Hôn tôi một cái
Bên cạnh công viên có một cái hồ lớn.
Diệp Lâm Anh cùng Thuỳ Trang đi dạo một vòng, cuối cùng liền nghỉ chân ở một băng ghế gỗ. Chỗ ngồi hướng ra phía mặt hồ tĩnh lặng, khoảng cách của mỗi chiếc ghế lại đặt xa nhau.
Chỉ là một nhánh nhỏ bên cạnh công viên, xung quanh khá vắng vẻ, lại chỉ có ánh đèn vàng tỏa ra mờ nhạt, vậy nên rất phù hợp với bầu không khí yên ắng.
Mặt ghế khá sạch sẽ. Sau khi Thuỳ Trang ngồi xuống, lưng nhỏ liền ngả phía sau thành ghế, để cơ thể thả lỏng.
Gió lướt nhẹ trên mặt hồ, cuối cùng theo ngón tay của Diệp Lâm Anh cưng chiều khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân. Thuỳ Trang ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay mang theo mức nhiệt nóng ẩm đặt nhẹ trên cổ tay đối phương.
Có người cưng chiều nhìn một người, cũng có người nhẹ nhàng nhìn một người.
Bất chợt, Diệp Lâm Anh nắm lấy áo khoác đang phủ trên vai đối phương kéo lên đỉnh đầu. Lúc Thuỳ Trang vẫn còn khó hiểu về hành động của cô, cằm nhỏ liền bị người kia nâng lên, sau đó trên môi lập tức đón tiếp một đôi môi khác đang dịu dàng quấn lấy.
Thuỳ Trang chỉ hơi bất ngờ, vài giây sau đó liền nhanh chóng bắt kịp nụ hôn đầy lãng mạn đang áp đảo. Nàng đặt tay trên mặt đối phương, vô thức vuốt nhẹ vài cái.
Lúc Thuỳ Trang vì thiếu sinh khí mà cựa quậy, Diệp Lâm Anh mới miễn cưỡng buông đôi môi cuốn hút kia ra.
Nàng hơi mở cánh môi, gấp gáp thở từng trận dồn dập. Ngực lớn phập phồng lên xuống một cách dữ dội. Đến ánh nhìn cũng dần trở nên nóng bức.
Lúc Diệp Lâm Anh nhướng người muốn tiếp tục,
Thuỳ Trang lại ngượng ngùng tránh né.
"Nếu có người thấy thì sao?"
Cô đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, có thể nói là vắng vẻ đến mức đủ để phát sinh những chuyện cấm kỵ mà không cần sợ ai bắt gặp.
Diệp Lâm Anh hơi mỉm cười, giọng nói ấm áp lên bên tai vô cùng cuốn hút.
"Trừ khi em la lên, miễn cưỡng sẽ có người chạy đến."
Lời vừa dứt, cô liền vùi đầu vào cổ đối phương, tham lam hít thở hương thơm ngọt ngào của nữ nhân, còn mang theo chút thù riêng để lại trên cổ đối phương vài vết hôn chói mắt.
Diệp Lâm Anh là muốn đánh dấu chủ quyền.
Thuỳ Trang thở dốc từng hơi, cảm thấy cổ bị chọc ghẹo đến ngứa ngáy, lòng ngực cũng bắt đầu không an phận. Nàng biết xung quanh không có người, cũng biết phía sau đã có áo khoác của cô che chắn, nhưng để phát sinh loại chuyện này ở bên ngoài, quả thật vẫn rất ngượng ngùng.
Diệp Lâm Anh rất biết cách càn quấy, nụ hôn kéo dài từ cổ xuống vùng ngực căng tròn, mạnh mẽ để lại vết hôn. Thuỳ Trang khẽ nhíu mày, cơ thể càng vô lực nghiêng về một phía, khó nhọc nói:
"Diệp Lâm Anh, ở đây không phù hợp..."
"Vậy nơi nào mới phù hợp?"
Biết đối phương hiểu nhầm ý mình, Thuỳ Trang đã ngượng đến cứng miệng. Diệp Lâm Anh nhanh chóng thu lại áo khoác, sau đó nắm bàn tay nàng, bước từng bước lớn về phía hầm giữ xe trong công viên.
Thuỳ Trang hoảng hốt cựa quậy giống như mèo nhỏ làm nũng, giọng nói bị cảm xúc chi phối, đã nhỏ đến mức khó nghe.
"Cô... thả tôi xuống."
Đến xe, Diệp Lâm Anh duỗi tay mở cánh cửa của chỗ ngồi sau, thuận lợi cùng nàng chui vào bên trong.
Cửa xe nhanh chóng đóng lại...
Thuỳ Trang nằm trên ghế dài, lo lắng níu hai tay trước ngực, kích động nhìn vào mắt phượng tinh tế của nữ nhân.
Chỉ vì một lời không hợp, cô liền thay đổi địa điểm, chọn một nơi vô cùng lý tưởng.
Diệp Lâm Anh hôn xuống mặt đá đang nằm ngay ngắn trước ngực nữ nhân, lại nhướng người hôn lên bả vai trắng nõn một cái. Thuỳ Trang cắn chặt môi dưới, trong mắt dâng lên một tầng nước mỏng như tơ.
"Đừng... dừng lại."
Diệp Lâm Anh ngoan ngoãn đáp ứng, trước khi cúi đầu gặm lấy môi nhỏ xinh đẹp còn lưu lại một câu.
"Được, tôi sẽ không dừng lại."
Thuỳ Trang bị hôn đến cả người mềm nhũn, đôi mắt hoa đào yếu ớt mang theo chút oán giận nhìn cô.
"Diệp Lâm Anh, tôi muốn cô dừng lại..."
Diệp Lâm Anh vờ như không nghe, bàn tay dày rộng nhanh chóng kéo lấy đùi nàng. Vạt váy co dãn bị kéo lên trên, ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ chân nhỏ mềm mịn khiến Thuỳ Trang không khỏi run rẩy.
Dây áo tự động trễ xuống, Diệp Lâm Anh mỉm cười câu dẫn, lập tức nhướng người hôn sâu lên ngực đối phương. Môi mỏng lướt qua da thịt nóng bức, mang theo hương thơm câu dẫn người khác.
Mắt thấy Thuỳ Trang thẹn quá hóa giận, Diệp Lâm Anh lại nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, khàn giọng an ủi.
"Đừng tức giận, chỉ hôn em thôi."
Nàng hơi mím cánh môi, biểu cảm vẫn là có cái gì đó không cam tâm. Cô cười cười, chủ động thỏa hiệp.
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ dừng lại..."
Thuỳ Trang đấu tranh rất lâu, đáy mắt nhanh chóng lướt qua từng luồng cảm xúc đối địch nhau.
"Sao vậy? Hôn một cái thôi, lẽ nào em không dám?"
Diệp Lâm Anh khẽ trêu chọc.
Thuỳ Trang hít sâu một hơi. Trong lúc chờ đợi nụ hôn đáp trên đôi môi, nàng lại chống tay, nhướng người hôn xuống ngực lớn trước mặt, còn đặc biệt hút nhẹ một cái.
Trong một thoáng ngắn ngủi, Diệp Lâm Anh muốn hung hăng thưởng thức người phụ nữ bên dưới.
Thuỳ Trang biết mình đã sai, sau khi nhấc môi khỏi ngực liền yếu ớt nhướng mắt nhìn cô. Cô muốn nàng hôn cô, cũng không nghĩ đến nàng lại hôn ở chỗ đó.
"Nếu tôi nói vừa rồi chỉ là sự cố... cô có tin không?"
Diệp Lâm Anh nhìn nàng bằng đôi mắt nóng bức.
Thuỳ Trang cụp mắt lo lắng, lí nhí nói: "Tôi sai rồi."
Chỉ muốn trêu nàng một chút, không ngờ lại bị nàng trả ngược lại, đến mức cả người ngứa ngáy.
Cô hít sâu một hơi, sau đó hung hăng ôm chặt nàng vào lòng, cố gắng đè xuống dục vọng bị nàng khơi gợi. Mất một lúc để xoa dịu cảm xúc, cô liền khàn giọng cất lời.
"Chỉ lần này, không có lần sau. Chúng ta về nhà thôi."
Thuỳ Trang thở phào nhẹ nhõm một cái, ngoan ngoãn gật đầu. Nếu đổi lại là người khác, có phải nàng đã bị đối phương lột sạch đồ rồi hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com