Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41: Sự Giải Thoát Đêm Hoang Dã và Lời Thề Thầm Kín

Chương 41: Sự Giải Thoát Đêm Hoang Dã và Lời Thề Thầm Kín

Khoảnh khắc chứng kiến ba Lĩnh và chú Phong buông bỏ mọi kìm nén, Lĩnh và Nghĩa cảm thấy một sự hỗn loạn tột cùng. Đau đớn, bàng hoàng, nhưng cũng là một sự giải thoát lạ kỳ. Những bí mật đen tối nhất đã được phơi bày, không còn là những bóng ma ám ảnh mà đã trở thành một phần của thực tại nghiệt ngã.

Họ lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người đàn ông. Trở về căn lều của mình, cả hai ngồi lặng, đối diện với những gì vừa chứng kiến. Nỗi đau của quá khứ, giờ đây, không chỉ là của họ, mà còn là của những người thân yêu đã phải sống trong sự dằn vặt suốt bao năm.

"Anh không thể chịu đựng được nữa, Nghĩa," Lĩnh thì thầm, giọng khản đặc. "Tất cả mọi thứ... nó quá sức."

Nghĩa ôm chặt lấy Lĩnh, cảm nhận từng hơi thở dồn dập của người yêu. Cậu cũng đang vật lộn với những cảm xúc tương tự. Ba cậu đã chết vì những bí mật này, và giờ đây, cậu lại chứng kiến cảnh tượng mà cậu nghĩ đã bị chôn vùi vĩnh viễn.

"Em cũng vậy, Lĩnh," Nghĩa đáp lại, nước mắt lăn dài. "Nhưng... có lẽ, đây là cách duy nhất để tất cả chúng ta được giải thoát."

Trong đêm tối tĩnh mịch của núi rừng, khi những ngôi sao lấp lánh như đang chứng giám, Lĩnh và Nghĩa nhận ra rằng họ cũng không thể tiếp tục kìm nén cảm xúc của mình. Họ đã chứng kiến ba mình, những người đàn ông đã sống trong nỗi đau và sự che giấu, cuối cùng cũng tìm thấy sự giải thoát. Và họ, những người đã phải chịu đựng những hệ lụy của bí mật ấy, cũng cần một sự giải thoát tương tự.

Lĩnh nhìn vào mắt Nghĩa, ánh mắt cậu chất chứa sự khao khát và một nỗi buồn sâu thẳm. "Chúng ta... cũng cần được giải thoát, Nghĩa."

Nghĩa gật đầu, hiểu rõ ý Lĩnh. Họ đã trải qua quá nhiều đau khổ, quá nhiều sự kìm nén. Tình yêu của họ đã được tôi luyện qua lửa, và giờ đây, họ không còn muốn che giấu bất cứ điều gì nữa. Trong khoảnh khắc ấy, giữa núi rừng hoang sơ, họ quyết định buông bỏ mọi e dè, mọi nỗi sợ hãi.

Họ liền cởi bỏ hết quần áo của nhau và ôm chặt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn cháy bỏng như thiêu đốt linh hồn, không còn chỉ là sự an ủi mà là sự hòa quyện của hai linh hồn đã tìm thấy nhau giữa giông bão, như hai mảnh ghép vừa vặn đến hoàn hảo. Tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ nhàng tan chảy vào tiếng gió xào xạc. Cảm giác lúc này đã bung tỏa, xóa tan tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước đây.

Họ không chỉ ân ái để giải tỏa bản năng, mà còn để khẳng định tình yêu của mình bằng cách là khóa môi nhau và những vết đỏ ở cổ và cả những tư thế tạo ra cảm giác vô cùng sung sướng và mãn nguyện, như những dấu ấn khắc sâu vào da thịt và tâm trí. Đó là một sự chữa lành và gắn kết thể xác và tâm hồn của cả hai làm một, hòa quyện không thể tách rời. Khoảnh khắc ấy, họ hoàn toàn là của nhau, không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ định kiến hay bí mật nào. Đó là một sự giải thoát trần trụi, một lời khẳng định mãnh liệt, bất diệt cho tình yêu kiên cường của họ giữa muôn vàn sóng gió.

Sáng hôm sau, không khí giữa ba Lĩnh, chú Phong, Lĩnh và Nghĩa có chút khác lạ. Có một sự tĩnh lặng, một sự chấp nhận ngầm hiểu. Ba Lĩnh và chú Phong không còn tránh né ánh mắt của nhau. Dù không nói ra, Lĩnh và Nghĩa cảm nhận được rằng, có điều gì đó đã thay đổi sâu sắc giữa hai người đàn ông.

Và quả thật, trong những tuần lễ sau chuyến đi, ba Lĩnh và chú Phong bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Họ vẫn giữ kín mối quan hệ tình cảm của mình với thế giới bên ngoài, nhưng trong không gian riêng tư, họ không còn giấu giếm nữa. Lĩnh và Nghĩa thường thấy họ cùng nhau đi dạo, cùng nhau nấu ăn, và ánh mắt họ trao cho nhau không còn là sự day dứt mà là sự bình yên hiếm có.

Một ngày nọ, chú Phong đến gặp Lĩnh và Nghĩa. Ánh mắt ông tràn đầy sự biết ơn và một chút ngại ngùng. "Chú... chú muốn cảm ơn các cháu. Các cháu đã giúp chú và ba cháu tìm lại được chính mình."

Ba Lĩnh cũng xuất hiện, vẻ mặt ông rạng rỡ hơn bao giờ hết. "Ba và Phong... chúng ta đã quyết định. Chúng ta sẽ ở bên nhau. Chúng ta sẽ... kết hôn."

Lĩnh và Nghĩa nhìn nhau, rồi nhìn ba Lĩnh và chú Phong. Một sự xúc động mạnh mẽ dâng trào trong lòng họ. Sau tất cả những đau khổ, những bí mật, cuối cùng, những người đàn ông này cũng đã tìm thấy hạnh phúc, dù là một hạnh phúc thầm kín.

Hôn lễ diễn ra một cách bí mật, chỉ có Lĩnh và Nghĩa là những người chứng kiến. Không có khách mời, không có lễ nghi rườm rà. Dưới ánh trăng rằm, giữa không gian yên tĩnh của một khu vườn nhỏ, ba Lĩnh và chú Phong trao nhau lời thề nguyện. Họ trao nhau những chiếc nhẫn đơn giản, ánh mắt chứa chan tình yêu và sự giải thoát. Lĩnh và Nghĩa đứng đó, nước mắt lăn dài. Họ đã chứng kiến một tình yêu bị chôn vùi suốt hàng thập kỷ, giờ đây, cuối cùng cũng được công nhận, dù chỉ là trong thầm lặng.

Sự kiện này không chỉ là một đám cưới. Nó là sự giải thoát. Nó là minh chứng cho việc tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản, mọi định kiến, mọi bí mật. Nó là một khởi đầu mới cho tất cả họ. Lĩnh và Nghĩa biết rằng, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng giờ đây, họ không còn sợ hãi. Họ đã có một bức tường bất diệt được xây nên từ tình yêu và sự thấu hiểu, và họ đã chứng kiến những người thân yêu nhất của mình tìm thấy hạnh phúc, dù là trong bóng tối của những bí mật.

Cuộc sống của Lĩnh, Nghĩa và hai người cha của họ sẽ diễn ra như thế nào sau những sự kiện chấn động này? Liệu bí mật về hai cuộc hôn nhân đồng giới này có thể được giữ kín mãi mãi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com