Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 Nghi ngờ nhặt được tổng tài bá đạo...




Đây là một căn phòng trọ đơn sơ, với chiếc bàn tróc sơn, chiếc giường đơn chật hẹp, cùng một tủ quần áo đơn giản, tường nhà ngả màu ố vàng, góc phòng còn mọc cả nấm mốc.

Bên trong căn phòng cũ kỹ, chật chội, nhưng nếu nhìn kỹ, đồ đạc lại được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Đây là đâu? Sao anh lại ở đây?

Cơn đau nhói như gào thét trong đầu Thi Văn Khâm.

"Anh tên gì?"

"Người nhà anh đâu?"

"Có số điện thoại liên lạc với họ không?"

Thấy người đàn ông tỉnh lại, Giang Vũ Thu bắt đầu hỏi về thân phận và lai lịch của anh.

Không biết có phải đầu bị đập hỏng rồi không, Giang Vũ Thu hỏi mười câu, anh chẳng trả lời được lấy một câu.

Nhìn vào đôi mắt mơ màng của đối phương, lòng Giang Vũ Thu chợt trầm xuống, xuất hiện một suy đoán chẳng mấy tốt lành.

Cậu vội vàng đứng dậy, một chân quỳ lên mép giường, sốt sắng kiểm tra vết thương trên đầu người đàn ông.

Vết thương không lớn, máu đã ngừng chảy, nhưng xung quanh sưng lên một cục to, vệt máu khô bám chặt vào chân tóc, trông chẳng khác nào vết dầu mỡ lì lợm trên bếp.

"Vết thương nhìn thì có vẻ không nghiêm trọng lắm, sao lại ngây ngốc thế này?"

Giang Vũ Thu vạch mái tóc dày của anh ra xem, có lẽ do bị cậu làm đau, người đàn ông đẩy tay cậu ra.

"Anh đừng có động đậy." Giang Vũ Thu giữ chặt đầu người đàn ông: "Tôi đang giúp anh kiểm tra vết thương."

Thi Văn Khâm chẳng buồn nghe giải thích, thấy Giang Vũ Thu lại định chạm vào mình, lông mày anh khẽ nhíu, rồi bất ngờ ôm ngang eo cậu.

Hai chân Giang Vũ Thu lập tức rời khỏi mặt đất, khiến cậu sợ đến tê cả da đầu: "Anh làm gì đấy!"

Thi Văn Khâm có vẻ khó chịu vì Giang Vũ Thu quá ồn, liền nhét cậu vào trong chăn bông, quấn chặt lại như buộc túi bột mì, chỉ chừa mỗi cái đầu lộ ra ngoài, từ cổ trở xuống đều bị bó chặt.
Giang Vũ Thu:...

Cách làm thuần thục thế này, không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng hồi đại học tên này đã học chuyên ngành bắt cóc tống tiền.

Giang Vũ Thu bị ép nằm ngửa, trông chẳng khác nào một chú heo con chờ bị làm thịt, cậu nhắm mắt thật chặt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Được rồi, tôi không chạm vào anh nữa, anh thả tôi ra trước đã."

Thi Văn Khâm nhìn chằm chằm vào mặt Giang Vũ Thu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trong lòng Giang Vũ Thu tuy bực bội, nhưng bị đè chặt đến mức không thể cử động thì đành nuốt giận, dịu giọng dỗ dành: "Anh có đói không?"

Vừa dứt lời, bụng của Thi Văn Khâm lập tức kêu lên một tiếng rõ ràng.

Anh có vẻ hơi bối rối, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, còn giơ tay ấn thử một cái.

Giang Vũ Thu không nhịn được bật cười: "Anh thả tôi ra đi, tôi đi mua cho anh bánh bao nóng với sữa đậu nành, bên cạnh còn có tiệm bánh đậu đỏ cũng ngon lắm."
Sắc mặt Thi Văn Khâm có chút dao động, do dự vài giây rồi nới lỏng tay, thả Giang Vũ Thu ra.

Giang Vũ Thu nhân cơ hội, bật dậy như cá chép vượt vũ môn, kéo chăn trùm lên người đàn ông kia.

"Thật đúng là trời đất đảo lộn, lấy oán báo ơn! Tôi cứu anh, thế mà anh còn dám lấy chăn trói tôi!"

Cậu giơ khuỷu tay lên định giáng cho anh một cú, nhưng vừa nhớ ra đầu đối phương còn bị thương, liền khựng lại, cuối cùng chỉ đành buông tay.

Thôi bỏ đi, ai bảo anh là thần tài của tôi chứ.

Giang Vũ Thu vừa mới thả anh ta ra, Thi Văn Khâm đã lập tức vén chăn lên, cau chặt mày, đôi mắt vốn mờ mịt của anh giờ đây trở nên sắc bén, đầy cảnh giác quét về phía cậu.

"Đừng có trừng nữa, trừng đến mức máu trong mắt cũng sắp trào ra rồi." Giang Vũ Thu khoanh tay, bực bội nói: "Tối qua anh ngất xỉu ngoài đường, tôi đã không quản vất vả, vượt qua muôn trùng khó khăn mà đem anh về, còn chăm sóc anh suốt một đêm đấy!"

Lôi một gã đàn ông cao hơn mét tám, vóc dáng cường tráng về nhà, phương tiện di chuyển duy nhất lại chỉ là chiếc xe đạp cũ kỹ dùng sức đạp.

Cậu dễ dàng lắm chắc?

Lời của Giang Vũ Thu khiến trong đầu Thi Văn Khâm chợt lóe lên vài hình ảnh mơ hồ.

Nhưng trước khi anh kịp xâu chuỗi lại những ký ức ấy, một cơn đau dữ dội ập đến, như thể có ai đó đang dùng vật sắc nhọn khoét sâu vào thái dương anh.

Thi Văn Khâm tái mặt, đưa tay ôm đầu, hơi thở trở nên nặng nề.

Nhìn anh đau đến mức này, Giang Vũ Thu cảm thấy phức tạp.

Thật sự mất trí nhớ rồi sao?

Quả nhiên là tình tiết cẩu huyết, tùy tiện một chút là mất trí nhớ ngay.

Thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán người đàn ông, lòng tốt của Tiểu Giang lại trỗi dậy: "Thôi bỏ đi, anh đừng nghĩ nữa, tôi ra ngoài mua bữa sáng, ăn xong tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra."

Đợi đến khi Giang Vũ Thu cầm theo điện thoại rời khỏi, bờ vai căng cứng của Thi Văn Khâm mới dần thả lỏng, cơn đau ở thái dương giật liên hồi, nhức nhối như kim châm.

Tiềm thức mách bảo anh rằng nơi này tạm thời an toàn, thế nên Thi Văn Khâm mệt mỏi chui vào trong chăn.

Nhưng chỉ nằm được vài giây, anh đã cảm thấy tấm ván giường quá cứng, đành khó nhọc ngồi dậy.

Đầu đau đến mức khó chịu, mọi cơ quan trong cơ thể đều âm thầm thúc giục anh chìm vào giấc ngủ, Thi Văn Khâm mím môi, lại lần nữa nằm xuống...

Không thể chịu nổi dù chỉ một chút, chiếc giường này quá khó chịu, Thi Văn Khâm liền bật dậy tại chỗ.

Lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng nhìn thấy chiếc chăn lông mà Giang Vũ Thu đắp tối qua, anh liền kéo qua trải xuống dưới thân, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại.

-

Giang Vũ Thu gọi điện xin phép quản lý tiệm trà sữa nghỉ một ngày.

Sau khi ăn sáng, Giang Vũ Thu đưa người đến bệnh viện kiểm tra đầu.

Thi Văn Khâm rất cảnh giác khi có người chạm vào đầu mình, liên tục không phối hợp với bác sĩ.

Giang Vũ Thu phải dỗ dành một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng đồng ý để bác sĩ kiểm tra vết thương.

"Tôi kiến nghị bệnh nhân nên nằm viện theo dõi một đêm, ngày mai làm chụp cộng hưởng từ não." Bác sĩ kiểm tra xong, vừa di chuột viết bệnh án vừa hỏi: "Có muốn làm không? Nếu làm thì tôi đặt lịch cho cậu lúc 2 giờ 30 chiều mai."

Giang Vũ Thu đau như cắt ruột gan, chẳng nhận được một xu tiền công nào mà còn tốn kém không ít.
Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, thân là một học bá thi đại học 695 điểm, chút đầu óc đầu tư này cậu vẫn có.

Giang Vũ Thu cắn răng, quyết tâm: "Làm, chỉ cần chữa khỏi cho anh ấy, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc!"

Vị bác sĩ đã quen với cảnh ấm lạnh nhân tình liền nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng, còn an ủi mấy câu.

Sau khi nhập viện, Giang Vũ Thu mỉm cười mở điện thoại, cắm tai nghe vào tai người đàn ông mất trí nhớ, bật chế độ phát lại bản ghi âm.

"Làm, chỉ cần chữa khỏi cho anh ấy, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc!"

Giang Vũ Thu dịu dàng xoa đầu người đàn ông: "Anh phải nhớ kỹ tôi đã đối tốt với anh như thế nào."

Mặc dù mất trí nhớ, nhưng sâu trong tiềm thức của Thi Văn Khâm vẫn có một giọng nói nhắc nhở anh rằng mình không thích bị người khác động tay động chân, đặc biệt là cái đầu đang bị thương, càng không muốn ai chạm vào.
Thế nên, Thi Văn Khâm không chút khách sáo hất tay Giang Vũ Thu ra, khuôn mặt quấn băng trông vừa khôi hài vừa kiêu ngạo.

Giang Vũ Thu cũng chẳng phải loại người dễ tính, cậu lập tức ấn ngay vào vết thương trên mặt đối phương, thấy anh đau đến mức nhíu mày, cậu liền hừ lạnh.

"Anh ngoan ngoãn một chút cho tôi, không nghe lời tôi thì tôi mặc kệ, vứt anh lại đây."

Vết nhăn giữa chân mày Thi Văn Khâm càng sâu hơn, nhưng anh không có phản ứng chống đối nào khác, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Vũ Thu.

Tự thấy mình đã dọa được người đàn ông này, tâm trạng Giang Vũ Thu tốt lên không ít, đánh xong liền cho ăn kẹo: "Rồi rồi, anh nằm nghỉ đi, tôi đi lấy một ấm nước nóng."

Trước khi rời đi, Giang Vũ Thu còn kiểm tra lại tai nghe một lần nữa, chắc chắn bên trong có âm thanh, cũng cắm chặt vào tai người đàn ông kia, lúc này mới yên tâm ra ngoài.

Ngay khi Giang Vũ Thu vừa rời khỏi phòng bệnh, Thi Văn Khâm lập tức tháo cái tai nghe phiền phức ra.

-

Giang Vũ Thu nhàn nhã đi đến phòng nước nóng, đổ đầy ấm giữ nhiệt, trên đường quay lại phòng bệnh, cậu nghe thấy tiếng cãi vã đứt quãng từ lối thoát hiểm vọng ra.

"Nếu không phải vì chuyện lúc đó, cậu nghĩ mình có thể bước chân vào cửa nhà họ Thi sao? Thẩm Cẩm Nhiên, tôi nói cho cậu biết, tôi tuyệt đối không thể..."

Chậc, thật đúng chất bá đạo tổng tài.

Khoan đã, Thẩm Cẩm Nhiên?

Giang Vũ Thu cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó.

Lục lọi trong đầu một hồi, thần kinh Giang Vũ Thu bỗng nhiên giật thót.

Thẩm Cẩm Nhiên, nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết này!

Giang Vũ Thu lén lút bước đi, vô thức tiến gần đến nguồn cơn bát quái.

"Thi Thần, tôi biết anh ghét tôi, nhưng chuyện này tôi hy vọng anh đừng xử lý theo tình cảm..."

"Tôi với cậu thì có tình cảm gì chứ?"

Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông khiến lối thoát hiểm rơi vào im lặng ngắn ngủi.

"Giả vờ đáng thương trước mặt tôi cũng vô ích, tôi tuyệt đối không giúp cậu, tự mình lo liệu đi!"

Giang Vũ Thu loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, nhanh như chớp, cậu lao qua phía bên kia hành lang, giả vờ làm thằn lằn bám vào tường, ngón tay móc vào khe gạch.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông mặc áo khoác dài bước ra, không thèm liếc nhìn Giang Vũ Thu, sải bước dài rời đi.

Nhìn bóng lưng của người chồng cũ, Giang Vũ Thu lắc đầu.

Giờ thì làm cao, đợi thành "em dâu" của anh thì muốn trèo cao cũng không tới!

Bên trong lối thoát hiểm, Thẩm Cẩm Nhiên cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn mờ mịt trở nên mơ hồ.

Kèm theo tiếng "két" nhỏ, cánh cửa nặng nề hé ra một khe hở, ánh sáng nghiêng vào, Thẩm Cẩm Nhiên đột nhiên hoàn hồn.

Một cái đầu thò vào từ ngoài cửa, hỏi cậu ấy: "Cậu không sao chứ?"

Thẩm Cẩm Nhiên nhanh chóng che giấu sự mệt mỏi và khó xử trên mặt: "Không sao."

Giang Vũ Thu bước vào: "Mạo muội hỏi một câu, chồng cậu có phải có một người em trai không?"

Thẩm Cẩm Nhiên ngạc nhiên: "... Làm sao cậu biết?"

Wuhoo!

Không còn nghi ngờ gì nữa, xem ra người trước mặt chính là thụ chính, còn công chính là em trai của tên bá đạo tổng tài não tàn.

Đôi mắt Giang Vũ Thu sáng lên, tự mình chứng kiến văn học chị dâu, coi như là phúc lợi duy nhất của việc xuyên sách này.

"Tôi không cố ý nghe lén hai người nói chuyện, nhưng có vẻ như cậu gặp rắc rối rồi." Giang Vũ Thu mỉm cười thân thiện, cố gắng tỏ ra chân thành đáng tin: "Tôi thấy, chuyện gì cũng có cách giải quyết, nếu làm trực tiếp không được, chi bằng đi đường vòng."

Thẩm Cẩm Nhiên nhất thời chưa hiểu.

Giang Vũ Thu tiếp tục nói: "Chồng cậu và em trai anh ta chắc là không hợp nhau lắm, đúng không?"

Thẩm Cẩm Nhiên nghi ngờ: "Làm sao cậu biết?"

Cái này còn không rõ sao?

Anh em không thân thiết thì mới có thể triển khai văn học chị dâu, chứ nếu thân thiết thì thành...

Khụ khụ!

"... Tôi quen em trai anh ta." Giang Vũ Thu cúi đầu ho khẽ, nhắm mắt liều mình giúp đỡ: "Em trai anh ta dễ nói chuyện hơn, tôi nghĩ cậu có thể tìm em trai anh ta, chắc chắn em trai anh ta sẽ giúp cậu."

Tìm Thi Văn Khâm sao?

Sau khi kết hôn với Thi Thần, Thẩm Cẩm Nhiên và người em trai này của chồng chưa từng giao thiệp riêng, chỉ chào hỏi vài lần trong các dịp công khai, quan hệ không hề thân thiết.

Nhưng giờ Thi Thần vì thù cũ mà không chịu giúp cậu ấy, có lẽ...

Sau khi Giang Vũ Thu rời đi, Thẩm Cẩm Nhiên đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Chuông reo hơn mười giây mới có người nghe máy: "Chị dâu."

Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng Thẩm Cẩm Nhiên nhận ra đây không phải giọng Thi Văn Khâm.

Đầu dây bên kia dường như biết Thẩm Cẩm Nhiên đang nghĩ gì: "Anh em đang họp, em là Thi Ngộ, chị dâu có chuyện gì có thể nói với em, không biết bao giờ cuộc họp mới kết thúc."

Thi Ngộ là con trai duy nhất của chú hai nhà họ Thi, từ nhỏ đã thân thiết với Thi Văn Khâm.

Thẩm Cẩm Nhiên im lặng vài giây, cuối cùng không nói ra yêu cầu của mình: "Không có gì, để cậu ấy làm việc trước đi."

Thi Ngộ cười tủm tỉm nói: "Em hiểu rồi chị dâu, lát nữa em sẽ bảo anh ấy nhắn lại cho chị dâu."

Thẩm Cẩm Nhiên: "... Đừng gọi là chị dâu."

Nghe khó chịu thật.

Thi Ngộ lập tức đổi giọng: "Được rồi, anh Nhiên."

Cúp máy, nụ cười trên môi Thi Ngộ lập tức biến mất, quay sang nói với người đứng phía sau: "Điều tra thử động thái gần đây của Thẩm Cẩm Nhiên."

Trợ lý Lý ngạc nhiên: "Ngài nghi ngờ vụ mất tích của Thi tổng có liên quan đến cậu Thẩm?"

Thi Ngộ nghịch chiếc bật lửa, hộp kim loại màu bạc xoay chuyển giữa những ngón tay anh ta: "Chưa chắc chắn, nhưng lúc này hễ có ai liên hệ với anh tôi đều có khả năng là đang dò hỏi tin tức."

-

Tự cảm thấy mình vừa giúp công chính một phen, Giang Vũ Thu vừa nghêu ngao hát vừa vui vẻ bước vào phòng bệnh.

Việc có thể tiến tới sự hòa hợp vĩ đại của cuộc đời hay không, tất cả phụ thuộc vào hành động của công chính, dù sao thì cậu cũng đã giúp rồi.

Giá mà công trạng của cậu khi làm quân sư được tính vào hiệu suất công việc thì tốt biết mấy, chắc chắn cậu có thể kiếm bộn tiền!

Giang Vũ Thu đặt ấm nước nóng xuống, quay đầu thì thấy người đàn ông trên giường bệnh đã ngủ mất rồi.

Có lẽ vì thiếu cảm giác an toàn, Thi Văn Khâm nằm nghiêng, úp người xuống giường, tay còn đặt dưới gối, tư thế ngủ trông vô cùng cảnh giác.

Giang Vũ Thu quan sát một lúc, rồi khẽ nhấc mép gối lên, phát hiện trong tay người đàn ông đang nắm chặt một con dao răng cưa dùng để cắt bánh sinh nhật, không biết nhặt từ đâu ra.

Giang Vũ Thu: !

Người nằm trên giường bệnh đột nhiên mở mắt, rút dao răng cưa từ dưới gối ra, đôi mắt đen sắc lạnh chiếu thẳng vào Giang Vũ Thu, ánh nhìn rét buốt như băng.

Giang Vũ Thu lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Trước đây cậu còn nghi ngờ người này làm nghề phi pháp, bây giờ thì xong rồi, bắt đầu cảm thấy anh từng gϊếŧ người thật rồi.

Người ta nói giàu có đến từ chốn hiểm nguy, nhưng thế này thì nguy hiểm quá rồi còn gì!


_______________

Hết chương 2Đây là một căn phòng trọ đơn sơ, với chiếc bàn tróc sơn, chiếc giường đơn chật hẹp, cùng một tủ quần áo đơn giản, tường nhà ngả màu ố vàng, góc phòng còn mọc cả nấm mốc.


Bên trong căn phòng cũ kỹ, chật chội, nhưng nếu nhìn kỹ, đồ đạc lại được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.


Đây là đâu? Sao anh lại ở đây?


Cơn đau nhói như gào thét trong đầu Thi Văn Khâm.


"Anh tên gì?"


"Người nhà anh đâu?"


"Có số điện thoại liên lạc với họ không?"


Thấy người đàn ông tỉnh lại, Giang Vũ Thu bắt đầu hỏi về thân phận và lai lịch của anh.


Không biết có phải đầu bị đập hỏng rồi không, Giang Vũ Thu hỏi mười câu, anh chẳng trả lời được lấy một câu.


Nhìn vào đôi mắt mơ màng của đối phương, lòng Giang Vũ Thu chợt trầm xuống, xuất hiện một suy đoán chẳng mấy tốt lành.


Cậu vội vàng đứng dậy, một chân quỳ lên mép giường, sốt sắng kiểm tra vết thương trên đầu người đàn ông.


Vết thương không lớn, máu đã ngừng chảy, nhưng xung quanh sưng lên một cục to, vệt máu khô bám chặt vào chân tóc, trông chẳng khác nào vết dầu mỡ lì lợm trên bếp.


"Vết thương nhìn thì có vẻ không nghiêm trọng lắm, sao lại ngây ngốc thế này?"


Giang Vũ Thu vạch mái tóc dày của anh ra xem, có lẽ do bị cậu làm đau, người đàn ông đẩy tay cậu ra.


"Anh đừng có động đậy." Giang Vũ Thu giữ chặt đầu người đàn ông: "Tôi đang giúp anh kiểm tra vết thương."


Thi Văn Khâm chẳng buồn nghe giải thích, thấy Giang Vũ Thu lại định chạm vào mình, lông mày anh khẽ nhíu, rồi bất ngờ ôm ngang eo cậu.


Hai chân Giang Vũ Thu lập tức rời khỏi mặt đất, khiến cậu sợ đến tê cả da đầu: "Anh làm gì đấy!"


Thi Văn Khâm có vẻ khó chịu vì Giang Vũ Thu quá ồn, liền nhét cậu vào trong chăn bông, quấn chặt lại như buộc túi bột mì, chỉ chừa mỗi cái đầu lộ ra ngoài, từ cổ trở xuống đều bị bó chặt.

Giang Vũ Thu:...


Cách làm thuần thục thế này, không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng hồi đại học tên này đã học chuyên ngành bắt cóc tống tiền.


Giang Vũ Thu bị ép nằm ngửa, trông chẳng khác nào một chú heo con chờ bị làm thịt, cậu nhắm mắt thật chặt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Được rồi, tôi không chạm vào anh nữa, anh thả tôi ra trước đã."


Thi Văn Khâm nhìn chằm chằm vào mặt Giang Vũ Thu, không biết đang suy nghĩ điều gì.


Trong lòng Giang Vũ Thu tuy bực bội, nhưng bị đè chặt đến mức không thể cử động thì đành nuốt giận, dịu giọng dỗ dành: "Anh có đói không?"


Vừa dứt lời, bụng của Thi Văn Khâm lập tức kêu lên một tiếng rõ ràng.


Anh có vẻ hơi bối rối, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, còn giơ tay ấn thử một cái.


Giang Vũ Thu không nhịn được bật cười: "Anh thả tôi ra đi, tôi đi mua cho anh bánh bao nóng với sữa đậu nành, bên cạnh còn có tiệm bánh đậu đỏ cũng ngon lắm."

Sắc mặt Thi Văn Khâm có chút dao động, do dự vài giây rồi nới lỏng tay, thả Giang Vũ Thu ra.


Giang Vũ Thu nhân cơ hội, bật dậy như cá chép vượt vũ môn, kéo chăn trùm lên người đàn ông kia.


"Thật đúng là trời đất đảo lộn, lấy oán báo ơn! Tôi cứu anh, thế mà anh còn dám lấy chăn trói tôi!"


Cậu giơ khuỷu tay lên định giáng cho anh một cú, nhưng vừa nhớ ra đầu đối phương còn bị thương, liền khựng lại, cuối cùng chỉ đành buông tay.


Thôi bỏ đi, ai bảo anh là thần tài của tôi chứ.


Giang Vũ Thu vừa mới thả anh ta ra, Thi Văn Khâm đã lập tức vén chăn lên, cau chặt mày, đôi mắt vốn mờ mịt của anh giờ đây trở nên sắc bén, đầy cảnh giác quét về phía cậu.


"Đừng có trừng nữa, trừng đến mức máu trong mắt cũng sắp trào ra rồi." Giang Vũ Thu khoanh tay, bực bội nói: "Tối qua anh ngất xỉu ngoài đường, tôi đã không quản vất vả, vượt qua muôn trùng khó khăn mà đem anh về, còn chăm sóc anh suốt một đêm đấy!"


Lôi một gã đàn ông cao hơn mét tám, vóc dáng cường tráng về nhà, phương tiện di chuyển duy nhất lại chỉ là chiếc xe đạp cũ kỹ dùng sức đạp.


Cậu dễ dàng lắm chắc?


Lời của Giang Vũ Thu khiến trong đầu Thi Văn Khâm chợt lóe lên vài hình ảnh mơ hồ.


Nhưng trước khi anh kịp xâu chuỗi lại những ký ức ấy, một cơn đau dữ dội ập đến, như thể có ai đó đang dùng vật sắc nhọn khoét sâu vào thái dương anh.


Thi Văn Khâm tái mặt, đưa tay ôm đầu, hơi thở trở nên nặng nề.


Nhìn anh đau đến mức này, Giang Vũ Thu cảm thấy phức tạp.


Thật sự mất trí nhớ rồi sao?


Quả nhiên là tình tiết cẩu huyết, tùy tiện một chút là mất trí nhớ ngay.


Thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán người đàn ông, lòng tốt của Tiểu Giang lại trỗi dậy: "Thôi bỏ đi, anh đừng nghĩ nữa, tôi ra ngoài mua bữa sáng, ăn xong tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra."


Đợi đến khi Giang Vũ Thu cầm theo điện thoại rời khỏi, bờ vai căng cứng của Thi Văn Khâm mới dần thả lỏng, cơn đau ở thái dương giật liên hồi, nhức nhối như kim châm.


Tiềm thức mách bảo anh rằng nơi này tạm thời an toàn, thế nên Thi Văn Khâm mệt mỏi chui vào trong chăn.


Nhưng chỉ nằm được vài giây, anh đã cảm thấy tấm ván giường quá cứng, đành khó nhọc ngồi dậy.


Đầu đau đến mức khó chịu, mọi cơ quan trong cơ thể đều âm thầm thúc giục anh chìm vào giấc ngủ, Thi Văn Khâm mím môi, lại lần nữa nằm xuống...


Không thể chịu nổi dù chỉ một chút, chiếc giường này quá khó chịu, Thi Văn Khâm liền bật dậy tại chỗ.


Lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng nhìn thấy chiếc chăn lông mà Giang Vũ Thu đắp tối qua, anh liền kéo qua trải xuống dưới thân, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại.


-


Giang Vũ Thu gọi điện xin phép quản lý tiệm trà sữa nghỉ một ngày.


Sau khi ăn sáng, Giang Vũ Thu đưa người đến bệnh viện kiểm tra đầu.


Thi Văn Khâm rất cảnh giác khi có người chạm vào đầu mình, liên tục không phối hợp với bác sĩ.


Giang Vũ Thu phải dỗ dành một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng đồng ý để bác sĩ kiểm tra vết thương.


"Tôi kiến nghị bệnh nhân nên nằm viện theo dõi một đêm, ngày mai làm chụp cộng hưởng từ não." Bác sĩ kiểm tra xong, vừa di chuột viết bệnh án vừa hỏi: "Có muốn làm không? Nếu làm thì tôi đặt lịch cho cậu lúc 2 giờ 30 chiều mai."


Giang Vũ Thu đau như cắt ruột gan, chẳng nhận được một xu tiền công nào mà còn tốn kém không ít.

Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, thân là một học bá thi đại học 695 điểm, chút đầu óc đầu tư này cậu vẫn có.


Giang Vũ Thu cắn răng, quyết tâm: "Làm, chỉ cần chữa khỏi cho anh ấy, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc!"


Vị bác sĩ đã quen với cảnh ấm lạnh nhân tình liền nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng, còn an ủi mấy câu.


Sau khi nhập viện, Giang Vũ Thu mỉm cười mở điện thoại, cắm tai nghe vào tai người đàn ông mất trí nhớ, bật chế độ phát lại bản ghi âm.


"Làm, chỉ cần chữa khỏi cho anh ấy, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc!"


Giang Vũ Thu dịu dàng xoa đầu người đàn ông: "Anh phải nhớ kỹ tôi đã đối tốt với anh như thế nào."


Mặc dù mất trí nhớ, nhưng sâu trong tiềm thức của Thi Văn Khâm vẫn có một giọng nói nhắc nhở anh rằng mình không thích bị người khác động tay động chân, đặc biệt là cái đầu đang bị thương, càng không muốn ai chạm vào.

Thế nên, Thi Văn Khâm không chút khách sáo hất tay Giang Vũ Thu ra, khuôn mặt quấn băng trông vừa khôi hài vừa kiêu ngạo.


Giang Vũ Thu cũng chẳng phải loại người dễ tính, cậu lập tức ấn ngay vào vết thương trên mặt đối phương, thấy anh đau đến mức nhíu mày, cậu liền hừ lạnh.


"Anh ngoan ngoãn một chút cho tôi, không nghe lời tôi thì tôi mặc kệ, vứt anh lại đây."


Vết nhăn giữa chân mày Thi Văn Khâm càng sâu hơn, nhưng anh không có phản ứng chống đối nào khác, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Vũ Thu.


Tự thấy mình đã dọa được người đàn ông này, tâm trạng Giang Vũ Thu tốt lên không ít, đánh xong liền cho ăn kẹo: "Rồi rồi, anh nằm nghỉ đi, tôi đi lấy một ấm nước nóng."


Trước khi rời đi, Giang Vũ Thu còn kiểm tra lại tai nghe một lần nữa, chắc chắn bên trong có âm thanh, cũng cắm chặt vào tai người đàn ông kia, lúc này mới yên tâm ra ngoài.


Ngay khi Giang Vũ Thu vừa rời khỏi phòng bệnh, Thi Văn Khâm lập tức tháo cái tai nghe phiền phức ra.


-


Giang Vũ Thu nhàn nhã đi đến phòng nước nóng, đổ đầy ấm giữ nhiệt, trên đường quay lại phòng bệnh, cậu nghe thấy tiếng cãi vã đứt quãng từ lối thoát hiểm vọng ra.


"Nếu không phải vì chuyện lúc đó, cậu nghĩ mình có thể bước chân vào cửa nhà họ Thi sao? Thẩm Cẩm Nhiên, tôi nói cho cậu biết, tôi tuyệt đối không thể..."


Chậc, thật đúng chất bá đạo tổng tài.


Khoan đã, Thẩm Cẩm Nhiên?


Giang Vũ Thu cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó.


Lục lọi trong đầu một hồi, thần kinh Giang Vũ Thu bỗng nhiên giật thót.


Thẩm Cẩm Nhiên, nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết này!


Giang Vũ Thu lén lút bước đi, vô thức tiến gần đến nguồn cơn bát quái.


"Thi Thần, tôi biết anh ghét tôi, nhưng chuyện này tôi hy vọng anh đừng xử lý theo tình cảm..."


"Tôi với cậu thì có tình cảm gì chứ?"


Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông khiến lối thoát hiểm rơi vào im lặng ngắn ngủi.


"Giả vờ đáng thương trước mặt tôi cũng vô ích, tôi tuyệt đối không giúp cậu, tự mình lo liệu đi!"


Giang Vũ Thu loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, nhanh như chớp, cậu lao qua phía bên kia hành lang, giả vờ làm thằn lằn bám vào tường, ngón tay móc vào khe gạch.


Chẳng mấy chốc, một người đàn ông mặc áo khoác dài bước ra, không thèm liếc nhìn Giang Vũ Thu, sải bước dài rời đi.


Nhìn bóng lưng của người chồng cũ, Giang Vũ Thu lắc đầu.


Giờ thì làm cao, đợi thành "em dâu" của anh thì muốn trèo cao cũng không tới!


Bên trong lối thoát hiểm, Thẩm Cẩm Nhiên cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn mờ mịt trở nên mơ hồ.


Kèm theo tiếng "két" nhỏ, cánh cửa nặng nề hé ra một khe hở, ánh sáng nghiêng vào, Thẩm Cẩm Nhiên đột nhiên hoàn hồn.


Một cái đầu thò vào từ ngoài cửa, hỏi cậu ấy: "Cậu không sao chứ?"


Thẩm Cẩm Nhiên nhanh chóng che giấu sự mệt mỏi và khó xử trên mặt: "Không sao."


Giang Vũ Thu bước vào: "Mạo muội hỏi một câu, chồng cậu có phải có một người em trai không?"


Thẩm Cẩm Nhiên ngạc nhiên: "... Làm sao cậu biết?"


Wuhoo!


Không còn nghi ngờ gì nữa, xem ra người trước mặt chính là thụ chính, còn công chính là em trai của tên bá đạo tổng tài não tàn.


Đôi mắt Giang Vũ Thu sáng lên, tự mình chứng kiến văn học chị dâu, coi như là phúc lợi duy nhất của việc xuyên sách này.


"Tôi không cố ý nghe lén hai người nói chuyện, nhưng có vẻ như cậu gặp rắc rối rồi." Giang Vũ Thu mỉm cười thân thiện, cố gắng tỏ ra chân thành đáng tin: "Tôi thấy, chuyện gì cũng có cách giải quyết, nếu làm trực tiếp không được, chi bằng đi đường vòng."


Thẩm Cẩm Nhiên nhất thời chưa hiểu.


Giang Vũ Thu tiếp tục nói: "Chồng cậu và em trai anh ta chắc là không hợp nhau lắm, đúng không?"


Thẩm Cẩm Nhiên nghi ngờ: "Làm sao cậu biết?"


Cái này còn không rõ sao?


Anh em không thân thiết thì mới có thể triển khai văn học chị dâu, chứ nếu thân thiết thì thành...


Khụ khụ!


"... Tôi quen em trai anh ta." Giang Vũ Thu cúi đầu ho khẽ, nhắm mắt liều mình giúp đỡ: "Em trai anh ta dễ nói chuyện hơn, tôi nghĩ cậu có thể tìm em trai anh ta, chắc chắn em trai anh ta sẽ giúp cậu."


Tìm Thi Văn Khâm sao?


Sau khi kết hôn với Thi Thần, Thẩm Cẩm Nhiên và người em trai này của chồng chưa từng giao thiệp riêng, chỉ chào hỏi vài lần trong các dịp công khai, quan hệ không hề thân thiết.


Nhưng giờ Thi Thần vì thù cũ mà không chịu giúp cậu ấy, có lẽ...


Sau khi Giang Vũ Thu rời đi, Thẩm Cẩm Nhiên đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.


Chuông reo hơn mười giây mới có người nghe máy: "Chị dâu."


Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng Thẩm Cẩm Nhiên nhận ra đây không phải giọng Thi Văn Khâm.


Đầu dây bên kia dường như biết Thẩm Cẩm Nhiên đang nghĩ gì: "Anh em đang họp, em là Thi Ngộ, chị dâu có chuyện gì có thể nói với em, không biết bao giờ cuộc họp mới kết thúc."


Thi Ngộ là con trai duy nhất của chú hai nhà họ Thi, từ nhỏ đã thân thiết với Thi Văn Khâm.


Thẩm Cẩm Nhiên im lặng vài giây, cuối cùng không nói ra yêu cầu của mình: "Không có gì, để cậu ấy làm việc trước đi."


Thi Ngộ cười tủm tỉm nói: "Em hiểu rồi chị dâu, lát nữa em sẽ bảo anh ấy nhắn lại cho chị dâu."


Thẩm Cẩm Nhiên: "... Đừng gọi là chị dâu."


Nghe khó chịu thật.


Thi Ngộ lập tức đổi giọng: "Được rồi, anh Nhiên."


Cúp máy, nụ cười trên môi Thi Ngộ lập tức biến mất, quay sang nói với người đứng phía sau: "Điều tra thử động thái gần đây của Thẩm Cẩm Nhiên."


Trợ lý Lý ngạc nhiên: "Ngài nghi ngờ vụ mất tích của Thi tổng có liên quan đến cậu Thẩm?"


Thi Ngộ nghịch chiếc bật lửa, hộp kim loại màu bạc xoay chuyển giữa những ngón tay anh ta: "Chưa chắc chắn, nhưng lúc này hễ có ai liên hệ với anh tôi đều có khả năng là đang dò hỏi tin tức."


-


Tự cảm thấy mình vừa giúp công chính một phen, Giang Vũ Thu vừa nghêu ngao hát vừa vui vẻ bước vào phòng bệnh.


Việc có thể tiến tới sự hòa hợp vĩ đại của cuộc đời hay không, tất cả phụ thuộc vào hành động của công chính, dù sao thì cậu cũng đã giúp rồi.


Giá mà công trạng của cậu khi làm quân sư được tính vào hiệu suất công việc thì tốt biết mấy, chắc chắn cậu có thể kiếm bộn tiền!


Giang Vũ Thu đặt ấm nước nóng xuống, quay đầu thì thấy người đàn ông trên giường bệnh đã ngủ mất rồi.


Có lẽ vì thiếu cảm giác an toàn, Thi Văn Khâm nằm nghiêng, úp người xuống giường, tay còn đặt dưới gối, tư thế ngủ trông vô cùng cảnh giác.


Giang Vũ Thu quan sát một lúc, rồi khẽ nhấc mép gối lên, phát hiện trong tay người đàn ông đang nắm chặt một con dao răng cưa dùng để cắt bánh sinh nhật, không biết nhặt từ đâu ra.


Giang Vũ Thu: !


Người nằm trên giường bệnh đột nhiên mở mắt, rút dao răng cưa từ dưới gối ra, đôi mắt đen sắc lạnh chiếu thẳng vào Giang Vũ Thu, ánh nhìn rét buốt như băng.


Giang Vũ Thu lặng lẽ lùi về sau hai bước.


Trước đây cậu còn nghi ngờ người này làm nghề phi pháp, bây giờ thì xong rồi, bắt đầu cảm thấy anh từng gϊếŧ người thật rồi.


Người ta nói giàu có đến từ chốn hiểm nguy, nhưng thế này thì nguy hiểm quá rồi còn gì!








_______________


Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com