Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 31

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 31
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/x2Qing/
https://www.wattpad.com/story/261358286-edit-%C4%91am-m%E1%BB%B9-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao về đến nhà, liền bắt đầu thông qua các loại con đường, liên hệ tỷ muội ngày trước của cậu ấy.

Nói là tỷ muội, kỳ thật nam nữ đều có, bất quá nam đều là gay, cho nên gọi chung là "tỷ muội ngày trước".

Kỳ thật nếu nghiêm túc mà nói, Tiếu Dao không có bạn bè chân chính gì, cậu ấy* người này mặt ngoài nhu nhu nhược nhược với ai cũng rất tốt, kỳ thật có chút chỉ nhìn danh lợi, người có quen biết đa phần đều là dạng đi câu kim chủ, bạn là người nào, liền dễ dàng có bạn bè kiểu đó, cho nên cậu ấy tương đối thân đều là tiểu võng hồng tuyến mười tám, hoặc cũng trong vòng này, những người này tham gia tiệc sinh nhật, không yêu cầu sinh nhật người có quen hay không, chỉ cần là người có tiền, bọn họ đều nguyện đến, cho nên mặc dù cậu thông báo có hơi trễ, đại bộ phận vẫn là đều vô cùng nhiệt tình đáp ứng, muốn tới cổ động.

*Tiếu Dao của nguyên tác.

Rốt cuộc là tiệc sinh nhật con cái hào môn Chu gia, bạn bè giúp đỡ hắn này kia tới đều là không phú thì quý, đây là niềm vui võng hồng bọn họ nha.

Tiếu Dao tất nhiên cũng muốn mời Chu Hải Quyền tham gia, bất quá Chu Hải Quyền nói anh không rảnh: "Giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm là được."

Thời điểm giữa trưa, Chu Đồng gấp gáp trở về, Chu Tư Ngữ và Chu Hải Đông cũng sẽ từ trường học trở về. Rốt cuộc có vài trường hợp không thích hợp cả nhà cùng đi, nếu mỗi người đều bận tâm, sinh nhật cũng chơi không thoải mái, cho nên truyền thống Chu gia, ăn sinh nhật, giữa trưa người trong nhà cùng nhau ăn chung vui vè một bữa, buổi tối liền có thể đi ra ngoài cùng bạn bè mình cuồng hoan.

Tiếu Dao còn rất khẩn trương, bởi vì từ lần đầu cậu đi theo Chu Hải Vinh vào nhà này, đây là lần thứ hai cùng toàn bộ người Chu gia ăn cơm.

Tiểu cô nương Chu Tư Ngữ, cậu cũng thích cô bé, người thật ra dễ ở chung, kỳ thật còn có chút sợ Chu Đồng, đặc biệt là sau khi thấy video chị ấy chỉ vào Phó Thanh Phương mắng, cảm thấy đại cô tử* này hẳn là càng lợi hại hơn sao với ngoài mặt nhìn thấy. Cũng không biết Chu Đồng nhìn nhận cậu thế nào, có thích cậu hay không.

*Chị chồng.

Khi Chu Đồng trở về, là Chu Hải Quyền tự mình đi đón, hai chị em bọn họ quan hệ thân nhất. Chu Đồng thấy anh liền hỏi: "Lão nhị với đối tượng kia của nó, Tiếu gì đó, phân chưa?"

Chu Hải Quyền nói: " Chưa có."

Chu Đồng liền đặc biệt giật mình: "Xem ra lão nhị lần này là nghiêm túc a."

"Lúc này mới là bao lâu." Chu Hải Quyền nói.

Chu Đồng liền cười, nói: "Đây lại cũng là, lần lâu nhất của nó, đã hơn ba tháng."

Người Chu gia kỳ thật đều không quá xem trọng một đôi này bọn họ, lần trước Chu Đồng trước khi đi, cũng khuyên can Chu Hải Quyền muốn ngăn cản: "Lão nhị kia nhiệt tình không quá ba phút, lần nào không phải yêu chết đi sống lại.Nó lại nói lần này không giống nhau, lần này nghiêm túc, em cũng đừng tin hoàn toàn. Ngày thường yêu đương còn chưa tính, kết hôn là đại sự, nó cho rằng kết hôn giống mua đồ sao, không thích liền có thể bỏ đi?"

Phong kiến đại gia trưởng Chu gia không chỉ có một người là Chu Hải Quyền, trưởng huynh như cha, trưởng tỷ như mẹ, Chu Đồng làm chị cả, tuy rằng không quản chuyện, nhưng cũng là một đại gia trưởng ẩn hình.

"Lần này anh rễ không cùng chị trở về?" Chu Hải Quyền một bên lái xe một bên nói, "Chưa đến nửa năm không gặp anh ta, công việc bận vậy sao?"

Chu Đồng cười cười, một cánh tay nâng lên tới dựa cửa xe, tay hơi hơi cọ cằm, nói: "Làm bác sĩ, vẫn luôn như vậy, hiện giờ ở Thuỵ Điển tham gia hội nghị gì đó, chị nói sinh nhật em trai em, anh muốn hay không đi, anh ấy nói không rảnh, chị cũng lười đến hỏi anh ấy."

Chu Hải Quyền cũng không hỏi nhiều, Chu Đồng nói: "Lần này trở về, chị phải ở lại thêm vài ngày, vẫn là trong nước tốt."

"Muốn ở bao lâu đều tùy chị." Chu Hải Quyền nói.

Bất quá Chu Đồng về đến nhà, chỉ nhìn thấy Chu Tư Ngữ và dì Vương ra đón cô, vẫn là có hơi bất ngờ: "Cậu ấy không phải dọn đến nhà chúng ta ở sao, người đâu?"

"Cậu ấy đang bận rộn," dì Vương cười ha hả mà nói, "Sinh nhật Hải Vinh, cậu ấy ở bên ngoài chuẩn bị mở sinh nhật cho hắn, ngày hôm qua đã vội một ngày, sớm liền hôm nay sáng ra cửa, nói là đến xem bố trí cuối cùng một chút, khẳng định có thể trở về kịp trước giờ cơm trưa."

Chu Đồng còn muốn nói cái gì, tiểu muội Chu Tư Ngữ đã nhảy lại ôm lấy eo cô bắt đầu làm nũng.

Tiếu Dao không ở nhà, Chu Hải Vinh cùng Chu Hải Đông ở lầu 4 chơi cờ vua. Chu Đồng thay quần áo đi lên trên, đẩy cửa liền mắng: "Giỏi thật, chị từ xa chạy về đây, hai người các cậu lầu cũng không chị xuống."

Chu Hải Đông cười ngẩng đầu, nói: "Chị cả, chị sao lại xinh đẹp hơn rồi."

Chu Đồng cười ngồi xuống sau lưng cậu ấy, duỗi tay đẩy trán Chu Hải Vinh một cái: "Lão Thọ tinh*, làm sao, không nhìn thấy chị luôn à?"

*Người được mừng sinh nhật.

Chu Hải Đông nói: "Vương của anh hai sắp bị em giết rồi."

Chu Hải Vinh xoa xoa cằm, chau mày, duỗi tay sờ soạng "Mã" của hắn, Chu Đồng cười đánh hắn: "Em lại đi nhầm rồi."

Chu Hải Vinh nhanh chóng thu hồi tay, Chu Hải Đông cũng đã la hét: "Sờ tử động tử*, sờ tử động tử a, đây là quy củ!"

*Quy tắc chơi cờ, đại khái là đi rồi không được thu lại.

Hắn nói liền duỗi tay lấy vương của Chu Hải Vinh đi.

Chu Hải Vinh khí đột nhiên đứng lên, sắc mặt đỏ bừng: "Không chơi không chơi nữa, cứ mãi thua!"

Chu Hải Quyền cũng đi vào, nói: "Lão nhị lại thua rồi?"

"Em ấy có từng thắng sao?" Chu Đồng cười hỏi.

"Vậy mọi người có từng thắng anh cả sao?" Chu Hải Vinh tức muốn hộc máu mà nói, "Chó chê mèo lắm lông!"

"Tới tới tới, hôm nay chúng ta mỗi người đều cùng em ấy so một lần." Chu Đồng kéo Chu Hải Quyền ngồi xuống, sau đó nói với bọn Chu Hải Đông: "Chúng ta mỗi người đều thử chơi với em ấy một ván, nói không chừng có thể thắng em ấy nha."

Nói là một chọi một, kỳ thật là ba đối một, Chu Hải Vinh cùng Chu Hải Đông chia ra ngồi ở hai bên Chu Đồng, giúp đỡ bày mưu tính kế, Chu Hải Quyền vén lên tay áo ngồi ở đối diện, khí định thần nhàn*.

*Bình tĩnh.

Thời điểm Tiếu Dao vội vội vàng vàng từ "Hồng Sắc Yêu Cơ" trở về, dì Vương đang cười khanh khách từ trên lầu xuống dưới. Cậu vội bỏ ba lô xuống, thở phì phò hỏi: "Chị cả về rồi ạ?"

"Về đã một hồi, hiện giờ mấy người huynh đệ tỷ muội bọn họ, đang ở trên lầu đánh cờ tướng."

Tiếu Dao lên lầu đi nhìn thoáng qua, mới vừa đi đến cửa phòng cờ bài, đã nghe thấy bên trong rất náo nhiệt, Chu Tư Ngữ nói: "Anh cả lại sắp thắng!"

"Đừng nhiễu loạn quân tâm a," thanh âm Chu Hải Vinh truyền ra, "Xem anh nhất định phải thắng ván này."

Cậu ghé đầu vào trong trộm nhìn thoáng qua, liền thấy bên trong một đấu ba, đấu giết náo nhiệt. Khó có khi nhìn thấy mấy huynh đệ tỷ muội Chu gia này hòa hợp như thế, khiến cậu cảm thấy chính mình giống như người ngoài, vì thế lại lén đi xuống lầu. Dì Vương thấy cậu đi xuống, cười hỏi: "Cậu sao lại không xem họ chơi cờ, một đấu ba nha."

"Cháu thấy, sao lại là một đấu ba, anh cả chơi cờ rất lợi hại sao?" Tiếu Dao hỏi.

"Còn không phải sao, cậu không biết, lúc cậu ấy học trung học, còn đại biểu trung tâm cờ bài tham gia thi đấu tranh giải cờ vua toàn quốc, được một giải nhì tổ thanh thiếu niên đó. Cậu ấy a, từ nhỏ thích chơi cờ tướng, cha của thái thái* là đại sư cờ bài, cho nên thái thái từ nhỏ đã dạy mấy huynh đệ bọn họ đánh cờ tướng, chỉ là mấy người bọn họ, Hải Quyền chơi tốt nhất, trước nay chưa từng thua qua. Nếu không vậy, hôm nay bọn họ cũng không ba người họp lại, muốn thắng một lần."

*Ông ngoại Chu Hải Quyền á.

Tiếu Dao đối với trình độ ưu tú của con cháu hào môn lại nhiều thêm một tầng kiến thức, Chu Tư Ngữ tuổi còn nhỏ biết mấy môn ngoại ngữ, cầm kỳ thư họa chỉ sợ cũng có đọc qua, càng không cần phải nói Chu Hải Vinh bọn họ, thật là ngậm muỗng vàng sinh ra, mặt nào cũng đã ở trên vạch xuất phát.

"Mấy người bọn họ, có phải đều rất lợi hại hay không?" Tiếu Dao ngồi xuống vừa giúp dì Vương hái rau vừa hỏi.

Dì Vương nói đến việc huynh đệ tỷ muội bọn họ ưu tú bao nhiêu, quả thực như là ở khen con cái nhà mình: "Không phải tôi nhìn bọn họ từ nhỏ lớn lên mới nói mấy lời này, mấy người Hải Vinh bọn họ, thật sự là giỏi hơn con cái nhà người ta, chính là Hải Vinh, năm đó khi còn đi học, thành tích cũng là rất tốt, liền càng không cần phải nói Chu Đồng và Hải Quyền, đặc biệt là Hải Quyền, đức trí thể* phương diện nào ở trường học không đứng thứ nhất, giấy khen vinh dự lúc cậu ấy học trung học, tích góp thành một hộp lớn như này," dì Vương nói nhịn không được dùng tay khoa tay múa chân một chút cho cậu xem, "Nếu không phải năm đó trong nhà xảy ra chuyện, Harvard Oxford cái gì, cậu ấy chắc chắn lấy được danh ngạch học bổng toàn phần."

*Đạo đức, trí tuệ, thể chất. (Học sinh ba tốt nha)

Ta sát*, này còn không phải là "Con nhà người ta" sao, Tiếu Dao này từ nhỏ làm "Con nhà người ta" lớn lên học sinh xuất sắc, cũng có chút tự biết xấu hổ. Trên đời này thật sự có một số người, ưu tú đến bạn nhìn không tới, cũng tưởng tượng không đến bọn họ dáng vẻ vốn có của họ.

*Chửi thề.

Vì thế cậu cười nói với dì Vương: "Dì có phải cảm thấy anh ấy hoàn mỹ nhất hay không, một chút khuyết điểm đều không có nha?"

Dì Vương cười nói: "Kia thật cũng không phải, tính cách cậu ấy liền không bằng hai anh em Hải Vinh Hải Đông, ông cụ non, còn có đào hoa vận không tốt," dì Vương thở dài, "Tôi cũng thật là kỳ quái, một người ưu tú như cậu ấy vậy, vận đào hoa sao lại kém chứ. Đại khái cậu ấy người này có chút bảo thủ, nữ giới yêu thích không nhiều. Chỉ là điều kiện nhà cậu ấy như này, người bình thường lại không xứng nổi, người quá ưu tú, đối tượng xứng đôi ngược lại ít."

Tiếu Dao vội gật đầu, lời này cậu cũng tán đồng: "Anh ấy hẳn là yêu cầu rất cao, giống như cháu vậy, Hải Vinh nhìn trúng, anh ấy khẳng định chướng mắt."

Dì Vương phụt một tiếng bật cười, lời này của Tiếu Dao bà đồng ý, nhưng cũng không thể gật đầu, bằng không chẳng phải là chấp nhận Tiếu Dao không đủ ưu tú?

"Cậu đừng chỉ ở đây giúp tôi, lên lầu theo chân bọn họ chơi đi, cơm cũng lập tức làm xong rồi."

"Hôm nay vốn dĩ định làm đồ ăn cho Hải Vinh, đáng tiếc bận quá." Cậu là thật không nghĩ tới, bố trí một cái tiệc sinh nhật, thế nhưng phiền toái như vậy.

"Vậy đợi lát nữa lúc ăn cơm, cậu đích thân đưa mì trường thọ cho cậu ấy." Dì Vương nói.

Tiếu Dao gật gật đầu, bỗng nhiên thấy dì Vương lại cười, cậu cười nhìn về phía bà, hỏi: "Sao dì lại cười như vậy?"

"Tôi phát hiện tình cảm của cậu và Hải Vinh càng ngày càng tốt, cứ tiếp tục như vậy, Hải Quyền khẳng định cũng sẽ chấp nhận cậu, tôi là vui vẻ vì các cậu!"

Tiếu Dao nghe thấy lời này, rất là cảm khái, cậu nghĩ, trong《 Hào Môn Nam Tức 》, trước khi sự cố phát sinh, cảm thụ của Tiếu Dao* lúc đó chắc cũng là như vậy, ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy cậu ấy và Chu Hải Vinh càng ngày càng tốt, đột nhiên có biến cố, chuyện cậu ấy lo lắng nhất rốt cuộc vẫn là đã xảy ra, sau lại liên tiếp mất khống chế, rốt cuộc dẫn tới đoạn cảm tình này hỏng mất. Kiểu người như cậu ấy, khẳng định là không cam lòng.

*Tiếu Dao nguyên tác.

Giống như Chu thái thái lúc trước, cỡ nào không cam lòng

Lúc cậu lấy dáng vẻ của Chu thái thái xuất hiện trước mặt cái nhà này, Chu Hải Vinh sẽ nhìn cậu thế nào, Chu Hải Quyền bọn họ, lại sẽ nhìn cậu thế nào. Chán ghét, thương tiếc, đồng tình, cũng hoặc là lạnh nhạt? Làm quần chúng xoa tay hầm hè xem tuồng, làm người kịch trong, cảm giác trong lòng thật sự rất phức tạp.

"Sắp xong rồi, cậu lên lầu gọi bọn họ đi, có thể ăn cơm, thức ăn sắp xong hết rồi."

Tiếu Dao rửa sạch tay đi lên lầu, tới cửa phòng cờ bài, phát hiện Chu Hải Vinh đang gào: "Không được không được, hôm nay sinh nhật em, anh phải nhường em một bước!"

"Nhường chú bao nhiêu lần rồi." Chu Hải Quyền nói.

Tiếu Dao đi vào, Chu Tư Ngữ nhìn thấy đầu tiên, cô bé vội hô: "Mau đến xem anh hai em sắp thua!"

Chu Hải Vinh trừng mắt liếc cô bé một cái, Chu Tư Ngữ liền chạy tới lôi kéo Tiếu Dao qua đi. Tiếu Dao thẹn thùng mà cùng Chu Đồng chào hỏi, kêu một tiếng "Chị cả".

Chu Đồng cười nói: "Kêu Chu Đồng tỷ là được."

31.2

Chu Hải Vinh nghe vậy liền quay đầu nhìn Chu Đồng, Chu Đồng đẩy hắn một cái"Chơi cờ đàng hoàn đi"

Tiếu Dao cũng không thèm để ý, cười nói: "Chu Đồng tỷ, dì Vương nói có thể ăn cơm."

"Đánh xong ván này đã." Chu Hải Vinh nói, "Tiếu Dao, nhanh đến phía sau anh, cho anh chút vận khí tốt."

Tiếu Dao liền rất thân thiết mà dựa vào phía sau lưng hắn, nhìn bàn cờ nói: "Em không hiểu cờ vua, là quy tắc gì a?"

(Có cảm giác cứ có hạng mục nào để Tiếu Dao thể hiện tài năng là lại lạc quẻ)

Cậu trước kia chỉ chơi qua cờ tướng Trung Quốc, cờ vây cũng biết một chút, chỉ là chưa đánh qua cờ vua, cậu chỉ gặp qua trên phim truyền hình.

Chu Hải Vinh liền giải thích cho cậu một chút binh mã tượng xe vương hậu* cách đi từng con và quy tắc đại khái, Tiếu Dao thông minh, vừa nghe đã hiểu, lẳng lặng ở phía sau xem hắn chơi

So với Chu Hải Vinh bên này ba chị em bày mưu tính kế cho nhau, Chu Hải Quyền ngồi ở đối diện an tĩnh hơn rất nhiều, một tay bưng một ly trà, thi thoảng uống một ngụm. Đại khái là nhóm huynh đệ tỷ muội khó được đoàn tụ bên nhau, không khí lại tốt như vậy, cho nên trên mặt anh đôi lúc còn sẽ lộ ra một nụ cười. Tiếu Dao phát hiện tay hai huynh đệ này đều phi thường đẹp, Chu Hải Vinh liền không cần phải nói, tay đánh đàn trời sinh, Chu Hải Quyền tay cũng là thon dài khiết tịnh, móng tay xử lý đặc biệt bằng phẳng sạch sẽ, trên mu bàn tay ẩn ẩn lộ gân xanh.

Chu Đồng ngồi ở bên người cậu, bỗng nhiên nhìn cánh tay cậu đặt trên vai Chu Hải Vinh, hỏi: "Lão nhị đưa?"

Tiếu Dao nghe vậy quay đầu nhìn Chu Đồng, thấy Chu Đồng chính nhìn chằm chằm vòng tay chuỗi hạt điểm xuyến hoa cúc trên cổ tay kia, liền gật gật đầu, "Ân" một tiếng.

Đây là ngày hôm qua Chu Hải Vinh cùng cậu ra ngoài ăn cơm mua cho cậu ở trung tâm thương mại. Ở phương diện tặng lễ vật này, Chu Hải Vinh phi thường có dáng vẻ thiếu gia nhà giàu, lắc tay này còn lên tới vài vạn, có hương khí nhàn nhạt, nữ nhân viên bán hang đem nó thổi đến chỉ trên trời mới có, nói có thể dưỡng sinh.

Chỉ là Chu Hải Vinh không hiểu, hắn đưa Tiếu Dao đồ vật càng nhiều, trong mắt người ngoài, Tiếu Dao càng giống như kiểu người ham phú quý tiền tài. Chu Đồng là người biết nhìn hàng, tự nhiên biết vòng tay chuỗi hạt này không rẻ, chỉ cười cười, không nói chuyện.

"Đừng đi quân này," Tiếu Dao bỗng nhiên lên tiếng, kéo cánh tay Chu Hải Vinh lại, "Anh đi quân này, không quá hai bước anh cả sẽ ăn mất Vương của anh."

Chu Hải Quyền ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Tiếu Dao lại đang nghiêm túc mà nhìn chằm chằm bàn cờ, sau đó chỉ huy Chu Hải Vinh: " Đi Hậu của anh đi."

Cậu nói xong liền ngẩng đầu nhìn Chu Hải Quyền một cái, cười hỏi: "Anh cả, có thể sao?"

Chu Hải Quyền nói: "Cậu đi."

Tiếu Dao liền duỗi tay thay Chu Hải Vinh ra quân Hậu.

"Úc úc úc úc, em nhìn ra rồi." Chu Hải Đông bên cạnh nói.

Chu Hải Vinh nói: "Một bước này ra không bằng bước kia a, anh vừa rồi có thể trực tiếp lấy Vương của anh ấy."

Tiếu Dao nhíu lại mày nhìn bàn cờ, không tiếp lời hắn.

Tiếu Dao chơi cờ, một bước xem ba bước, đã thành thói quen, hiển nhiên Chu Hải Quyền nhìn xa hơn, tâm tư càng kín đáo, cậu kéo vài bước, cuối cùng vẫn là bị Chu Hải Quyền lấy đi. Nghé con mới sinh như cậu, vẫn là không thể so với Chu Hải Quyền.

"Thật là lần đầu tiên đánh?" Anh hỏi Tiếu Dao.

Tiếu Dao gật đầu: "Đánh không tốt, không nên xen mồm."

"Tốt hơn lão nhị." Chu Hải Quyền nói.

Chu Hải Vinh nghe xong cũng không giận, nói: "Tiếu Dao nhà chúng ta, thông minh nha."

Mọi người đi xuống lầu ăn cơm, bữa cơm này ăn náo nhiệt hiếm có, không khí so với lần đầu tiên cậu tới Chu gia ăn cơm hoàn toàn không giống nhau. Cuối cùng lúc mọi người vì Chu Hải Vinh nâng chén, nói lời chúc phúc, Chu Hải Quyền nói: "Hy vọng công việc của chú càng ngày càng thuận lợi."

Chu Đồng nói: "Hy vọng em có thể khoái hoạt vui sướng."

Chu Hải Đông nói: "Hy vọng anh hai kiếm nhiều tiền!"

Chu Tư Ngữ tắc nói: "Em chúc anh hai sớm một chút kết hôn, để em có nhị tẩu* thật sự!"

*Vợ của anh thứ hai

Chu Hải Vinh lập tức nói: "Câu này nói rất đúng, đây là mục tiêu chủ yếu năm nay của anh!"

Nói xong liền nhìn về phía Tiếu Dao, Tiếu Dao giơ cái ly nói: "Em cũng không có lời chúc phúc nào để nói, vậy đem phúc của em đều chúc cho anh."

Những chuyện sắp phát sinh đó, tuy rằng thương thân thương tâm, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, kỳ thật cũng là con đường bụi gai thông đến hạnh phúc, đối mọi người đều có chỗ lợi. Nếu đau khổ là tạm thời, càng là vì hạnh phúc tương lai, kia liền hẳn là nghĩa vô phản cố* đi.

* Nghĩa vô phản cố: Vì nghĩa không quay đầu.

Cậu ngửa đầu đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, rượu vào bụng, làm trôi đi hai ngày đê mê tinh thần sa sút này.

Điều gì cũng không thể so với tự do khát vọng. So với cùng Chu Hải Vinh làm một đôi tương thân tương ái, tương ái tương sát tình lữ, cậu càng hy vọng làm chính mình chân chính, Chu Hải Vinh yêu không phải cậu chân chính, mà cậu chân chính, cũng không yêu Chu Hải Vinh.

Cậu đến với tự do, Chu Hải Vinh đến với chân ái, đẹp cả đôi đàng, đối với ai cũng không có thương tổn.

Buổi tối tiệc sinh nhật định lúc tám giờ, bọn họ còn có thời gian một buổi trưa ở nhà. Chu Tư Ngữ nghe nói Tiếu Dao đang học dương cầm, cơm nước xong liền xung phong nhận việc muốn dạy cậu, hai người bọn họ ở phòng đàn luyện tập một hồi, cuối cùng Chu Tư Ngữ thực nhụt chí mà nói: "Không được, em dạy không nổi anh, vẫn là bảo anh hai dạy anh đi."

Tiếu Dao cười hỏi: "Anh quá ngu ngốc đúng không?"

Chu Tư Ngữ đỏ mặt, nói: "Không có."

Tiếu Dao liền cười nói: "Vậy chúng ta không luyện tập, xem bọn họ đều đang làm gì."

"Bọn họ khẳng định ở trên lầu chơi." Chu Tư Ngữ nói, "Em đi toilet đã."

Tiếu Dao đi đến cửa tầng cao nhất, bỗng nhiên nghe thấy Chu Đồng nói: "...... Thật không biết em nghĩ như thế nào."

"Chị không thích Tiếu Dao à?"

"Chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới không thích. Em thì sao, thích hay là yêu?"

"Đương nhiên là yêu."

Nếu không phải nghe thấy đoạn đối thoại này, Tiếu Dao cơ hồ đều đã quên trong tình tiết này tiểu thuyết. Trong tiểu thuyết Tiếu Dao rất thích nghe lén, cậu ấy bởi vì nghe lén biết được đến vài chân tướng, đây là một cái trong đó.

"Chị đây sao lại nghe dì Vương nói, em còn chưa thay đổi đâu, dì ấy còn phải thay em đánh yểm trợ."

Chu Hải Vinh liền cười, nói: "Dì ấy đó là suy nghĩ nhiều, xã giao mà, nào có không gọi nữu tới bồi, em lại không thích nữ, ôm hôn mấy cái cũng bất quá là làm ra bộ dáng, em còn không vui đây, không có biện pháp, chuyện làm ăn, đều như vậy."

"Em nhìn anh cả em, em ấy sao lại không như vậy?"

"Anh cả trước kia thời điểm mới vừa làm việc trong nhà có trưởng bối chống, hiện tại địa vị ở nơi đó, tự nhiên không cần nhìn sắc mặt người khác, em lúc này mới vừa bắt đầu, còn chưa đứng vững đâu. Chị yên tâm, mấy thứ này Tiếu Dao đều biết."

Điểm này nhưng thật ra là thật, những chuyện này Tiếu Dao nguyên tác biết hết, yêu cầu đối với Chu Hải Vinh chính là "Chỉ cho chọn công chúa, không chuẩn kêu thiếu gia", đây là giới hạn cuối. Cũng không phải cậu ấy tiện, mà là thế đạo này cứ như vậy, làm buôn bán, xã giao như vậy, mười lần có bảy tám lần. Cậu ấy tìm con nhà giàu hào môn, liền phải biết điều mà nhận.

Tiếu Dao liền im ắng xuống lầu, tự mình đi đến bên ngoài đình viện, ngồi phía dưới ô che nắng, ngắm hoa ở đình viện đình viện.

Hôm nay ngày nắng, hương hoa cũng bị nướng bởi nhiệt, mang theo thơm ngọt mất hồn. Cậu híp mắt nằm trên ghế, có một con chim đáp ở gần đó, cũng không biết là chim gì, có chút không sợ người sống.

Chu gia đại trạch tọa lạc ở lưng chừng núi, trong nhà thường có các loại chim bay lại đây, cậu lẳng lặng mà nhìn chú chim kia, chim nhỏ bỗng nhiên bị tiếng vang kinh động, đập cánh liền bay đi, hắn quay đầu nhìn lại, là Chu Hải Quyền.

Cậu ngồi dậy, kêu một tiếng "Anh cả".

"Sao lại một mình chạy ra đây?"

Khó có được Chu Hải Quyền chủ động nói với cậu vài lời như vậy, Tiếu Dao liền ngồi xếp bằng lên, lộ chân trơn bóng trắng nõn, nói: "Có hơi mệt, nằm một hồi."

Chu Hải Quyền hỏi: "Tiệc sinh nhật buổi tối, chuẩn bị thế nào?"

"Chuẩn bị tốt."

Chu Hải Quyền gật gật đầu, hai người liền không còn có lời gì khác. Hôm nay thời tiết tương đối nóng, Chu Hải Quyền sau giờ cơm trưa thay một chiếc áo sơmi rộng thùng thình, hạ thân mặc cái quần xà lỏn, dáng người anh khoẻ mạnh thon dài, lúc đứng có đôi khi sẽ cho người cảm giác áp bách. Không khí hơi có chút xấu hổ, Tiếu Dao vắt óc tìm mưu kế tìm đề tài: "Kỳ nghệ của anh cả thật tốt, hôm nay ở trước mặt anh thật là múa rìu qua mắt thợ."

Chu Hải Quyền ngồi xuống ở bên cạnh, nói: "Tôi là trước đây học tập chuyên nghiệp qua, thắng không tốn sức."

"Em nghe dì Vương nói, trước kia anh đánh cờ tướng rất lợi hại, không kiên trì tiếp tục, thật đáng tiếc."

Chu Hải Quyền ngồi có chút nghiên, ô che nắng không thể đem anh hoàn toàn che khuất, nửa bên mặt lộ dưới ánh mặt trời, lông mi thật dài ở mí mắt hạ lưu lại một đạo bóng đen, hình dáng mũi càng thêm rõ ràng: "Trước kia đích xác nghĩ tới làm kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng là tình trạng gia đình không cho phép."

Cũng không phải xuất thân phú quý, liền nhất định có thể làm chuyện mình muốn làm. Làm trưởng tử, biến cố gia đình cho anh áp lực càng lớn hơn nữa, trách nhiệm càng nhiều.

Bạn xem, Chu Hải Quyền năm nay kỳ thật cũng mới 27 tuổi, lại lão luyện thành thục giống như người trung niên.

"Anh cả, anh sao lại không thích cẩu a? Trong nhà có phải hay không không thể nuôi chó?"

Đề tài này chuyển có chút nhanh, Chu Hải Quyền nghe vậy sửng sốt một chút, một hồi lâu mới nói: "Cậu muốn nuôi chó?"

Tiếu Dao liền nói: "Em có một con chó ......"

"Chủng loại gì?"

"Liền...... Thổ cẩu đi, giống như tiểu thổ cẩu."

"Không được." Chu Hải Quyền lập tức nói.

Bất quá nghe ngữ khí kia, còn đi hỏi chủng loại cái gì, chẳng lẽ là anh với chó yêu thích còn phân chủng loại??

"Là thổ cẩu không được, hay là loại nào cũng đều không được?"

Chu Hải Quyền nói: "Thổ cẩu, trường thành rất lớn có thể đi?"

Tiếu Dao phụt một tiếng bật cười, ngồi dậy hỏi: "Anh sợ đại cẩu a?!"

-----------------------------------------------------

Cuối tuần tốt lành

#TGiai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com