⁸
Đang ôm em, anh nhận được cuộc gọi bất ngờ từ bệnh viện, giọng bác sĩ bên kia đầu dây truyền đến:
— Anh Dương, bệnh viện cần anh quay lại ngay. Có một số ca cấp cứu cần sự hỗ trợ của anh.
Anh nghe vậy, khuôn mặt có chút căng thẳng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Đặt em xuống giường một cách nhẹ nhàng, anh quay sang nhìn em với ánh mắt đầy sự lưu luyến:
— Anh phải về bệnh viện một lát, có ca cấp cứu gấp. Em ở nhà, mẹ lo cho em nhé. Đừng lo, anh sẽ nhanh chóng quay lại.
Em nhìn anh, đôi mắt lo lắng, nhưng vì anh quá vội vàng, em chỉ biết gật đầu dù trong lòng không muốn anh rời đi. Mà cũng đúng lúc này, trong đầu em lại có một chút mối lo. Gia đình hai bên vẫn chưa biết em có thai, tình hình đang khá căng thẳng.
Anh dừng lại trước cửa, quay lại nhìn em thêm lần nữa, vẻ mặt đầy sự ân cần:
— Đợi anh về, em đừng suy nghĩ nhiều. Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Rồi anh nhanh chóng chạy ra ngoài, chiếc xe của anh lao đi trong bóng đêm, để lại trong căn phòng chỉ còn lại một không gian tĩnh lặng và những câu hỏi vẩn vơ trong đầu em.
Khi anh vừa quay lưng bước ra cửa, em bỗng hỏi một câu làm anh dừng lại:
— Anh, từ Vĩnh Long chạy về Sài Gòn có xa không?
Anh hơi ngạc nhiên khi nghe em hỏi, nhưng rồi nhanh chóng trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
— Cũng không xa lắm, khoảng hai giờ là về tới. Sao vậy? Em lo anh mệt à?
Em không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Về Vĩnh Long là một quãng đường khá dài đối với anh, nhưng lại chẳng thể ngừng lo lắng cho em. Anh chợt nhận ra rằng dù có bất kỳ lý do gì, vẫn không thể để em phải chịu đựng một mình, không phải khi chuyện này chưa được công khai.
— Chạy xe 2 tiếng không lo sao được..
Anh nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng không quên quay lại nói thêm:
— Em đừng lo, anh sẽ sớm quay lại với em. Chăm sóc bản thân thật tốt nhé.
Câu nói của anh mang theo sự quan tâm, khiến em cảm thấy nhẹ lòng, dù vẫn có chút bất an không rõ lý do.
Sau khi về đến Sài Gòn, mặc dù mệt mỏi và lo lắng về em, anh không thể chậm trễ. Cảm giác trách nhiệm đối với công việc lại kéo anh vào guồng quay ngay lập tức. Anh nhanh chóng thay đồ, chuẩn bị cho ca phẫu thuật quan trọng mà bệnh viện đã lên lịch từ lâu. Dù lòng vẫn không ngừng nhớ về em, nhưng anh biết rằng đây là công việc của mình, và anh phải hoàn thành tốt.
Trong khi đó, em vẫn ngồi trên giường, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Sau khi anh ra đi, em lại thấy lạc lõng. Tuy nhiên, em hiểu anh không thể bỏ bê công việc, nhất là trong tình trạng bận rộn như vậy.
Em lại lặng lẽ xoa bụng mình, thầm mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cảm giác lo lắng về thai kỳ vẫn khiến em không thể thư giãn hoàn toàn, nhưng sự kiên cường của anh đã truyền cho em một phần sức mạnh.
Chắc chắn, dù anh không ở bên lúc này, nhưng em biết anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cả hai mẹ con.
Sau ba tiếng căng thẳng trong ca phẫu thuật, cuối cùng anh cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng tâm trí anh không thể ngừng nghĩ về em. Anh mở điện thoại và gọi video cho em.
Màn hình sáng lên, khuôn mặt em xuất hiện. Em nhìn anh qua màn hình, đôi mắt hơi mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy sự dịu dàng.
— Em sao rồi? — anh hỏi, giọng lo lắng.
— Có đỡ hơn chưa?
Em mỉm cười nhẹ, nụ cười tuy mệt mỏi nhưng vẫn ấm áp.
— Em ổn mà, chỉ hơi mệt một chút thôi. Anh thì sao, xong ca phẫu thuật rồi hả?
Anh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng.
— Xong rồi, nhưng căng thẳng lắm. Được nghỉ chút thì anh gọi cho em. Anh... không thể không nghĩ về em.
Đăng Dương nhìn em qua màn hình, đôi mắt đầy tình cảm.
— Anh nhớ em.
Em cười nhẹ, dù mệt nhưng vẫn muốn làm anh yên lòng.
— Em cũng nhớ anh. Mệt không?
Anh khẽ lắc đầu.
— Không sao đâu, chỉ là công việc thôi. Nhưng mà... em có cảm thấy tốt hơn không? Đừng quên uống nước và nghỉ ngơi nha.
Em nhìn anh qua màn hình, ánh mắt ấm áp.
— Em nhớ anh lắm, đừng làm việc quá sức. Lúc nào về thì về, đừng vội.
Anh cười nhẹ, nhìn em qua màn hình.
— Anh sẽ về ngay khi xong việc. Đừng lo
— Anh yêu em.
Em đáp lại, giọng ngọt ngào.
— Em cũng yêu anh.
Minh Hiếu bước vào bệnh viện, tay xách theo thùng canh hầm mà mẹ nhờ mang vào cho anh. Hắn đi nhanh qua hành lang, mắt nhìn xung quanh để tìm phòng của Đăng Dương. Sau khi đi qua vài phòng, cuối cùng cũng thấy được phòng anh đang làm việc. Minh Hiếu gõ cửa rồi bước vào.
— Thằng Dương, mẹ bảo mang canh hầm vào cho mày nè, uống cho khỏe — Minh Hiếu nói, giọng điệu vẫn như mọi khi, có phần lém lỉnh.
Đăng Dương ngẩng đầu lên, thấy Minh Hiếu thì mỉm cười, vươn tay đón lấy canh.
— Cảm ơn anh, Hiếu. Mẹ lúc nào cũng chu đáo — anh nói, giọng đầy biết ơn.
Minh Hiếu ngồi xuống ghế đối diện, cười khẩy.
— Mẹ thì lúc nào cũng vậy, lo lắng không thôi. Cũng may mày còn có mẹ chăm sóc chứ nếu không chắc mày với tao toàn ăn mì tôm — Minh Hiếu trêu đùa.
Đăng Dương bật cười, ngồi tựa vào ghế nghỉ ngơi, một tay cầm chén canh.
— Thôi mà đừng nói nữa, em uống chút canh này cho đỡ mệt — anh nói, đồng thời múc một muỗng canh đưa lên miệng.
Minh Hiếu nhìn anh, thấy vẻ mệt mỏi trên mặt bạn mình thì cũng không trêu thêm. Anh chỉ gật đầu, khẽ nói:
— Uống cho khỏe. Dù sao cũng phải giữ sức để về với em chứ.
Đăng Dương ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng qua một chút lo lắng.
— Ừ, em đang nghĩ về em ấy.
Minh Hiếu nhìn bạn rồi khẽ thở dài.
— Cứ lo mà uống canh đi, mày còn nhiều việc phải làm lắm.
Minh Hiếu ngồi đối diện với Đăng Dương, ánh mắt tò mò nhìn anh, cuối cùng không kìm được đã lên tiếng.
— Dương, cái thai của Thanh Pháp được bao nhiêu tuần rồi? — Minh Hiếu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự quan tâm.
Đăng Dương ngẩng lên, hơi bất ngờ một chút trước câu hỏi của Minh Hiếu. Anh đặt chén canh xuống, nhìn anh hai mình rồi trả lời.
— Khoảng 3 tuần rồi, Hiếu. — Anh đáp, giọng có chút trầm xuống, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.
Minh Hiếu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn.
— Ừ, vậy là mới bắt đầu thôi, phải chăm sóc thật kỹ. — Anh nói, ánh mắt của Minh Hiếu nhìn thẳng vào Đăng Dương, như muốn nhắc nhở anh về trách nhiệm.
Đăng Dương thở dài, nhẹ gật đầu.
— Em biết rồi. Cảm ơn Hiếu. — Anh đáp, một phần cảm thấy yên tâm khi có sự hỗ trợ từ anh hai.
Minh Hiếu mỉm cười, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
— Thôi, mày uống canh đi rồi đi làm tiếp đi, anh cũng về đây. — Minh Hiếu nói xong, đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Đăng Dương nhìn anh hai, đôi mắt đầy biết ơn.
— Ừ, cảm ơn Hiếu nhiều. — Anh nói, rồi lại tiếp tục với công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com