Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Năm tháng sau.

Một cô gái dịu dàng như dòng suối tinh khiết với cái bụng nhô lên khá to của mình bước ra từ tiểu khu, trên tay cầm theo một bịch đồ ăn.

Sau một tuần rời khỏi thành phố, Thu Phương mới biết mình mang thai đã 3 tuần tuổi ( con gái x con gái nhưng vẫn có con nha). Tuy có chút bất ngờ nhưng nàng rất hạnh phúc có thể sau khi sinh đứa trẻ ra nàng sẽ trở về quê cùng ông nội và đứa nhỏ, sống một cuộc sống bình yên.

Mọi thứ sinh hoạt thường ngày thật khó khăn với một người mẹ độc thân như nàng, nhưng Thu Phương không nản lòng hay tủi thân, ngược lại nàng rất mạnh mẽ.

Nàng nhận việc về làm tại nhà. Khu trọ của Thu Phương thuê tuy không rộng rãi cũng không đầy đủ tiện nghi gì, nhưng phòng trọ bởi đôi tay của nàng mà trở nên ấm ấp hơn.

Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, vì khi mang thai nàng rất hay buồn ngủ thì lại có người gõ cửa. Từ khi nàng chuyển đến đây sống chỉ có dì Lâm kế bên trọ hàng xóm thường hay giúp đỡ nàng, dì không hề kì thị nàng là phụ nữ không chồng mà có con ngược lại rất thương nàng như con cháu trong nhà, hay mang cho nàng đồ ăn.

- Dì Lâm đây. Tiểu Phương mở cửa đi con.

Thu Phương không nghĩ ngợi gì vui vẻ đi ra mở cửa. Liền nhìn thấy gương mặt phúc hậu của dì Lâm nhưng điều nàng không thể ngờ là phía sau dì lại là người nàng không muốn gặp nhất - Diệp Lâm Anh.

- Ây da vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường. Tiểu Phương này con đang mang thai không thể vì giận hờn mà bỏ nhà đi. Phụ nữ mang thai mà ở một mình rất nguy hiểm. Ngoan, theo chồng về nhà đi con. Thôi, dì phải đi rồi hai đứa cứ từ từ nói chuyện.

Thu Phương không hề biết cô đã làm gì khiến dì Lâm một câu giúp cô, hai câu nói hộ cho cô. Còn nghĩ nàng vì giận hờn mà bỏ nhà đi.

- Chào dì, cảm ơn dì nhiều ạ.

Diệp Lâm Anh lễ phép chào hỏi. Ánh mắt sâu sắc nhìn nàng, như muốn nhanh chóng giam giữ nàng không rời xa cô nửa bước.

Dì Lâm rời đi mang theo chút niềm vui nho nhỏ từ đôi vợ chồng trẻ này. Dì nhìn đứa trẻ cao to này rất thuận mắt.

- Em...em...tại sao lại đến đây ?

Thu Phương gương mặt trắng bệch vì ngạc nhiên mà không còn giọt máu đứng chôn chân một chỗ nhìn người con gái gương mặt có vẻ tiều tụy, gầy đi hơn lúc trước nhiều nhưng không hề mất đi khí chất ngời ngời và của mình.

Diệp Lâm Anh không nói lời nào ngang nhiên khom người qua cửa bước vào gian phòng thuê của nàng rất tiện tay đóng cửa giam nàng trong lòng.

- Nguyễn Thị Thu Phương, chị muốn chơi trốn tìm với em có đúng không ?

Âm thanh, ánh mắt như muốn thiêu cháy cơ thể nàng. Đôi mắt tơ máu ấy chất chứa bao mệt mỏi cùng vui mừng. Âm thanh lại vô cùng trầm ấm mạnh mẽ nhưng nghe vào tai lại giống như làm nũng.

- Chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Cô Diệp, xin tự trọng.

Thu Phương ngăn dòng cảm giác mãnh liệt trong lòng đẩy bã vai như thép của người con gái nhưng lại vô ích. Diệp Lâm Anh nhìn nàng rất lâu rồi ngục xuống bờ vai gầy yếu của nàng, âm giọng chứa đựng nhiều phiền muộn cùng hạnh phúc.

- Thu Phương em có lỗi với chị. Em xin lỗi.

Thu Phương chưa bớt bàng hoàng thì người con gái gắt gao ôm mình đã hôn mê bất tỉnh gục ngã trên vai nàng.

- Lâm Anh, Lâm Anh, em làm sao vậy ?

[...]

Vừa mở mắt liền thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà cô nhớ nhung đến phát điên trong ngần năm tháng qua đang ở rất gần mình. Trái tim không tự chủ được đập loạn nhịp.

- Thu Phương

- Em bị sốt nên nghỉ ngơi một chút, khi nào khỏe thì có thể đi về.

Gương mặt của nàng gái nhỏ không cho cô một chút cảm xúc quan tâm nào nhưng Diệp Lâm Anh không quan tâm cô chỉ cần biết nàng đang ở gần mình liền cảm thấy vui vẻ.

- Làm cho chị lo rồi.

Diệp Lâm Anh  cười yếu ớt lấy lòng. Ánh mắt đừng lại ngay cái bụng nhô lên của nàng.

- Tôi không có lo.

Thu Phương không muốn như thế này, đáng lẽ sau khi ly hôn cô phải nghe mẹ Diệp kết hôn cùng với một thiên kim tiểu thư nào đó sẽ giúp cô có một sự nghiệp hùng hậu hơn chứ không phải như bây giờ. Xơ xát, tiều tụy lại phát sốt thành ra như vậy, lòng nàng chịu không nỗi.

- Con của chúng ta đúng không ?

Bàn tay to lớn mạnh mẽ của cô đưa lên cái bụng nhô lên của nàng mà xoa xoa như báu vật nhất thế gian, ánh mắt không hề che đi cảm xúc hạnh phúc.

- Không phải. Nó không...không phải con của em.

Thu Phương như chột dạ nhanh chóng né tránh sự đụng chạm của cô.

- Con đã được 5 tháng, đó là thành quả của lần quan hệ sau bửa tiệc đó. Cô nhớ rất rõ.( Phi Lý nhưng tạm chấp nhận nha mấy bà)

Diệp Lâm Anh rất thản nhiên tuyên bố quyền sở hữu của mình.

- Em... Chúng ta không còn bất cứ liên quan nào nữa. Mời em đi cho.

- Em chưa kí tên thì làm sao ly hôn được.

Diệp Lâm Anh ngang nhiên đưa tay ôm lấy eo nàng tùy tiện xoa xoa nơi bé cưng đang ở. Tham lam ngửi mùi hương trên tóc nàng. Thu Phương liền tức giận. Đẩy cô ra.

Nhìn thấy gương mặt sắp tức đến ngất xĩu của nàng  Diệp Lâm Anh hoảng hốt.

- Em xin lỗi. Đừng giận sẽ ảnh hưởng đến con. Đừng giận.

Diệp Lâm Anh thật sự hoảng. Cô không dám tiến cũng không dám lui sợ nàng lại tức giận.

-  Diệp Lâm Anh cô biến ngay cho tôi.

Nàng hét lên tay chỉ thẳng ra cánh cửa.

- Thu Phương...em..

- Đi.

- Được, em đi chị đừng tức giận.

Diệp Lâm Anh tâm tình buồn bã bước ra khỏi gian phòng nhỏ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com