Màn 30: Cái chết của Cthulhu (9)
Diệp Lâm không biết người khác có thể cảm nhận được hay không, khi một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, trong lòng thường nảy sinh chút tình cảm với một cô bé tóc đuôi sam xinh xắn nào đó trong lớp, đương nhiên đây là một bí mật phải chôn vùi xuống mồ ở tuổi tám mươi, có lẽ trong bia mộ, có lẽ trong di chúc sau khi chết, cậu ta sẽ tưởng nhớ quãng thời gian đó, nhưng tuyệt đối không nên rơi vào tình cảnh tồi tệ là bị thầy cô bắt gặp tại trận, còn vì vậy mà bị phạt đứng ngoài hành lang.
Nhưng giờ phút này tâm trạng của Diệp Lâm cũng tương tự như vậy, thảm thương và xấu hổ.
Cronos có tài năng phi thường trong việc làm người khác mất mặt hơn, quả thực khiến người ta thân tâm mệt mỏi.
"Tôi thực sự không nhớ rõ lắm." Diệp Lâm đành cố gắng hết sức bình tĩnh nói, "Tôi và Trần Đa đều không nhớ rõ nội dung giấc mơ."
"?" Trần Đa bên cạnh vô tội chớp mắt, anh ta không hiểu tại sao mình lại bị lôi vào làm bia đỡ đạn nữa.
Cronos lại dường như không mấy để ý đến câu trả lời của đối phương, hắn nâng ly cà phê lên, hỏi Diệp Lâm: "Uống không?"
Diệp Lâm: "..."
Ngồi chờ chết không phải là lựa chọn tốt nhất, nhất là cơ chế bảo vệ có quy định cứng nhắc như vậy, cho dù con người không nhất định phải tìm được Điểm Kỳ Dị, họ vẫn phải ở trong cánh cửa trước khi vạch đèn xanh cuối cùng tắt hẳn.
Đôi khi Diệp Lâm cảm thấy cơ chế bảo vệ của Homer giống như dùng để trừng phạt con người hơn.
Trơ mắt nhìn mình "chết" ba lần, đổi lại là người thần kinh yếu đuối hơn, "phát điên" cũng không phải chuyện gì lạ.
Lúc sau Jomya mới bắt đầu có chút nhận thức, nhưng Diệp Lâm cũng không tiện hỏi tối qua rốt cuộc cô ta đã mơ thấy gì, may mà hôm nay mọi người đều không bài xích hành động tập thể, dường như lần đầu tiên cuối cùng mọi người cũng ý thức được cảm giác an toàn mà Cronos có thể mang lại.
"Không thể diễn tả được." Diệp Lâm đánh dấu đỏ vào bốn chữ này, đương nhiên anh biết trước khi Trái Đất diệt vong, một bộ phận loài người ở thế kỷ trước nữa đã sùng bái thần thoại Cthulhu giống như những người theo đạo Thiên Chúa vậy, những Chúa tể cổ đại cũng có tín đồ, trong hệ thống thần thoại này, tác phẩm của Lovecraft nổi tiếng nhất.
Thậm chí Trần Đa còn đọc qua mấy quyển: "Mặc dù cậu biết đấy, theo quan điểm khoa học của chúng ta mà nói, những thứ đó đều là giả, nhưng điều đó không cản trở chúng tuyệt vời đến mức nào."
Diệp Lâm miễn cưỡng gật đầu, thực ra anh không muốn văn học chiếu rọi vào hiện thực, bởi vì điều này sẽ rất kỳ diệu và gây ra ảo giác, theo anh con người không phải là nhà tiên tri, càng không thể dự đoán, nếu mọi thứ đều giống như Lovecraft viết, vậy thì rốt cuộc Cánh cửa Homer có ý nghĩa gì, tại sao nó lại được tạo ra.
Truy tìm nguồn gốc là chuyện vô cùng vô tận, nếu thực sự có thứ gì đó có thể xuyên qua thời gian và không gian, tại sao không ai ngăn chặn sự vỡ vụn của Trái Đất?
Diệp Lâm biết mình đã rơi vào cái bẫy của "nghịch lý ông nội*", nhưng anh không kiểm soát được.
*Nghịch lý ông nội là một vấn đề trong nghịch lý của du hành thời gian, hay hiểu đơn giản là vấn đề không thể hiểu hoặc không có cách giải. Điều nghịch lý ở đây là: Có một người đàn ông du hành thời gian về quá khứ và giết ông nội mình trước khi ông mình cưới bà nội. Kết quả là cha của anh ta sẽ không được sinh ra, điều đó dẫn tới người đàn ông đó sẽ không bao giờ được ra đời thì làm sao anh ta có thể du hành về quá khứ. Nhưng nếu anh không về quá khứ để giết ông nội mình thì ông nội anh phải còn sống và điều đó nghĩa là anh vẫn được ra đời và có thể vượt thời gian để giết ông nội mình. (Wikipedia)
Ariella và Kim Hiển bắt đầu thể hiện sự tích cực và hợp tác, họ bắt chước Trần Đa bôi vật liệu chống thấm nước lên bộ Exoskeleton, Jomya tuy không tình nguyện, nhưng vì bảo toàn tính mạng cũng không thể không làm như vậy.
Đội sáu người thoáng cái đã lớn mạnh hơn, mục tiêu hôm nay của họ là đo vẽ xong toàn bộ hòn đảo.
"Chúng ta cần xuống biển không?" Sau khi xuất phát, Kim Hiển có chút lo lắng hỏi.
Tuy Diệp Lâm hết lần này đến lần khác cảnh cáo họ đừng để giấc mơ chi phối, nhưng sau "cái chết" của Matsushima, không ai còn có thể giữ được bình tĩnh, đặc biệt là giấc mơ của Jomya dường như còn tiên tri điều gì đó.
Diệp Lâm không muốn lừa dối đối phương bằng những lời an ủi: "Nếu muốn tìm Điểm Kỳ Dị, chúng ta phải xuống biển."
Buổi sáng ở hòn đảo có sương mù dày đặc, AI dò tìm của Trần Đa bay ở phía trước nhất, sau khi đến đây anh ta luôn là người bận rộn nhất, cả ngày không phải phân tích dữ liệu thì là thu thập dữ liệu, hoàn toàn là một người làm thuê đạt tiêu chuẩn.
"Chúng ta không có nghĩa vụ tìm kiếm Điểm Kỳ Dị." Sau khi Jomya hồi phục tinh thần lại bắt đầu gây sự, "Đó là việc của các người."
Diệp Lâm lười phản bác cô ta, anh đang xem kết quả phân tích của Trần Đa, đương nhiên lại là những thành phần kỳ quái, đều là thứ con người không thể chạm vào.
"Bây giờ vẫn là màu trắng." Trần Đa cho mọi người xem đoạn ghi hình, "Càng vào sâu màu sắc của sương mù sẽ càng biến đổi."
Chỉ có Ariella không tập trung vào sương mù, cô ngẩng đầu nhìn những con cá voi xuyên qua tầng mây, như thể sợ hãi, cô ôm cánh tay ngồi xổm xuống đất.
"Giấc mơ không nhất định là thật." Diệp Lâm động viên, "Những con cá voi này ở rất xa, cô xem này, nó cũng không rơi xuống được đâu."
Ariella miễn cưỡng cười, cô khẽ nói: "Nhưng điều này cũng quá kỳ lạ, nhiều cá voi như vậy... lớn như vậy, mỗi con đều có thể dễ dàng băng qua toàn bộ hòn đảo của chúng ta, điều này giống như... giống như mơ vậy."
Diệp Lâm không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào mặt Ariella, khi nhận ra đối phương muốn làm gì, Diệp Lâm nhanh chóng bóp chặt cằm cô.
Jomya ôm đầu hét lên, cô ta liên tục gào thét: "Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!", đột nhiên quay người chạy về hướng nào đó trong sương mù.
Kim Hiển muốn đuổi theo, Diệp Lâm vừa khống chế Ariella không cho cô cắn lưỡi tự tử, vừa ngăn cản Kim Hiển: "Đừng qua đó!"
Trần Đa ôm tablet, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra trong khoảnh khắc này, chỉ thấy Cronos đi đến bên cạnh Diệp Lâm, hắn đưa tay ra, ấn lên tay đối phương, nhẹ nhàng bẻ một cái.
Một tiếng "rắc", cằm của Ariella bị Tiên phong bẻ trật một cách dễ dàng.
Chỉ là tất cả vẫn chưa kết thúc, Ariella vừa chảy nước dãi vừa bủn rủn gục xuống đất, Diệp Lâm vậy mà không đỡ nổi cô, cô gái co giật với tư thế kỳ lạ, vặn vẹo quỳ rạp xuống, cô không nôn ra bất cứ thứ gì, nhưng lại không ngừng nôn khan, Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào vòng tay AI của đối phương, nhìn vạch đèn xanh đầu tiên nhấp nháy rồi từ từ tắt ngóm.
Cuối cùng Ariella cũng yên lặng ngất đi, sau khi mất đi mạng sống đầu tiên một cách khó hiểu.
Kim Hiển lẩm bẩm: "Sao lại như vậy... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đương nhiên không chỉ một mình anh ta cảm thấy rợn tóc gáy, để ngăn Ariella tự sát, Diệp Lâm đã tận mắt nhìn thấy Cronos bẻ cằm đối phương như thế nào.
Nhưng Ariella vẫn "chết".
Trần Đa nuốt một ngụm nước bọt, anh ta run rẩy nói: "Giống như bị mổ bụng vậy."
Sắc mặt Diệp Lâm khó coi vô cùng, anh hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, lật Ariella lại, cô đã tỉnh, nhưng cằm bị trật khớp, không thể nói.
Kim Hiển chủ động nói: "Để tôi."
Động tác của anh ta dịu dàng hơn Cronos nhiều, khi bẻ lại, Ariella chỉ khẽ hừ một tiếng.
Dường như cô hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt mơ màng nhìn mọi người, cho đến khi Diệp Lâm ra hiệu cô nhìn vào vòng tay của mình.
"Cô thực sự không nhớ gì à?" Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Ariella, đối phương rõ ràng không thể chấp nhận kết quả "chết một lần" này, bắt đầu rơi nước mắt liên tục, bất luận Diệp Lâm hỏi gì cũng chỉ lắc đầu.
Diệp Lâm thở dài một tiếng như bỏ cuộc, anh nói với Kim Hiển: "Anh đưa Ariella về tàu vũ trụ đi, chúng tôi đi tìm Jomya."
Kim Hiển cũng không muốn tiếp tục ở lại lâu hơn nữa, anh ta gật đầu, cõng Ariella lên lưng, dặn dò: "Các cậu nhớ cẩn thận."
Diệp Lâm cau mày, anh luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ qua chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng lại không tài nào nhớ ra được, cuối cùng anh liếc nhìn Ariella trên lưng Kim Hiển, không nói gì thêm.
Trần Đa thu hồi AI dò tìm, họ đi theo hướng Jomya biến mất, màu sắc của sương mù dần dần đậm hơn, thậm chí đến phía sau vậy mà biến thành một màu đỏ hồng rực rỡ.
Cronos dừng lại ở trung tâm sương mù, hắn vẫn mặc bộ đồ thám hiểm rừng rậm ngày hôm qua, không đeo bất kỳ đồ bảo hộ nào, lúc ẩn lúc hiện giữa vẻ rực rỡ quái dị này.
Thậm chí Diệp Lâm nhất thời có chút không phân biệt được, là sương mù màu hồng đáng sợ hơn, hay là Cronos như vậy khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn.
Ngoài quần áo ra, cả người Cronos đều có màu nhạt, sương mù làm nổi bật hắn như một bông tuyết, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.
"Cậu đang nhìn gì thế?" Hắn đột nhiên hỏi.
Diệp Lâm thu hồi ánh mắt, anh có chút hỗn loạn, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Cronos nhìn chằm chằm vào anh một lát, đột nhiên đưa tay ra, nắm chặt gáy Diệp Lâm cưỡng ép người ngẩng đầu lên.
Diệp Lâm: "?"
Cronos nhìn chằm chằm với anh, không biết đã qua bao lâu, hắn với vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nhìn tôi, hiểu chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Lâm: Tôi không biết cái tên điên này rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.
—
Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com