Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 09: Thụ thụ bất thân

Trước khi lên đại học, Đinh Dĩ Nam chưa từng rời khỏi thị trấn nhỏ nơi mình lớn lên.

Rồi sau này lên thành phố học đại học, anh không giống những cô cậu xuất thân phố núi khác, không dám cạnh tranh với bạn bè trong thành phố. Khi huấn luyện quân sự thì nhờ có biểu hiện ưu tú, được chọn làm cá nhân gương mẫu lên nhận thưởng, sau đó trong buổi tranh cử anh được bầu làm lớp trưởng, cũng phần nhiều là nhờ có quan hệ tốt với mọi người.

Trong mắt bạn học, Đinh Dĩ Nam gần như không gì không làm được. Trong thời gian học đại học, từng có ít nhất ba cô gái ngoài sáng trong tối theo đuổi anh. Nhưng mà Đinh Dĩ Nam đã nhận ra mình thích ở cùng đàn ông từ rất sớm, càng lớn càng hiểu biết hơn, anh cũng từ từ chấp nhận được một sự thật, rằng mình là gay.

Nếu nhất định phải nói, thì Hoắc Chấp Tiêu hẳn là một đồng loại đầu tiên mà Đinh Dĩ Nam được gặp.

Không bao lâu sau khi đi làm, Đinh Dĩ Nam đến nhà Hoắc Chấp Tiêu đón hắn đi làm. Khi Đinh Dĩ Nam nhìn thấy hai người đàn ông trưởng thành trần truồng nằm trên giường trong trạng thái hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, thì sự kinh ngạc trong khoảnh khắc đó chẳng hề thua kém gì với lúc anh phát hiện ra trẻ con sống trong thành phố lại không biết làm cơm.

Nhưng ngoài mặt thì anh vẫn bình tĩnh trước sau như một, giống như lúc lốp xe đột nhiên bị nổ bây giờ vậy.

Lấy cái kích trong gầm xe ra, quăng chiếc lốp vừa thay xong vào cốp sau, cốp sau của xe việt dã hơi cao, Đinh Dĩ Nam chỉ hơi không chú ý, khuỷu tay và bên hông cọ vào săm lốp, trên áo sơmi lập tức xuất hiện vết bẩn.

Một lát nữa còn phải đi ăn với lãnh đạo trong xã Tam Dương, đương nhiên không thể mặc quần áo bẩn đi gặp người ta được.

"Sếp Hoắc, anh lên xe trước đi." Đinh Dĩ Nam lấy bình đựng nước trong cốp xe ra, vừa rửa tay, vừa nói với Hoắc Chấp Tiêu.

Hoắc Chấp Tiêu đứng bàng quan nghiêm chỉnh học thay lốp xe, đến lúc này cuối cùng cũng coi như chịu cam lòng thu hồi tầm mắt ra khỏi người Đinh Dĩ Nam. Hắn đáp một tiếng "được", sau đó quay trở lại chỗ ngồi cạnh tài xế.

Đinh Dĩ Nam chờ Hoắc Chấp Tiêu lên xe rồi, mới lấy một cái áo sơmi sạch sẽ trong vali ra, đứng sau đuôi xe thay áo.

Anh không hề hay biết, Hoắc Chấp Tiêu đang ngồi trong xe vẫn luôn giữ tư thế nghiêng đầu lười biếng, từ kính chiếu hậu quan sát từng nhất cử nhất động của anh.

Cuối cùng thì sau một tiếng hai người cũng đến được thị trấn trực thuộc xã Tam Dương.

Thị trấn này lớn hơn quê Đinh Dĩ Nam một chút, trên đường có xe ba bánh chạy bằng điện lui tới, trường trung học trong huyện hình như cũng mới tu sửa lại gần đây. Đinh Dĩ Nam đã rất lâu rồi chưa về quê, nhìn cảnh tượng trước mắt khó tránh khỏi cảm thấy thân thiết trong lòng.

Bí thư xã Tam Dương đã chờ được một lúc lâu, hai người vừa xuống xe, đã được vị bí thư nhiệt tình đó dẫn vào một quán ăn bên đường.

Khi nhận các dự án trong thành phố thì Đinh Dĩ Nam không phải chưa từng qua lại với quan chức. Anh từng mường tượng ra ông bí thư xã này sẽ kiểu cách thế nào, nhưng ông bí thư Lưu này mộc mạc hơn trong suy nghĩ của anh rất nhiều, giọng nói mang theo khẩu âm địa phương rất đậm, da mặt ngăm đen lấm tấm, hẳn là do quanh năm chạy trong đồng ruộng.

"Hai vị đừng khách sáo, muốn ăn gì thì cứ việc gọi." Bí thư Lưu chủ động rót trà cho hai người, tươi cười hớn hở nói.

Tuy sau lưng thì Hoắc Chấp Tiêu chê trách nơi này tồi tàn với Đinh Dĩ Nam, nhưng khi bắt đầu vào làm việc thì hắn vẫn thể hiện sự chuyện nghiệp đã được rèn dũa của mình.

"Cảm ơn bí thư." Hoắc Chấp Tiêu khách khí cầm thực đơn lên nhìn lướt qua, sau đó cầm menu đẩy qua trước mặt Đinh Dĩ Nam.

Trong thời đại mà vật giá leo thang, tùy tiện ra đường ăn một đĩa rau thôi cũng phải mất năm chục, sáu chục đồng. Nhưng giá đồ ăn ở dưới quê thì rất mềm, một bàn đồ ăn mặn cũng chỉ tốn mười mấy đồng.

Đinh Dĩ Nam cân đối theo lượng ăn của ba người gọi hai mặn hai chay và thêm một chén canh, sau đó bắt đầu ngồi nghe bí thư Lưu giải thích tình trạng của xã Tam Dương.

"Trong xã chúng tôi có chừng một trăm hộ gia đình, đa số là người già và trẻ nhỏ. Ngày nào tụi nhỏ cũng phải đi một tiếng vào trường trung học trong huyện để đọc sách, nên tôi muốn làm một cái thư viện trong thôn luôn, đám nhỏ mà thấy không biết vui bao nhiêu nữa đây?"

"Tôi muốn thư viện của chúng tôi có thể rộng rãi một chút, ít nhất hai lầu, còn phòng tự học này nọ, để cho tụi nhỏ tiện học bài."

"Còn chỗ xây thì tôi với trưởng thôn đã bàn xong rồi, mảnh đất trống nằm ở ngay đầu thôn..."

Trong lúc bí thư Lưu giới thiệu về xã Tam Dương thì vẫn luôn là nói với Đinh Dĩ Nam, đến ngay cả khi phục vụ bưng cơm lên thì ông cũng nhanh chóng bày ra trước mặt Đinh Dĩ Nam đầu tiên.

Một lát sau, Đinh Dĩ Nam mới kịp nhận ra duyên cớ trong đó, anh không thể không cắt ngang bí thư Lưu, chỉ vào Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh nói: "Bí thư Lưu, đây mới là kiến trúc sư chính."

"Hả?" Bí thư Lưu rõ ràng là có vẻ hơi ngạc nhiên, nói, "Khi nãy thấy cậu gọi đồ, tôi còn tưởng cậu mới là chủ thầu chứ."

Tính bí thư Lưu cũng kiểu nhanh mồm nhanh miệng, nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra luôn.

"Những chuyện khác là cậu ta quyết định." Hoắc Chấp Tiêu nói tiếp, "Chuyện thiết kế thì là tôi."

—— tuy nói là nói như vậy, nhưng thật ra Đinh Dĩ Nam quyết định chuyện gì thì cũng đặt yêu cầu của Hoắc Chấp Tiêu lên làm tiền đề.

"Ngoại trừ những cái vừa nói đó," Hoắc Chấp Tiêu lại nói, "Không còn yêu cầu gì nữa sao?"

"Cái khác thì..." Bí thư Lưu suy nghĩ một lúc, "Cạnh thư viên có thể làm một cái sân chơi nhỏ không? Dựng một cái khung bóng rổ, thêm bàn bóng bàn, để tụi nhỏ vui chơi này nọ."

Sân chơi không phải một phần của thư viện, nếu như dựa trên kinh nghiệm có được từ các dự án trước đó thì chắc là phải lấy một cái giá khác.

Đinh Dĩ Nam có thể nhận ra là bí thư Lưu chỉ một lòng nghĩ cho đám trẻ, bản thân anh cũng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có thể đặt mình vào đó. Anh sợ Hoắc Chấp Tiêu mở miệng từ chối, hiếm khi chủ động nói: "Mấy cái đó đều không có vấn đề."

Hoắc Chấp Tiêu nghe vậy thì nhìn thoáng qua Đinh Dĩ Nam, không tỏ thái độ, xem như là chấp nhận lời của anh.

Trong xã Tam Dương không có nơi dừng chân, sau khi ăn cơm trưa xong, bí thư Lưu dẫn hai người đến cái khách sạn duy nhất trong huyện.

Nói là khách sạn, nhưng thật ra cũng chỉ là một căn nhà hai tầng, lầu một lầu hai gộp lại tổng cộng mười phòng.

Ông chủ khách sạn và bí thư Lưu lên tiếng chào hỏi rất quen, sau đầu cầm một chiếc chìa khóa từ cái quầy đằng sau đưa cho Đinh Dĩ Nam.

Đinh Dĩ Nam nhìn chìa khoá trong tay, vô thức hỏi: "Chiếc còn lại thì sao?"

"Chìa khóa nào?" Bí thư Lưu chợt nhớ ra, vỗ gáy mình một cái, "À, ở chỗ chúng tôi mỗi phòng chỉ có một chìa khóa thôi, hai người cần hai cái lận sao?"

Đinh Dĩ Nam không phải là cần hai chìa khóa, anh cần là hai cái phòng.

"Bọn tôi định chia ra ở." Đinh Dĩ Nam khéo léo nói.

"Chia ra ở sao?" Bí thư Lưu nhìn sang ông chủ hỏi, "Chúng ta còn nhiều phòng không?"

"Làm gì còn chứ," Ông chủ đáp, "Hai ngày nay không phải có lãnh đạo trên thành phố xuống huyện thị sát sao."

"Vậy thì hơi khó xử rồi." Vẻ mặt bí thư Lưu có vẻ hơi khó xử, "Phòng ở chỗ chúng tôi hơi nhỏ, nhưng mà hai cậu chịu khó ở chung một phòng được không? Ngày mai mấy lãnh đạo thành phố đi rồi để cậu chuyển qua một phòng khác."

Chẳng phải là Đinh Dĩ Nam chê phòng nhỏ, nhưng anh rất khó giải thích cho bí thư Lưu hiểu được một chuyện gọi là nam nam thụ thụ bất thân.

"Không sao." Hoắc Chấp Tiêu chủ động cầm chiếc chìa khóa trong tay Đinh Dĩ Nam, nói với bí thư Lưu, "Bọn tôi ở một phòng được rồi."

__

Hai chữ "thụ thụ" trái nghĩa nhau nha, chữ đầu là "cho", chữ hai là "nhận".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com