Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

    Mew về nhà vừa kịp giờ cơm tối, trên tay còn xách hộp bánh Gulf thích ăn nhất, vào nhà chờ đợi sự khen ngợi. Gulf đang loay hoay trong bếp, thấy anh về dừng lại nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy có chút ngượng ngùng "Được rồi anh vào rửa tay ra ăn cơm, có nấu món anh thích."

 Tuy không được khen nhưng lời nói vừa rồi cũng làm anh vui vẻ không ít, nắm lấy bàn tay cậu nhéo nhéo rồi đi rửa tay.

  Nhìn bộ dạng của anh khiến cậu bật cười, tiến đến lượm áo khoác bị anh vứt trên sô pha treo lên, tức thì lạch cạch chiếc bút ghi âm trong túi áo rơi ra, lăn trên mặt đất, cậu cúi xuống lượm lên.

"Này, đừng đụng!" Tay Mew còn đang ướt vội vàng chạy ra, có hơi dùng sức giật lấy cây bút trong tay cậu. Gulf quả thật bị dáng vẻ của anh làm ngây người.

Cảm thấy mình có làm hơi quá, muốn mở miệng ra giải thích nhưng không biết phải nói thế nào, anh muốn để đến thời điểm thích hợp rồi mới nói cho cậu biết, dù sao bên trong cũng không phải là chuyện dễ dàng chấp nhận.

"Là tài liệu quan trọng sao?" cậu lau đi vết nước trộn lẫn ít xà phòng trơn trơn trên tay mở miệng trước "Lần sau cẩn thận, túi áo của anh không sâu, coi chừng đánh mất đồ."

Anh hơi cứng người, động tác có chút gấp gáp, cất bút vào túi "Không phải tài liệu quan trọng lắm, lần sau sẽ cẩn thận."

"Ừm, vào ăn cơm." cậu treo áo anh lên móc quay đầu vào lại phòng bếp.

 Mew lấy bút ra lau lau rồi lại nhíu mày cất vào.

 Gulf ăn cơm xong liền lên phòng vật lộn với đống đề cương ôn tập. Mew do dự đứng ngoài cửa phòng một hồi rồi quyết định đẩy cửa bước vào. Cậu đang lượm mấy tờ giấy đang bay tứ tung trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi "Có chuyện gì?"

   Mew chạy đến giúp cậu lượm số còn lại, xong xách cậu đặt lên giường, đưa cây bút ghi âm ra đặt trong tay cậu, bộ dáng vô cùng nghiêm túc "Anh có đi gặp Sunny hai lần, hỏi rõ mọi chuyện, đây là cuộc đối thoại giữa anh và cô ta."

 Cậu còn đang tưởng anh tỏ tình rồi ghi âm lại lãng mạng lắm nên có chút hồi hộp, bây giờ nghe anh nói vậy thành ra đại não phản ứng chậm mất vài giây

"Tại sao anh lại đi một mình, không phải sẽ bảo cùng đi sao?"

 "Sunny toàn nói lời bịa đặt, sợ sẽ lại làm em hoảng, không tiếp thu được." Mew thuật lại câu chuyện đi gặp Sunny cho cậu nghe. Từ sau hôm nói chuyện với nhau trong phòng cậu, anh đã quyết định sẽ không dấu diếm cậu bất cứ chuyện gì nữa, đã sai một lần, anh không mong lại xảy ra những chuyện không đáng có.

Quả nhiên, Gulf không hề truy cứu chuyện Mew đi một mình nữa, rũ mắt xuống nhìn cây bút ghi âm trong tay, mở ra đoạn âm thanh duy nhất. Đoạn ghi âm chỉ vỏn vẹn mấy phút mà trên mặt cậu đa dạng biểu cảm thay đổi theo từng chữ Sunny nói ra, sống lưng thẳng đứng do hồi hộp nãy giờ không tự giác mà cong xuống.

"Vậy là.....anh không có nói cho ông biết......là em đã trách lầm anh....."   âm thanh của cậu nghẹn ngào mang chút khàn khàn, cố gắng kiềm chế dòng nước mắt nóng hổi đang trực chờ chảy ra.

   "Gulf..."

"Em không sao."   cậu đưa tay lên dụi mắt, tay nắm chặt lấy cây bút, ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ au phủ một tầng nước mỏng nhìn anh mà cười cười

  "Chỉ là trong chốc lát không tiêu hóa được, yên tĩnh một lát sẽ không sao."

Anh vòng tay ôm lấy cậu, xoa xoa làm cho mái tóc cậu rối bù

 "Không sao, chỉ cần em biết anh không làm là được, đừng lo, lần sau sẽ không có nữa, đừng lo."

Cậu mệt mỏi gục đầu vài hõm cổ anh, nhắm mắt lại, bả vai run run.

*          **           **         **        *

  Sáng hôm sau cậu rời giường thật sớm, quyết định vào bệnh viện 'thăm' Sunny. Bệnh viện chỗ cậu ở chỉ có một cái, thật sự không khó tìm lắm với một tên tội phạm phải nhập viện.

   Vào phòng bệnh, cậu đến bên giường, đá đá vào Sunny đang còn nhắm mắt.

 Sunny bị băng trắng quấn hết mặt, chừa ra hai con mắt khó chịu mà mở dần ra, quay đầu nhìn thấy người bên giường, cô ta giật mình hoảng sợ, hoàn toàn tỉnh táo, hét to

   "Cậu, Gulf, cậu sao lại ở đây? Cảnh sát! Cảnh sát đâu!  Sao lại cho cậu ta vô đây, kêu cậu ta ra ngoài đi!"

  Viên cảnh sát bực bội mà thò đầu vào "Làm sao? Có người đến thăm, tôi còn đứng đây, tôi không để cô chết được đâu."

Gulf mặt lạnh tanh, không biểu lộ cảm xúc, mấy mánh khóe này đều do ở chung với tên Mew kia nhiều quá mà học được, tiến tới chỗ Sunny, hít một hơi thật sâu, cậu không phải người ngoan ngoãn hoàn hảo như anh, không có lệ không đánh phụ nữ, bất kì ai đe dọa tới cuộc sống của cậu, cậu đều không một chút nương tay, nhất là người trước mắt, nhắm bụng cô ta một phát đánh tới.

 Sunny đau không nói lên lời, nằm ôm bụng, cảm giác như nội tạng bên trong xáo trộn hết rồi.

Viên cảnh sát thấy vậy liền ngăn cản "Ơ này, không phải nếu tôi biết được cô ta đã làm những gì với cậu tôi sẽ còng cậu lại bây giờ đấy, sáng sớm cho cậu vào gặp cô ta là đã phá lệ rồi, chỉ gặp thôi, không được đánh!"

  "Xin lỗi, không nhịn được." cậu rất lịch sự mà nói lời xin lỗi, lùi về sau vài bước, gương mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh tanh.

"Sunny, đau không, mấy cái này là do tôi trước kia đánh nhau nhiều quá mà học được, đánh vào bụng rất đau, nhưng lại không để bất kì dấu vết. À tôi đến đây để nói cho cô biết, tôi quen được Mew là nhờ đám người cô thuê đến đánh anh ấy, đánh không đã còn đòi cướp đồ, gặp trúng tôi đi ngang qua, đánh hết bọn chúng. Vậy xem ra phải cảm ơn cô, giúp tôi và Mew có thể gặp nhau!"

 Cậu đứng dậy, nắm tay Sunny 'ban phước' "Chúc cô bất hạnh suốt quãng đời còn lại!" nói xong liền quay đầu bước đi.

 Viên cảnh sát đứng bên cạnh không khỏi bất ngờ, mồm há to không ngậm lại được.

Ra ngoài cậu rút khăn ướt ra lau tay như vừa chạm phải một thứ gì đó thật dơ bẩn. Bên ngoài trời mới sáng, trong không khí vẫn còn vương lại chút sương sớm của mùa đông, cậu sờ vào bên trong túi áo, lôi ra một con dao nhỏ, mỏng, nhọn chuyên dụng, thật sự nếu không thế khống chế, cậu sẽ đâm chết Sunny ngay tại đây mất. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, trong mắt hiện lên cảnh ông cậu nằm trong quan tài lạnh lẽo, cậu vỗ vỗ đầu, cầm con dao vứt vào bụi cây bên cạnh, cất bước đến trường.

Một cơn gió lạnh buốt thôi qua, mọi kiên cường cậu giữ lại đều sụp đổ, cậu ngồi xuống ôm lấy đầu, nhỏ giọng thút thít "Ông.... con xin lỗi, là con sai, con không tốt....còn có Mew, em xin lỗi....xin lỗi..."

"Gulf, mày không đáng sống!"   cậu đưa tay đánh lên đầu, thê thảm như một kẻ tâm thần.

Một âm thanh của tiếng kim loại vang lên, con dao bị cậu vứt lúc nãy xuất hiện trước mắt cậu.

Đôi mắt bị nước mắt che mờ, nhận ra đôi giày bata quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, đôi chận thon dài, thắt lưng hoàn mỹ, chiếc áo khoác dài tới đầu gối, đến chiếc khắn choàng quấn trên cổ, gương mặt không xa lạ hiện ra.

"Mew!" cậu đưa tay lung tung lau nước mắt trên mặt.

Anh rũ mắt xuống nhìn bộ dạng thê thảm của cậu, tháo khăn quàng cổ ụp xuống đầu cậu.

 Cậu không kịp phản ứng liền bị một mùi hương bạc hà thanh nhạt xộc vào mũi, vội vàng kéo khăn xuống, mắt mở càng ngày càng to nhìn vào khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ trước mặt, khuôn mặt mà bây giờ cậu không muốn đối diện, kéo lại sự kiên cường đã đánh mất.

"Anh, anh...."

Mew bước đến ngồi xuống nhặt con dao lên ngắm nghía

"Thứ đồ chơi như vậy, em dùng để giết người không được đâu!"

Anh đặt lại con dao vào tay cậu, sức lạnh của kim loại làm cậu hơi run, anh cầm tay cậu, đầu dao chạm vào ngực mình, nở một nụ cười nhẹ "Gulf, muốn đâm một người phải chọn đúng vị trí, chỗ này, quan trọng là dùng lực phải đâm thật sâu."

  Gulf hốt hoảng buông tay ra, đôi tay loạn xạ sờ vào ngực của người trước mặt

"Không....Mew....em xin lỗi..."

Mew híp mắt nhìn cậu, đưa tay xoa xoa đầu, lau đi nước mắt dính đầy trên mặt cậu.

"Ủa Gulf, mày không đi học à mà còn ngồi đây tình tứ!?"

  Cứu tinh!

  Gulf bật dậy nắm lấy tay Mild lắc lắc "Đi liền!"

  Mild nhíu mày nhìn đôi mắt sưng vì khóc cùng cái mũi đỏ hồng đang sụt sịt của cậu "Tên bạn trai khốn nạn này làm cậu khóc!"

"Không phải.....cũng không phải bạn trai, là...bạn trai cũ sắp tái hợp." cậu giữ lại cánh tay đang vươn ra sắp nắm lấy cổ áo Mew của Mild.

"Anh bây giờ còn không phải bạn trai!?" Mew bị nội thương nghiêm trọng, trợn to mắt nghiêng đầu hỏi cậu.

"Mew, Mew, em phải đi học, trễ giờ mất."

"E hèm!"

 Nghe tiếng Mild gọi, cậu không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, cứ vậy mà xách cặp kéo tay Gulf chạy đi.

  Mew đứng bất động, mất bao lâu vất vả mới dỗ được người yêu quay về, bây giờ lại ôm cặp bỏ trốn mất. Anh tức giận mà đá vào gốc cây bên cạnh, oán giận mà gọi "MILD!"     .

*            **         **         **        *

Sory mọi người, t5 em thi xong mệt bỏ mẹ luôn ấy, nên lười ra chap quá, nay em ra 2 chương luôn nhá, có khả năng tối sẽ ra thêm một chương nữa bù cho mọi người nha
  

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com