không? Hoặc lại khen ngợi cậu? Gửi cho cậu một meme hóm hỉnh nào đó? Hoặc thành tâm năn nỉ Nhất Bác nói chuyện với anh để họ có thể trở về làm bạn của nhau lần nữa?
Thực ra, Tiêu Chiến đã từng gửi tất cả những tin nhắn kiểu đó rồi, nhưng lần cuối Vương Nhất Bác đáp lại đã là từ hơn nửa năm trước.
Dòng thông báo tiếp tục xuất hiện rồi biến mất. Vương Nhất Bác dường như có thể trông thấy rõ như ban ngày cái rãnh be bé giữa hai hàng lông mày đang cau lại của Tiêu Chiến khi anh trăn trở tiếp theo nên viết gì, cả cái cách anh cắn cắn môi dưới khi tập trung suy nghĩ. Ngày xưa, Vương Nhất Bác thường hay xoa xoa lên vùng da đó để là phẳng nếp nhăn của Tiêu Chiến, sau đó ấn một nụ hôn lên bờ môi nứt nẻ của anh. Nhưng đã mấy tháng rồi cậu chưa gặp Tiêu Chiến, chứ đừng nói đến chạm vào anh.
Tiêu Chiến vẫn đang nhập tin nhắn. Anh hãy dừng lại đi. Vương Nhất Bác nhủ thầm. Đừng thử thách cậu nữa.
Cuối cùng, Tiêu Chiến gửi đến một tin nhắn đơn giản. "Được rồi, em cứ thong thả, để sau nhắn lại cũng được. Anh chờ em."
Vương Nhất Bác nhìn đăm đăm vào những con chữ đó, chăm chú đến mức tưởng như chúng sắp xuyên vào mắt cậu, cho đến tận khi màn hình điện thoại mờ dần rồi tối đen. Thở dài bỏ điện thoại xuống giường bên cạnh người mình, Vương Nhất Bác đặt cánh tay lên ngang mắt. Cậu nên ngủ một lát. Bầu trời đã bắt đầu nhen nhóm chút ánh sáng nơi phương xa, và hôm nay Vương Nhất Bác phải đi quay sớm. Việc khôn ngoan nên làm lúc này là đừng suy nghĩ gì nữa, để bản thân chìm vào giấc mộng sau những mỏi mệt cuồng quay của cả một ngày dài. Nhưng những suy nghĩ trong đầu Vương Nhất Bác cứ chờn vờn chạy loạn không có điểm dừng, mà cậu thì chỉ còn tối đa vài tiếng để ngủ trước khi bị ném trở lại vào guồng quay điên cuồng của công việc.
Vương Nhất Bác nhớ Tiêu Chiến. Tất cả những người biết chuyện giữa cậu và Tiêu Chiến trong đợt quay phim vào mùa hè năm đó đều hiểu rõ ràng điều này, nhất là khi Vương Nhất Bác hoàn toàn không phải là kiểu người dè dặt hay kín đáo trong việc biểu lộ cảm xúc của bản thân. Những ký ức của cậu về khoảng thời gian đó vẫn sinh động như ánh nắng vàng rực rỡ năm xưa: dòng điện lóe lên xèn xẹt giữa họ mỗi lần hai người ở chung trong một phòng, hương vị làm say lòng người của Tiêu Chiến trên đầu lưỡi Vương Nhất Bác mỗi lần họ hôn nhau, và cả cái cách họ ngã vào lòng đối phương si mê cuồng nhiệt hết đêm này đến đêm khác.
Chính Tiêu Chiến là người đã kết thúc tất cả, sự tử tế tốt bụng thôi thúc anh chìa ra cành oliu mang tên tình bạn với mong muốn họ "hết tình còn nghĩa", sẽ trở thành những tri kỷ thân thiết của nhau. Nhưng Vương Nhất Bác thì khác, cậu cảm thấy mình thật thảm hại khi vẫn níu kéo mong chờ một hình bóng đã dứt tình ra đi.
Có lẽ làm việc đến tơi bời thế này cũng tốt, Vương Nhất Bác cay đắng nghĩ. Ít nhất thì khi bận rộn, cậu cũng sẽ có cớ để không cần đáp lại những dòng tin nhắn kia.
Vương Nhất Bác không biết mình đã nằm trằn trọc khổ sổ trên giường bao nhiêu lâu. Những con số lập lòe trên chiếc đồng hồ báo thức cứ lặng lẽ nhích lên từng chút một cho đến khi quản lý của cậu gõ bùm bụp vào cửa gọi cậu xuống phòng thay quần áo. Vương Nhất Bác rệu rã nhấc người đứng dậy, cảm tưởng như có một chiếc dùi trống đang nện uỳnh uỳnh vào ngay sau tai. Ngày còn chưa bắt đầu, cậu đã biết hôm nay sẽ rất dài và mệt mỏi. Nhưng không sao, cậu chịu được hết, đến lúc phải làm việc rồi.
Làm việc là tốt, vì Vương Nhất Bác sẽ phải tạm ngừng suy nghĩ về Tiêu Chiến để nhập tâm vào nhân vật. Dĩ nhiên là cậu mệt lắm rồi, thân thể rã rời, đầu óc thì lơ mơ vì thiếu ngủ, nhưng Vương Nhất Bác là một người chuyên nghiệp, cậu sẽ gắng gượng được.
"Hôm nay trông cậu mệt quá," chuyên viên trang điểm vừa tán kem che khuyết điểm vào bọng mắt thâm quầng trĩu nặng của Vương Nhất Bác vừa nói. "Lại thức đêm à?"
"Đại loại thế," Vương Nhất Bác khàn khàn đáp lại, cố gắng dùng ý chí xua tan cơn đau đầu nhức nhối. "Không ngủ được."
Chuyên viên trang điểm có vẻ thông cảm, tay dặm thêm chút kem che khuyết điểm nữa, lần này màu sáng hơn một chút. "Có chuyện phiền lòng à?" cô hỏi.
Bình thường, Vương Nhất Bác hiếm khi nói chuyện với các nhân viên công tác, cậu thích dành lời cho những cuộc trò chuyện thực sự quan trọng, nhưng tin nhắn của Tiêu Chiến làm thần trí cậu mông lung, và những ngày dài thiếu ngủ đang bắt cậu trả giá.
"Chỉ... suy nghĩ chút thôi," Vương Nhất Bác nói, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại bổ sung thêm một câu, thành thật hơn dự kiến, "Nhớ một người."
Sau đó, Vương Nhất Bác im lặng. Thế giới tàn độc này đã dạy cậu một bài học, đừng dễ dàng thổ lộ lòng mình với ai, nhất là với một người gần như xa lạ. Hình như chuyên viên trang điểm có nói thêm gì đó, nhưng Vương Nhất Bác không nghe thấy. Cơn buồn ngủ bất thình lình kéo đến làm mắt cậu nặng trĩu, tai ù đi, người đổ về phía trước, trán suýt đập xuống mặt bàn nhưng may là cậu đã kịp thời ngẩng lên. Chết tiệt, cậu mệt hơn mình nghĩ rồi.
"Ai lấy hộ tôi cốc cà phê được không?" Vương Nhất Bác lầm bầm, mắt rũ xuống. Cậu cố gắng không uống cà phê quá thường xuyên, nhưng hết cách rồi. Vương Nhất Bác cần phải tỉnh táo. Ngất xỉu trên phim trường là một biểu hiện cực kỳ không chuyên nghiệp, và cậu từng phải cắm quá nhiều kim truyền vào tay để muốn lặp lại chuyện đó trừ trường hợp quá mức cần thiết.
Ai đó ấn một chiếc cốc vào tay Vương Nhất Bác, nhiệt độ từ chiếc cốc truyền thẳng vào lòng bàn tay cậu. Vương Nhất Bác nhận lấy, một ngụm uống hết, vị chua chua đăng đắng chạm vào cuống họng làm cậu nôn khan.
"Cái gì thế?" cậu càu nhàu, "Vị lạ quá." Vương Nhất Bác gượng người dậy nhưng vừa đứng lên đã mất thăng bằng. "Ai đã...?"
"Không sao." Một giọng nói mơ hồ không rõ là của người nào vang lên, nghe như vọng tới từ một thế giới khác, rất xa, méo mó, vang vọng. "Cậu sẽ không đi xa đâu."
Đó là câu cuối cùng Vương Nhất Bác nghe thấy trước khi thế giới nghiêng ngả trên trục của nó và tất cả tối đen.
-----------
"Kỳ quái thật, hắn đang mặc trên người cái gì thế?"
"Nằm thẳng đuỗn trên đường thế kia, có nên giúp hắn không?"
"Ai mà biết hắn từ đâu tới. Và nhìn mái tóc kia đi, sao lại ngắn ngủn thế kia?"
Lúc Vương Nhất Bác chớp chớp mắt tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu nhận ra là trong miệng mình toàn đất. Tiếp theo, cậu phát hiện mình đang nằm sõng soài trên mặt đất. Vương Nhất Bác chống tay ngồi dậy, cố gắng nhổ hết đất ra cho đến khi nước bọt không còn cặn bẩn nữa. Sau đó, cậu mới bắt đầu nhìn ngó quan sát xung quanh.
Vương Nhất Bác đang ngồi giữa một con đường đất, vây quanh cậu là một đám người mặc cổ phục đang săm soi nhìn cậu. Phụ nữ thì lấy vạt áo che miệng, kín đáo che đi nét ngỡ ngàng in hằn trên mặt, còn đàn ông thì mặc kệ, thẳng thừng nhìn cậu chòng chọc không chút che giấu. Liếc mắt thêm một vòng, cậu nhận ra ngôi làng này quen thuộc một cách kỳ lạ. Suy nghĩ một lúc, Vương Nhất Bác mới nhớ ra những căn nhà gỗ kia trông rất giống như ở các phim trường nằm rải rác xung quanh Hoành Điếm mà bọn họ thường dùng để quay phim cổ trang.
Chậc, là người ta đưa cậu đến phim trường trong lúc cậu bất tỉnh sao?
Vương Nhất Bác gắng gượng đứng dậy rồi bước tới phía họ, cúi đầu xuống chào. "Xin lỗi, đạo diễn đâu rồi?" cậu hỏi. Chiếc áo phông của cậu lấm lem bùn đất, đôi giày Nikes cũng chịu chung số phận thảm thương. Tại sao quản lý của cậu lại để cậu nằm lăn lóc dưới đất trước mặt đoàn làm phim mới thế này? Thật mất mặt quá đi.
"Đám diễn viên quần chúng" không ai cất tiếng đáp lại mà chỉ lặng im nhìn cậu. Cảm giác bực bội bắt đầu sủi bọt trong dạ dày Vương Nhất Nhác. Cậu lặp lại câu hỏi, cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong giọng nói của mình. Ít nhất, cơn đau đầu ban nãy của cậu đã tiêu tan. "Cho tôi hỏi, tôi có thể tìm đạo diễn ở đâu? Hoặc người quản lý của tôi cũng được?"
"Ta chẳng hiểu ngươi đang nói cái gì," một người trong đám đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng. Anh ta dùng toàn cổ ngữ, Vương Nhất Bác mất một lúc mới hiểu được lời anh ta. "Nhưng vị huynh đệ kia, ai dạy ngươi kiểu ăn mặc lỗ mãng như thế. Ta không biết gia cảnh nhà ngươi như thế nào, nhưng y phục của ngươi quá mức tùy tiện rồi."
"Đúng thế!" một người phụ nữ nói đệm vào. "Lại còn cắt tóc cụt lủn thế kia, không ai dạy phép tắc lễ nghĩa cho ngươi ư?"
Vương Nhất Bác há hốc miệng kinh ngạc. "Tôi xin lỗi, cái gì cơ?"
Đám đông xôn xao một lúc, họ lẩm bẩm điều gì đó không rõ, chỉ là vẫn né tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác. Bây giờ nhìn kỹ, Vương Nhất Bác mới nhận ra họ đều có làn da rám nắng, trên hai gò má lốm đốm đồi mồi, và kia chắc chắn không phải là tóc giả, Vương Nhất Bác không hề trông thấy vết keo dán hay bất cứ dấu hiệu đáng ngờ nào.
Lòng cậu bỗng nhiên trùng xuống, mắt đảo quanh để quan sát kỹ hơn nơi này. Cậu không trông thấy thiết bị quay phim ở bất cứ đâu, cũng chẳng thấy đám đông nhân viên hỗ trợ thường bám theo trong mỗi cảnh quay cổ trang. Thậm chí, cậu chẳng trông thấy tấm phông xanh nào.
"Tôi đang ở đâu?" Vương Nhất Bác ngập ngừng hỏi, lòng rộn lên một nỗi hoang mang lo sợ lạ lùng.
Người đàn ông cất tiếng ban nãy nhìn cậu cười khẩy. "Chắc ngươi say rồi nên mới không nhớ mình đang ở đâu. Đám tiểu tử bây giờ thật chẳng ra thể thống gì. Đương nhiên là chúng ta đang ở Cô Tô rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com