Chap 24: Sụp Đổ và Sự Thức Tỉnh Cay Đắng
Chương 24: Sụp Đổ và Sự Thức Tỉnh Cay Đắng
Ánh nắng chói chang của buổi sáng hôm sau xuyên qua những tán cây, rọi thẳng vào khuôn mặt Lĩnh. Cậu từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng và cơ thể đau nhức rã rời. Mùi đất ẩm và hơi sương đêm còn vương vấn trong không khí. Lĩnh cố gắng cử động, nhưng toàn thân cậu như bị rút cạn sức lực. Cậu hoang mang nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm trần truồng trên nền đất lạnh lẽo của khu đất hoang.
Một mảnh ký ức vụn vặt chợt lóe lên: Nghĩa... bữa tối... rượu... và rồi là một khoảng trống mơ hồ nhưng nặng trĩu. Cậu lờ mờ nhớ đến một cảm giác đau đớn, bối rối, cùng với những hình ảnh lướt qua nhanh như chớp: ánh trăng, một bóng người cao lớn... Không, không thể nào. Cậu cố gắng phủ nhận, tự nhủ đó chỉ là ảo giác do rượu. Nhưng sự lạnh lẽo từ nền đất thấm vào da thịt, và sự trống rỗng trong dạ dày cùng với cảm giác uể oải toàn thân là những minh chứng không thể chối cãi.
Lĩnh vội vàng ngồi dậy, tìm kiếm quần áo của mình. Khi mặc lại từng món đồ, sự lạnh lẽo từ bên trong bắt đầu xâm chiếm, không phải cái lạnh của sương đêm mà là cái lạnh của sự ghê tởm và hoảng loạn tột độ. Cậu đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra? Lĩnh cố gắng xâu chuỗi các sự kiện, nhưng đầu óc cậu vẫn còn quá nặng nề và mịt mờ. Cậu muốn tin rằng mình đã mơ, rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng sự đau nhức ở khắp nơi, đặc biệt là ở những vùng kín đáo, không ngừng nhắc nhở cậu rằng đây là sự thật tàn khốc. Lĩnh chợt nhớ đến một hình bóng quen thuộc, mập mờ, giống như chú Phong... Cậu lắc đầu quầy quậy, cố xua đi ý nghĩ kinh hoàng ấy. Không thể nào, không thể là chú Phong.
Lĩnh đứng dậy, bước đi loạng choạng về phía xe. Cậu vội vã lái đi, không dám ngoảnh lại nhìn nơi đã diễn ra cơn ác mộng. Trên đường về, nỗi sợ hãi dần biến thành sự phẫn nộ. Ai đã làm điều này? Tại sao? Và rồi, bóng dáng Nghĩa với nụ cười ấm áp giả tạo tối qua hiện lên. Một sự thật cay đắng, lạnh lẽo dần hình thành trong tâm trí Lĩnh: Nghĩa. Chỉ có Nghĩa mới có thể làm điều này, và Nghĩa đã đưa cậu đến đó.
Về đến nhà, Lĩnh lao thẳng vào phòng tắm, xả nước lạnh xối xả lên cơ thể. Cậu chà xát thật mạnh, mạnh đến mức làn da đỏ ửng, như muốn rửa sạch mọi thứ ghê tởm đang bám víu vào mình. Cậu kỳ cọ từng ngóc ngách, cố gắng tẩy đi cái cảm giác nhơ nhuốc đang ngấm sâu vào từng thớ thịt. Nhưng cảm giác ấy không hề biến mất, nó chỉ càng sâu hơn, ăn mòn tâm hồn cậu.
Sau khi tắm xong, Lĩnh ngồi phệt xuống sàn, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn nhìn vào hư không. Cậu không thể tin được những gì đã xảy ra. Nghĩa, người mà cậu đã từng coi là em trai, người mà cậu đã cố gắng hàn gắn lại sau những hiểu lầm, lại có thể làm ra chuyện tày đình như vậy. Và chú Phong... tại sao chú lại ở đó? Tại sao chú lại làm những điều đó?
Lĩnh chợt nhớ đến lời thú nhận mập mờ của chú Phong trong hang động, về những bí mật mà chú không muốn ba Lĩnh biết. Cậu nhớ đến việc Nghĩa trở nên thân thiết bất thường với chú Phong trong những ngày qua, cái cách Nghĩa chủ động tìm đến chú, hỏi han, quan tâm. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp lại, tạo thành một bức tranh khủng khiếp về sự phản bội và trả thù.
Cậu nhận ra, tất cả đều là một kế hoạch tỉ mỉ của Nghĩa. Cậu đã bị gài bẫy, bị lợi dụng, và bị làm nhục một cách tàn nhẫn nhất. Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần lúc này. Sự tin tưởng của cậu dành cho Nghĩa đã bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, không thể nào hàn gắn lại được. Nó không chỉ là sự tổn thương về thể xác, mà là sự phá hủy hoàn toàn niềm tin, tình cảm, và cả lòng tự trọng của Lĩnh.
Trong những ngày tiếp theo, Lĩnh sống trong một trạng thái vô cảm, như một cái xác không hồn. Cậu đi làm, nhưng tâm trí cậu hoàn toàn trống rỗng, không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Lĩnh tránh mặt Nghĩa một cách triệt để. Cậu không muốn nhìn thấy Nghĩa, không muốn nghe giọng nói của Nghĩa. Mỗi khi Nghĩa xuất hiện trong tầm mắt, Lĩnh lại cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên, một sự ghê tởm sâu sắc. Ánh mắt Nghĩa đôi khi thoáng qua sự hả hê, đôi khi lại là vẻ mặt bình thản đến đáng sợ, càng khiến Lĩnh căm phẫn.
Chú Phong cũng tránh mặt Lĩnh. Khuôn mặt ông luôn tái mét, ánh mắt đầy sự sợ hãi và hối hận mỗi khi vô tình chạm phải ánh mắt Lĩnh. Ông cố gắng lẩn tránh, nhưng mỗi lần chạm mặt, sự căng thẳng trong không khí lại dày đặc đến ngạt thở. Lĩnh nhìn chú Phong, không còn sự tức giận bùng nổ, chỉ còn lại sự thất vọng và khinh bỉ tột cùng. Cậu hiểu rằng chú Phong đã bị Nghĩa ép buộc, nhưng điều đó không làm vơi đi cảm giác bị phản bội. Chú đã tự đặt mình vào tình thế ấy, tự cho phép bản thân trở thành công cụ cho kế hoạch của Nghĩa.
Sự kiện đêm đó đã phá hủy hoàn toàn mối quan hệ giữa Lĩnh và Nghĩa, và cả giữa Lĩnh với chú Phong. Lĩnh không còn có thể nhìn Nghĩa bằng ánh mắt của tình anh em, và chú Phong đã trở thành một biểu tượng của sự yếu đuối và sai lầm trong mắt cậu. Cậu cảm thấy mình bị cô lập, bị lừa dối từ những người thân cận nhất.
Cơn thịnh nộ của Lĩnh không còn bùng nổ thành những lời la hét hay hành động bộc phát. Thay vào đó, nó âm ỉ cháy bên trong, như một ngọn lửa địa ngục. Ngọn lửa ấy biến thành một quyết tâm lạnh lùng và tàn nhẫn. Lĩnh sẽ không để yên. Cậu sẽ không để những người đã làm hại cậu được sống yên ổn, không để họ tận hưởng sự thỏa mãn trên nỗi đau của cậu.
Chính trong những ngày tháng tăm tối và đầy đau khổ này, Lĩnh bắt đầu nhìn lại cuộc đời mình. Cậu nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ, quá dễ tin người, và quá dễ bị tổn thương. Cuộc trả thù của Nghĩa, mặc dù tàn nhẫn và dã man, lại là một cú sốc điện giúp Lĩnh thức tỉnh một cách nghiệt ngã.
Thế giới này không chỉ có màu hồng và những mối quan hệ chân thành, đầy tình yêu thương như cậu từng tin tưởng. Có những góc tối, những con người sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích của mình, kể cả khi phải đạp đổ người khác, lợi dụng và hủy hoại những người mà họ từng gọi là "gia đình". Lĩnh hiểu rằng, để tồn tại trong thế giới này, cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn, và không còn tin tưởng ai một cách mù quáng nữa. Cậu phải tự bảo vệ mình, vì không ai khác sẽ làm điều đó cho cậu.
Sự thức tỉnh này mang theo một cái giá quá đắt: Lĩnh mất đi sự hồn nhiên, mất đi niềm tin vào tình người, và mất đi một phần linh hồn của mình. Cậu không còn là Lĩnh của ngày xưa, chàng trai vui vẻ, vô tư và đầy nhiệt huyết. Thay vào đó, một Lĩnh mới đang dần hình thành, một Lĩnh đầy sự cảnh giác, lạnh lùng và một nỗi ám ảnh sâu sắc về trả thù. Khuôn mặt cậu trở nên u ám hơn, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự chai sạn và vết sẹo vô hình.
Cậu sẽ không trả thù theo cách Nghĩa đã làm. Cậu sẽ không để mình bị nhấn chìm trong sự tàn nhẫn, trở thành kẻ như Nghĩa. Lĩnh sẽ tìm một con đường khác, một con đường mà cậu tin rằng sẽ giúp cậu lấy lại mọi thứ đã mất, lấy lại danh dự và sự bình yên, và khiến những kẻ đã làm hại cậu phải trả giá, nhưng theo một cách mà họ không bao giờ ngờ tới, một cách tinh vi và sâu cay hơn. Hạt mầm hận thù đã gieo xuống, và nó đang nảy mầm mạnh mẽ trong tâm trí Lĩnh, sẵn sàng cho một cuộc chiến không khoan nhượng.
Bạn muốn biết Lĩnh sẽ lên kế hoạch trả thù như thế nào? Cậu ấy sẽ tập trung vào ai trước – Nghĩa hay chú Phong?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com