4
Dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tả được viễn cảnh của hai người lúc này, Sơn Tinh cảm thấy dường như bọn họ đang quay về năm ấy, trước mặt không phải Thủy Thần hằng năm gây ra bao tai tương mà chỉ là thiếu niên lam y thanh thuần đối y hết mực ôn nhu.
Thủy Tinh bước đến tán cây anh đào ngồi xuống, như vô thức Sơn Tinh cũng bước theo, y thản nhiên gối đầu lên người hắn. Tựa như bao năm trước, không có khúc mắc, không có day dưa, không có hằng năm trời xa cách.
"Ta đã nghĩ sẽ không chờ được huynh nữa."
Y không trả lời hắn, lấy từ trong tay áo ra một cái vỏ sò, vỏ sò không còn nguyên vẹn, nhìn qua có vài đường nứt được chấp vá lại.
"Sao nó còn..."
Thủy Tinh nhớ rất rõ, vào hôm người kia đại hôn, trong lúc hai bên dằn co, khi y đem thứ này ra nói với hắn, tình cảm huynh đệ của chúng ta sao lại có thể nói trở mặt là trở mặt, hắn khi đó như rơi vào tuyệt vọng. Sơn Tinh cầm vò sò trong tay, vò sò chứa đừng linh hồn và tình ý của hắn lại còn nói cái gì là huynh đệ. Hắn đã chính tay phóng ra một luồng thủy lưu mạnh mẽ làm vỡ nát vỏ sò. Hắn nhớ Sơn Tinh khi thấy vò sò trong tay vỡ ra đã thực tức giận, đối với hắn sau đó ra tay không chút lưu tình.
"Ta tìm ba ngày ba đêm, cuối cùng thu nhập đủ mảnh vỡ" – Y nắm chặt vỏ sò trong tay, cũng nắm luôn một góc áo của hắn – "Ta nghĩ nếu vò sò này còn, một ngày chúng ta vẫn có cơ hội trở lại như trước. Thủy Tinh, là ta ngu ngốc, khiến đệ thương tâm, ta còn hiểu lầm đệ, ta thật sự không biết, đến bây giờ ta vẫn không biết đệ dành cho ta tình cảm ấy là khi nào, ta... ta ... còn chưa từng một lần hỏi đệ, hỏi đệ cảm thấy thế nào..."
Ngón tay thon dài của Thủy Tinh đặt lên môi y, ngăn cho y tiếp tục nói. Hắn sợ y càng nói, hắn càng không kiểm soát được. Đúng là hắn từng rất thương tâm, nhưng hắn cũng sớm hiểu, chỉ có hắn yêu y, y lại chưa từng xem hắn là gì ngoài huynh đệ, tri kỷ.
Hắn không cuống si đến độ đem thứ tình cảm nghịch thiên của mình gán lên người y, bắt y cùng hắn trầm luân, cùng chịu chung đọ đày.
"Ta từng mong huynh hiểu, nhưng giờ huynh không cần hiểu nữa. Khoảng thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau, là hồi ức đẹp đẽ nhất ta từng có, trăm năm tới, ta có thể cùng nó sống qua ngày, ta không muốn cưỡng cầu nữa."
Hắn thấy y nghe lời hắn nói mà hai mày nhíu chặt, cả người rơi vào trầm mặc thì không khỏi đau lòng, lại vươn tay miết nhẹ theo đường mày ấy.
"Ta mỗi năm vẫn dâng nước là vì ta muốn gặp huynh, đánh nhau cũng tốt, có thể gặp mặt là tốt rồi. Vả lại Thiên Hoàng đã ban một đạo mật chỉ, muốn ta cứ tiếp tục hằng năm dâng nước, đây là trừng phạt đối với con người trần gian ngu muội, bất kính với thần Rừng, thần Sông."
Giọng nói của hắn vẫn như vậy, bình thản, quá mức bình thản, khiến y càng nghe càng đau lòng. Rốt cuộc đã trải qua thống khổ ra sao mới có thể đem hắn biến thành bộ dạng vô dục vô cầu như vậy.
"Ta không hiểu, khi ta biết Hỏa nhi và Tiểu Tĩnh cũng dành cho nhau tình cảm đó, ta lại càng không hiểu, không phải đều là hai đại nam nhân sao, vốn dĩ phải là huynh đệ tại sao lại muốn kết nghĩa phu thê?" – Y ngước lên nhìn hắn – "Nhưng ta trân trọng, ta rất trân trọng tình cảm đó, ta sẽ không phản đối chuyện hai đứa nó, còn chuyện của chúng ta. Ta xin lỗi, ta đã phụ đệ, là ta bất công với đệ."
Thủy Tinh khẽ cong môi, bàn tay theo khuôn mặt của Sơn Tinh mà vuốt ve, giống như cố gắng khắc họa thật sâu dung nhan này lần cuối.
"Không có bất công. Từ lúc bắt đầu, ta chưa từng xem huynh là huynh đệ cũng như huynh trước giờ vẫn chưa từng xem ta là ái nhân, xuất phát điểm không giống nhau, làm sao có thể đòi công bằng."
Một câu nói này tựa như đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt Sơn Tinh, y không có quyền nói gì cả, trong lòng y, người nọ có thể quan trọng hơn tất cả thứ gì trên đời này nhưng vĩnh viễn cũng không phải là ái nhân, tình cảm y dành cho người nọ không đồng dạng với tình cảm dành cho Mị Nương.
"Chúng ta chỉ là nợ nhau một cái kết, hôm nay cuối cùng đã có rồi" – Thủy Tinh cuối xuống đặt lên trán y một nụ hôn rất nhẹ, cùng với nụ hôn ấy là một giọt nước rơi xuống, lăn theo sườn mặt y – "Sau này, huynh xem như chưa từng quen, ta xem như chưa từng biết, thiên tàn địa tẫn nhất không tái kiến."
Thiên tài địa tẫn nhất không tái kiến, tám chữ này cứ như vậy được hắn nói ra, dứt khoác chặt đứt mọi thứ về hai người.
Thủy Tinh nói xong, cũng đứng dậy rời đi, Sơn Tinh hóa thành một pho tượng, lòng rất muốn chạy theo giữ người lại nhưng kết cục vẫn đứng ở đó, mặc cho thân ảnh của y khuất dần.
Y không biết mình đứng đó bao lâu, chỉ biết cơn gió đông cuối cùng cũng đã thổi qua rồi, cánh hoa anh đào phủ đầy lên tóc, cũng không che giấu được nỗi trống rỗng đáy lòng y.
Người đó đi rồi, sẽ không trở lại, người đó sẽ không cười với y nữa, người đó buông tay y mất rồi.
...
Nói không gặp lại, chính là không gặp lại.
Việc dâng nước hằng năm liền giao cho Thủy Tĩnh, Thủy Tinh cũng không rời khỏi Thủy cung nửa bước, cuộc sống phải nói nhàn rỗi đến nổi không gợn sóng.
Thủy Tĩnh không thể sống trên đất liền, Sơn Hỏa không thể xuống nước, đối với người khác có lẻ là thiêu đau vạn khổ nhưng bọn họ lại chấp nhận rất dễ dàng. Hằng năm, một người dâng nước khiêu chiến, một người đứng trên núi cao nghênh chiến, diễn một cảnh tương ái tương sát kinh điển.
Mỗi năm một lần, gặp nhau ít ỏi, cũng chẳng ngăn cách được tình cảm hai người.
Hai thiếu niên tựa đầu vào nhau ngồi trên bãi biển, nhìn ngắm hoàng hôn đang buông xuống phía xa xa.
"Ta không muốn để ngươi đi một chút nào, A Tĩnh, ta không muốn." – Hắn ôm chặt cậu, giống như trẻ con làm nũng mà dụi dụi đầu vào hõm vai cậu.
"Đừng như hài tử, đã sắp trở thành Sơn Thần rồi, ra dáng một chút." – Lời nói là trách mắng nhưng giọng điệu hoàn toàn là sủng nịnh.
"Ta nguyện ở trước mặt ngươi vĩnh viễn làm một tiểu hài tử không biết lớn, làm một tiểu hài tử không thể xuống nước vẫn cứ lao mình ra biển, đem tính mạng uy hiếp người nào đó phải kết giao với mình, làm một hài tử vì muốn được gặp người thương mà ở trên bờ biển kêu tên suốt bảy ngày bảy đêm..."
"Được rồi, được rồi, đem chuyện cũ ra nói, thấy tự hào lắm sao?"
"Có được tâm của người là thành tựu lớn nhất đời này của ta."
...
"Cha, A Hỏa nói, Sơn thúc hỏi cha muốn ngắm hoa đào năm nay không?"
Thủy Tĩnh và Sơn Hỏa vẫn luôn vì tình trạng của hai người kia mà sầu lo, Sơn Hỏa luôn hi vọng Thủy thúc chịu gặp cha hắn một lần. Chuyện này đối với cha hắn đã trở thành một nút thắt quá lớn, dày vò cha hắn mỗi ngày, hắn nghĩ nếu hai người có thể lại gặp nhau, biết đâu sẽ tốt hơn, nhưng A Tĩnh lại nói với hắn.
Dây do người buộc có thể gỡ, dây tự mình buộc vô phương mở.
"Con có biết nhân gian có một câu thơ rất hay 'Nhân diện bất tri hà xứ khứ. Đào hoa y cựu tiếu đông phong'"
A Tĩnh tỏ ra không hiểu, Thủy Tinh liền nói thêm.
"Gương mặt người xưa giờ chẳng thấy đâu. Chỉ có hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông."
Hắn nói xong, lấy trong tay áo ra một cánh hoa đào, là cánh hoa đào năm đó, y đặt vào tay hắn. Hắn buông tay, cánh hoa đào theo nước cuốn đi mất.
-Hoàn-
Cái kết này không phải HE cũng không phải SE, mà nó là cái kết đẹp nhất cho tất cả. Có lẻ năm dài tháng rộng kia, người luôn đau khổ dày vò bản thân sẽ không phải là Thủy Tinh nữa, mà chính là Sơn Tinh. Thủy Tinh sẽ sống rất yên bình với những hồi ức ấy, hắn dám yêu dám hận dám từ bỏ.
Còn Sơn Tinh, y không sai, y chỉ là ngu muội bỏ mất một người, mà một người này đến khi mất rồi y mới biết, người này đi mang cả thế gian theo cùng.
_Ngạn_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com