Đồng ý với em
Bỏ chiếc chén rỗng trong tay xuống, Tưởng Thần Minh cầm điện thoại, vỗ vỗ người ngồi cạnh: "Tớ đi trước đây."
"Hả? Đi sớm thế?"
"Uống nhiều rồi, không thoải mái." Tưởng Thần Minh quơ tay, tiếp tục đi ra ngoài.
Mạc Lệnh Thu rất ít khi chủ động gọi điện cho cậu, anh là người không thích làm phiền người khác, cho nên Tưởng Thần Minh cảm thấy đã xảy ra chuyện gì rồi.
Rời khỏi bầu không khí náo nhiệt trong quán cơm, Tưởng Thần Minh đứng bên lề đường nghe điện thoại: "Alo, thầy ơi."
"Tưởng Thần Minh?" Bên kia điện thoại không phải giọng của Mạc Lệnh Thu.
"...Ai thế?"
"Là tôi, Phàn Niên, bây giờ em đang ở đâu?" Giọng điệu của Phàn Niên nghe có vẻ gấp gáp.
"Em đang ở quán cơm gần trường."
"May quá, em mau đến đây, chúng tôi đang ở con hẻm đằng sau quán bán đồ xiên em ăn lần trước, trong nhà của chủ quán." Phàn Niên nhắc nhở: "Lúc em đến nhớ uống thuốc ức chế, Lệnh Thu động dục rồi."
Tưởng Thần Minh nắm chặt điện thoại, co chân chạy như điên về phía quán bán đồ xiên.
Khi cậu đầu đầy mồ hôi xuất hiện trong quán, chủ quán vừa nhìn đã nhận ra, vội vàng đưa cậu ra ngoài bằng cửa sau của quán.
Phàn Niên mặt đầy lo lắng đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Tưởng Thần Minh, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Em mau...mau đi xem cậu ấy!"
"Bác sĩ Phàn, anh về trước đi, anh ở đây..." Tưởng Thần Minh sợ bản thân mình không nhịn được tỏa ra chất dẫn dụ, lúc đó Phàn Niên cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Phàn Niên gật đầu, cậu biết bản thân chắc chắn không thể ở lại đây, nhưng cậu có yêu cầu với Tưởng Thần Minh: "Em...em đưa cậu ấy về nhé."
Mạc Lệnh Thu là người có lòng tự trọng cao, bất kể là động dục ở bên ngoài hay mượn nhà người khác, đó đều là chuyện đối phương tuyệt đối không hi vọng xảy ra, chuyện có thể phòng ngừa thì nhất định phải cố gắng phòng ngừa.
Tưởng Thần Minh nghiêm túc hứa: "Em lập tức đưa thầy ấy về nhà, cảm ơn bác sĩ Phàn."
Phàn Niên trầm mặc một lúc, để lại một câu "Chăm sóc cậu ấy cẩn thận" rồi nhanh chóng rời đi.
"Vậy tôi cũng đi trước đây, các cậu cứ...làm việc đi." Chủ quán cười với Tưởng Thần Minh, "Có gì cần giúp thì bảo tôi."
Tưởng Thần Minh nói cảm ơn, sau khi chủ quán rời đi, cậu mở cửa ra rồi nhanh chóng đóng lại.
Trên đường đến đây, cậu đã uống hai viên thuốc ức chế rồi, nhưng mùi sữa ngọt tràn ngập trong phòng vẫn khiến chân cậu lảo đảo, hơi hoa mắt chóng mặt.
Mạc Lệnh Thu được đặt trên sofa, anh đang ăn cơm thì bỗng nhiên động dục, ý thức còn sót lại chỉ có thể khiến anh nhớ được vẻ mặt lo lắng của Phàn Niên, cùng với căn phòng tăm tối không có bất kì mùi hương nào của chất dẫn dụ.
Cả người khô nóng đã sớm khiến anh không tự chủ cởi áo khoác của mình, ngay cả cúc áo sơ mi bên trong cũng bị cởi ra vài cái.
Tưởng Thần Minh vừa vào, mùi hạnh nhân đắng quen thuộc làm Mạc Lệnh Thu mở mắt ra.
Anh ngọ nguậy một lúc, mềm nhũn chân bước xuống sofa, trực tiếp nhào thẳng vào lòng Tưởng Thần Minh đòi hôn.
Tưởng Thần Minh ôm chặt cơ thể nóng hầm hập, dường như trấn an hôn lên trán anh, một bên ấn gọi cho một số điện thoại.
"Lái xe đến đây."
"Đúng, nhanh lên."
Ba phút sau, một chiếc xe Land Rover màu đen xuất hiện trong con hẻm phía sau, gần như lấp đầy con hẻm chật hẹp.
Tưởng Thần Minh kéo chân Mạc Lệnh Thu, ôm cả người anh lên, đi ra ngoài theo cánh cửa đã được mở sẵn, ngồi vào chiếc xe đang mở cửa, hoàn toàn ngăn cách mùi chất dẫn dụ trộn lẫn của hai người ở trong xe.
Tài xế là một beta, không hề có phản ứng với việc trong xe tràn ngập mùi chất dẫn dụ, mặt vô cảm lái xe, sau khi ra khỏi hẻm, tốc độ xe chạy ngày càng nhanh, liên tục ở mức sát ngưỡng vượt quá tốc độ.
"Cậu chủ, về Thế Hào phải không?" Tài xế lái xe ra đường lớn, tập trung lái xe, hỏi Tưởng Thần Minh ngồi ở ghế sau.
"Chung cư Nguyên Kiều."
"Vâng." Tài xế trả lời rồi im lặng.
Trong chiếc xe to như vậy chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của Mạc Lệnh Thu và âm thanh không ngừng an ủi của Tưởng Thần Minh.
"Thầy ơi, ngồi im nào." Cả người Mạc Lệnh Thu đều treo lên trên người Tưởng Thần Minh, cậu nhịn đến mức nổi cả gân xanh, nhưng vẫn cố gắng kiểm soát để lực tay nhẹ nhàng nhất.
Mắt Mạc Lệnh Thu đỏ ửng lườm cậu, dường như vô cùng không hài lòng vì người này lại chính trực như thế. Bởi vì cần gấp sự an ủi từ chất dẫn dụ của đối phương, Mạc Lệnh Thu vùi cả mặt vào cổ Tưởng Thần Minh, cố gắng hít hà chất dẫn dụ mùi hạnh nhân đắng của cậu.
Tưởng Thần Minh ôm hờ anh ngồi trên đùi mình, dịu dàng hôn lên sườn mặt và lỗ tai đỏ bừng của Mạc Lệnh Thu, nỗ lực trấn an anh.
Tài xế thực hiện một pha vẩy đuôi xe đẹp mắt, vọt vào chung cư Nguyên Kiều, vững vàng dừng xe dưới tòa nhà số 3.
Tưởng Thần Minh để lại một câu "Cậu về đi" rồi đẩy cửa xe ra, ôm Mạc Lệnh Thu đi vào hành lang.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Tưởng Thần Minh mở cửa phòng, sau khi ôm Mạc Lệnh Thu vào trong, còn chưa kịp đóng cửa, đối phương đã bám lấy anh rồi hôn.
Tâm trạng Tưởng Thần Minh nhộn nhạo, tay phải hơi dùng lực đóng cửa lại, đỡ lấy thắt lưng Mạc Lệnh Thu mang người vào trong phòng mình.
"Thầy ơi." Tưởng Thần Minh thở hổn hển, hơi kéo dãn khoảng cách với Mạc Lệnh Thu đang bám dính trên người mình.
Lần trước, cậu dựa vào chất dẫn dụ của bản thân để lại một đống dấu răng xung quanh tuyến thể của Mạc Lệnh Thu, lí do là vì để bình phục kì động dục của anh. Lần này, tình hình cũng không khác biệt lắm, nhưng Tưởng Thần Minh có phần không khống chế được bản thân.
Không biết có phải vì lần này Mạc Lệnh Thu quấn chặt lấy cậu hơn lần trước không, hay là vì hôm nay cậu uống rượu, thiếu sự quyết tâm.
Vì không để dưới tình huống mất lí trí mà làm ra những chuyện không thể cứu vãn, Tưởng Thần Minh muốn cố gắng bình tĩnh lại trao đổi với Mạc Lệnh Thu một chút.
Nhưng Mạc Lệnh Thu không để ý đến cậu, lại bám lên lần nữa, đối với anh mà nói, mùi hạnh nhân đắng trên cơ thể Tưởng Thần Minh mới là thuốc giải tốt nhất, nhưng chỉ thế này vẫn không đủ.
Tưởng Thần Minh thở dài một tiếng, lại thả một chút chất dẫn dụ của mình ra, cậu vừa hôn môi Mạc Lệnh Thu vừa hỏi: "Thầy ơi, thầy có biết em là ai không?"
Mạc Lệnh Thu thở phì phò, chiếc kính không biết tháo ra ở đâu từ bao giờ, không còn mắt kính che chắn đôi mắt ửng đỏ ẩm ướt: "Tưởng Thần Minh, em nói nhiều thế."
Tưởng Thần Minh mỉm cười, lại hôn anh vài cái.
Mạc Lệnh Thu cảm thấy không đủ, chủ động đến gần tìm kiếm môi cậu.
Tưởng Thần Minh không còn cách nào khác, ôm anh trao đổi một nụ hôn sâu, thanh âm khàn khàn tựa vào bên tai anh hỏi: "Thầy ơi, đồng ý với em, thầy đồng ý để em có thể theo đuổi thầy, em sẽ đánh dấu thầy."
Cậu nghĩ, nếu Mạc Lệnh Thu không muốn phát triển thêm bước nữa với mình, vậy cậu thực sự không nên thực hiện bất kì loại đánh dấu nào với đối phương. Nhìn thấy tuyến thể ngay dưới mí mắt, Mạc Lệnh Thu được ôm vào lòng, cả thể xác lẫn tinh thần đều ỷ lại vào mình, cậu không hy vọng những thứ thứ này chỉ là tạm thời thuộc về cậu. Cậu hy vọng đối phương có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn, nếu như vậy, cậu nhất định sẽ cho đi hết không giữ lại gì.
Đây là lần động dục thứ ba của Mạc Lệnh Thu sau khi quen Tưởng Thần Minh, so với những lần trước, cảm giác vẫn giống nhau, nhưng lại có một vài chỗ không giống. Chẳng hạn như mối quan hệ của hai người đang dần trở nên tốt hơn, và cả câu hỏi mà Tưởng Thần Minh đã nói ra.
Mạc Lệnh Thu là người có thể nhanh chóng làm cho suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, cho dù đang trong kì động dục không thể kiểm soát, anh vẫn có thể giữ lại một chút tỉnh táo trong đầu để suy nghĩ về lời nói của Tưởng Thần Minh.
Tưởng Thần Minh đợi rất lâu, vào lúc cậu định từ bỏ suy nghĩ đánh dấu tạm thời, lúc quyết định chỉ để lại dấu vết ở xung quanh tuyến thể của Mạc Lệnh Thu, cậu nghe thấy người trong lòng lên tiếng, âm thanh mềm mại:
"Được."
14/09/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com