Chương 52
Tiếng bước chân đang vang lên thì dừng lại, xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ của mình, Gulf thấy người con trai kia đã dừng lại, hô hấp của cậu cũng dừng lại theo.
Người đó, quay đầu lại ngây người nhìn Gulf.
Một thiếu niên đẹp trai.
Nhưng cậu ta không phải là Mew.
Gulf cảm thấy mình lại một lần nữa phải trải qua nỗi đau cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt. Cậu không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có nước mắt là chảy xuôi.
Có lẽ là do vẻ ngoài của cậu quá thảm hại, người thiếu niên kia sợ hãi quay đầu đi mất, tầm nhìn của Gulf bị nhòe đi, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng kia biến mất, biến mất hoàn toàn, con đường dài và yên tĩnh này cuối cùng chỉ còn lại mình cậu.
Chỉ còn cậu.
Cậu ngã xuống con đường đá, nhưng cậu lại có cảm giác như thể mình bị nhấn chìm trong nước biển.
Mắt cậu tối sầm lại, tay chân trở nên nặng nề hơn, cổ họng bóp nghẹt lại. Cậu không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra âm thanh. Cậu ngỡ rằng mình sẽ chết ở đây, không giãy dụa nữa, nằm dài trên mặt đất nhìn bầu trời trên cao, tầm mắt dần mất đi tiêu cự. Mệt quá.
Dường như có tiếng bước chân đến gần cậu, phát ra từng tiếng trên nền đá, bình tĩnh mà mạnh mẽ. Có người đến cứu cậu ư? Thật là thảm hại, chỉ chạy vài trăm mét thôi mà đã chật với tới mức này.
Một bóng người ngược sáng xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, nhưng cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy người này thật cao.
Sau đó, cậu được bế lên, cậu ngửi thấy mùi nước tiệt trùng. Nằm trong bệnh viên một tháng, cậu như ngâm trong bể nước tiệt trùng vậy, quá quen thuộc, cả người đầy mùi như thế. Cậu được bế lên, cánh tay kia rất mạnh mẽ, lồng ngực rất ấm áp, nhưng cậu chỉ cảm thấy bầu trời như đang quay tròn.
Trước khi hôn mê, cậu tự hỏi liệu Mew có trở lại hay không, cho dù chỉ là trong giấc mơ.
Nếu thế xin đừng để cậu tỉnh giấc...
Gulf mở mắt ra, tuyệt vọng thấy mình lại đang ở trong bệnh viện. Không biết đã bao nhiêu lần, cậu ngất đi tỉnh lại, cuối cùng nhận ra rằng mọi thứ chỉ là vô ích. Mặc dù không phải một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng hồi trước cơ thể luôn khỏe mạnh. Hiện giờ đã thành một người bệnh tật, gió thổi cũng ngã, thảm hại muốn chết.
Cậu nhìn qua, quả nhiên là Mild vẫn luôn túc trực bên giường bệnh "Sao tao lại đến bệnh viện?"
"Mày ngã trong công viên và bất tỉnh. Ai đó đã đưa mày đến trạm y tế trong công viên."
Gulf giật mình "Cái gì?"
Mild nghĩ lại mà sợ "Tụi tao đã đợi mày lâu sắp chết mà vẫn không thấy mày quay lại. Tìm cả giờ đồng hồ, cuối cùng, tìm thấy mày ở trạm y tế. Điện thoại của mày chắc rơi rồi, không thể liên lạc ... "
"Ai đã đưa tao đến trạm y tế, là ai?" Trái tim của Gulf đập loạn lên. Trước khi cậu hôn mê, cậu nhớ có người bế cậu lên ...
Mild lắc đầu "Tao không biết, khi đến thì người ta đã đi rồi, cũng không để lại phương thức liên lạc hay gì khác. Nếu có thì chúng ta phải cảm ơn người ta mới được." Mild áy náy nói "Là tao không nên ép mày đi ra ngoài, chỉ là muốn cho mày giải sầu một chút thôi. Lúc ấy tao đi tìm mãi cũng không tìm thấy mày ở đâu, tao còn nghĩ..."
Mild ôm lấy cậu, thở nhẹ nhõm "Tạ trời, mày không sao."
Gulf vuốt ve lưng Mild, thân hình vốn đã bé nhỏ bây giờ cũng ốm đi nhiều, trong lòng cậu tràn ngập đau lòng và sự áy náy.
Cậu ngủ quá lâu, giờ không thể ngủ tiếp được nữa, trong đầu cứ nghĩ về những gì đã xảy ra trong công viên. Ai đã đưa cậu đến trạm y tế, là ai? Thực sự chỉ là một người qua đường tốt bụng đi ngang qua?
Cậu mò mẫm tìm điện thoại di động, muốn gọi cho công viên để tìm hiểu một chút. Kết quả lấy ra mới biết, điện thoại bị rớt còn chưa lấy lại. Cậu thở dài, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, lúc ấy cậu đuổi theo cái người đi bộ kia đã đủ ngu ngốc rồi, cậu còn phải dùng hy vọng xa vời không thiết thực để ép buộc chính mình tới khi nào nữa.
Cậu vẫn còn Mild, cậu không thể cứ mê man như vậy cả đời được, đã đến lúc cậu nên đứng lên một lần nữa rồi.
Truyền dịch hai ngày, Gulf được xuất viện. Số lần nhập viện trong hai năm này của cậu còn nhiều hơn trong hai thập kỷ trước cộng lại, cậu cảm thấy cuộc sống của mình không thể thảm hại hơn được nữa..
Sau khi được xuất viện, Gulf quyết tâm phải vận động. Cậu chưa bao giờ cảm thấy cơ thể yếu ớt thế này, ngày nào đầu óc cũng choáng váng, cả người vô lực. Cho dù chỉ là xuống lầu ném rác lúc đi lên cũng bắt đầu thở hổn hển, ăn không ngon, ngủ không yên, cứ tiếp tục thế này chắc cậu toi sớm mất. Nhìn bản thân trong gương thôi cũng đã thấy mình thảm hại đến mức nào.
Gulf cố gắng tập thể dục mỗi ngày, ngủ sớm, ăn nhiều hơn và uống thuốc đúng giờ, hằng ngày đều lặp lại một thời gian biểu. Một khi cơ thể đã mệt mỏi thì rất khó để suy nghĩ bậy bạ. Cậu thấy phương pháp này khá tốt.
Một ngày nọ hoạt động trở về, Gulf đi tắm, mệt mỏi nằm thẳng xuống giường. Đầu óc cậu đầy rối bời, tự dưng không thể nhớ nổi những gì cậu đã làm trong khoảng thời gian này. Đúng vậy, cậu đã làm gì? Ăn, ngủ, vận động, rồi? Không có gì, cậu không nhớ bất cứ điều gì, nhưng cũng không có gì đáng nhớ, điều duy nhất khiến cậu nghĩ đi nghĩ lại chính là lần đó ở công viên ...
Điện thoại vang lên. Gulf cầm lấy chiếc điện thoại mới mua, nhấn nghe "Alo?"
"Xin chào, là cậu Kanawut ạ?"
"Vâng, ai vậy?"
"Tôi đến từ đội ngũ vệ sinh của công viên núi X."
Gulf ngẩn ra: "Xin chào ...?"
"Hôm nay khi chúng tôi tổng vệ sinh thì có tìm thấy một cục sạc dự phòng, với chiếc điện thoại bên trên có chữ viết họ tên cậu."
"Ồ, là của tôi."
"Vậy khi nào cậu rảnh rỗi thì hãy tới lấy nhé."
"Được rồi, cảm ơn."
Khi bên kia chuẩn bị cúp máy, Gulf như nhớ ra chuyện gì đó, ngăn lại "Chờ đã."
"Có chuyện gì vậy?"
"Bạn tôi nói rằng hôm ấy đã có người đưa tôi đến trạm y tế, đó là ai vậy?"
"Tôi không rõ, hôm đó không phải là ca trực của tôi."
"Anh có thể hỏi giúp tôi được không?"
"Cậu đợi một chút."
Gulf bất giác ngồi dậy, bàn tay căng thẳng bấu lấy góc bàn.
Một lúc sau, một người đàn ông lớn tuổi trả lời điện thoại "Alo, cậu là vị khách đã té xỉu ngày hôm đó à?"
"Đúng vậy, tôi muốn biết ai đã đưa tôi đến trạm y tế. Tôi muốn cảm ơn người ấy."
"Đó là một chàng trai trẻ đẹp, tôi không nhìn rõ mặt vì cậu ta đeo kính râm, mà cậu ta cũng không để lại phương thức liên lạc nào."
Trái tim của Gulf đập dồn dập, cậu hít sâu và giọng nói bắt đầu run rẩy "Là người đàn ông trẻ như nào? Cao bao nhiêu? Màu tóc, màu da, giọng nói thế nào,...."
"Cậu, cậu gì ơi." Người đàn ông cắt ngang cậu "Cậu hỏi từ từ thôi được không, mỗi ngày chúng tôi đều làm rất nhiều việc, sao mà nhớ rõ như vậy được?"
"Vâng ..." Gulf cắn cắn ngón tay, buộc mình bình tĩnh lại "Người đó cao bao nhiêu?"
"Không nói rõ được, dù sao anh ta cũng khá cao."
"Có đặc điểm gì nổi bật không?"
"Không chú ý lắm, mặc áo choàng đen và đeo kính râm, trông khá đẹp trai và có làn da trắng."
Gulf cảm thấy mình không thở nổi nữa, cậu lắp bắp hỏi "Còn, còn đặc điểm gì nữa không".
Bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn "Thưa cậu, tôi thực sự không nhớ, khi nào ngài có thời gian thì hãy đến lấy đồ của mình đi." Nói xong thì cúp điện thoại.
Gulf ném điện thoại xuống giường, xoay người bước xuống đất, túm lấy áo khoác rồi lao ra ngoài.
Mild đang nói chuyện với Run, thấy cậu tự dưng chạy ra, sợ hết hồn "Mẹ ơi, mày sao vậy?"
"Tao để quên sạc điện thoại ở trạm y tế trong công viên. Tao đi lấy nó đây."
"Ây dà, một cái sạc thôi mà, không sao."
"Đồ tốt, không bỏ được."
"Chậc, bảo người ta mang đến cho mày, mất công đi lại."
Gulf cứng họng "À, tao có nói. Mấy người ở trạm y tế thiếu kiên nhẫn lắm, họ nói rằng họ không có rảnh, bảo tao tự đi lấy."
"Thật là, đi đi, tao đi với mày."
"Không cần, tao tự đi được."
Mild lắc đầu "Không, tao phải đi cùng mày." Mild vội vàng nói với Run mấy câu rồi đứng dậy .
Gulf không biết làm sao để từ chối, đành phải ra ngoài với Mild.
Công viên núi X cách thành phố hơn bốn mươi cây số. Xa như vậy để đến trước tối phải đi với tốc độ nhanh, Mild không phải tay đua nhưng thật may vẫn đến được công viên trước lúc mọi người tan làm.
"Để tao tự vào được rồi."
"Được."
Gulf bước vào trạm y tế, sắp tan việc nên bây giờ chỉ còn hai người bên trong đang lau sàn nhà.
Hai người ngẩng đầu một cái, người đàn ông lớn tuổi "ủa" một tiếng, nói "Có cần gấp như vậy không? Tôi còn định gọi cho cậu bảo cậu đưa địa chỉ để chuyển phát cho cậu đây."
Gulf gần như quên mất chuyện cái điện thoại, cậu lo lắng hỏi "Anh, tôi muốn anh nhớ kỹ những đặc điểm của người đã đưa tôi đến đây ngày hôm đó. Điều này thực sự rất quan trọng với tôi."
"Sao? Anh ta đã tấn công cậu à?"
"Không, anh ơi, anh nói cho tôi biết những gì anh nhớ được đi." Gulf liếc nhìn cây lau nhà, nắm lấy nó "Anh nói đi, tôi lau giúp anh."
"Ây ây, không cần không cần." Người đàn ông giật lấy cây lau nhà "OK, để tôi nhớ chút." Ông ta cau mày, suy nghĩ một lúc "Chiều hôm đó, khoảng ba giờ, lúc đó tôi đang trực thì một người đàn ông bế cậu vào. Chúng ta kiểm tra một chút thì thấy không có gì đáng ngại, chỉ là hơi yếu thôi nên để cậu nằm nghỉ trên giường, bảo anh ta ghi danh nhưng anh ta từ chối, chỉ bảo chúng tôi phát thông báo thôi. Trên người cậu chẳng có gì, chắc chắn là có người đi cùng, thế nên khi chúng tôi phát thông báo trên loa thì bạn cậu tới, mọi chuyện chỉ có thế thôi. "
Trái tim Gulf đập bình bịch "Vậy vẻ ngoài của cậu ta ..."
"Không phải đã nói với cậu rồi hay sao? Cậu ta mặc áo choàng đen, cả người đen xì, đeo kính râm đen to, làn da rất trắng, cơ thể có mùi thuốc khử trùng, cao gầy, nhìn rất trưởng thành." Anh chợt nhớ ra gì đó "À, khi tôi thấy cậu ta duỗi tay ra thì chỗ cổ tay đang bị băng lại."
"Có thể gọi giám sát viên của công viên tới đấy không? Ở đây cũng có camera chứ ạ?"
Người đàn ông nhìn cậu đầy đề phòng "Cậu muốn xem camera làm gì, đó không phải là thứ ai cũng có thể xem được đâu."
"Phải làm sao mới có thể xem lại được ạ?"
"Trạm y tế không có camera, nhưng bên ngoài có. Trừ khi có giấy của cảnh sát, nếu không chúng tôi không thể cho du khách xem được."
"Cậu ta, cậu ta đã tấn công tôi." Gulf suýt nữa cắn phải lưỡi "Lý do này được chứ."
Người đàn ông nhìn cậu thận trọng "Cậu này, rốt cuộc cậu muốn làm cái quái gì thế? Nếu người đó tấn công cậu thì hãy gọi cho cảnh sát đi, nói với tôi cũng thế thôi. Nhưng tôi nói cho cậu một điều, nói dối với cảnh sát là phải chịu trách nhiệm pháp lý."
Gulf thở dài, đập mạnh vào trán, vẻ mặt vô cùng uể oảii.
Người đàn ông lắc đầu một cái, đưa cậu cái sạc và điẹn thoại "Đồ của cậu đây."
Lúc này, Mild bước vào "Gulf? Sao lâu thế?"
"Không sao." Gulf đưa lưng về phía Mild, dụi mắt, vẫy cái sạc trong tay "Đây rồi, về thôi."
Hai người đi khỏi trạm y tế không xa thì một cô gái chạy ra khỏi trạm y tế, gọi cậu lại.
Gulf nghi hoặc nhìn cô.
Cô gái kia thở hổn hển vài cái, nói "Hôm ấy tôi cũng ở đó, tôi có nhớ ra chút chuyện."
Đôi mắt của Gulf mở to "Cô nói đi."
"Dưới chiếc áo choàng đen mà người đó mặc, có vẻ là một bộ đồ bệnh nhân. Tôi đã nhìn thấy khi hắn duỗi tay ra. Tôi biết bộ quần áo đó, đó là của bệnh viện XX. Tôi đã đi thực tập ở đó khi tôi còn học đại học."
Gulf nắm lấy vai cô lắc lắc, lắp bắp nói "Cảm ơn! Cảm ơn cô!"
Cô gái sợ hết hồn.
Mild giật mình "Mày sao thế, bỏ con gái nhà người ta ra.
Gulf cố bình tĩnh nói "Không có gì. Tao chỉ muốn cảm ơn người đã đưa tao tới trạm y tế thôi, cho dù không biết người ấy là aii."
"Hầy, cậu ta không để lại phương thức liên lạc..."
Sau khi trở về nhà thì trời đã tối. Gulf tự giam mình trong phòng, nhớ lại tất cả thông tin cậu có được ngày hôm nay. Dường như ngày càng có nhiều thông tin nghi vấn về cái chết của Mew, đây sẽ không phải là ảo giác của cậu chứ? Có phải cậu đã suy nghĩ quá nhiều không? Cậu không thể kìm nén được suy nghĩ của mình, ngày nào mọi chuyện còn chưa sáng tỏ thì ngày ấy cậu vẫn không thể an tâm được. Đến bây giờ, cậu không thể buông bỏ này được, rốt cuộc ai mới là kẻ tàn nhẫn nhất đây.
Cứ thế mất ngủ tới sáng, Gulf đến bệnh viện XX mà không nói với ai. Khi đến quầy lễ tân của bệnh viện, cậu hỏi tên của Mew hoặc Run nhưng vẫn không có thông tin nào. Cậu muốn kiểm tra thời gian nằm viện thì y tá đuổi cậu đi. Sau khi ngây người ở trước quầy lễ tân vài giây, cậu quyết định tự đi tìm. 4 tầng, 3 khu, vô số phòng bệnh, cậu tìm từng phòng một. Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn. Cả ngày cậu chỉ uống hai chai nước, nhưng tiếc là chẳng thu hoạch được gì.
Nản lòng ra khỏi bệnh viện, cậu rút điện thoại di động ra, gọi điện cho một người.
"Alo, Gulf?"
"...Run." Gulf dựa lưng trên ghế đã uể oải nói.
Run rất ngạc nhiên "Cậu tìm tôi có việc? Mild đang điên lên đi tìm cậu kìa, cậu đi đâu vậy."
Gulf mím môi khẽ nói "Anh nói với tôi rằng thi thể của Mew và Fiat cho đến nay vẫn chưa được tìm thấy."
"Ừm, chỗ kia có hải lưu, có thể họ đã bị cuốn đi rồi."
"Vậy tại sao thi thể của một số người khác đã được tìm thấy, nhưng chỉ họ là biến mất?"
"Chắc là trùng hợp đi, cũng chỉ tìm được vài....bộ phận của mấy người đó thôi mà." Giọng nói của Run nghe có vẻ hơi lạ, dường như muốn kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt.
Gulf im lặng một lúc "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện XX."
Run như ngừng thở, Gulf nhạy cảm nhận ra. Cậu vội vàng nói "Sao thế, anh quen với bệnh viện này lắm à?"
"Cậu bị sao phải vào bệnh viện, Mild nhất định sẽ chửi chết tôi."
Gulf nắm chặt điện thoại di động của mình "Hôm đấy, tôi bị ngất trong công viên, khi tôi mơ mơ màng màng, có một người nào đó đã đưa tôi đến trạm y tế. Người ở trạm y tế nói cho tôi biết người đó cao gầy, rất trưởng thành, da rất trắng, nhưng mà hắn... "
"Gulf, tôi và Mild tới ngay." Run ngắt lời cậu, giọng nói đầy bình tĩnh "Cậu muốn nói gì, đợi lát nữa đi."
Gulf dừng lại, mãi lâu sau, cậu mới trả lời với giọng nói thật thận trọng, nhưng lại tràn ngập sự lên án đầy đau đớn "Mew...anh ấy vẫn còn sống đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com