Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

72.

Chúng tôi đều bỏ chổi và giẻ lau bảng xuống, cùng sánh vai ngồi trên bục giảng, chân khua khua trong không trung. Bên tay phải là ánh tà dương mượt mà như tranh thủy mặc bên ngoài khung cửa sổ, mép bên có thứ tình cảm hết sức ấm áp, thực thực hư hư, đẹp đến mức khó phân thật giả.

Sau này, tôi vô số lần nhớ về cảnh tượng năm đó, tôi luôn hoài nghi có khi nào kí ức của tôi xuất hiện sai sót gì đó chăng?

Buổi chiều hoàng hôn của tiệc liên hoan đó, dài đến vậy nhưng cũng ngắn ngủi làm sao, yên tĩnh đến vậy nhưng cũng ồn ã làm sao.

Dài như vậy, như kí ức đẹp của cả một đời người cũng tiêu hao hết.

Nhưng lại ngắn ngủi đến thế, ngắn như vòng xoay như con ngựa gỗ trong khu vui chơi, trẻ con chơi không biết thế nào là chán.

Yên tĩnh như vậy, khiến tôi không dám tin, tất cả mọi người dường như đều lui khỏi sàn diễn, nhường chỗ cho tôi.

Nhưng lại huyên náo đến thế, trong đôi mắt của tôi chỉ ngập tràn nụ cười sung mãn trí lực của cậu ấy.

Cậu ấy kể cho tôi về cây hạch đào bên sân vận động hồi cấp hai của cậu ấy, nó cao lắm, lá có đường vân vô cùng đặc biệt.

"Sau này, tôi mới biết hóa ra là bố tôi trồng. Bố tôi là học sinh trường cấp hai trực thuộc Đại học sư phạm. Năm đó sân vận động vẫn là một con đường đất, ông ấy cùng với người bạn cùng bàn nhân dịp Tết trồng cây liền chạy qua chạy lại để trồng cây. Thực ra chỉ là trồng chơi vậy thôi, cũng không biết tìm được một hạt mầm ở đâu, cứ thế gieo xuống ...

Ai ngờ rằng, nó lại có thể lớn đến thế này.

Lúc con trai của mình trốn tiết, sẽ ngồi dưới bóng râm của nó, uống nước ép trái cây ướp lạnh để dịu đi cái nóng bức của những ngày đầu hạ, ai mà có thể ngờ được chứ. Còn tôi thì lại đang nghĩ đến một chuyện khác.

"Bạn cùng bàn của bố cậu thì sao?"

"Cái gì cơ?"

"Tôi muốn nói, người bạn ấy..."

Tôi cũng không biết người bạn cùng bàn của bố cậu ấy là nam hay nữ nữa, cũng may dù sao khi phát âm cũng như nhau: "Người đó hiện giờ đang ở đâu?"

Dư Hoài nhún vai: "Cậu hỏi kì thật, ai biết được cơ chứ, chắc chắn cũng đã làm mẹ trẻ con rồi."

"Nhưng mà vẫn tốt, bọn họ đã có một cái cây!" Tôi dụi dụi mắt: "Có cơ hội chúng ta cùng đi trồng một cái cây nhé?"

Cậu ấy đáp rất nhanh, giọng dứt khoát: "Được chứ, đợi có cơ hội nhé!"

Tôi nói thật đấy, Dư Hoài.

Nhưng mà cuối cùng lại bỏ gánh giữa chừng, không hề quyết tâm đến cùng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com