Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

====
======
=========
Những ngày học tiếp theo diễn ra nhưng thiếu sự hiện diện của An Quỳnh.

Sỉ số lớp vẫn báo cáo vắng 1 nhưng cũng chẳng ai để ý lắm.

"Ê dạo này nó chết đâu rồi" Hảo vừa nhai bánh vừa thắc mắc hỏi
"Ai biết, Chúa còn không biết nữa nói chi tao" cậu vừa ghi bài vừa nói
"Ê cô vào kìa, mày ăn cho mau lên đĩ" Yến hối hả chửi bới

"Cả lớp đứng" giọng anh hô to
"À kể từ hôm nay Vĩ cứ báo cáo là lớp đủ cho cô" câu nói của cô khiến mọi người thắc mắc
"Vậy lớp phó đâu rồi cô" Văn Anh lên tiếng
"Bạn ấy đã chuyển trường, à trước khi đi có gửi cái này cho em nè Bình, lên nhận đi" cô cầm bức thư để lên bàn
"Quỳnh có gửi lời xin lỗi cả lớp, mong cả lớp bỏ qua lỗi lầm của em ấy"
"Sao mà bỏ...."
"Mày bớt nói lại được không ?" Yến bịt miệng Hảo lại
"Chúng ta bắt đầu tiết học" cô đập bàn ra hiệu ổn định lớp
2 tiết học cứ trôi theo tiếng giảng của giáo viên, gió nhè nhẹ ghé thăm từng lớp học. Tiếng lá cây rì rào đung đưa theo chiều gió, khung cảnh khiến ta cảm nhận được sự mát dịu của những ngày cuối thu.

*reng* *reng*
"Chúng ta dừng ở đây" cô nói rồi thu dọn giáo án bước ra khỏi lớp
"Ê trong đó có gì dị mày ?" Yến tò mò hỏi
"Tao cũng không biết, để mở ra xem thử" cậu mở bao thư, bên trong là 1 tờ giấy

Quỳnh xin lỗi vì những hành động ngu dốt đã gây ra cho Bình và mọi người, trong bao thư có 1 chiếc vòng tay Bình hãy mang nó vào coi như là tha thứ cho Quỳnh
Kí tên
An Quỳnh

"Chu choa coi bộ con này biết điều hơn rồi nè" Hảo cười cười

"Cái vòng đẹp dữ mạy" Yến há hốc mồm vì độ lấp lánh của nó

"Đưa đây tao gài lại cho" Hảo kéo tay cậu, móc khoá chiếc vòng lại

Vừa gài khoá xong chiếc vòng tự nhiên thắt chặc lại, nó riết chặt đến nỗi tay cậu tê liệt

"Aaaaa...gỡ ra giúp tao" cậu nhăn mặt giật chiếc vòng khỏi tay nhưng nó riết quá chặt

"Máu máu máu" Yến hoảng hồn chạy đi kiếm phòng kho để lấy kiềm

"Aaaaaa....đau quá" cậu la hét trong vô vọng, Hảo dùng lực bức chiếc vòng ra khỏi tay cậu nhưng không được

Mọi người trong lớp bắt đầu đổ dồn về phía bàn cậu, từng người giúp 1 tay nhưng không ai có thể tháo được chiếc vòng.

"Tránh ra" anh la lớn, nét mặt có phần tức giận, tay cầm kiềm đi tới, theo sau là Yến.

Anh bấm bể chiếc khoá nhưng chiếc vòng vẫn chứ chặt cứng.

"Tay sắp đứt rồi aaaaaa" cậu la hét kèm với những giọt nước mắt, máu cứ chảy và chảy. Những giọt máu nhỏ lên mặt bàn rồi lại xuống nền nhà.

"Đưa đây tao gỡ cho" Văn Anh lớn giọng, cầm lấy cây kiềm từ tay anh
*bụp* tiếng vụn vỡ của thuỷ tinh, chúng văn ra, chiếc vòng rớt khỏi tay cậu cũng là lúc cậu ngất liệm đi.

——————-
"Sao rồi ?" Hảo nhẹ giọng hỏi han khi cậu vừa mở mắt

"Mày bị mất máu với lại chưa ăn sáng nên ngất đi" Yến cũng mở miệng nói rõ tình hình cho cậu biết
"Tao đang còn ở trường a" cậu thắc mắc, tay dụi dụi vào mắt

"Ừ, phòng y tế nè" Hảo nhẹ giọng trả lời cậu
"Sao còn có 2 đứa mày, mọi người đâu rồi ?"
"Vô tiết nên về lớp hết rồi, Vĩ về quản lớp nên kêu 2 tao ở lại chăm sóc mày" Yến kéo chiếc ghế ngồi xuống kế bên Hảo

"Mày ngủ thêm chút nữa đi, đang truyền nước ngủ đi cho khoẻ" Yến dịu dàng chỉnh mền lại cho cậu
2 đứa nó về lại lớp, để không gian yên tĩnh cho cậu nghỉ ngơi

*ngay cửa phòng y tế*
"Hey em gái" cậu vừa chộp mắt được 15 phút sau khi Hảo với Yến rời đi thì có tiếng gọi ở cửa khiến cậu nheo mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh

"Tao vừa nghe tin cái là chạy liền tới đây luôn í" thiếu máu hớt ha hớt hải đi thẳng vào giường cậu nằm

"Nay mày không đi học a" cậu bất ngờ khi thấy chúng nó ở đây

"Ủa thằng này trường bọn tao học chiều, có mày với 2 thằng kia học sáng" mập địt nhăn mặt càm ràm
"Mày bị siết tay chớ có bị siết não đâu" thiếu máu chọc ghẹo

"Ahihi tao quên" cậu cười cười nhướng người ngồi dậy dựa lưng vào vách "mà sao bọn mày biết mà xuống trường tao"

"Hảo nhắn đấy" thiếu máu vừa nói xong Hảo với Yến bước vào "ù ôi linh dữ mẹ"
"Tao vả cho bể mỏ mày giờ" Yến nhá tay đánh thiếu máu
"Hello...." thiếu máu vừa đưa tay lên chào khi thấy anh cũng bước theo vào thì bỗng nó khựng lại

"Trúng thính của Vĩ hả ?" Mập địt chọc ghẹo, nó lấy tay thọt thọt eo con thiếu máu

"Không, hàng của quỷ tao không dám đụng" nói rồi thiếu máu liếc nhìn qua cậu, người mà khiến thiếu máu đứng hình là Văn Anh, cậu ta theo sau anh

"Tao đạp cho bay ra khỏi phòng" cậu gằn giọng hung hăng

"Đạp đi đạp tao bay tới chổ đó đó...." thiếu máu vừa nói vừa đá ánh mắt qua chổ Văn Anh

"Ê mày bị ma giật dây thần kinh à" Yến sờ tráng nó

"A...ờ...không...không có gì" thiếu máu bắt đầu thấy ngượng ngùng

"Liêm sỉ em ơi, liêm sỉ đâu rồi" cậu ngồi trên giường bệnh nhưng cũng không bỏ chọc ghẹo nó

"À mà sao nảy ông biết mà bấm vỡ cái mặt thuỷ tinh trên chiếc vòng đó vậy ?" Hảo thắc mắc nhìn Văn Anh chờ đợi câu trả lời

"Bởi trong đó có bùa" câu nói khiến cả bọn há hốc mồm

"What ?"

"Tao tưởng chỉ có trong phim"

"Ù ôi méo tin luôn í"

"Là do nhà Anh, ông của Anh làm thầy cúng kiêm luôn mấy vụ bói toán nên Anh biết chút đỉnh.

Nếu nảy mấy người để ý thì lúc cái vòng siết chặt hơn thì bên trong mặt thuỷ tinh đó nó phát sáng" Văn Anh giải thích tườm tận mọi thắc mắc cũng như sự tò mò cho mọi người cùng hiểu

"Đây nè, nó là 1 lá vàng. Được thuần phép và có người điều khiển" Văn Anh móc trong túi áo ra miếng vàng nhỏ lấp lánh

"Anh giỏi quá" vừa nói thiếu máu vừa vỗ tay, khuôn mặt hớn hở của nó khiến Văn Anh ngại ngùng. Cả đám bạn ngây người đứng hình

"Mày bị gì dị con kia, hám trai vừa vừa thôi mẹ" mập địt đánh vào tráng nó
"Ui kinh thiệt, không ngờ luôn" Yến vẫn còn trong cơn ngỡ ngàng

"Mẹ nó, con này đi khỏi đây còn để lại thứ ám khí này" mập địt 2 tức giận lớn tiếng
"Phải kiếm coi nó ở đâu xử đẹp nó" Hảo cũng hùa theo sự nóng giận bất bình tĩnh
"Ngồi xuống, còn đang trong trường, 2 mày bình tĩnh dùm tao" cậu chấp tay lên tráng lạy bọn nó
"Đỡ chưa ?" Vẫn giọng nói lạnh lùng của anh nhưng đầy ấm áp giành cho cậu
"Đỡ hơn rồi, truyền hết chai nước biển khoẻ re" cậu cười nói vui vẻ
"Mà sao xuống đây hết a, không phải còn đang học ư ?" Cậu thắc mắc

"Nay cô vắng tiết nên bọn tao kéo xuống xem mày ra sao rồi" Hảo mở miệng, chóng tay lên giường

Cả đám ngồi cười giỡn đến lúc chuông reng ra về. Mọi người cười giỡn nhưng đâu ai ngờ rằng dứoi tấm mền cậu phủ lên người là anh đang nắm lấy tay cậu. Cái nắm tay mang lại cho cậu sự bảo vệ, che chở, ấm áp. Cậu ngượng ngùng với khuôn mặt ửng đỏ, anh khẽ nhếch môi cười khi nhìn cậu ngại ngùng nói không nên lời.

————————

——————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com