Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 22: LỜI THỀ TÌNH YÊU

Trong căn chung cư của hai người thanh niên, trên bàn ăn nho nhỏ đặt hai bát cháo, bên cạnh là hai cốc nước đầy, hai chiếc ghế cũng đã một tháng rồi chưa được sử dụng.
“Cháo này quen quá.”
“Mày đừng hỏi tao nữa được không?” Type không muốn nói nhiều.
“Tao muốn biết.” Tharn lại là người muốn có thứ gì thì nhất định phải có được.
Type không thể không xoay mặt đi tránh ánh mắt của Tharn:
“Tao gọi điện hỏi Tar.”
“Tar?”
Trong lòng Type rất ghét phải giải thích, không đúng, là cậu có thể giải thích nhưng nếu muốn cậu nói mấy lời sến sẩm, cậu cảm giác thật khó để mở miệng, nhưng nhìn biểu tình cực kỳ muốn biết của người người tình nguyện mỗi tuần đều bay đến thăm cậu trước mắt, thanh niên Type hiện đang rất không tự tin về kiểu tóc của mình cuối cùng cũng nói thẳng:
“Lúc trước chúng ta cãi nhau, mày kêu Tar dạy mày nấu cháo không phải sao? Nhưng vì thằng nhóc thối Faires, tao đã phá hủy nó (???). Lần này tao muốn làm cho mày, muốn cho mày một bất ngờ, kỳ thật tao chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi, bởi vậy mới gọi điện hỏi Tar, em ấy dạy cho tao...ừm, là như vậy.”
Ngại quá, khóe miệng của Tharn đã điên cuồng nâng lên!
“Mày cười cái quỷ gì!”
“Mày nói chuyện với tao không dùng từ ngữ của tăng nhân nữa sao?”
Nếu như bây giờ cậu giết người vậy những công đức mà cậu xuất gia tu hành lúc trước có phải trong phút chốc bị hủy hết không?
Trong lòng Type đang tức đến ngứa răng, thật muốn đập người đang trêu chọc cậu một phát, đối phương đương nhiên không biết cậu sau khi xuất gia khi gặp cậu ấy đã khó khăn để cưỡng ép bản thân hờ hững không quan tâm đến nhường nào, con người cậu vốn dĩ không câu nệ mấy chi tiết nhỏ, qua loa đại khái, cho dù là đang chịu giới luật thì cũng không đại biểu cậu sẽ không ngại ngùng, cậu đương nhiên ngại rồi, hơn nữa còn rất nhiều thứ làm không tốt, may mà ở đó không phải chỉ mình gặp phải tình cảnh này.
Động tác dâng đồ lên cho tăng nhân của Tharn quả thực quá buồn cười, bản thân Type cũng nhịn không được cười run cả người.
Nhưng, người cơ hồ chưa từng đi chùa miếu như Tharn còn có thể làm được, vậy thì cậu đương nhiên cũng phải làm được. Cậu cố gắng làm cho lòng mình trở nên bình tĩnh, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân là tăng nhân, bắt buộc phải không quan tâm yêu ghét, nhưng cậu cũng là một người trần tục, tuy rằng miệng nói không cần đối phương đến thăm mình, không cần làm cho bản thân mệt mỏi đến vậy nhưng trong lòng lại không ngừng chờ đợi đối phương đến.
Lần xuất gia này thật không biết là tích đức hay tạo nghiệp nữa!
Tuần đầu tiên xuất gia, Type thừa nhận rất giày vò, phải điều chỉnh bản thân, có rất nhiều chuyện bản thân không quen, một trong số đó là nhớ nhung...nhưng những điều này lại không thể trách ai, là bản thân cậu vừa mới làm lành với chồng xong thì tự mình đưa ra quyết định.
Lúc đó cậu thật sự muốn hỏi, muốn biết đối phương sống có tốt không nhưng vì trở ngại thân phận xa cách không thể không khắc chế bản thân, bởi vậy khi trụ trì nói với cậu về ngày lành hoàn tục, cậu đã không chút do dự chọn ngày gần nhất.
Giả sử để cậu tiếp tục chờ thêm hai tuần nữa, cậu chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Nói thật, sau khi hoàn tục Type rất muốn lập tức trở về, nhưng cậu có chuyện phải nói với bố mẹ, hoàn thành chuyện đạo hiếu làm con rồi mới trở về.
Ai nói chỉ có Tharn khi gặp cậu kích động? Khi cậu nhìn thấy Tharn đứng đó trong nhà bếp, trong lòng cậu cũng kích động tột đỉnh!
“Thí chủ là muốn bần tăng nói chuyện với thí chủ như thế này?”
Type rất thiếu đòn nói chuyện, vậy mà lại dùng cách nói trong 1 tháng ở chùa.
“Được đó.”
“Mày là ma quỷ à? Lúc đó mày không biết bức bối thế nào, đừng kêu lại nói chuyện như thế nữa, biết không? Thời gian chịu giới luật, đã mấy lần tao suýt buột miệng nói “tên khốn” rồi, còn vấn đề dậy sớm nữa, bình thường dậy với gỉ mắt tao đã không nói rồi, nhưng dậy sớm kiểu như tăng nhân vậy tao thật sự chịu không nổi, không có lần nào ngồi thiền là không phải trạng thái thần hồn phiêu đãng; bởi vì lý do tăng nhân sau bữa trưa không được ăn nữa, bụng của tao mỗi ngày đều “ọc ọc” kháng nghị, mày cũng biết tao mỗi bữa tối đều ăn rất nhiều. Thật muốn chết, tao cứ nói xấu thế này đại khái chỉ có tạo nghiệp không có công đức nữa rồi...Này! Mày cười cái gì, liệt miệng rồi sao?”
Ừm, có tiến bộ, mình ngồi nói xấu, Tharn lại ngồi đó cười không ngừng, còn cho rằng cậu ta sẽ vì mình nói mấy lời này mà mắng mình nữa chứ.
“Bởi vì mày đang xấu hổ.”
“Tên khốn nhà mày cút đi, tao không có!”
Tao đây không hề thẹn quá hóa giận!
“Mày xấu hổ rồi, mày thật sự xấu hổ đó.”
“Tao nói rồi không hề xấu hổ!” Type nâng giọng nói lại.
Tharn nghe vậy không nhịn được lắc lắc đầu nói”
“Mặt mày lúc này đang rất đỏ đó, hơn nữa mày một khi xấu hổ sẽ nói rất nhiều, còn nữa, mày đừng có cứ sờ đầu mình, kiểu tóc hiện tại này cũng khá mới mẻ, đầu trọc nhỏ...”
“Đầu trọc cái đầu mày ấy, tóc của tao chỉ là đang rất ngắn hiểu không!”
Type cũng biết bản thân lớn tiếng nói chuyện là vì che giấu sự không tự nhiên của mình nhưng bị đối phương nói trúng chỗ xấu hổ, mặt cậu không tự chủ phát nóng.
“Tao cũng có nói gì mày đâu, tao chỉ muốn nói, mày có thể không cần suy nghĩ mà xấu hổ...” Tharn mỉm cười nói, Type ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, đối phương giơ bàn tay cầm thìa canh ra trước mặt mình, cậu nhìn thấy...bàn tay của cậu ấy đang phát run.
“Bởi vì tao gặp lại mày, tao cũng vui sướng đến phát run không dừng được.”
Tharn nói rất trực tiếp, Type lấp liếm cúi đầu, nhìn cháo đã nguội lạnh trong bát, cuối cùng cười thành tiếng, vốn dĩ chỉ là khóe môi khẽ nâng, sau cùng biến thành cười lớn thành tiếng.
Bên nhau đã 7 năm rồi, 7 năm rồi, nhưng chỉ vì tạm thời cách xa nhau trong một thời gian ngắn, cảm giác không khí lúc này giống như bắt đầu lại theo đuổi đối phương vậy.
Tharn cũng cười to, tiếng cười của hai người vang vọng trong căn phòng đã yên tĩnh rất lâu, rất lâu.
Không khí trong phòng rõ ràng đã thoải mái hơn, hai người tiếp tục ăn như hổ đói hết cháo trong bát, dường như trước đây chưa từng được ăn vậy, tuy rằng Type không làm ngon được như Tar, cũng không ngon bằng những đầu bếp chuyên nghiệp khác, nhưng Tharn cảm giác nó rất ngon....là món ngon nhất mà mấy tháng nay cậu được ăn!

“Đây là cái giường mà tao mơ ước.”
Type nấu cơm rồi vì vậy Tharn phụ trách rửa bát, cậu bèn đi tắm rửa, lúc đi ra phát hiện Tharn đã rửa bát xong còn thuận tiện tắm rửa luôn ở nhà vệ sinh bên ngoài, bây giờ đang ngồi trước sổ ghi chép làm việc, cậu đi qua rồi nằm xuống chiếc giường êm ái.
Giường ở nhà cậu cũng rất tốt, nhưng đại khái là do đã quen với kiểu đệm êm ái thoải mái này rồi, đến nỗi vừa nằm lên đã nhịn không được buồn ngủ.
“Thoải mái đến vậy sao?”
“Ừm, mày chỉ ngủ với kiểu giường này thì không thể nào hiểu được nỗi đau eo của tao.” Type lật người nằm ngửa, mở mắt nhìn Tharn, lúc này đây Tharn đã chuyển đường nhìn của mình từ máy tính lên người cậu.
“Mày đang làm gì đấy?”
“À mày nói cái này, cửa hàng nhạc cụ online, tao có nói với mày lúc chiều đó.”
Lúc ăn cơm quả thực Tharn có nhắc đến tháng trước có thời gian rảnh vì thế đã bắt đầu tìm mấy việc bên ngoài để làm, hơn nữa cậu ấy lại học âm nhạc vì vậy quen nhiều người bên mảng này. Cậu ấy đã từng hỏi qua đàn chị về những việc liên quan đến mở cửa hàng trên mạng, cũng thu được rất nhiều ý kiến và đề nghị có ích, nhìn dáng vẻ là thật sự nghiêm túc.
“Mày bây giờ đang rảnh sao?”
“Tharn...chúng ta thề đi.”
“...”
Type biết lời này nói ra, Tharn chắc chắn chưa có chút chuẩn bị nào, thấy đối phương biểu tình sững sỡ nhìn chằm chằm mình, Type chỉ đành tiếp tục nói:
“Tao đã thương lượng với bố mẹ rồi, tao quyết định về sau sẽ định cư ở Bangkok, vì mày ở đây. Bố mẹ tao cũng tôn trọng quyết định của tao, bởi vì là cuộc sống mà tao chọn lựa cho nên tao muốn nói cho mày, tao muốn ở lại đây cùng mày, nếu như mày muốn thề...thật ra tao cũng không biết mày sẽ quyết định như thế nào, nhưng tao sẽ cho mày lời hứa.”
Type có chút ngượng ngùng cào cào tóc, sau đó nhấc người dậy ngồi khoanh chân trên giường, ánh mắt vẫn nhìn về người vẫn còn trong trạng thái sững sờ-Tharn.
“Bố mẹ mày không nói với mày chuyện về khu nhà nghỉ sao?”
Ừm thật ra chuyện này trước khi Type trở về Bangkok đã đạt được quyết định nhất quán với bố mẹ.
“Bọn họ nói nếu như ngày nào đó không thể tiếp tục việc kinh doanh nữa thì sẽ bán hoặc chuyển thành tài sản thừa kế cho tao, về sau tao muốn làm gì thì tùy tao, lúc đó tao cũng nói họ...a, chuyện này tao chưa hỏi qua ý kiến của mày, tao hỏi bọn họ sau này có đồng ý đến Bangkok sống cùng chúng ta không. Tuy rằng bây giờ tao thất nghiệp nhưng tao sẽ cố gắng tìm việc mới, cố gắng kiếm tiền mua nhà, sau này đón bố mẹ đến ở.”
Tharn nghiêm túc lắng nghe, Type dứt lời cậu liền lắc lắc đầu. Type nóng nảy nói:
“Làm sao nữa, đúng, tao không hỏi trước ý kiến của mày là tao không đúng, nhưng...”
“Không phải, không phải, tao lắc đầu không phải vì chuyện mày mời bố mẹ mày đến đây sống cùng, chuyện này tao đồng ý 100 lần, mày là con trai một trong nhà, nếu như bố mẹ mày muốn đến đây sống, tao sẽ không phản đối một câu. Tao lắc đầu là vì mày nói mày muốn một mình cố gắng làm việc kiếm tiền...đây phải là chuyện của gia đình chung ta!”
Tharn ngồi thẳng lại kéo tay Type rồi nắm thật chật, ánh mắt và biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Bản thân tao cũng sẽ cố gắng...chúng ta cùng nhau cố gắng!”
“....” Tharn không nói lời nào

“Câu trả lời của mày là...”
Trả lời cậu là nụ cười của Tharn, qua một lúc lâu mới nói:
“Ừm, câu trả lời của tao là, tương lai của mày cũng là tương lai của tao...chúng ta cùng nhau nỗ lực.”
Tại sao? Tại sao câu nói này của Tharn lại làm cậu cảm thấy so với đối phương nói một nghìn lần một vạn lần câu “tao yêu mày” thì nó còn êm tai hơn gấp nghìn gấp vnaj lần? Đại khái là câu nói này bao gồm bên trong đó không chỉ là yêu, không chỉ là cảm giác, nó còn bao gồm cả hành động đánh đổi, cùng nhau tạo dựng tương lai thực sự, là tương lai tươi đẹp mà hai người họ cùng nắm tay nhau xây dựng nên.
Mẹ nó! Mình trước giờ chưa từng nghĩ đến có thể nghe người khác nói mấy câu tình cảm thế này với mình!
Cậu và Tharn quen nhau lúc còn là thiếu niên, lúc đó bọn họ còn là sinh viên năm nhất, tuy rằng yêu nhau lại chưa từng bàn đến tương lai muốn làm gì, muốn trở thành như thế nào, cho đến hôm nay, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ chỉ đơn thuần yêu đương, đã trưởng thành thành người lớn cần phải có trách nhiệm với tương lai, với đối phương.
Cậu có bố mẹ cần phải phụng dưỡng, Tharn cũng nguyện ý cùng cậu gánh vác phần trách nhiệm này.
Bảy năm qua, cậu chưa từng nghĩ rằng hai người họ sẽ nói chuyện về tương lai một cách trang trọng như thế này.
“Tharn.” Cậu nắm lại tay Tharn, giọng nói cực kỳ run rẩy, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhìn ánh mắt bình thường trấn tĩnh của đối phương lúc này đây kiên định nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Đến bây giờ, Tharn đã chấp nhận mọi thứ của cậu, còn cậu thì sao...
“Mày nghe cho rõ nha...” Type đã quyết định xong, cậu hít sâu một hơi, cho Tharn lời thề hẹn quan trọng nhất cuộc đời này.
“Tao, Type, tại đây thề rằng, đời này chỉ có một mình mày, bất kể là đau khổ hay vui sướng, giàu sang hay nghèo hèn, đều sẽ ở bên mày cả đời.”
Type không biết lấy danh nghĩa tình yêu để thề là như thế nào, cậu chỉ biết muốn nói cho Tharn nghe những suy nghĩ trong lòng. Trên mặt Tharn vẫn là biểu cảm sững sờ, bàn tay nắm lấy tay cậu không tự giác càng thêm dùng sức, cũng hít sâu một hơi.
“Tao, Tharn, tại đây thề rằng, tương lai bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể cùng nhau trải qua chuyện gì, tao vẫn sẽ luôn đứng bên cạnh Type.... bất kể là giàu sang hay nghèo hèn, đau khổ hay vui sướng, mày đều sẽ là người duy nhất của tao.”
Giọng nói của Tharn cực kỳ run rẩy, Type thậm chí còn cảm nhận được thông qua tiếp xúc giữa hai người, bàn tay hai người kiên định nắm chặt lại một chỗ. Nụ cười của Type càng lúc càng lớn, tuy rằng lời thề của bọn họ không có người làm chứng, cũng không có người chủ trì, cũng không chính thức giống như trong hôn lễ của người khác, nhưng những lời thề này xuất phát từ nội tâm bọn họ.
Bọn họ cũng không cần người chứng kiến, chỉ cần tìm đúng người đã là đủ rồi, người từng một thời muốn thông báo với toàn thiên hạ mối quan hệ giữa cậu và Type lúc này đây có suy nghĩ giống với Type, cậu nghiêng người ôm lấy Type, Type cũng ôm cậu.
Hai người cũng không nói thêm lời dư thừa nào nữa, chỉ ôm lấy nhau thật chặt, một khắc cũng không muốn buông ra.
“Hai người chúng ta đây là đang làm gì!” Một lúc lâu sau, Type mỉm cười nói, đột nhiên cảm giác hô hấp của bản thân có chút gấp gáp.
Tharn cũng cười nói: “Ngày khác chúng ta đi mua nhẫn.”
“Ừm, mỗi người đóng góp một nửa công sức.”
Nói xong, Type liền im lặng, Tharn cũng im lặng theo, không gian yên tĩnh nhưng lại không hề ngượng ngùng, chỉ là yên tĩnh hưởng thụ phần yên tĩnh này.
Tương lai của hai người có lẽ sẽ có cãi nhau, sẽ tức giận, thậm chí có thể chia xa, nhưng lời thề hôm nay mà hai người nói ra không phải chỉ là nói suông, mà là trong lòng đã đóng dấu xác nhận rồi, lời thề này làm bọn họ hiểu: Bất kể xảy ra chuyện gì, bọn hõ sẽ cùng hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.
Thời khắc này, trong thế giới nội tâm của Type: Tuy rằng người yêu của mình là đàn ông, nhưng mình cũng là người đàn ông hạnh phúc nhất.
“Tao yêu mày!”
Type theo cảm xúc trong lòng thốt ra lời này, một giây sau đã nghe thấy lời hồi đáp của Tharn:
“Tao cũng yêu mày!”

--------------+++----------------
Trans: chân thành xin lỗi mn là bản dịch này xong đc 2 hôm rồi nhưng quên up, mình thấy chương này ngắn nên có tìm bản dịch của nhà khác xem có H k và vẫn thấy k có, chán đời để đó đi dịch chương mới rồi quên luôn 🙄Cũng nhờ đi xin truyện mới biết kiểu bán bản dịch, video phim trá hình trên weibo, mấy lần trc đều xin bt nên lần này mới được trải nghiệm=))) nhân tiện thì mình đã xin file word (bản trung) của bộ 1 Tharn Type, dành cho ai muốn lưu file word nhưng lười copy theo link mình gửi =))), mà mình k hiểu sao đọc trên đt bt mà trên lap lại bị lỗi font 😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tharntype