Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.2: Rủ em về nhà dạy kèm

Ngày hôm sau, Vân Điền xách theo túi bánh quy nhỏ đã được chuẩn bị sẵn tới trường học, đến khi tan học, Vân Điền đi về phía văn phòng giáo viên. Lúc này Phó Như Phong đang nghiêm túc thu thập tư liệu, nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn lập tức ngẩng đầu, quả nhiên đứng trước bàn chính là cậu học sinh xinh đẹp mà hắn vẫn luôn nhớ thương.

Phó Như Phong nhìn Vân Điền nở nụ cười khẽ ngay trước mắt hắn, gương mặt em ửng đỏ kiều diễm, sau đó lấy ra từ trong cặp sách một hộp bánh quy, nói với hắn: "Thầy ơi, em cám ơn thầy vẫn luôn phụ đạo bài tập giúp em ạ. Đây là bánh quy nhỏ mẹ em vẫn hay làm, mời thầy và vợ thầy nếm thử ạ."

Nói xong, Vân Điền hơi thẹn thùng mà rũ xuống mi mắt.

Tay Phó Như Phong không tự chủ được mà đè lên vị trí trái tim, không hiểu sao trong lòng mình đột nhiên nảy lên một cỗ kích động, hắn quy tội rằng đây là niềm vui của giáo viên khi học sinh hiểu ra sự nỗ lực của mình.

Hai tay hắn nắm lấy tay nhỏ mềm mại đang cầm hộp bánh quy của Vân Điền không buông, mắt thường cũng đủ trông thấy sự vui vẻ của hắn: "Cám ơn em Điền, thầy rất vui, rất thích!"

Mượn cơ hội này, Phó Như Phong cũng mở miệng đề ra vấn đề hắn vẫn luôn suy nghĩ bấy lâu nay; "Thầy luôn nghĩ một chuyện, hay là cuối tuần em qua nhà thầy nhé! Thầy sẽ dạy kèm 1:1 cho em." Có vẻ hắn đang khẩn trương, nuốt nước miếng, "Có một số tri thức nói qua điện thoại sẽ rất khó hiểu, vậy nên... cuối tuần em rảnh chứ?"

Vân Điền không ngờ thầy giáo lại có trách nhiệm tới mức này, em vốn là đứa nhỏ hiếu học, sao có thể từ chối nổi!

"Em ấy ạ? Đương nhiên là em rảnh mà, nhưng.... nhưng sẽ không làm phiền thầy quá ạ?"

"Không hề! Không hề phiền chút nào!" Rõ ràng là thầy giáo giúp học sinh học bù, lại bị Phó Như Phong nói giống như hắn đang cầu Vân Điền tới học bù vậy.

"Vậy hôm thứ bảy chủ nhật đều không có tiết tự học buổi tối, cho nên hai hôm đó em qua nhà thầy nhé, được không?"

"Vâng, em cám ơn thầy ạ!" Vân Điền gật gật đầu nhỏ, vô cùng ngoan ngoãn đồng ý.

Buổi tối về đến nhà em liền chia sẻ tin vui này với mẹ, bà nghe xong thì càng thêm yêu thích ông thầy Phó Như Phong, nhưng bà cảm thấy làm phiền người ta mãi như vậy cũng không phải ý hay. Vì thế bà đưa cho Vân Điền bảy triệu, bảo Vân Điền mai đi học thì gửi cho Phó Như Phong nói đây là giao tiền học phí dạy kèm.

Đêm đó sau khi buôn chuyện với Vân Điền qua điện thoại xong, Phó Như Phong ngồi ở thư phòng, nhìn bánh quy trong tay, si ngốc cười.

Tuy bản thân Phó Như Phong không phải người thích ăn ngọt nhưng hắn không muốn đưa bánh quy cho bà xã, mà muốn tự mình ăn hết từng chút từng chút một. Nghĩ tới đây là món quà đầu tiên Vân Điền tặng cho hắn, trong lòng Phó Như Phong lại ngọt lịm.

Thứ bảy, vừa reo chuông Vân Điền đã tới tìm Phó Như Phong, Phó Như Phong cũng đã sớm sửa soạn xong chờ Vân Điền tan học.

Vân Điền đi theo thầy giáo tới bên cạnh xe, nhìn thầy đã mở cửa phụ chờ mình lên xe, Vân Điền cảm thấy thầy quả nhiên là một người săn sóc, em vội vàng nói cám ơn. Phó Như Phong duỗi tay chắn trên vách toà xe, để tránh em bị đụng đầu.

Nếu vợ Phó Như Phong ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc vì sao chồng nàng lại galang đến vậy, hắn ta chưa từng săn sóc với nàng bao giờ cả.

Vân Điền lần đầu ngồi trên xe thầy giáo, không khỏi hơi khẩn trương. Phó Như Phong lập tức khơi mào mấy đề tài nhẹ nhàng vui vẻ, thỉnh thoảng lại chêm vài câu chuyện cười, nhìn tay nhỏ của Vân Điền đang nắm chặt đai an toàn dần dần thả lỏng, Phó Như Phong cười càng sâu.

Trường học cách nhà Phó Như Phong không quá xa, đi tầm 15 phút là đến.

Phó Như Phong mở cửa, tiếp đón Vân Điền bước vào.

"Em xin phép ạ." Vân Điền hơi khom lưng, đầu nhỏ ngó ngó tự nghĩ rằng bản thân đã rất giữ ý cẩn thận quan sát nhà ở như một chú mèo con mới sinh đang cẩn trọng thăm dò hoàn cảnh lạ lẫm. Phó Như Phong xem đến buồn cười, lại bị hành động của em làm mềm mại trong lòng.

Tận cùng trong phòng đi ra một vị nữ tính bụng lớn, người phụ nữ trông thật mỹ lệ và khéo léo.

Đây là vợ thầy. Vân Điền nghĩ, trông thật xứng đôi với thầy.

"Như Phong, anh về rồi à. Chắc đây là Vân Điền nhỉ, đúng là bạn nhỏ xinh đẹp mà."

Tuy Vân Điền đầu óc không quá linh động nhưng em vẫn biết bản thân trông khá đẹp, tuy hàng ngày Vân Điền không tiếp xúc với ai ngoài bạn học quanh mình, nhưng vẫn có bạn nam gửi thư tình cho em, còn các bạn nữ lại thích chơi cùng em hơn, thỉnh thoảng đám con gái còn bẹo má em gọi em là bé con đáng yêu của "mama".

Dù vậy, Vân Điền chưa từng được một người phụ nữ trưởng thành nào khen qua, lúc này em ngại ngùng cúi đầu nói chào cô.

Phó Như Phong nhìn vành tai Vân Điền ửng đỏ, không hiểu sao lòng lại khó chịu, hắn mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện cả hai: "Thôi được rồi, em mau về phòng nghỉ ngơi đi, để anh dẫn Vân Điền qua thư phòng học bù."

Tuy giọng điệu dịu dàng nhưng trong lời ói mang theo khẩu khí ra lệnh, khiến Vân Điền hơi nghi hoặc.

Hình như... thầy không giống thường ngày cho lắm?

Nhưng bà xã Phó Như Phong đã quá quen với chuyện này, nàng luôn biết chồng mình là người ngoài nóng trong lạnh, cần có người tiến tới sưởi ấm trái tim hắn. Nàng đã mất rất nhiều công sức mới thành công trở thành vợ Phó Như Phong, nàng biết chồng đối xử với người khác có khi còn lạnh nhạt hơn là đối với nàng. Chỉ có bản thân này là đặc thù, loại cảm nhận này khiến nàng vẫn luôn tự hào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com