Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29: Dục Vọng Vỡ Ống và Lời Tha Thứ Đầy Ẩn Ý

Chương 29: Dục Vọng Vỡ Ống và Lời Tha Thứ Đầy Ẩn Ý

Men rượu, nỗi đau âm ỉ, và sự tức giận bị dồn nén như những con sóng ngầm cuộn trào trong huyết quản ba Lĩnh, nhấn chìm ông vào vực sâu của sự mất kiểm soát. Ông giằng co với chú Phong, mỗi lời nói như một mũi dao tẩm độc găm thẳng vào Nghĩa, vào sự phản bội và nhục nhã tột cùng. Chú Phong, ban đầu còn gắng gượng giữ chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng khi những lời mê sảng, những tiếng nấc nghẹn của ba Lĩnh tuôn trào, mọi phòng tuyến trong ông sụp đổ tan tành. Hình ảnh Lĩnh bị lợi dụng, và giờ đây, anh trai mình cũng sa vào bẫy của Nghĩa, đã châm ngòi cho một ngọn lửa cuồng nộ bùng cháy dữ dội trong lòng chú Phong.

"Nó dám làm vậy với anh sao? Cái thằng khốn nạn đó!" Chú Phong gầm lên, giọng ông khàn đặc, mỗi âm tiết rách toạc trong màn đêm. Trong cơn giận dữ tột cùng và sự phẫn nộ đến điên dại, chú Phong bất ngờ vồ lấy, ôm chặt ba Lĩnh vào lòng. Đó không còn là sự dìu dắt của một người em, mà là một hành động đầy bản năng, một sự siết chặt thô bạo. Ba Lĩnh, trong cơn say và sự hỗn loạn của tâm trí, không còn đủ lý trí để kháng cự. Thay vào đó, ông lại bị cuốn vào một vòng xoáy khác, một cơn lốc xoáy của dục vọng bị kích thích, bị đánh thức bởi chính sự giằng xé nội tâm.

Trong đêm tối đó, giữa con đường vắng hoe chỉ có ánh trăng mờ nhạt xuyên qua kẽ lá, một cuộc truy hoan cuồng loạn, đầy ám ảnh đã diễn ra giữa ba Lĩnh và chú Phong. Không có sự toan tính, không hề có sự sắp đặt, chỉ có sự bùng nổ của những cảm xúc tiêu cực đã bị dồn nén đến cực điểm: sự giận dữ xé nát, nỗi đau tột cùng, sự nhục nhã cháy bỏng, và một bản năng nguyên thủy bỗng chốc vỡ òa. Ba Lĩnh, bị cơn say giam hãm và tâm trí chìm trong hỗn loạn, vô thức đáp lại những kích thích dồn dập từ chú Phong. Tiếng thở dốc nghẹn ngào, tiếng rên rỉ khô khốc của hai người đàn ông hòa lẫn vào tiếng da thịt chạm vào nhau "phạch phạch phạch" đầy ám ảnh, vang vọng trong đêm vắng, tạo nên một khúc ca bi thương của dục vọng trần trụi và sự tuyệt vọng không lối thoát.

Chú Phong, trong cơn điên cuồng đó, cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ, như thể một gánh nặng ngàn cân vừa được trút bỏ. Ông không chỉ thỏa mãn bản năng thú tính đang réo gọi, mà còn như đang trút bỏ mọi gánh nặng tinh thần, mọi nỗi căm phẫn mà Nghĩa đã gây ra. Ông muốn dùng chính dục vọng để trừng phạt bản thân, để cảm nhận được sự nhục nhã tột cùng mà Lĩnh và ba Lĩnh đã phải chịu đựng, để tự đắm mình vào cùng một vũng lầy tội lỗi.

Khi tất cả kết thúc, cả ba Lĩnh và chú Phong đều nằm gục trên mặt đất lạnh lẽo, kiệt sức đến rã rời, cả về thể xác lẫn tinh thần. Men say đã tan biến tự lúc nào, nhưng sự hổ thẹn và nỗi đau còn lớn hơn gấp bội, cào xé tâm can họ. Ba Lĩnh từ từ mở mắt, nhìn chú Phong bằng ánh mắt trống rỗng, vô hồn. Ông nhớ lại tất cả, từ những lời nói trong cơn say cho đến hành động điên rồ vừa rồi. Một sự ghê tởm bản thân dâng lên tột độ, khiến ông muốn nôn thốc nôn tháo.

Chú Phong cũng nhìn ba Lĩnh, ánh mắt ông chất chứa sự hối hận vô bờ nhưng cũng đầy ám ảnh, in hằn những hình ảnh kinh hoàng của đêm qua. Cả hai đều biết rằng, bí mật này, một lần nữa, sẽ mãi mãi là một vết nhơ không thể gột rửa trong cuộc đời họ, một sợi dây vô hình xiềng xích họ lại với nhau trong sự hổ thẹn.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, Nghĩa nhận được cuộc gọi từ Lĩnh. Giọng Lĩnh run rẩy, kể cho Nghĩa nghe về việc ba Lĩnh và chú Phong đã gặp nhau trong đêm say, và những gì đã xảy ra sau đó. Nghĩa nghe xong, một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc sống lưng cậu, khiến cậu rùng mình. Cậu không ngờ rằng kế hoạch trả thù của mình lại dẫn đến một hậu quả kinh hoàng, một vực thẳm tội lỗi đến vậy. Sự thỏa mãn ban đầu của Nghĩa giờ đây hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ hãi tột cùng và sự hối hận ăn mòn tâm can. Cậu nhận ra rằng, mình đã tạo ra một vòng xoáy tội lỗi mà không một ai có thể thoát ra được, kể cả chính bản thân cậu.

Lĩnh và Nghĩa, với trái tim nặng trĩu, quyết định cùng nhau đối diện với ba Lĩnh và chú Phong. Cuộc gặp gỡ diễn ra tại căn nhà của Lĩnh, trong một không khí nặng nề đến nghẹt thở, như có tảng đá vô hình đè nặng lên lồng ngực mỗi người. Ba Lĩnh và chú Phong ngồi đối diện họ, khuôn mặt cả hai đều hốc hác, tiều tụy, ánh mắt vô hồn, dường như đã trải qua một đêm địa ngục.

"Con... con đã biết mọi chuyện rồi," Nghĩa nói, giọng cậu run rẩy không kìm được. "Con xin lỗi. Con xin lỗi vì tất cả những gì con đã gây ra." Nghĩa cúi gằm mặt, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. "Con... con đã bị mù quáng bởi sự hận thù. Con đã làm tổn thương tất cả mọi người, không chỉ là con mà còn là chính gia đình mình."

Ba Lĩnh và chú Phong nhìn Nghĩa. Trong ánh mắt họ là sự pha trộn của nỗi đau sâu thẳm, sự tức giận âm ỉ, và một sự mệt mỏi tột cùng, như thể mọi năng lượng sống đã bị rút cạn. Họ không thể phủ nhận được những gì Nghĩa đã làm, những vết sẹo mà cậu đã để lại, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chính họ cũng đã từng sa ngã, cũng đã từng lún sâu vào dục vọng và sai lầm.

Chú Phong thở dài, một tiếng thở dài não nề chứa đựng biết bao nhiêu cay đắng và hối hận. "Con đã đi quá xa rồi, Nghĩa. Con đã phá hủy rất nhiều thứ, không chỉ là mối quan hệ mà còn là niềm tin."

"Con biết," Nghĩa nghẹn ngào, khẽ lắc đầu trong tuyệt vọng. "Con không cầu xin sự tha thứ. Con chỉ muốn nói rằng con thực sự hối hận, hối hận đến tận xương tủy. Con muốn dừng lại tất cả, dù có phải trả giá bằng bất cứ thứ gì."

Ba Lĩnh nhìn Nghĩa, rồi ánh mắt ông từ từ dịch chuyển sang Lĩnh, ánh mắt ông chất chứa sự phức tạp đến khó tả, như một cuốn sách chưa đọc. Cuối cùng, ông khẽ nói: "Được rồi, Nghĩa. Bác tha thứ cho con." Giọng ông trầm và đầy mệt mỏi, như vừa trải qua một cuộc chiến trường kỳ, nhưng trong ánh mắt ông lại có một sự ẩn ý khó tả, như thể ông đang ám chỉ điều gì đó sâu sắc hơn, một sự đồng cảm thầm kín. Ông đã trải qua sự đau đớn, sự nhục nhã đến cùng cực, và ông biết rằng Nghĩa cũng đã chịu đựng điều tương tự. Có lẽ, sự tha thứ này không chỉ dành cho Nghĩa, mà còn là một cách để ông tự tha thứ cho chính mình, tự giải thoát khỏi gánh nặng của quá khứ.

Chú Phong cũng nhìn Nghĩa, ánh mắt ông cũng dần dịu lại, sự phẫn nộ đã được thay thế bằng sự mệt mỏi và thấu hiểu. "Ta cũng tha thứ cho con, Nghĩa. Nhưng hãy nhớ, những gì đã xảy ra, không thể xóa nhòa." Lời nói của chú Phong cũng mang theo sự ẩn ý tương tự, một lời nhắc nhở không lời về gánh nặng mà họ sẽ phải mang. Ông tha thứ cho Nghĩa, nhưng cũng muốn Nghĩa hiểu rằng họ sẽ phải sống với những bí mật này, những nỗi ám ảnh này mãi mãi, như một phần không thể tách rời của cuộc đời họ.

Lĩnh nhìn cả ba người, lòng cậu lẫn lộn, trĩu nặng. Cuộc chiến trả thù đã kết thúc, nhưng những vết sẹo thì vẫn còn đó, nhức nhối không nguôi. Sự tha thứ của ba Lĩnh và chú Phong là một điều kỳ diệu, một sự giải thoát mong manh, nhưng nó lại mang theo một sự nặng nề, một sự chấp nhận ngầm về những gì đã xảy ra, về những tổn thương không thể hàn gắn. Lĩnh biết rằng, từ giờ trở đi, mối quan hệ của họ sẽ không bao giờ còn như xưa. Họ sẽ phải sống với những bí mật, những nỗi ám ảnh, và một sợi dây ràng buộc phức tạp mà không ai có thể hiểu được, một sợi dây định mệnh đã gắn kết họ trong cả đau khổ và sự tha thứ.

Giờ đây, khi tấm màn của sự hận thù đã dần khép lại, bạn có muốn khám phá Nghĩa sẽ làm gì để chuộc lỗi và tìm lại sự bình yên? Hay một mối đe dọa mới sẽ xuất hiện để kiểm chứng sự hàn gắn mong manh này, đẩy họ vào những thử thách chưa từng có?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com