Chương 11
Lúc Diệp Anh thu dọn bát đũa trên bàn ăn xong, mẹ cô bên kia nói bà đã lên xe.
Bà còn nhắc Diệp Anh vài việc nên làm và không nên làm, rất nhiều tin nhắn được gửi đến, nhưng không cái nào nhắc đến Thùy Trang.
Thùy Trang cũng không có tìm cô.
Diệp Anh nhắn với mẹ xong, nhấn mở Zalo Thùy Trang lên, rồi lại đem điện thoại khóa lại, ném sang một bên.
Nhưng chưa đầy một phút, cô lần nữa cầm lên, nhấn vào Zalo của Thùy Trang, kéo bỏ nàng ra khỏi danh sách xem story của cô.
Diệp Anh tuy đã ba ngày chưa hoạt động, nhưng lần gần nhất là trên story của bạn cô đêm hôm trước.
Vào ngày sinh nhật của Thanh Hoa, cô có chụp cùng với mấy người bạn, còn trang điểm khá xinh.
Cài đặt xong, Diệp Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại khóa điện thoại.
Buổi chiều công ty có việc đột xuất cần cô xem lại, nhưng không vội, vừa lúc không có việc gì làm, Diệp Anh đành dành thời gian làm cho xong.
Bây giờ đã là tháng mười một, trời tối nhanh hơn.
Buổi tối tùy tiện gọi cái gì ăn, ăn xong no bụng, buồn ngủ thì đi ngủ.
Đối với người trẻ tuổi tối chủ nhật không phải là buổi tối cuối tuần, mà là buổi tối chuẩn bị cho ngày thứ hai mệt mỏi, vì lẽ đó nên những bạn cô luôn hiểu ý sắp các buổi tụ họp vào trước ngày chủ nhật.
Nhưng cho dù có hiểu ý đến mức nào, chỉ cần có chuyện, dù thời điểm nào họ cũng có thể lên lịch ăn chơi.
Diệp Anh gần như ngủ thϊếp đi, cuộc gọi của Thanh Hoa lại kéo cô trở về.
Cô ấy mở miệng hỏi trước: "Thùy Trang còn ở bên cạnh mày sao?"
Thanh âm rất nhỏ, giống như sợ Thùy Trang đang ngủ bên cạnh Diệp Anh, sợ cô ấy nói lớn một chút, sẽ đánh thức Thùy Trang.
Diệp Anh cũng học theo Thanh Hoa nhỏ giọng đáp: "Không có."
Sau đó trở về giọng điệu bình thường: "Làm sao?"
Thanh Hoa cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Thời gian kế tiếp, Thanh Hoa tỉ mỉ dò hỏi Diệp Anh rốt cuộc là cô và Thùy Trang có quan hệ gì.
Diệp Anh một lần nữa tận tình giải thích toàn bộ sự việc cho cô ấy, cô và Thùy Trang quen biết nhau là do mẹ cô làm việc cho gia đình em họ nàng, gặp nhau vài lần, chưa nói được mấy câu, chỉ có thế thôi.
Thanh Hoa mất năm phút đặt câu hỏi, Diệp Anh chỉ mất một phút trả lời, bao gồm: "Không có, không phải, không biết, không thân, không biết nữa" mấy cái này có khác gì không nói, nhưng sự thật là Thùy Trang ở cùng mẹ cô nhiều hơn so với cô mà.
Thanh Hoa cực kì nản lòng: "A? Vậy thôi sao?"
Diệp Anh: "Đúng vậy."
Có lẽ bởi vì Diệp Anh quá thành thật, hỏi gì đáp nấy, Thanh Hoa mới buông tha cô, cúp điện thoại.
Nhưng Thanh Hoa vẫn không hỏi đến cùng, may mà cô ấy không hỏi cô câu đó...
Vốn dĩ Diệp Anh còn buồn ngủ, nhưng lại bị cú điện thoại này đánh tỉnh, nhắm mắt lại chỉ toàn hình bóng Thùy Trang đứng ngoài cửa nói tạm biệt.
Càng nghĩ lại càng khó.
Diệp Anh chưa từng yêu nên không biết yêu là như thế nào, bất quá chắc là......
Không phải như thế, không phải a.
Cô quyết định đi tắm cho thanh tỉnh, xem lại báo cáo mình vừa sửa rồi ép mình phải ngủ.
Đối với Diệp Anh, buổi chủ nhật cuối tuần này là một cuộc gặp gỡ cô không muốn nhắc lại nhất, nhìn qua có vẻ như không có gì, nhưng..., nhưng thật sự không có cái gì mà.
Thùy Trang dần sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô, giống như lúc ban đầu, biến mất lâu rồi cô tự khắc sẽ không nhớ đến nữa.
Nhưng hình như Diệp Anh xem nhẹ sự tồn tại của người kia rồi.
Thứ năm cô không cần ra ngoài làm việc, giữa trưa nhàn rỗi nên quyết định xuống dưới lầu ăn cơm uống cà phê.
Cũng chính lúc uống cà phê này, đột nhiên có một người không chào không hỏi đến ngồi đối diện cô.
Diệp Anh chuyển tầm mắt từ điện thoại nhìn lên, thấy người kia liền nhíu mày.
"Chị Cún."
Diệp Anh cất điện thoại.
"A, chị đừng đi." Lan Ngọc nói nhanh.
Diệp Anh cũng không có ấu trĩ như vậy, cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lan Ngọc, nâng tách cà phê lên: "Có chuyện gì sao?"
Lan Ngọc nở nụ cười: "Chỉ muốn tới chào chị một tiếng, em đến làm ở công ty vài ngày rồi, mỗi ngày đều đến bộ phận của chị mà không thấy chị đâu."
Diệp Anh ậm ừ: "Làm ở ngoài."
Diệp Anh gật đầu: "Còn có việc gì sao?"
Lan Ngọc lắc đầu: "Không có gì."
Không việc gì nữa mà còn không chịu đi, cứ ngồi đối diện làm bộ ngoan ngoãn ngây ngô cười làm cái gì.
Diệp Anh bĩu môi, mắt nhìn đồng hồ trên tay, vốn định nói vài câu liền rời đi, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến người nào đó.
Diệp Anh ho nhẹ một tiếng: "Em về nhà chưa?"
Lan Ngọc lắc đầu: "Không có," cô ấy oán giận: "Về nhà lại bị mắng, em không thèm quay về."
Diệp Anh cô mới không quan tâm cô ấy trở về có bị mắng hay không.
Cô hỏi tiếp: "Em đã liên lạc với chị họ em chưa?"
Lan Ngọc đột nhiên ngưng cười: "Chị Trang sao."
Diệp Anh cúi đầu uống cà phê: "Ừ."
Lan Ngọc: "Không có, chị ấy cũng không tìm em, cũng không có gọi điện," nói đến đây Lan Ngọc thấy lạ: "Chị ấy thật sự đến chỗ chị tìm em sao?"
Diệp Anh: "Ừ."
Lan Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ: "Thật lạ, chị ấy có thích em đâu, vì sao lại muốn tìm em nhỉ."
Diệp Anh nghi hoặc: "Cô ấy không thích em sao?"
"Đúng vậy, tuy rằng không nói, nhưng nhìn cũng thấy được,"Lan Ngọc thở dài: "Đặc biệt lúc chị rời khỏi nhà em..." Lan Ngọc cẩn thận nhìn Diệp Anh: "Hôm đó sau khi em về nhà, chị ấy còn ghét em hơn, trước đây chỉ không thích nói chuyện với em thôi."
Lan Ngọc lại cẩn thận nhìn ánh mắt Diệp Anh: "Chị Cún, em xin lỗi."
Diệp Anh đặt cà phê xuống, cất điện thoại vào túi xách: "Em quả thực là có lỗi với tôi." Nói xong Diệp Anh đứng lên: "Tôi còn có việc, đi trước."
Thật cảm ơn bạn học Lan Ngọc, vất vả lắm Diệp Anh mới có thể quên đi nhân vật Thùy Trang, giờ thì tốt rồi, vừa trở lại văn phòng chợp mắt nghỉ trưa một chút, trong mơ Diệp Anh toàn bộ đều là Thùy Trang.
Trong giấc mơ Thùy Trang hỏi cô tại sao lại nói dối, nhưng một giọng nói từ hiện thực đã đánh thức Diệp Anh.
Diệp Anh day huyệt thái dương rồi mở đèn, mời người bên ngoài vào.
Là trợ lý Kha Vũ, cô ấy đưa cho Diệp Anh báo cáo, nhắc Diệp Anh buổi chiều có buổi phỏng vấn.
Cô ấy còn nói: "Trợ lý của Triệu chủ biên có đến tìm chị mấy ngày nay ạ."
Diệp Anh ừ một tiếng: "Tôi gặp rồi."
Kha Vũ tò mò: "Có chuyện gì vậy ạ? Mỗi lần em hỏi cô ấy, cô ấy đều nói không có việc gì, nhưng mỗi ngày đều đặn đến hai lần, sáng một lần, chiều một lần."
"Không có việc gì đâu," Diệp Anh lật báo cáo chuẩn bị trả lại cho Kha Vũ, nhưng đột nhiên lại thấy được một thứ: "Kim Phụng và vài người khác lát nữa sẽ đến đại học A sao?"
Kha Vũ: "Vâng."
Diệp Anh nghĩ nghĩ: "Em đi ra ngoài nói Kim Phụng, lát nữa chị cũng đi."
Kha Vũ tưởng mình nghe nhầm: "Chị cũng đi ạ?"
Diệp Anh: "Ừ."
Kha Vũ bình tĩnh trở lại: "À đúng rồi, chị có bạn ở đại học A."
Diệp Anh: "Ừ."
Buổi phỏng vấn này tầm một tiếng sau, người bên ngoài cơ bản đều sẵn sàng, nên Diệp Anh vội vàng vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại, xong xuôi mới dẫn mọi người xuống lầu.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, xuống dưới lầu cô lại phải gặp Lan Ngọc.
Càng không nghĩ tới, Lan Ngọc cũng cùng đi.
Vẻ nghi ngờ lộ rõ trên mặt Diệp Anh, Kim Phụng thấy thế liền giải thích: "Đây là trợ lý của Triệu chủ biên, cô ấy nói rằng có quen với một trong những người phỏng vấn hôm nay, nên anh ấy đã cho cô ấy đi cùng."
Diệp Anh ừ một tiếng, mặt không biểu cảm, mang theo hai người của mình lên xe đi đến đại học A.
Trên đường, Thanh Hoa gọi điện cho cô, nói rằng người của tòa soạn D có buổi phỏng vấn họ, cô ấy hỏi Diệp Anh có biết không.
Diệp Anh vì thế phải cắn răng nói cô đang qua, Thanh Hoa bên kia quả nhiên nhảy nhót hoan hô, nói Diệp Anh quả nhiên rất yêu cô ấy.
Thật ra Diệp Anh cũng chưa nhìn kỹ danh sách những người được phỏng vấn, vừa thấy là đại học A, liền quyết định đi, không ngờ lại đụng trúng Thanh Hoa.
Vì cảm thấy chột dạ nên gấp rút chuyển chủ đề.
Bởi vì Thanh Hoa, Diệp Anh cũng xem như thường xuyên đến đại học A, nhìn qua địa chỉ Diệp Anh đã biết là ở đâu, nên chỉ mất vài phút đã đến.
Mới vừa xuống xe, Thanh Hoa vui vẻ nhảy qua: "Hoan nghênh giám đốc Diệp của chúng ta."
Diệp Anh nhìn Thanh Hoa nói: "Đừng có nói quá."
Thanh Hoa: "Đúng vậy, muốn chụp ảnh với mình không, mình là nghiên cứu sinh đẹp nhất đại học A đó nha." (🌼🔨🔨)
Diệp Anh cười cười: "Là ai bình chọn cho mày vậy?"
"Tao tự mình chọn không được sao? Nhanh vào đi," Thanh Hoa nháy mắt với Diệp Anh: "Thùy Trang cũng ở đây."
Diệp Anh không muốn quan tâm, ậm ừ cho qua.
Thanh Hoa lại nói: "Mày biết tối mai là tiệc sinh nhật của cô Trang không?"
Diệp Anh ngạc nhiên lớn giọng đáp: "Làm sao tao biết được."
Thanh Hoa đứng ra xa quan sát Diệp Anh nói: "Tự nhiên phản ứng mạnh như vậy? Không biết thì không biết thôi."
"Tao có phản ứng mạnh đâu." Diệp Anh có điểm chột dạ, hạ giọng: "Làm sao tao biết sinh nhật cô ấy khi nào."
Thanh Hoa câu tay cô lại: "Tao vốn dĩ cũng không biết, nhưng mày biết không, mấy giảng viên nam trường này hình như rất thích Thùy Trang, mấy người đó mới nói tao biết, sau đó lại có đại gia ra tiền, quyết định tối mai cùng nhau ăn bữa cơm."
Diệp Anh khẽ chớp mắt: "Sao mà mày lúc nào cũng Thùy Trang thế này, Thùy Trang thế kia vậy."
"Ừ ha," Thanh Hoa cũng mới phát hiện: "Kệ đi, dù sao cũng là cô ấy."
Nói xong hai người lên lầu, người bên tòa soạn cũng theo sau, sau khi mọi người bắt tay chào hỏi đơn giản, liền bắt đầu lắp đặt thiết bị.
Diệp Anh đứng bên cạnh, nhưng mắt lại quét xung quanh, không thấy bóng dáng Thùy Trang đâu.
Cô thu tầm mắt, nhưng lại có một ánh mắt từ góc khuất trộm nhìn cô.
Áo khoác lông xanh nhạt, Diệp Anh không cần quay đầu đã biết là Lan Ngọc.
"Chị Cún."
Lan Ngọc gọi cô rồi đến gần, Diệp Anh không biết cô ấy chỉ muốn đứng bên cạnh hay còn có gì muốn nói.
Lúc trước khi ở nhà Lan Ngọc, Lan Ngọc vẫn luôn thích dính cô, thích cùng cô nói chuyện.
Mắt thấy cô ấy tiến lại gần, Diệp Anh cũng đang định tránh một bước thì một giọng nói từ cửa truyền đến.
"Ninh Dương Lan Ngọc."
Lan Ngọc nháy mắt dừng bước chân, quay đầu lại.
Người kia nói: "Tới đây."
Lan Ngọc quay lại nhìn Diệp Anh, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Chờ Lan Ngọc hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, Diệp Anh không nhịn được mím môi.
Mọi thứ trước mắt, người của tòa soạn, người của trường học, tiếng nói chuyện, bóng dáng người qua lại, tất cả đều như bị loại khỏi tầm mắt của Diệp Anh, không biết sao ánh mắt cô bất tri bất giác lại bay ra ngoài cửa.
Cho nên nhịn không được, cô bước ra ngoài cửa xem.
Tiếng nói chuyện bên ngoài không lớn, mà cũng không nhỏ, khi còn ở nhà Lan Ngọc, mỗi lần thấy Thùy Trang thì nàng đều nói chuyện rất nhẹ nhàng, mẹ cô hỏi thì nàng đều lễ phép đáp ngay.
Nhưng ngay sau đó dòng suy nghĩ của cô đã bị giọng Thùy Trang đánh gãy, nàng trực tiếp gọi tên: "Ninh Dương Lan Ngọc."
Hiếm khi giọng điệu Thùy Trang thiếu kiên nhẫn đến vậy: "Chuyện này tôi sẽ không giúp em."
Cái người luôn luyên thuyên Lan Ngọc lúc này không dám hé răng.
Thùy Trang lại nói: "Về sau không có việc gì thì đừng đến tìm Diệp Anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com