Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

76.

Thời gian thi được dự trù tổ chức vào tuần sau nữa. Theo như lời Trương Bình thì: có thừa thời gian để ôn thi.

Sáng thứ năm thi Ngữ văn, chiều thi Toán.

Sáng thứ sáu thi vật lí và hóa học, mỗi môn một tiếng rưỡi. Buổi chiều thì không ngờ lại có thể trộn ba môn Lịch sử, Địa lý và chính trị thi hết trong ba tiếng, như vậy, có thể thấy, trước khi phân ban khoa học và xã hội, ba môn này ở Chấn Hoa có vị trí cả rồi.

Trương Bình nói, thứ bảy chủ nhật các thầy cô sẽ tăng ca, cùng nhau chấm bài, đến thứ hai là đã có bảng xếp hạng rồi.

"Chúng tôi chịu mệt một chút, các em có thể bớt cực một chút. Tôi nhớ, hồi tôi còn đi học, tất cả học sinh đều ngóng kết quả thi từng môn từng môn một, đây gọi là kiểu giày vò nhau một cách từ từ, chờ kết quả thi và bảng xếp hạng, kiến thức mới ai cũng học không vào, vậy là mỗi kì thi sau này chúng tôi đều cố gắng chấm bài thật nhanh, mọi người nên học cách làm quen với tiến độ nhanh, tích cực điều chỉnh tốt tâm thái, tổng kết kinh nghiệm và bài học, đón chờ giai đoạn học tập tiếp theo nhoa."

Phần trước nghiêm túc đến đáng sợ, không hề giống Trương Bình một chút nào, chỉ một từ "nhoa" đằng sau đã phá vỡ tất cả.

"Cho nên, thứ ba hoặc thứ tư, sẽ tổ chức họp phụ huynh lần đầu tiên, mọi người về nhà thông báo với bố mẹ một tiếng, ai cần xin nghỉ phép thì cũng có thể có chuẩn bị từ trước, hiểu rồi chứ?"

Tôi nói lại một cách tỉ mỉ với bố tôi, ông gật gật, nói biết rồi, sau đó vỗ vai tôi, lại nói một lần nữa: "Thoải mái ứng chiến, chiến lược là coi thường kẻ địch, chiến thuật là coi trọng kẻ địch, lần trước đã tiến bộ tận chín bậc, lần này..."

Cơ bản là do ông nhìn thấy ánh mắt chất chứa ai oán của tôi, cuối cùng nuốt nốt nửa câu sau vào.

"Lần này... thoải mái ứng chiến, thoải mái ứng chiến."

Vùi mình trong các cơ quan Nhà nước quá lâu sẽ biến thành giống như chính phủ vậy, sẽ luôn nói ra những lời mà cả mình và đối phương đều không có chút niềm tin nào.

Tôi tối nào cũng đọc sách đọc đến tận 12 rưỡi, đến khi thật sự không thể tiếp thu được nữa mới đi ngủ. Có những lúc, tầm 10 rưỡi gì đó, trước khi muốn đi ngủ, bố tôi sẽ gõ cửa phòng tôi và nói mấy lời vô dụng như: "Nghỉ ngơi sớm chút đi con, tinh thần có tốt thì mới có thể thi tốt được." Ông cũng phần nào biết rằng mặt mày tươi rói thường đi kèm với một bộ não rỗng tuếch. Tất nhiên, tôi cũng ngoan ngoãn đáp lại mấy câu: "À vâng vâng, con biết rồi!", mâu thuẫn giữa giữ cho tinh thần sung mãn và chăm chỉ chuẩn bị tham chiến, trong lòng tôi sớm đã tường tận.

Trước đây, sau khi ăn cơm đều là tôi rửa bát, sau này, từ khi có cô Tề, kể cả mấy công việc vặt vãnh trong nhà cũng không cần tôi mó tay vào. Dọn dẹp bát đũa, bưng mâm đi, cô ấy cũng cản tôi, bảo tôi đi nghỉ ngơi hoặc lo cho học hành thì hơn.

"Cảnh Cảnh không cần động tay vào đâu, về phòng nghỉ chút đi, hay là đi xem ti vi, thư giãn đầu óc, cô dọn là được rồi, ở trường đã mệt cả một ngày rồi, việc nhà không cần làm đâu, cứ để đó cho cô.

Ban đầu tôi cũng thấy rất ngại, nhưng mà sống xa hoa, hưởng thụ thật sự quá đơn giản. Tôi chỉ cần dùng thời gian hai ngày là đã hoàn toàn vứt thói quen rửa bát vào quên lãng, cứ như cả đời này tôi chưa từng phải rửa bát vậy.

Song tôi cũng vì chuyện chuẩn bị thi mà tính tình cộc cằn, hay cáu bẩn, nói trắng ra là thế giới này đột nhiên không còn một vật gì, một chuyện gì khiến tôi vừa mắt. Trương Phàm mê chơi trò đua xe, bố tôi trở thành người ủng hộ cho đội đua của thằng bé. Mỗi tối tầm 8 – 9 giờ, bố tôi và cô Tề cùng ngồi trong phòng khách xem tivi, ông liền dựng gọng kính nhựa màu trắng của mình sang một góc, chạy đến tập điều chỉnh thiết bị điều khiển.

Thực ra, chỉ cần đóng cửa vào thì tôi không nghe thấy tiếng ồn mấy, có điều chỉ cần một chút âm thanh đó thôi cũng khiến đầu tôi ong ong chực nổ.

Cũng may tôi vẫn còn sót lại chút lí trí và nhân tính, không giống như người đàn bà chua ngoa mà nhảy ra ngoài, đập cái đường cao tốc ngu si kia thành tám mảnh. Nhưng cũng có lúc cô Tề gõ cửa mang sữa vào phòng cho tôi, tôi không khống chế được cảm xúc, quay đầu trừng mắt nhìn cô đang đứng hóa đá ở cửa, luôn trưng ra cái bản mặt kiểu như bà và con trai bà nợ tôi 22 nghìn ngân lượng mặt dày.

Tôi thật sự không cố ý như thế.

Liên hệ tới âm thanh gây ức chế của bộ đồ chơi do Trương Phàm tạo ra ở bên ngoài phòng khách, người nhạy cảm như cô Tề lập tức ngầm hiểu rằng đó là khuôn mặt kìm nén nỗi bất mãn, bực dọc trong lòng.

Cô ấy cười bối rối, đặt sữa lên bàn học, nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc tôi, nói: "Mệt rồi thì nghỉ chút đi! Phải biết kết hợp hài hòa lao động – nghỉ ngơi."

Sau khi cô ấy đi ra ngoài, tôi lén lén lút lút chạy đến áp tai vào cửa nghe lén, đúng như dự đoán, nghe được tiếng cô Tề mắng Trương Phàm: "Mau thu dọn đồ chơi đi, điên rồi phải không? Con yên lặng một chút không được hả?"

Bố tôi không hiểu chuyện gì: "Cứ để nó chơi chút đi mà. Phàm Phàm làm hết bài tập rồi chứ, làm hết rồi thì tiếp tục ngồi chơi đi."

Sau đó thì tôi nghe thấy tiếng Tiểu Phàm tháo dỡ đồ đạc. Thằng bé trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng cãi lời người lớn, cũng chưa từng ương bướng khó ưa. Đột nhiên tôi cảm thấy mình hết sức khốn nạn, rõ ràng không thể làm gì được là tôi, ấy vậy mà lại đổ hết trách nhiệm lên một đứa trẻ chẳng mấy khi có cơ hội tạo ra tiếng ồn.

Trong lòng thấy chua xót lạ, tôi thật ra muốn cái gì đây cơ chứ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com