Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

   Sau khi trợn tròn mắt vượt qua một đêm, đôi mắt Gulf đỏ ngầu, vành mắt xanh đen cùng sắc mặt tái nhợt khiến cho thần sắc của cậu thật tiều tuỵ. Cậu rửa mặt, nhìn bản thân mình trong gương, cũng có chút không nhận ra chính mình.

  Chỉ cảm thấy mình mấy tháng qua được nuôi cho đến béo tốt, mà bởi vì mất ngủ một đêm, vì thương tâm, vì một chuyện xảy ra lại khiến mình thành ra bộ dạng như vậy. Gần như rất lâu rồi, cậu mới nghiêm túc nhìn lại chính mình. Nhớ tới con người nào cũng hạnh phúc nở nụ cười, cùng với người trước mắt giống như hai người khác nhau vậy. Lần đầu tiên, cậu thật sự khổ sở thừa nhận rằng, Mew đã thay đổi cậu theo chiều hướng tệ đi. Anh không chỉ phá hủy sự tin tưởng của cậu mà còn phá hủy hy vọng với tình yêu của cậu. Thậm chí lại một lần nữa khóa chặt trái tim cậu, khiến cậu không cách nào tưởng tượng được mình sẽ có được sự hạnh phúc trong tương lai với bất kỳ ai.

  Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được mình hận Mew. Tình yêu không còn, chỉ có hận thù muốn nổ tung. Hóa ra chỉ đơn giản như vậy, tùy tiện như vậy, cũng khiến người ta đau đớn đứt ruột đứt gan như vậy.

  Đến bây giờ, rốt cuộc cậu không còn lo lắng về những gì Mew sẽ gặp phải trong lúc đấu với Fiat. Tất cả sự tự tin, niềm vui vẻ cậu tích góp bao nhiêu năm qua lại dễ dàng sụp đổ chỉ vì một hành động của anh. Nhưng đã muộn rồi, cậu rốt cuộc cũng bị cuốn vào vòng xoáy tối tăm này, có lẽ một giây sau cậu sẽ bị xẻ thành từng mảnh. Hối tiếc lớn nhất của cậu chính là mình lại yêu anh.

  Nhưng mà trước đó, trước khi cậu bị hủy diệt, cậu phải nghĩ biện pháp cứu được chính mình. Cậu còn Mild, còn mọi người, còn có công việc, sự nghiệp, còn có một đời người để trải qua. Cậu không muốn tất cả mọi thứ bị phá hủy bởi một người không đáng.

  Cậu dùng đầu đập mạnh vào tường, yên tĩnh suy nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào. Cậu không muốn chết ở chỗ này, càng không muốn một số bộ phận của mình bị gửi tới cho Mew, cậu nhất định phải chạy trốn.

  Cậu biết trong phòng có thiết bị giám sát, mọi cử động của cậu đều bị giám thị bởi người khác, cho nên cậu không dám có hành động gì. Cậu trở lại giường, vừa xem tạp chí vừa nhìn ngắm bốn phía. 

  Thanh sắt trên cửa sổ cậu không thể phá hủy. Mỗi ngày sáng, tối đều có người đưa cơm, đó là cơ hội duy nhất để cậu rời đi khỏi chỗ này. Cậu không có kế hoạch lợi hại gì, cậu chỉ là một người bình thường, tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới chính là trốn, tận dụng một chút lỗ hổng nhỏ, sau đó cố gắng chạy trốn.

  Sau khi đọc tạp chí một lúc lâu, cậu vào phòng tắm. Xác định được vị trí của camera giám sát, lưng cậu hướng về phía máy thu hình nhét một cái bàn chải đánh răng vào trong quần áo. Lúc đi ngủ, cậu bẻ bàn chải đánh răng ra trong chăn làm thành một cái que nhọn thô ráp.

  Buổi tối ngày thứ hai bị nhốt, khi mặt trời lặn, có người tới đưa cơm. Gulf biết người này, đây là tài xế của Fiat, chừng 40 tuổi. Đại khái là bởi vì vẻ bề ngoài của cậu mà dễ dàng khinh địch, tài xế không phòng bị chút nào, một mình đi vào, đặt thức ăn lên.

  "Chờ một chút." Gulf bước tới "Tôi ở trong này rất chán, muốn có một số thứ coi như để giết thời gian, dù gì vẫn còn ở lại lâu dài, tôi đưa anh danh sách, mua giúp tôi một số thứ."

  Tài xế lạnh lùng nhìn cậu một cái, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

  Gulf đưa giấy trong tay cho tài xế, trái tim cậu đập cực nhanh, nhưng cậu vẫn phải liều mạng làm ra vẻ tỉnh táo, tùy tiện.

  Tài xế đưa tay ra lấy.

  Khi hắn cầm lấy mảnh giấy kia, tay Gulf cầm một cái bàn chải đánh răng tuột ra khỏi tay áo. Cậu nắm chặt nó trong tay, hành động này của cậu đã được thực hiện trong chăn cả một đêm. Tài xế kia còn chưa kịp phản ứng, Gulf đã đâm bàn chải đánh răng vào sau gáy hắn.

  Tài xế quát to một tiếng, Gulf đá vào bắp chân của hắn một cái, sau đó chân không rút lại mà đá thêm lần nữa ngay giữa thắt lưng của hắn ta.

  Gulf luôn rất biết ơn thời gian ngày xưa khi còn lang thang ngoài đường phố, bản năng đã cho cậu một loại tự vệ và phản kháng đặc biệt khi đối mặt bọn côn đồ, huấn luyện cho cậu chút mánh khóe làm sao để đánh người. Mặc dù cậu vẫn bị đánh đến tàn tạ,  nhưng cậu vẫn học được phải đánh nhau như thế nào, phải làm sao để chiến đấu với kẻ thù, việc này khiến cho cậu không phải chịu thua thiệt một mình.

  Tài xế khụy một gối xuống, Gulf  ác độc nện một quyền dưới cằm hắn, lại thêm một đấm nữa vào ngực khiến tài xế ngã về phía sau. Cậu bước nhanh ra khỏi phòng, chạy xuống dưới.

  Sau khi đi xuống phòng khách, vệ sĩ liền vọt ra, Gulf huyết khí dâng trào, cậu lao về phía cửa không thèm nghĩ gì hết, cậu chỉ có khát vọng được thoát khỏi nơi này thôi. Cậu liều mạng hết thảy, cậu túm được tay nắm cửa, dùng sức muốn kéo ra, nhưng cậu phát hiện cửa đã bị khóa trái.

  Cậu tuyệt vọng dùng sức đạp một cước, điên cuồng hét lên: "Thả tôi ra."

  Vệ sĩ đã chạy tới, bắt lấy bả vai cậu, hung hăng ném cậu xuống đất. Gulf xoay người qua, đứng lên, tiện tay nắm thứ gì đó ném về phía gã vệ sĩ. Vệ sĩ nghiêng đầu tránh khỏi, tiến lên đá một cước vào bụng Gulf, bụng cậu truyền tới từng trận đau nhức. Gulf thiếu chút nữa ói luôn cả dạ dày ra. Cậu ôm bụng nửa ngày vẫn không hồi phục được sức lực.

  Vệ sĩ nhìn cậu từ trên cao xuống.

  Gulf nắm chặt quả đấm, hung tợn nhìn người vệ sĩ. Cậu dùng hết sức lực đứng lên, mắt thấy bản thân cách ngọn lửa khát vọng của mình rất gần. Cậu hô to một tiếng, bò từ dưới đất lên, đánh về phía người vệ sĩ một quyền.

  Quả thật là những người đã qua đào tạo và tuyển chọn kĩ lưỡng, vệ sĩ nắm lấy cổ tay cậu, vặn nó ra sau lưng, hất cả người cậu ra.

  Cơ thể của Gulf loạng choạng, không kiểm soát được suýt ngã xuống đất. Trái tim cậu tràn ngập sự tức giận. Sự lừa dối và hận thù bị giam cầm đã đốt cháy dòng máu trong người cậu, khiến cậu phát điên và tuyệt vọng. Cậu nhặt chiếc bình trên bàn cà phê và lại lao về phía vệ sĩ.

  Ánh mắt người vệ sĩ lộ ra vẻ lạnh lùng.

  Gulf kêu to, đập vỡ cái bình.

  Vệ sĩ lui về phía sau một bước, lại thành công tránh thoát một lần nữa. Gulf nhảy lên lên đá về phía ngực của người vệ sĩ, hắn dùng tay che trước ngực. Cánh tay bị đá trúng, thân thể lùi về phía sau mấy bước.

  Sau khi Gulf đáp đất, cậu vẫn cắm đầu xông lên cánh cửa sau lưng người vệ sĩ. Đó chính là cái phao cứu mạng cuối cùng của cậu, nhất định cậu phải nắm được nó.

  Người vệ sĩ nắm lấy cánh tay tê dại của mình, trong mắt dâng lên sự tức giận. Hắn xông lên đấm một cái vào bụng cậu, rất mạnh.

  Gulf vừa kịp nhìn thấy một bóng đen trước mặt, nó liên tục phóng to. Sau đó, một cơn đau lớn ập đến lên bụng, cơ thể ngã xuống đất. Ngay lập tức, tầm nhìn cậu choáng váng, đại não trống rỗng, cả thế giới đảo lộn trước mắt cậu, không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

  Cậu cảm thấy mắt, mũi và miệng đều chảy ra chất lỏng ấm nóng, đau đến nỗi phát điên. Cậu ôm bụng lăn lộn trên mặt đất tận đến khi mọi thứ trở nên tối dần hơn.

   Cậu bất tỉnh.

 
* ** ** ** ** *

   Viết xong muốn đột quỵ luôn ớ chời :)))

  🤧🤧🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com