Chương 08: Đình công tiêu cực
Bảy giờ sáng, Đinh Dĩ Nam thức dậy đúng giờ. Bấm nút chỉnh rèm cửa tự động bên cạnh giường, ánh nắng buổi sớm chầm chậm xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu sáng cả gian phòng.
Đài phun nước trong khu đã bắt đầu phun những dòng nước đầu tiên của ngày mới, ánh nắng từ hướng đông chiếu vào khu dân cư và hơi nước từ đài phun nước hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một cái cầu vồng rực rỡ sắc màu.
Lần đầu tiên mà Đinh Dĩ Nam được nhìn thấy cái cầu vồng này, là lúc mà khu đất này chưa hoàn thành. Hoắc Chấp Tiêu là kiến trúc sư chính cho dự án náy, muốn thiết kế một cái đài phun nước trong giếng trời của khu, chỉ cần vào những thời tiết tốt, chủ nhà thức sớm đi ra ngoài là có thể nhìn thấy cầu vồng.
Lúc đầu khi nghe Hoắc Chấp Tiêu trình bày ý tưởng thiết kế của mình cho khách hàng, thì Đinh Dĩ Nam đã nghĩ trong lòng là, rốt cuộc là con người có suy nghĩ hão huyền đến cỡ nào, mới có thể nghĩ ra cách để ngày nào cũng được ngắm cầu vồng?
Sau đó hiện thực chứng minh Hoắc Chấp Tiêu không phải là suy nghĩ hão huyền. Sau khi đài phun nước xây xong, Đinh Dĩ Nam đi theo Hoắc Chấp Tiêu đi tới công trường quan sát kết quả vận hành của đài phun nước, khi ánh nắng sớm mai xuyên qua làn nước phun từ đài, từng vòm màu rực rỡ sáng lòa hiện lên, Đinh Dĩ Nam thật sự thấy chấn động từ tận trong đáy lòng.
Ban đầu khi Đinh Dĩ Nam nhận offer từ sở sự vụ Cửu Sơn, không phải vì đúng chuyên ngành, cũng không phải là vì anh có hứng thú với kiến trúc.
Vỏn vẹn là bởi vì lúc gần tốt nghiệp, chủ nhiệm khoa chuyển tiếp tin nhắn của ông ấy với Hoắc Huân vào nhóm wechat, nói là đang cần một trợ lý riêng, sau khi thành nhân viên chính thức lương có thể từ hai vạn trở lên.
Sinh viên từ trường đại học danh giá vốn cũng không phải lo chuyện việc làm, chủ yếu là các đàn anh khóa trước thường về trường tìm người. Đinh Dĩ Nam thấy tiền lương không tệ, bèn mang tâm trạng thử xem sao nộp CV lên, sau đó cứ như vậy mà vào sở sự vụ Cửu Sơn làm việc.
Nhưng đến tận khi anh nhìn thấy cầu vồng do Hoắc Chấp Tiêu tạo ra thì anh mới thật sự thấy thích công việc này.
Sau đó Hoắc Chấp Tiêu mua nhà trong khu này, Đinh Dĩ Nam quan sát cả quá trình lắp đặt trang trí, càng có thêm nhiều hiểu biết đối với ngành nghề này.
Cũng nhờ có thiết kế cầu vồng đó mà cả khu nhà được nâng lên, giá nhà luôn nằm ở mức đụng nóc trong vùng này.
Đến phòng khách mở nhạc cổ điển, rồi đi vào nhà bếp mặc tạp dề, Đinh Dĩ Nam chính thức bắt đầu một ngày làm việc mới.
Hồi trước thì Đinh Dĩ Nam thường mua bánh bao ở một hàng gần đây để giải quyết bữa sáng, nhưng hôm nay đặc thù, nên anh cũng làm luôn một phần cho mình.
Hoắc Chấp Tiêu du học ở nước ngoài từ nhỏ, quen ăn sáng kiểu Tây, vậy nên Đinh Dĩ Nam cũng học không ít món Tây. Có điều tính anh vốn tương đối truyền thống, bữa sáng thích ăn cháo hoặc mỳ, nên trong lúc tráng trứng, thì anh tranh thủ nấu một bát mỳ mỡ hành trên cái bếp còn lại.
Hương vị mỳ thế nào hoàn toàn phải xem vào mức lửa khi luộc, Đinh Dĩ Nam hết sức tập trung quan sát mức độ trong của sợi mỳ, ngay lúc đoán chừng là đã có thể cho nước lạnh vào được rồi, anh thoáng phân tâm nghe thấy tiếng nhạc cổ điển chợt im bặt đi, thay vào đó là tiếng bước chân của Hoắc Chấp Tiêu.
Khi vừa mới thức dậy Hoắc Chấp Tiêu có thói quen uống nước trước, ngoài ra thì hắn còn có một tật xấu là không thích uống nước có nhiệt độ thường.
Theo như mọi ngày, thì sau khi hắn kéo đầu cắm xuống, hắn sẽ đi thẳng về phía tủ lạnh hai cánh mở ngăn giữ đồ tươi ra, lấy chai nước suối đã được ướp lạnh sẵn ra. Vậy nên Đinh Dĩ Nam cũng không để ý đến hắn lắm, vẫn hết sức tập trung nhìn mỳ trong nồi.
Ngay lúc Đinh Dĩ Nam chuẩn bị vớt mỳ ra, thì sau lưng anh bỗng nhiên phải gánh một áp lực rất lớn, cũng không hiểu sao bị hai cánh tay quấn lấy vòng eo.
"Đang làm gì?"
Hoắc Chấp Tiêu chống cằm trên vai Đinh Dĩ Nam, cả nửa người trên gần như đè xuống hết.
Cái muôi đang vớt mỳ trong tay Đinh Dĩ Nam rơi vào trong nồi nước sôi, anh cố sức đứng thẳng người lên, chống chịu trọng lượng của Hoắc Chấp Tiêu, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đang ôm chầm mình đằng sau, nói: "Anh làm gì thế?"
Hoắc Chấp Tiêu rất nhanh đã buông Đinh Dĩ Nam ra, lùi qua một bên, khóe miệng kiềm nén ý cười, biểu cảm như là vừa nghịch phá thành công chuyện gì đó.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nghĩ đến cái kiểu người mà rảnh rỗi đến phát khùng, nước trong bể rõ ràng đang yên ả không gợn sóng, lại cứ nhất định phải cầm đá ném vào, thấy mặt nước nổi sóng lên mới vừa lòng.
Một tay Hoắc Chấp Tiêu chống trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nhìn Đinh Dĩ Nam từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu mặc tạp dề đẹp thế nhỉ?"
Đinh Dĩ Nam hít sâu một hơi, dùng đũa gắp muôi vớt mỳ trong nồi nước lên, sau đó vội vàng vớt hết mỳ lên: "Cái tạp đề này tôi đã mặc ba năm rồi."
Phụ đề là: Mắt anh rốt cuộc là đui hay mù?
"Thật sao?" Hoắc Chấp Tiêu vuốt cằm nói, "Vậy thì hôm nào mua cái mới cho cậu."
Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không có ý đó, anh đau đầu thở dài, bèn quyết định không quan tâm đến Hoắc Chấp Tiêu nữa, chuyên tâm làm cho xong bữa sáng hôm nay.
Chờ cho Hoắc Chấp Tiêu rửa mặt xong quay lại, Đinh Dĩ Nam đã kịp thời đặt bữa sáng vừa làm xong lên bàn.
Trước mặt anh chỉ có một cái bát và một đôi đũa, còn trước mặt Hoắc Chấp Tiêu thì có bánh mì nướng vàng rụm, bơ, sốt hoa quả, trứng rán, xúc xích, salad trái cây v.v, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ bị bữa sáng kiểu Tây phong phú này hấp dẫn.
Nhưng sau khi Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống, liếc nhìn bát mỳ mỡ hành trước mặt Đinh Dĩ Nam, đột nhiên nói: "Tôi muốn ăn thử món của cậu."
Bàn tay đang trộn mỳ của Đinh Dĩ Nam chợt ngưng, anh cuốn một ít mỳ đặt trong đĩa của Hoắc Chấp Tiêu, vừa chuẩn bị dùng bữa, lại nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu vừa nếm mỳ xong nói: "Tôi đổi với cậu."
Trong lòng Đinh Dĩ Nam tự nhủ, anh muốn ăn mỳ thì nói sớm chút không được sao? Mỹ thực đã đến miệng cứ không cánh mà bay như vậy, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Nhưng bị vướng bởi Hoắc Chấp Tiêu là sếp của mình, ngoài mặt vẫn kiềm nén không tình nguyện trong lòng xuống, để bát mỳ ra trước mặt Hoắc Chấp Tiêu.
"Bình thường cậu cũng nấu cho bạn trai ăn sao?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
"Đúng thế." Đinh Dĩ Nam mặt không đổi sắc trét bơ lên bánh mỳ.
"Vậy sao." Hoắc Chấp Tiêu nói.
"Nhưng tôi sẽ không để anh ta cướp đồ ăn từ trong miệng tôi."
Hoắc Chấp Tiêu nghe vậy thì cười cười, không nói tiếp.
Lần này đi công tác ở xã Tam Dương ít nhất cũng phải mất ba, năm ngày, Đinh Dĩ Nam vào phòng đồ lấy một cái vali 26 tấc, rồi sắp xếp đầy đủ quần áo cho Hoắc Chấp Tiêu thay trong mấy ngày tới, rồi để kế đó những thứ mà anh cho là cần mang theo khi về nông thôn.
Khi anh xong xuôi hết rồi, thì Hoắc Chấp Tiêu cũng đã sửa soạn xong, chỉ còn cái cà vạt trên cổ là chưa thắt.
Đinh Dĩ Nam thật sự không muốn thắt cà vạt cho Hoắc Chấp Tiêu nữa, hoặc nên nói đúng hơn là, anh muốn tránh hết tất cả các tình huống phải tiếp xúc gần với Hoắc Chấp Tiêu.
Nhưng mà hẳn là Hoắc Chấp Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của anh, lười biếng nói bóng nói gió: "Trợ lý Đinh, tính đình công tiêu cực (1) à?"
"Không phải." Đinh Dĩ Nam quyết định nói chuyện nghiêm túc với hắn, giải quyết chuyện này một cách triệt để, "Sếp Hoắc, sau này anh có thể có thể tự thắt cà vạt không?"
"Tại sao?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi ngược lại.
Đúng vậy, tại sao.
Trong lòng Đinh Dĩ Nam cảm thấy cực kỳ phiền, như là có một con mèo đang cào cào anh, tại sao Hoắc Chấp Tiêu lại có nhiều cái tại sao như vậy?
"Không phải anh biết thắt cà vạt sao?" Đinh Dĩ Nam nhịn xuống, ôn tồn hỏi.
"Cậu thắt đẹp hơn." Hoắc Chấp Tiêu nói.
"Thật ra cũng không kém bao nhiêu..."
"Tôi muốn cậu thắt cho tôi." Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang lời Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi, cam chịu đi đến trước người Hoắc Chấp Tiêu, thô bạo thắt cà vạt cho hắn.
Một vòng cuối cùng, Đinh Dĩ Nam vèo một cái dùng sức kéo chặt nút thắt, làm cho cái hình tam giác đẹp đẽ đó gần như gí sát vào yết hầu của Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu buộc lòng phải ngửa ngửa đầu ra sau, tự chỉnh lại độ rộng của cà vạt. Hắn khẽ nhíu mày, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: "Trợ lý Đinh, có phải cậu cho là tôi sẽ không trừ tiền lương cậu không?"
Đinh Dĩ Nam tự nhận mình là một con người rất có cốt khí, tính cách của anh chính là thích mềm không thích cứng.
Thế là anh mím mím môi, thả nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, sau này sẽ chú ý." —— anh tự an ủi mình, không cần phải băn khoăn với tiền lương.
Từ trong nội thành ra đến xã Tam Dương mất ít nhất cũng phải ba, bốn tiếng, vì trong xã không có đường thông ra đường cái, ra khỏi thành phố rồi thì đoạn đường sau đó gần như toàn là đường tỉnh tồi tàn.
Ban đầu lúc đường tỉnh này vừa làm xong cũng không khó đi giống như bây giờ, chỉ là có nhiều xe tải lớn đi qua, trong đó không thiếu vài chiếc lách luật chở quá khối lượng cho phép, dần dần ép con đường này thành ra loang loang lổ lổ, khắp nơi là ổ gà ổ voi.
Cũng may xe của Hoắc Chấp Tiêu là xe việt dã, sàn xe đủ cao, chạy trên con đường tàn như vậy cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Theo ô tô từ từ chạy ra khỏi thành phố, mới đầu còn có thế thấy vài trang trại ăn nên làm ra ở hai bên đường, sau đó chỉ còn lại từng hàng cây dương, hết cây dương là đồng ruộng vô tận.
Đinh Dĩ Nam có thể cảm giác được tâm trạng của Hoắc Chấp Tiêu giảm dần theo đường đi, khi có một chiếc xe bò xuất hiện bên đường thì hắn cau mày nhìn một lúc lâu, cứ như là không thể tin được thời đại này mà còn tồn tại thứ như vậy.
Thật ra chuyện này cũng không trách Hoắc Chấp Tiêu được, hắn quen sống trong nhung lụa từ nhỏ, sau khi đi làm thì đa số là nhận các công trình lớn, Đinh Dĩ Nam dám cá, chắc chắn là hắn còn chưa từng đặt chân về nông thôn.
Sau khi đi hết đường tỉnh rồi, xe rẽ vào một đường núi, ghét bỏ trên mặt Hoắc Chấp Tiêu đã hoàn toàn không buồn giấu: "Đây là cái nơi tàn tạ gì vậy?"
Đinh Dĩ Nam lại không cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì lần nào anh về quê, cũng phải đi qua những con đường nát như vậy. Anh vẫn giữ vững tay lái trả lời: "Này là còn chưa tới thị trấn nữa."
"Còn bao lâu mới đến?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
Đinh Dĩ Nam nhìn đồng hồ, nói: "Khoảng một tiếng."
Nhưng mà Đinh Dĩ Nam vừa dứt lời, xe lập tức xảy ra chuyện. Đằng sau truyền đến một tiếng nổ rất lớn, sau đó tay lái trong tay chợt mất khống chế.
Hoắc Chấp Tiêu ngồi thẳng người, nhìn ra sau nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Sau khi Đinh Dĩ Nam ổn định tay lái, chậm rãi đạp xuống phanh, nói: "Chắc là bể bánh xe."
Lần này thời gian hai người ở trên đường lại phải kéo dài, Hoắc Chấp Tiêu phiền chán thở dài một hơi, lấy điện thoại ra nói: "Ở cái đường này không biết bao lâu cứu hộ mới tới được nữa."
Như bình thường, phát sinh sự cố trên đường cao tốc thì có thể gọi 12122 tìm cứu hộ. Nhưng dịch vụ cứu hộ này chỉ giới hạn trên đường cao tốc hoặc xa lộ, những nơi thâm sơn cùng cốc như thế này thì không gọi cứu hộ được, chỉ có thể tìm tiệm sửa xe ở gần nhất hỗ trợ.
Hiển nhiên là Hoắc Chấp Tiêu chưa từng đến những nơi như thế này, không biết những chuyện đó. Đinh Dĩ Nam cũng lười giải thích, anh xắn ống tay áo lên khuỷu tay, rồi nói với Hoắc Chấp Tiêu: "Không cần gọi cứu hộ."
Sau khi nói xong, anh đi ra cốp sau lấy ra một cái kích dạng đơn giản, rồi tháo lốp xe dự phòng sau đuôi xe xuống.
Hoắc Chấp Tiêu cùng đi ra đuôi xe theo, khi hắn nhận ra được ý định của Đinh Dĩ Nam, giật mình nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: "Cậu còn biết thay lốp xe?"
Thật ra chuyện thay lốp xe này vô cùng đơn giản, người bình thường vừa nhìn là biết. Chỉ là đối với những người chưa từng làm bao giờ, thì cái khái niệm sửa xe ô tô này dù sao cũng có vẻ hơi xa xôi.
Đinh Dĩ Nam không muốn phí thời gian để trả lời câu hỏi của Hoắc Chấp Tiêu, bắt đầu tập trung vặn đinh ốc trên trục lốp.
Q: Có gì mà trợ lý Đinh không biết làm không?
A: Làm nũng.
__
(1) đình công tiêu cực: gốc là 消极怠工, Hán Việt là tiêu cực lãn công.
Thành ngữ tiếng Trung, chỉ việc sử phương pháp tiêu cực để không làm việc một cách nghiêm túc. Xuất phát từ "Về sửa chữa những tư tưởng sai lầm trong Đảng".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com