Chương 24
Nhà của Gulf là một căn nhà gỗ nhỏ, cảnh sắc tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời. Nhà được lợp ngói xanh, bậc thềm được lát gạch bằng phẳng, tuy có hơi cũ kĩ nhưng không hề dơ bẩn, lộn xộn.
Trong sân mọc lên vài đám cỏ dại. Cánh cửa gỗ vẫn còn mấy miếng vải trắng dán lên lúc làm lễ tang ông, trên cửa có một ổ khóa đã rỉ sắt. Gulf bước đến tìm chiếc chìa khóa khó khăn tra vào chiếc ổ khóa đã cũ kia.
Âm thanh lách cách vang lên, bụi sắt rớt trên tay cậu, đưa tay phủi phủi vài cái.
"Gulf! Có phải là cháu không!?" âm thanh khàn đặc của một ông lão ở gần đó vang lên.
Gulf vừa đẩy cửa liền quay lại gật đầu, gọi một tiếng "Trưởng thôn!"
"A! Đúng là cháu rồi, nhìn vẫn lanh lợi, khỏe mạnh như xưa." người được gọi là trưởng thôn tiếp lời cậu. Ông bước chầm chậm về phía này, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành. Ông nhìn qua anh đứng bên cạnh cậu "Đây là bạn của cháu sao, đẹp trai thật!"
"Vâng!" cậu đẩy cửa bước vào nhà, quay lại nhìn hai người đứng ngoài đó, mắt to trừng mắt nhỏ "Trước vào nhà đã! Trưởng thôn cũng vào ngồi chút đi!"
"Thôi khỏi bác không vào đâu, mấy năm cháu không có ở đây đều là nhà bên cạnh kêu người qua dọn dẹp nhà giúp cháu, khi nào có thời gian qua thăm một chút đi." ông lão vẫn đứng đó, cười ha hả với hai người.
"Vâng!" cậu lục lọi trong đống hành lí, mang ra bọc quà mà anh đã chuẩn bị đưa cho trưởng thôn "Cháu có chút quà cho bác và bác gái, cho bác mang về."
"Cháu mua nhiều đồ thế làm gì, để dành tiền mai mốt kết hôn đi chứ." Nhắc đến ông lại thở dài, đứa nhỏ này cũng đã đến tuổi nên kết hôn rồi, mấy đứa trong thôn cũng đã kết hôn từ lâu, nếu ông nó còn sống chắc chắn sẽ hối thúc nó lấy vợ sinh con "Đứa hay chơi với cháu hồi nhỏ hai ngày nữa sẽ kết hôn rồi, cháu cũng mau chóng kiếm một người vợ về đây thăm quê đi."
Không biết Gulf có nghe trưởng thôn nói gì không, cậu chỉ lẳng lặng mở vali vừa mang về lấy ra hai lọ mật ong "Bác mang về, buổi sáng pha với nước ấm, rất tốt cho cổ họng."
"Cháu, đứa nhỏ này!" mất công nói nửa ngày trời mà không thấy cậu có động tĩnh gì, ông nhịn không được vỗ vỗ cậu vài cái.
Cậu cũng không giận, tiếp tục lục lọi đồ trong đống hành lí lớn.
Trưởng thôn thấy cậu vẫn im lặng, đánh mắt qua nhìn anh. Mew đứng bên cạnh tủm tỉm cười, rút trong túi ra miếng khăn ướt mang theo, lau sơ qua chiếc ghế ngồi "Bác đứng nói lâu chắc cũng mệt rồi, vào đây ngồi lát đi."
Thấy thái độ niềm nở của hai người, ông cũng không nỡ từ chối, cầm lấy đồ cậu tặng rồi kiếm lời tạm biệt "Ngồi thì bác không ngồi đâu, cháu mới về chắc không có đủ đồ nấu ăn, nếu thiếu gì thì cứ qua nhà bác, rảnh thì qua thăm hai bác bên cạnh đi.".
"Vâng, cháu biết rồi!" cậu gật đầu, trưởng thôn cảm thấy vừa lòng liền quay đầu, chậm rãi bước đi.
"Ông ấy ở gần đây, rất tốt, lúc ông em bệnh, thường qua giúp đỡ." cậu giải thích với anh.
"Vậy ông ấy cũng xem như là người lớn trong nhà." anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Ừm."
"Ông ấy vừa khen anh rất đẹp trai!" anh hớn hở cười, lặp lại câu nói của trưởng thôn ban nãy.
Gulf nghĩ không ra hai câu nói vừa rồi của anh có liên quan gì đến nhau. Nhưng, anh không vì lời hối kết hôn, lấy vợ của trưởng thôn mà giận là tốt rồi.
"Anh nghe nói, ở quê, nếu cảm thấy người yêu của con cháu tốt thì sẽ khen người đó đẹp." anh thấy cậu không phản ứng thì bổ sung thêm.
Cậu quay đầu nhìn anh, Suppasit thiếu gia thì tất nhiên đẹp trai rồi, nếu lén bỏ một số khái niệm thì có thể hiểu nội dung tương tự.
Anh thấy cậu vẫn không có phản ứng gì trong lòng có hơi mất mát. Anh biết rõ, mấy người ở đây vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện tình cảm của anh và cậu, nếu ông hay cha mẹ của cậu còn sống, bất quá anh và cậu có thể mỗi người một phương, hay sinh li tử biệt......
Thấy tâm trạng của anh bỗng dưng xuống dốc thê thảm, cậu ngừng việc đang làm, chạy đến hôn một cái lên má anh, cười cười
"Anh quả thật rất đẹp trai!"
"...." Suppasit thiếu gia nghẹn lời.
Ngôi nhà đã lâu không ở, thiếu đi hơi ấm của người, Mew sắp xếp xong hành lí, bắt đầu cùng cậu dọn dẹp. Anh mở lớn cánh của chính để thuận tiện cho việc dọn dẹp. Loại nhà dùng gỗ để xây dựng này không cần dọn dẹp quá nhiều, cùng lắm phải quét mạng nhện, dùng khăn lau bụi bẩn trên vách gỗ. Không giống như những ngôi nhà ở thành phố, không lát gỗ ở sàn nên không cần dùng khăn chà sàn, cũng không phải đánh bóng lại mặt gỗ.
Anh nhìn cậu dọn dẹp đến mặt dính đầy bụi xám tro, cảm thấy yên tâm chút ít.
Đến giữa trưa, công việc quét dọn của hai người cũng đã đến công đoạn báo cáo.
"Ăn cơm!" Mew ở trong nhà bếp gọi.
"Em đến đây!" cậu quăng đại cây chổi trên tay vào một góc, nhanh chân chạy vào, lao động cả buổi trời, cảm thấy đói rồi.
Mew nhìn cậu híp mắt cười lẹ chân chạy vào gian nhà sau thì ngạc nhiên "Em....có muốn đi tắm không?" người trước mặt anh dính đầy tro bụi chẳng khác nào một con mèo tam thể vừa lăn lộn trên mặt đất.
Cậu nhất thời không hiểu được ý trong câu nói của anh, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, đưa tay lên mặt lau vài cái "Mặt em dính gì sao?"
Đã lau không sạch, cậu còn quệt lên mặt mình hai vết đen nhìn như diễn viên đóng hài kịch. Anh lắc đầu, đi đến đổ nước vào chậu, vắt khăn lau mặt cho cậu. Tắm thì chắc để lát nữa đi, đây không phải thành phố không có nước nóng sẵn, mà phải đốt củi nấu nước.
Nhân lúc cậu đang rửa mặt, anh cầm bật lửa đốt đống lá khô cậu vừa quét thành đống ngoài sân, trên đống lá đang cháy có khói trắng tỏa ra rồi bị gió thổi bay ra xa.
Bữa trưa rất đơn giản, chỉ là nấu nước luộc mì, thả vào đó vài cọng rau, một quả trứng, tất cả đều là cậu tiện tay mua được trên đường vào thôn. Sợ cậu không vừa miệng, anh còn mạnh dạn qua nhà trưởng thôn xin ít ớt với hành lá cho vào, hương vị rất ngon.
Gulf đói đến hoa mắt rồi, bưng hẳn bát lớn, không cần giữ giá. Sau khi ăn xong hai bát lớn mới thỏa mãn, ôm bụng đánh ợ một cái, híp mắt cười. Cả người vừa no vừa vui vẻ, cảm giác thật hạnh phúc.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, cậu liền mang anh đi thăm hai bác nhà bên cạnh.
Gọi là bác nhưng lại cách cậu một đời. Người này là con của anh trai của ông cậu, tuy không thân thiết, nhưng cũng tính là người có quan hệ họ hàng. Huống chi người này cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, lo tiền cho cậu đi học, chăm sóc ông cậu.
Tới nhà bác, anh đem quà mình mang theo vào tặng. Hai người kia cũng không khách sáo, đối xử với cậu như con cháu trong nhà, tùy tiện cho hai người ngồi xuống, đại khái do có anh làm khách. Bác gái mang một đĩa quýt, cố ý cho anh nếm thử, còn bảo quýt nhà rất ngọt. Nhìn cậu có vài phần giống người bác này, không hiểu sao trong lòng anh có chút khẩn trưởng, tay cầm quả quýt bóc ăn dời lực chú ý.
Anh khẩn trương là điều dễ hiểu bởi vì. Đây đại khái là ra mắt người lớn trong nhà đi? Nhưng có lẽ hai bác cậu vĩnh viễn sẽ không biết được chuyện giữa anh và cậu.
Bác cậu không nói nhiều, chỉ hỏi vài ba chuyện công việc học hành, rồi cuối cũng cũng đến việc không thể tránh - việc kết hôn của cậu.
Trong lòng vốn đang khẩn trương bây giờ càng thêm lo lắng, anh dựng thẳng lỗ tai lắng nghe. Không phải vì sợ cậu vì bọn họ hối thúc, áp lực mà chia tay với anh, cậu là một người có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không..... Nhưng chỉ sợ không biết cậu có vì đối mặt với người thân mà khó xử không.
Cậu là một người không hay lo lắng, nhưng anh lại ngược lại. Cậu vì anh mà trao sự tin tưởng, vì anh mà lo lắng. Không chắc sự thay đổi này là tốt hay xấu, chỉ biết có một số thay đổi làm con người ta khó khống chế được. Cậu nghe hỏi xong, trên mặt không hề có một gợn sóng, cái tốt của anh không học, toàn học ba cái thứ mặt lạnh không cảm xúc, nhàn nhạt trả lời "Cháu đã có đối tượng!"
"Đã có rồi sao!" bác của cậu ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui mừng
"Tìm được rồi là tốt, cố gắng nghĩ đến chuyện sau này, phải thật hạnh phúc."
"Vâng!"
Cả hai không phải người nói nhiều nên đề tài cũng dừng lại ở đó.
Anh thấy hai người không còn nói đến vấn đề này nữa âm thầm thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Thuận tay cho miếng quýt vào miệng, có ngọt thêm chút chua, ăn rất ngon.
Hai người ngồi thêm không bao lâu, cậu liền đứng dậy muốn dẫn anh về, hai bác cũng không giữ, bảo có thiếu cái gì cứ qua đây lấy. Cậu được bác gái cho ít gạo, mớ rau thêm chút đồ khô tự làm. Mang vài thứ rồi cùng anh về nhà.
Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm. Cậu bắt anh xách nguyên đống đồ biếu mang đến, đi từng nhà, tặng từng người. Những người được cậu tặng quà đều rất vui vẻ, khen cậu hiếu thuận, cho cậu những thứ tự làm hay đồ trồng ở nhà bảo cậu mang về.
Vì thế nên chờ đến giờ cơm tối, số thức ăn bọn họ được cho đủ để ăn vài ngày.
Biết anh là người sạch sẽ, nên cậu cố ý nấu nước nóng đổ vào thùng mang đến nhà sau cho anh tắm. Cuối cùng anh vẫn nhường cho con mèo sáng nay bị bám bụi bẩn. Nhưng gian nhà sau không có đèn, chuyện mò mẫm tắm rửa như này quả thật cậu không làm được. Bất dắc dĩ, Mew thiếu gia phải đứng cầm đèn bên cạnh cho cậu tắm.
Gulf đang tắm rửa bỗng chốc chú ý tới anh, người đang đứng thẳng tắp như thị vệ, trong lòng tự nhiên nổi lên chút tinh nghịch, muốn câu dẫn anh.
Có điều, Mew thị vệ lại cự tuyệt sự câu dẫn của Gulf nhà ta, còn trừng mắt nhìn cậu "Tắm nhanh lên, coi chừng cảm lạnh."
Gulf cảm thấy rất bất dắc dĩ, trong hoàn cảnh 'tắt lửa tối đèn' như thế này mà đối phương lại là một tên đầu ngốc. Rốt cuộc cậu đành thu lại mị nhãn của mình.
Mew chờ cậu tắm rửa xong liền đuổi cậu vào phòng, sau đó mới đổ nước đầy thùng, dội lên người, để gió lạnh thổi bớt đi sự nóng khan trong cơ thể mới vào nhà. Càng ngày anh càng không có biện pháp chống lại sự hấp dẫn của cậu. Nhất là chỗ vừa sáng vừa tối như lúc nãy, từng giọt nước ướt át nhỏ giọt trên cơ thể, lại còn dùng đôi mắt hoa đào đó quét lên người anh. Rất muốn áp cậu ngay tại chỗ......chỉ sợ làm xong cảm lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com