77.
Giả vờ ra ngoài rót nước, nhìn thấy Trương Phàm đang lặng lẽ cúi đầu tháo đường băng đồ chơi, tôi liền đi qua đó, ngồi bệt xuống đất hỏi: "Sao lại gỡ ra rồi? Không chơi nữa hả?"
Thằng bé giật mình, ngẩng đầu, đôi mắt đen lánh chớp chớp mắt: "Chị?... Không chơi nữa ạ...chơi mệt rồi, ồn quá."
"Không ồn mà!" Tôi cầm lấy một chiếc xe đua dẹt dẹt lắp thêm hai bánh vào, nói thật tôi cũng không biết thứ trò chơi này vui ở chỗ nào, tại sao lại có thể khiến những giống đực kia bất kể già trẻ đều điên cuồng đến thế? Tôi cố tạo ra điệu bộ rất có hứng thú: "Dựng lên nào, dựng lên nào, để chị cũng chạy một vòng nhé."
Trương Phàm thận trọng đưa mắt nhìn cô Tề, sau đó nhẹ nhàng giúp tôi lắp lại đường ray. Tôi cũng tiện tay nhặt một chiếc lên, nói: "Chúng ta cùng đua!"
Đang định bỏ xuống thì bị thằng bé ngăn lại, lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong đáy mắt nhóc đó sự cố chấp nảy lửa và ánh mắt chuyên nghiệp của kẻ trong ngành: "Cái này không được, vẫn chưa lên dây xong, lốp xe mòn quá! Chị cầm cái này, cái này mới hơn, em vừa đổi bấc, chạy đến khúc quanh nhất định sẽ không bị lật."
Một câu cũng nghe không hiểu, tôi đơ người cầm lấy.
Khoảnh khắc xe bắt đầu lăn bánh, ánh mắt chú tâm của Trương Phàm khiến tôi cảm động. Đột nhiên tôi lại nhớ đến dáng vẻ chăm chú làm bài của Dư Hoài, tôi gọi cậu ấy bao nhiêu lần cậu ấy cũng không nghe thấy, hoàn toàn trái ngược với thính lực siêu đẳng, dỏng tai nghe ngóng bốn phương là tôi!
Trong chốc lát, tự dưng cảm khái về lẽ đời. Trên đời này, có người thuộc kiểu có thiên phú, có người thuộc kiểu chăm chỉ, lại càng có loại có tài năng thiên phú về một lĩnh vực nào đó rồi chú tâm vào nghiên cứu...
Vậy tài năng thiên phú đó rốt cuộc ở đâu?
Trương Phàm thắng rồi. Bố tôi hoan hô thay cho thằng bé, nó ngượng, cầm lấy chiếc xe của tôi, nói: "Chị ơi, chiếc xe này vẫn chưa điều chỉnh xong, xin lỗi, để em thử lại lần nữa."
Sau đó liền ngồi bệt xuống đất, bắt đầu tháo tháo lắp lắp. Tôi vò tóc nó, cười, quay lưng nháy mắt với cô Tề rồi về phòng tiếp tục làm cân bằng phương trình hóa học.
Ánh đèn vàng của đèn sợi đốt làm mắt tôi hơi cay. Trong phút chốc làm tôi nhớ đến người bạn tiểu học tên Ôn Miều, một cậu bạn nam không nhanh cũng không chậm. Cậu ấy trông như thế nào thì tôi cũng lờ mờ, không nhớ rõ nữa, nhưng vẫn nhớ như in năm lớp một hay lớp hai gì đó, thầy giáo bảo tất cả mọi người đứng dậy kể về lí tưởng của bản thân. Trong những lí tưởng cao xa như "Tổng thư kí Liên Hợp Quốc", "nhà thiên văn học", "chủ tịch nước",... cậu ấy lại nước mũi thòng lòng mà đứng dậy nó: "Em sau này muốn được sống những ngày yên ấm, những năm tháng tốt đẹp."
Mọi người đều cười cậu ấy, cái lí tưởng rách gì thế không biết.
Tôi đột nhiên lại nhớ đến Thẩm Sằn, cứ như con thiêu thân lao vào lửa, vào ánh sáng mà cắn chắc lấy Thanh Sơn không chịu buông. Mặc dù kết quả không được như lòng người hằng mong nhưng tôi tin chắc rằng cô ấy nhất định đã sống nồng cháy, sống hết mình, sống không hối hận.
Vậy thì tôi thì sao? Tôi có thể sống nhàn hạ nhưng lại không cam tâm tình nguyện nghe theo sự sắp xếp tầm thường của người lớn mà thi Chấn Hoa, ấy vậy mà bởi vì thật sự tầm thường. Cho nên, kim tự tháp cuộc sống mới ép tôi vào giữa, cứ như bánh thịt bị chìm nghỉm bởi nước tương salad trong bánh hambugur.
Chiếc xe bốn bánh của Trương Phàm lại tiếp tục chạy vòng quanh đường ray.
Tôi đột nhiên lại có cảm giác mình như kẻ ngốc đạp chiếc xe đạp chạy lên cao tốc, sớm muộn cũng bị đâm nát bét đến mức mặt mũi máu thịt đều trộn lẫn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com