Chap 17: Bí Mật Bị Phơi Bày và Cuộc Gặp Gỡ Ngoài Ý Muốn
Chương 17: Bí Mật Bị Phơi Bày và Cuộc Gặp Gỡ Ngoài Ý Muốn
Trở về Việt Nam, Lĩnh vùi mình vào dự án mới, cố gắng chôn chặt bí mật kinh hoàng ở Singapore. Nhưng dù có bận rộn đến mấy, hình ảnh chú Phong và đêm định mệnh ấy vẫn ám ảnh tâm trí cậu. Mối quan hệ giữa Lĩnh và chú Phong trở nên kỳ lạ và đầy căng thẳng, với những ánh nhìn khó hiểu và sự quan tâm vượt quá giới hạn. Lĩnh cảm thấy tội lỗi mỗi khi ở bên Nghĩa, khi ôm Nghĩa, nụ hôn của Nghĩa lại gợi lên hình ảnh chú Phong.
Nghĩa, bằng trực giác nhạy bén của một người yêu, cảm nhận được sự thay đổi nơi Lĩnh. Lĩnh ít cười hơn, trông mệt mỏi và thường xuyên thất thần. Nghĩa đã cố gắng hỏi han, nhưng Lĩnh luôn tìm cách lảng tránh, viện cớ công việc bận rộn. Điều này khiến Nghĩa không khỏi lo lắng và buồn lòng.
Chiều muộn thứ Bảy định mệnh, ngoại ô thành phố...
Lĩnh đang dồn sức cho dự án tại công ty thì chú Phong đột ngột xuất hiện. Ông yêu cầu Lĩnh đi cùng đến một buổi gặp mặt quan trọng với nhà đầu tư ở ngoại ô thành phố. Lĩnh không thể từ chối. Cậu vội vàng nhắn tin cho Nghĩa: "Tao bận việc đột xuất với chú Phong, có lẽ về muộn. Mày đừng chờ cơm nhé."
Nghĩa nhận được tin nhắn của Lĩnh, lòng đầy hụt hẫng. Đã bao lâu rồi Lĩnh không dành trọn vẹn một buổi tối cho cậu? Cảm giác bất an dâng lên, Nghĩa quyết định tự mình tìm hiểu. Cậu lên mạng tìm kiếm thông tin về buổi gặp mặt mà Lĩnh nhắc đến. Thật bất ngờ, buổi gặp mặt đó đã bị hoãn lại từ chiều hôm qua. Nghĩa cảm thấy một cơn giận dữ và lo lắng tột độ. Rốt cuộc, Lĩnh đang che giấu điều gì?
Quyết định đi theo Lĩnh, Nghĩa thuê một chiếc taxi, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. Chiếc xe của chú Phong và Lĩnh đi thẳng ra vùng ngoại ô vắng vẻ, nơi có những khu đất đang quy hoạch dở dang, hoang vắng và ít người qua lại.
Khu đất hoang vắng, dưới ánh trăng mờ ảo...
Chiếc xe của chú Phong dừng lại tại một khu đất hoang. Lĩnh ngạc nhiên nhìn chú: "Chú Phong, chúng ta đến đây làm gì ạ? Buổi gặp mặt là ở đâu?"
Chú Phong không trả lời. Ông quay sang nhìn Lĩnh, ánh mắt đỏ ngầu và có một sự thèm khát khó hiểu. Một mùi hương ngọt ngào nhưng nồng nặc lan tỏa trong không khí. Lĩnh nhận ra, đây là mùi của loại thuốc kích dục hôm nọ! Một nỗi sợ hãi tột độ ập đến. "Chú Phong! Chú... chú lại bị bỏ thuốc sao?"
Chú Phong không thể kiểm soát được bản thân nữa. Ông lao vào ôm Lĩnh, hơi thở dồn dập, cơ thể nóng ran. "Lĩnh... ta thích con... Lĩnh ơi... ta không chịu nổi..."
Lĩnh vùng vẫy, cố gắng đẩy chú Phong ra. Cậu biết rằng đây không phải là chú Phong mà cậu quen. Cậu không muốn điều này lặp lại, không muốn bản thân mình lại phải hy sinh một lần nữa. "Chú Phong! Dừng lại! Chúng ta không thể!"
Nhưng chú Phong quá mạnh. Dưới tác dụng của thuốc, ông trở nên hung hãn và mất kiểm soát. Lĩnh yếu ớt chống cự, nước mắt lăn dài trên má. Chú Phong bắt đầu xé toạc chiếc quần của cậu, và bất ngờ cúi xuống, tham lam bú lấy bú để dương vật của Lĩnh. Một lúc sau, chú Phong bắt đầu thúc mạnh dồn dập, dồn dập. Lĩnh lúc này cảm thấy tuyệt vọng, tủi nhục. Giữa khu đất hoang vắng, dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ còn lại những tiếng PHẠCH PHẠCH PHẠCH vang vọng khắp nơi, và cứ thế, một đêm kinh hoàng lại tái diễn giữa chú Phong và Lĩnh. Những tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, và cả tiếng nức nở của Lĩnh hòa quyện vào không khí lạnh lẽo, tạo nên một cảm giác vô cùng dâm dục tràn ngập khắp một vùng.
Sự thật kinh hoàng bị phơi bày...
Trong khi đó, chiếc taxi của Nghĩa dừng lại cách đó không xa. Nghĩa bước xuống xe, đi bộ theo hướng chiếc xe của chú Phong. Cậu cảm thấy một dự cảm không lành. Khi đến gần, Nghĩa bàng hoàng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Cậu tiến lại gần hơn, và rồi, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt Nghĩa.
Ánh trăng mờ ảo rọi xuống, Nghĩa nhìn rõ bóng dáng của Lĩnh và chú Phong đang quấn quýt bên nhau trong cơ thể trần truồng giữa khu đất hoang. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc không lẫn đi đâu được. Cậu như chết lặng. Tim Nghĩa như bị bóp nghẹt, một cơn đau buốt lan tỏa khắp cơ thể. Cậu không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Lĩnh... và chú Phong? Điều này là không thể!
Nước mắt Nghĩa lăn dài, mặn chát. Cậu lùi lại từng bước, cảm thấy cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. Sự nghi ngờ, lo lắng bấy lâu giờ đây biến thành một nỗi đau đớn tột cùng. Nghĩa không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu quay người bỏ chạy, chạy điên cuồng trong đêm tối, mặc kệ mọi thứ. Tiếng khóc nức nở của Nghĩa vang vọng trong đêm vắng, mang theo sự tan vỡ của một tình yêu, một niềm tin.
Bạn nghĩ Nghĩa sẽ làm gì sau khi chứng kiến cảnh tượng này? Và liệu bí mật đã bị phơi bày một cách nghiệt ngã này sẽ đẩy mối quan hệ giữa Lĩnh và chú Phong đi về đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com