ba
Sau khi tình trạng sức khỏe của Thùy Trang ổn định, nàng được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng VIP, từ đó nàng hoàn toàn rơi vào sự kiểm soát của Diệp Lâm Anh. Mỗi ngày cô đều đến thăm nàng còn nói nàng phải dưỡng bệnh cho tốt. Khi xem tin tức trên tivi về việc công ty của Diệp Lâm Anh sắp được niêm yết trên sàn chứng khoán Thuỳ Trang đã biết trước được kết cục của mình sau khi giúp cô ổn định dư luận và niêm yết thành công nàng sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
- Ăn táo đi. Diệp Lâm Anh đặt trước mặt nàng một bát táo đã được cắt nhỏ
Nhân lúc cô đưa tay ra Thuỳ Trang cúi xuống cắn vào cổ tay cô, lại là chỗ lần trước nàng đã cắn. Vết thương chưa kịp lành thì lại bị nàng cắn tiếp, chỉ đến khi nếm được mùi máu tươi nàng mới hài lòng buông ra. Diệp Lâm Anh không hề chớp mắt chỉ nói
- Lần sau cắn chỗ khác đi, cắn mãi một chỗ sẽ để lại sẹo
Hôm qua Thuỳ Trang còn thử dùng tăm đâm vào vết thương của cô và rắc muối lên đó vì thế hôm nay tăm và gói muối trong phòng bệnh đều biến mất.
- Diệp Lâm Anh chị đúng là nên khắc chữ hèn hạ lên mặt mình
Diệp Lâm Anh đột nhiên giữ chặt sau gáy nàng và hôn lên môi nàng. Cô hôn mạnh bạo và thô bạo thậm chí còn cắn rách môi Thuỳ Trang, khi thấy nàng nhìn mình như thể nhìn một kẻ thù Diệp Lâm Anh ngược lại cười lên rạng rỡ
- Chị không mong em yêu chị, chỉ cần em nhớ chị là được rồi
Sự đụng chạm của cô khiến nàng cảm thấy ghê tởm. Thuỳ Trang tát mạnh một cái khiến cô quay đầu sang một bên vì cái tát rồi nhẹ giọng hỏi
- Đã hả giận chưa
- Vẫn chưa trừ khi cô chết đuối trong bể bơi tôi mới hả giận. Thùy Trang nhếch mép
Nói xong nàng hạ nhiệt độ điều hòa xuống chui vào chăn chỉ để hở hai mắt nhìn cô. Diệp Lâm Anh vốn đã bị bệnh lại thêm gió lạnh khiến môi cô càng tái nhợt hơn, cô chờ thêm chút nữa khi y tá treo xong nước truyền mới đi, mãi khi việc truyền nước kết thúc đã là rạng sáng Diệp Lâm Anh lạnh đến mức mặt tái xanh ho ngày càng nặng mới rời đi. Sau ngày đó Diệp Lâm Anh biến mất, trong khoảng thời gian đó Thuỳ Trang nhận được một cuộc gọi từ Trang Pháp, giọng cô ta run lên vì giận dữ
- Cô còn định hành hạ Diệp Lâm Anh đến bao giờ, chị ấy đã bị bệnh rồi sốt cao không hạ
Lúc này Thuỳ Trang mới biết Diệp Lâm Anh ta thực sự đã nhảy xuống bể bơi trong đêm mưa đó để tìm chiếc bùa hộ mệnh của đứa con, Thuỳ Trang bất chợt im lặng, giọng nói ồn ào bên tai làm nàng cảm thấy phiền.
- Liên quan gì đến tôi, nếu cô có thể hãy xuất hiện trong buổi lễ niêm yết của công ty chị ta đi, đồ tiểu tam vô dụng
Trang Pháp nghe xong tức giận đến mức đập điện thoại, cuộc gọi vì thế cũng bị ngắt. Thuỳ Trang chỉ mong Diệp Lâm Anh chết vì bệnh nhưng điều đó đã không thành, cô vẫn sống sót. Nửa tháng sau cô làm thủ tục cho nàng xuất viện. Tháng 12 trước khi công ty của Diệp Lâm Anh niêm yết cô đã đưa nàng đi du lịch. Máy bay hạ cánh xuống Hồng Kông vào lúc chập tối, giữa con phố tấp nập người qua lại Diệp Lâm Anh nắm tay nàng sánh bước cùng nhau như thể không có gì xảy ra. Thuỳ Trang không hiểu vì sao cô lại mua cho nàng nhiều đồ đến vậy, mũ quần áo túi xách những món đẹp nhất thì nàng đang mặc trên người còn những món khác thì cô xách tay.
- Đừng làm mặt lạnh cười lên nào. Diệp Lâm Anh có vẻ rất vui, cô véo nhẹ má nàng và đội lên đầu cô một chiếc mũ lông mềm mại - Đẹp lắm
Năm xưa khi bắt đầu khởi nghiệp Thuỳ Trang đã từng cùng Diệp Lâm Anh đến Hồng kông một lần, khi đó các cô chưa có nhiều tiền không đủ khả năng ở khách sạn có giá hàng nghìn đồng mỗi đêm, cũng không thể ăn bữa cơm hàng trăm nghìn, Diệp Lâm Anh đã kéo nàng đi dọc bến cảng Victoria lặng lẽ nhìn những chiếc du thuyền xa hoa nằm gọn trong lòng những người giàu có và im lặng thật lâu, giờ đây cô nói với nàng
- Trang, chị đã bao trọn một chiếc du thuyền, em có muốn ngắm cảnh đêm không ? nàng đứng đút tay vào túi, đội chiếc mũ lông cáo màu hồng xinh xắn lạnh lùng đáp - Tùy chị
Diệp Lâm Anh mỉm cười - Được rồi coi như em đang đi cùng chị vậy
Ngày mai công ty của cô sẽ chính thức niêm yết tối nay chắc chắn cô đang rất đắc ý. Khi đêm xuống cảng Victoria rực rỡ và lộng lẫy, Thuỳ Trang đứng trên hông du thuyền gió thổi phía sau là âm thanh của ban nhạc vang vọng trong đêm. Diệp Lâm Anh đưa cho nàng một cốc sữa nóng
- Vào trong ngồi một lát đi ngoài này lạnh lắm
Thuỳ Trang đứng yên không động đậy, Diệp Lâm Anh nhẹ giọng - Đừng đứng quá xa không an toàn đâu.
Cô kéo nàng lại buộc tóc của nàng bị gió thổi tung rồi nhét vào chiếc mũ lông ấm áp, Thuỳ Trang nhìn chằm chằm vào là nước sâu thẳm phía dưới đột nhiên hỏi cô
- Nếu em nhảy từ đây xuống chuyện gì sẽ xảy ra? Lễ niêm yết của công ty chị có bị gián đoạn không ?
Diệp Lâm Anh ngừng lại một lúc sau đó cúi xuống ôm lấy Thuỳ Trang, mùi hương của cô theo gió bao bọc lấy nàng
- Nếu em nhảy xuống chị sẽ cùng em chết
Nàng cười - Chị nói gì vậy ngày mai là ngày trọng đại của chị em sẽ không nhảy đâu
Diệp Lâm Anh cũng bật cười theo - Vậy thì chúng ta vào trong đi ở trong có bản nhạc piano mà em thích.
Nàng để yên cho cô nắm tay mình bước đi dưới ánh đèn rực rỡ chiếu lên sàn chính của du thuyền, tiếng piano vang lên mượt mà, Diệp Lâm Anh vẫn như ngày xưa nhẹ nhàng và tinh tế.
Cô cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng - Chúc mừng kỷ niệm 10 năm của chúng ta
Hóa ra họ đã bên nhau được 10 năm rồi, Diệp Lâm Anh hỏi nàng - Em có bất ngờ không
- Không phải chờ đến tối mai mới bất ngờ chứ. Thuỳ Trang khoác tay cô nói - Diệp Anh em cũng có một bất ngờ dành cho chị
Đôi mắt đen của Diệp Lâm Anh ánh lên tia sáng nhìn nàng chăm chú - Thật sao
Vào lúc đó Thuỳ Trang cảm thấy Diệp Lâm Anh thật nực cười
Từ thời trẻ đến bây giờ mọi thứ đã thay đổi tại sao phải cố gắng giữ cái vẻ bề ngoài như một đôi tình nhân hạnh phúc. Điện thoại của Diệp Lâm Anh vang lên nàng không cần đoán cũng biết là ai
Nàng cười và nói - Chị cứ nghe đi đừng để lỡ việc quan trọng
Diệp Lâm Anh hôn nhẹ lên trán nàng rồi cầm điện thoại và đi xa ra một chút. Ngay khi cô quay lưng lại nụ cười trên khuôn mặt Thùy Trang lập tức biến mất, nàng quay người bước ra ngoài boong tàu cơn gió lạnh buốt thổi qua cảng Victoria nơi xa hoa trụy lạc, nàng đứng trước hàng rào chắn tháo đôi giày cao gót mà Diệp Lâm Anh tặng đặt gọn gàng bên cạnh. Cái lạnh thấm dần từ lòng bàn chân, từ phía xa giọng nói trầm ấm của Diệp Lâm Anh vang lên trong cuộc điện thoại
- Yên tâm đi khi chị về chúng ta sẽ kết hôn
Thấy không từ đầu đến cuối Diệp Lâm Anh chỉ nghĩ về tương lai của cô và Trang Pháp mà thôi. Trời bắt đầu mưa từ lúc nào không hay nàng tháo mũ ra vuốt nhẹ rồi ném nó vào bóng tối, nhìn nó lướt qua mạng thuyền trôi nổi theo sóng biển nàng quay lại bước vào khoang tàu kéo chặt chiếc áo khoác.
- Diệp Lâm Anh cô đã bắt cóc tôi, đêm nay cô sẽ thân bại danh liệt. Trên màn hình điện thoại là tin nhắn báo cảnh sát đã được gửi đi
Vài phút sau Diệp Lâm Anh lao lên boong tàu
- Xin hỏi anh có thấy vợ tôi đâu không? Diệp Lâm Anh nắm lấy một người thủy thủ đi qua giọng đột nhiên trở nên hoảng loạn
Một nhóm người chạy ra sau cô ồn ào náo nhiệt nói bằng tiếng địa phương cô nghe không rõ
- Cô ấy đã đi ra ngoài rồi
Thùy Trang ngồi yên không nhúc nhích co ro trong góc nhìn họ hối hả đi tìm, Diệp Lâm Anh nhìn thấy đôi giày của nàng bị bỏ lại trên boong tàu sắc mặt cô lập tức tái nhợt
Một người chỉ ra biển - Tôi thấy chiếc mũ của cô ấy, nó ở ngoài đó
Diệp Lâm Anh đột nhiên như phát điên bắt đầu cởi áo khoác nhưng bị mọi người giữ lại, Diệp Lâm Anh bắt đầu gào thét
- Cô ấy là vợ tôi nếu không phải tôi ai có thể cứu cô ấy
- Các người buông ra để tôi đi tìm cô ấy
Mọi người ôm chặt lấy Diệp Lâm Anh cố kéo cô lại - Bình tĩnh lại, bình tĩnh! Trời tối quá nhảy xuống tìm cũng không được đâu
Đôi mắt Diệp Lâm Anh đỏ ngầu gần như van nài - Tôi có thể, tôi có thể tìm được cô ấy. Tôi cầu xin các người thả tôi ra . .Trang ơi ..
Thùy Trang nhìn Diệp Lâm Anh diễn trò trước mặt mọi người liền nở nụ cười đầy châm biếm, tại sao trước đây nàng lại không nhận ra Diệp Lâm Anh diễn xuất giỏi đến vậy.
- Sếp Diệp xin hãy bình tĩnh chúng tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát
Diệp Lâm Anh ngồi bệt xuống sàn không nói lời nào, khi họ thấy cô đã dừng lại lúc này họ thả tay ra lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, chỉ một giây sau Diệp Lâm Anh leo qua lan can tiếng nước vang lên nặng nề trong màn đêm tĩnh mịch.
Thùy Trang hoang mang đứng dậy nụ cười trên khuôn mặt nàng tan biến, cơn gió thổi qua boong tàu trống trải. Diệp Lâm Anh đã biến mất không dấu vết, cuối cùng Thùy Trang được tìm thấy bên ngoài kho chứa đồ của du thuyền. Đội cứu hộ tìm kiếm suốt đêm và phát hiện ra Diệp Lâm Anh nổi lên từ biển lập tức được đưa khẩn cấp vào bệnh viện gần đó
- Cô Trang hiện tại vợ của cô vẫn đang được cứu chữa, về việc buộc tội có lẽ chúng tôi phải đợi cho đến khi cô ấy qua khỏi nguy hiểm mới có thể điều tra kỹ hơn, nhưng cô đừng lo chúng tôi sẽ cử người bảo vệ cô trong thời gian này
Tại đồn cảnh sát Thùy Trang nhìn tin tức trên màn hình nơi vụ việc của họ được đưa tin rất lâu sau nàng mới cất lời
- Cô ta biết rõ ràng nhảy xuống sẽ chết tại sao vẫn nhảy?
Nữ cảnh sát tỏ vẻ bối rối - Có lẽ vì cô là vợ cô ấy
Thùy Trang không có phản ứng gì - Nếu cần người ra quyết định về việc chữa trị hãy tìm Trang Pháp, cô ấy là người thân của chị ta các người có thể liên hệ với cô ấy
.
.
.
Ngày hôm sau nữ cảnh sát lại tìm đến nàng
- Cô Trang chúng tôi không tìm thấy bất kỳ liên lạc nào của cô Trang Pháp trong điện thoại của cô Diệp, cô có thể cung cấp thông tin liên lạc của cô ấy không ?
Thùy Trang lắc đầu tôi không có, Diệp Lâm Anh đã bảo vệ Trang Pháp quá kỹ ngay cả liên lạc của cô ta cũng không có.
- Theo như chúng tôi biết ngoài cô ra cô Diệp không có người thân nào khác
Thùy Trang đáp lại một cách bực bội- Làm sao có thể các người cứ đến công ty cô ta mà hỏi tìm thư ký của cô ta Cô ấy sẽ cho các người thông tin về Trang Pháp
- Cô Trang bác sĩ điều trị của cô nói rằng cô mắc chứng mất trí và từ lâu cô đã khăng khăng rằng cô Diệp đã ngoại tình với một người tên là Trang Pháp, thật đáng tiếc nhưng người phụ nữ đó không có thật
Thùy Trang ngơ ngác nghe những lời của nữ cảnh sát rồi bật cười
- Diệp Lâm Anh bảo vệ cô ấy đến mức này ngay cả việc làm cho cô ấy không tồn tại cũng là một phần trong kế hoạch của cô ta sao
Nữ cảnh sát cau mày vẻ mặt nghiêm nghị - Tôi không đùa đâu, cô Diệp không có người thân nào khác việc tiếp tục cứu chữa hay không phụ thuộc vào quyết định của cô
- Đủ rồi. Thùy Trang đứng dậy cảm xúc có phần kích động - Nếu hôm nay các người gọi tôi đến chỉ để nói chuyện này thì tôi cho các người biết tôi muốn Diệp Lâm Anh chết đi
Nữ cảnh sát thở dài đưa cho nàng một chiếc điện thoại
- Đây là đồ đạc của cô Diệp hiện tại giao lại cho cô giữ, nếu có bất kỳ yêu cầu nào khác hãy liên hệ với chúng tôi
Khi Thùy Trang rời đồn cảnh sát trời đang mưa, không khí lạnh lẽo và ẩm ướt. Nàng quấn khăn quanh cổ rồi tìm một băng ghế trên đường ngồi xuống, nàng lục tìm chiếc điện thoại của Diệp Lâm Anh. Mở màn hình yêu cầu hiện ra cần dấu vân tay để mở khóa nàng đặt ngón tay cái lên đó không ngờ điện thoại mở khóa thành công. Nàng không còn nhớ mình đã để lại dấu vân tay trên điện thoại của chị ta từ bao giờ. Điện thoại của Diệp Lâm Anh không có nhiều ứng dụng lộn xộn và danh bạ chỉ có 100 liên lạc, nàng nhập tên Trang Pháp nhưng không tìm thấy gì, nàng thử nhiều cách tìm kiếm khác nhau nhưng vẫn không có. Kết quả nàng nhắm mắt lại cố gắng nhớ khuôn mặt của Trang Pháp rồi nàng lướt qua album bí mật của Diệp Lâm Anh.
Cửa sổ hiện lên yêu cầu Thùy Trang nhập mật khẩu, nàng nhập ngày sinh của mình, khi mật khẩu được mở trái tim nàng trống rỗng, trước mắt nàng hiện ra hàng loạt video, dòng máu trong cơ thể bắt đầu sôi lên ù ù bên tai. Nàng bấm mở video đầu tiên đó là mùa thu năm 2015 video tự động phát giọng cười vui vẻ vang lên từ loa "Diệp Lâm Anh chúc mừng ba năm, chúc mừng chị tốt nghiệp thành công, chúc mừng chị thành lập công ty"
Nàng nhận ra ngay giọng của mình người quay video đó hoá ra là nàng, tuy nhiên nàng đã không còn nhớ đoạn video này.
Trong ánh nến Diệp Lâm Anh trẻ trung ngẩng đầu nhìn vào ống kính giọng cười vang lên từ phía sau ống kính "Diệp đang nhìn gì vậy ? - Em thích khu Nam hay khu Bắc, chị định mua nhà, chọn một nơi mà em thích để chúng ta ổn định" Tiếng hát vui mừng vang lên trong video, nàng nhảy tới ôm chặt lấy cổ Diệp Lâm Anh và hôn cô, trong góc tối om không thể thấy rõ tai của Diệp Lâm Anh dần đỏ lên.
Video thứ hai là vào mùa xuân năm 2016 Diệp Lâm Anh uống say nàng rất hào hứng dí máy quay vào mặt cô " Hôm nay chúng ta phỏng vấn sếp Diệp, chị uống say với ai thế ? Diệp Lâm Anh nhắm mắt lại nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình lẩm bẩm điều gì đó, cô nói gì nàng không nghe rõ liền đưa máy quay lại gần "Hai trăm ngàn, chị kiếm được hai trăm ngàn" Thùy Trang cười dáng vẻ ngốc nghếch của cô, vờ đến đòi nốt tiền còn lại, nàng hào hứng dùng ngón tay nghịch lông mi và môi của cô. Diệp Lâm Anh lẩm bẩm "Chuyển vào tài khoản cho cô ấy" nói xong máy quay đột nhiên bị lật, Diệp Lâm Anh gục đầu vào thùng rác tiếng nôn mửa vang lên rõ ràng, bên ngoài ống kính nàng lúng túng kêu lên cố lên, cố lên, em đưa chị đi bệnh viện!
Hàng trăm video ghi lại quá khứ của họ từ những ngày đầu tiên Diệp Lâm Anh khởi nghiệp đến khi họ cùng nhau làm việc mỗi ngày, khung cảnh quay trong những video này cũng từ căn hộ thuê giá rẻ dần dần chuyển thành căn hộ cao cấp và rồi biệt thự. Điều đáng chú ý trong toàn bộ những đoạn video không một lần nào cái tên Trang Pháp được nhắc đến.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com