Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tác giả: Vân Gian | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 7: Bỏ thuốc và cầu cứu

Lê Lý không hay xấu hổ, kể từ khi gia đình gặp biến cố là cậu biết thể diện mặt mũi cũng chẳng tác dụng là bao, vừa không mài ra ăn được vừa không thể giúp cả nhà vượt qua gian khó, vậy nên cậu đã trui luyện nên bộ dạng bất chấp lên voi xuống chó lâu rồi.

Nhưng đứng trước mặt Yến Văn lại cứ luôn mất kiểm soát.

Cảm giác hổ thẹn ê chề nảy sinh từ lần trước đối diện với anh ta như đã cắm rễ trong lòng, rõ ràng bây giờ đang cách rất xa, cậu còn trang điểm tút tát, chưa chắc đối phương nhận ra được cậu, ấy thế mà Lê Lý vẫn thấy ngượng vô cùng.

Cậu đưa mắt tránh đi theo phản xạ, uống cạn ly rượu khi đầu óc đang rối bời, rồi nở nụ cười gượng gạo với gã da đen trong tiếng hú hét nhốn nháo của mọi người xung quanh, "Được chưa ạ?"

Đối phương bực bội thả lỏng cánh tay cậu, mãi rồi cũng thôi dây dưa, có điều gã chưa đi xa hẳn mà ngồi xuống ở một bàn gần đó, vừa uống rượu vừa quan sát cậu đăm đăm bằng ánh mắt thoáng vẻ công kích.

Diễn biến đang nhịp nhàng không dưng loạn xì ngầu, 1 tiếng tiếp đó Lê Lý cực kì bồn chồn, cậu phải dốc sức nín nhịn khao khát cứ chốc chốc lại muốn liếc sang phía Yến Văn, chỉ diễn vẻ lãnh đạm ứng đối khách khứa. Nhưng mỗi lần có người sờ tay hoặc véo má, hễ nghĩ đến việc có lẽ người đàn ông kia sẽ trông thấy là lại cảm giác bài xích trong lòng.

Với cả không biết có phải do nguyên nhân đó không mà tự dưng cậu thấy tim đập dồn dập, cơ thể cũng nóng bừng lên, thậm chí họng còn khô ran.

Sắp đến giờ tan làm, Lê Lý bắt gặp nụ cười đểu ngả ngớn của gã đàn ông da đen, cậu mới nhận ra khả năng là mình mắc bẫy mất rồi.

Rốt cuộc gã bỏ thuốc vào lúc nào chứ?

Lê Lý khẽ thở dốc, kìm nén bản năng đang thúc giục muốn cởi bớt cúc áo sơ mi cho đỡ nóng. Cậu nốc một cốc nước lạnh to tướng, thấy gần tới giờ bèn cất chỗ tiền tip nhận được vào balo của mình, gọi Andy: "Em về trước đây."

Andy đang gật gù theo nhịp nhạc, do ánh đèn tối mờ mờ nên cũng không nhìn ra sự khác thường ở cậu, "Mai có ghé nữa không?"

"Không đến đâu ạ." Lê Lý tranh thủ quầy bar che chắn để khom người cúi thấp bỏ ra ngoài, cậu bước đi rất nhanh, vì thế mà nhịp tim đập cũng tăng tốc theo, cứ như chuẩn bị vọt ra khỏi lồng ngực. Mùi nước hoa nồng đậm trong không khí khiến đầu cậu càng thêm choáng váng, ý thức đã bắt đầu nhập nhèm hỗn độn. Song cậu vẫn biết đường bấu chặt vào balo mình tiến về phía nhà vệ sinh, khi chỉ cần đi qua nốt đoạn hành lang cuối cùng là đến nơi thì gã da đen kia đã xuất hiện chắn ngang trước mặt.

"Hi, bé cưng."

Tên đàn ông toét miệng cười, ánh mắt thô bỉ, cơ bắp trên cánh tay cứ căng chặt cuồn cuộn.

Rời khỏi quầy bar thì Lê Lý không còn là nhân viên phục vụ mỉm cười lịch sự nữa, trái lại cậu trừng mắt dữ tợn với gã, hỏi thẳng luôn: "Mày bỏ thuốc lúc nào?"

Gã đàn ông cười đáp: "Lúc uống rượu giao bôi ấy." Động tác của gã quá thần tốc thành thạo, xét cho cùng Lê Lý còn non nớt, sức cảnh giác chưa đủ mạnh nên không phát giác ra. Gã nhún vai, vừa giả lả vừa tiến đến gần cậu, "Cưng chớ căng thẳng, không phải cái gì ghê lắm đâu, trái lại còn là hàng ngon giúp em sung sướng đấy."

Gã không cho Lê Lý cơ hội chạy trốn, thân người cao to dễ dàng chặn kín đằng trước Lê Lý.

Mùi vị luồn vào khoang mũi khiến Lê Lý buồn nôn, cậu cố nhắm mắt lại, hơi thở đã hỗn loạn, cơ thể cũng đang run rẩy khe khẽ do tác dụng của thuốc, tay chân đều mềm nhũn nóng bừng lên, cậu hiểu là nếu chỉ dựa vào sức không thì mình hoàn toàn không thể giằng ra được khỏi đối phương.

Hơn nữa kêu cứu cũng vô dụng, người nước ngoài gặp chuyện này chỉ thấy hay ho mới mẻ, sẽ không ai nảy lòng anh hùng chính nghĩa hết.

Bàn tay đối phương đã ôm vòng lấy eo cậu rồi tham lam sờ mó xung quanh, thậm chí càng lúc càng dịch dần xuống dưới. Miệng lưỡi gã cũng dí vào gần, áp sát cần cổ thanh mảnh hít ngửi rồi ca tụng: "Cưng thơm quá đi mất, anh đến phát điên với em thôi."

Kinh tởm khủng khiếp.

Lê Lý cắn răng, cố ép mình giữ bình tĩnh, đồng thời lên tiếng: "Thực ra tao cũng muốn tốt cho mày thôi."

Tên đàn ông chợt dừng động tác lại, "Hửm?"

Lê Lý nhìn gã, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, "Tao bị AIDS, là người mang bệnh, sẽ lây đấy." Cậu hi vọng chiêu này sẽ dọa được đối phương phải rút lui.

Gã da đen ngớ người, ngay sau đó lại bật cười thành tiếng, thè cái lưỡi dài ngoằng ra liếm dái tai cậu, "Trùng hợp vậy à, anh cũng thế."

Giờ phút này Lê Lý đã sợ tới mức sởn gai ốc khắp mình, đôi tay thõng thượt bắt đầu ra sức giãy giụa.

Mặt gã đàn ông bừng tỉnh hiểu ra: "Ấy, xem ra cục cưng bốc phét mất rồi." Gã chỉ thấy bừng bừng hưng phấn hơn, đầu lưỡi liếm láp men theo dái tai Lê Lý xuống dưới, nếm thử hương vị nơi cổ cậu, tay thì sờ soạng háng và hông cậu, nắn bóp mông lẫn dương vật cậu qua lớp quần tây.

"Đừng... Cứu với... cứu mạng..." Âm thanh bật ra đầy sợ hãi vang vọng giữa hành lang rỗng không, rồi lại bị chặn đứng nuốt trọn ở khu vực huyên náo. Có tên người Tây đi vệ sinh ngang qua, trông thấy cảnh này chẳng những không hề có ý định ngăn cản mà còn huýt sáo một tiếng góp vui.

"Cưng ngọt thế, không chờ được đến lúc ra khách sạn nữa đâu, mình vào nhà vệ sinh luôn đi." Phía dưới gã này đã cửng hẳn, làm chiếc quần lồi ra một bọc to. Gã dễ dàng ôm vòng lấy Lê Lý kéo cậu đi dần về phía phòng vệ sinh, Lê Lý vùng vẫy kêu la liên tục nhưng tiếc rằng tất thảy đều vô ích, khi sắp sửa bị cưỡng chế đẩy vào nhà vệ sinh đến nơi thì bỗng một người đàn ông bước ra ngay đối diện.

Là người da vàng.

Lê Lý đã sợ tới mức chảy cả nước mắt, nước mắt khiến tầm nhìn nhòe hẳn đi, cậu không trông thấy rõ vẻ ngoài của người vừa bước ra mà chỉ phán đoán được đến thế, bèn lập tức đổi ngay sang tiếng Trung: "Xin anh làm ơn giúp tôi với... Tôi không..." Rồi tiếng kêu cứu ngưng bặt ở đây, vì khoảnh khắc giọt nước luẩn quẩn nơi viền mắt rơi xuống, ánh nhìn sáng rõ trở lại xong cậu mới nhận ra người kia chính là Yến Văn.

Anh trai của Yến Tễ.

Liệu đối phương có cứu cậu không?

Lê Lý ôm chút xíu hi vọng trong lòng, song tia hi vọng mong manh ấy đã tắt ngúm khi đối phương dời mắt đi, mặt mũi lãnh đạm bước tiếp ra ngoài. Cậu nhớ đến sự khinh thường ghét bỏ đối phương dành cho mình, có lẽ những gì mình làm trong quá khứ đã khiến đối phương nhận định rằng mình là đứa bừa bãi dễ dãi từ lâu rồi chăng?

Cơ thể bị kéo đi lôi về phía trước, Yến Văn đang lướt qua sát bên vai mình, sắp sửa bị tóm gọn vào "hang hùm" đến nơi rồi, chẳng biết sức lực từ đâu mà ra giúp Lê Lý giãy giụa thoát được khỏi gã da đen, loạng choạng lảo đảo chạy tới trước mặt Yến Văn bấu ngay lấy cánh tay anh, nức nở gọi: "Anh ơi... giúp em với..."

Khi Yến Văn lấy điện thoại ra định báo công an, gã đàn ông da đen vốn đang định giành giật đòi người cuối cùng cũng cay cú chửi bới rồi bỏ đi mất.

Lê Lý chưa kịp thở phào được hết một hơi thì đã nghe thấy Yến Văn lên tiếng nhạt nhẽo: "Bỏ tay ra."

Giọng nói vang lên phía trên, Lê Lý ngẩng mặt theo phản xạ, chạm phải ánh nhìn còn lạnh lùng hơn.

Yến Văn cao hơn cậu gần cả cái đầu, đường nét xương hàm hơi căng cứng, cảm giác nhìn từ trên cao xuống càng ngập đầy khí thế, vẻ lãnh đạm khinh miệt cũng nổi trội hẳn.

Phản xạ của Lê Lý đã chậm chạp dần, cả người cậu đầm đìa mồ hôi nóng bức, sơ mi nửa xuyên thấu ướt nhẹp gần hết, vải vóc dính sát vào cơ thể khiến chỗ nhạy cảm của cậu cũng nhô ra lộ rõ. Lê Lý cúi đầu không khác gì quay chậm, có vẻ giờ mới nhận ra là mình còn đang túm cánh tay đối phương, năm ngón lần lượt thả lỏng, trông thấy vết nhăn nhúm do mình níu kéo bỗng cậu muốn vuốt nhẹ lại cho phẳng.

Song chờ cậu bỏ tay cái là Yến Văn vòng qua cậu tránh, bước tiếp ra ngoài luôn, hoàn toàn không có ý định tiếp xúc chung đụng gì với cậu nữa.

Lòng dạ đã bẽ bàng cùng cực rồi nhưng Lê Lý không thể để tuột mất chiếc phao cứu mạng này được, vì cậu không rõ liệu gã da đen kia có còn rình mò gần đó chực chờ cơ hội tiếp diễn với mình nữa không. Vậy nên cậu nhanh chóng đuổi theo, bám vào cánh tay đối phương lần nữa, giọng điệu vừa mềm mại vừa đáng thương, "Đưa em ra ngoài với được không ạ?"

Yến Văn buộc phải dừng chân, hơi hơi cau mày lại.

Chứng kiến dáng vẻ không thể kém vui hơn của đối phương, Lê Lý tiếp tục dịu giọng xin xỏ: "Anh..."

Dường như cách gọi này khiến đối phương mềm lòng đôi chút, có điều giọng nói vẫn rất lạnh nhạt, "Đừng có túm tay tôi, tự mình đi theo."

Lê Lý cố hất cái đầu đang lờ đờ, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, "Em không tự đi được, chân cứ nhũn ra, cho em dựa nhờ một tí thôi, xin anh mà, anh trai..."

Hễ phát hiện ra mánh nào hữu ích sẽ lôi ra tận dụng tái hồi, đây chính là quy tắc sinh tồn Lê Lý học được qua bao trắc trở.

Đầu mày Yến Văn nhíu lại sâu thêm, nhưng sau cùng anh không nhẫn tâm đẩy cậu ra mà đưa cậu rời khỏi quán bar, vào bãi đỗ xe thật. Giữa đường anh có gọi một cuộc điện thoại, nói tiếng Anh cực kì lưu loát, giọng trầm thấp, hòa nhã hơn hẳn ngày thường.

Lê Lý khó nhọc lê lết trèo lên xe, đầu óc choáng váng kinh khủng khiếp, tầm mắt mờ dần đi, nhìn gì cũng thấy nhòe nhoẹt. Thính lực của cậu cũng đang suy giảm, thấy Yến Văn nói gì đó bên tai mà nghe cứ xa xăm văng vẳng, mãi đến khi đối phương phải lặp lại cậu mới phân biệt ra rõ, "Không về trường đâu, cũng không có chỗ ở khác..."

Khách sạn? Khách sạn đắt lắm.

Giữa cơn quay cuồng, Lê Lý nhớ ra một chỗ, "Quẳng em ở nhà A Tễ cũng được, em... em biết mật mã mở cửa..."

Câu nói khiến người đàn ông đang ngồi ở ghế lái sậm mặt lại, biểu cảm kìm nén đến mức đáng sợ, lần này anh không buồn hỏi han nữa mà cài dây an toàn rồi khởi động xe đi luôn, bất kể Lê Lý đã ngồi vững hay chưa.

Gã da đen bỏ thuốc với lượng vừa phải, hơn nữa nắm bắt thời gian chuẩn xác, để thuốc phát tác mạnh nhất sau khoảng tầm 1 tiếng rưỡi. Lê Lý bắt đầu thở dốc rồi rên rỉ, cơ thể cũng uốn éo tới lui khắp ghế sau, thỉnh thoảng Yến Văn liếc qua gương chiếu hậu sẽ trông thấy Lê Lý đã kéo giật hai cúc áo sơ mi mình đang mặc ra rồi.

Làn da trắng mướt mát như ngọc phản xạ lại vào gương chiếu hậu, xương quai xanh xinh đẹp tinh tế, phối hợp hoàn hảo với vẻ ngoài diêm dúa. Nhúm tóc buộc gọn giờ đã xõa ra, sợi tóc đen nhánh buông rũ trước trán như sắp đâm vào mắt tới nơi. Lông mi run rẩy vì bồn chồn, khi mí mắt hé mở lộ ra con ngươi thì Yến Văn chợt giẫm chân đạp phanh rõ mạnh.

Dìu người vào thang máy trong ánh mắt ngập tràn nghi hoặc lẫn đánh giá của cô gái lễ tân, quét thẻ phòng mở cửa ra xong Yến Văn quẳng ngay người xuống thảm không buồn thương xót. Anh vào nhà tắm xả nước, lúc đi ra thì Lê Lý đang vặn vẹo dưới đất, nhưng vẫn bấu thật chặt chiếc balo của mình trong lòng.

Nghe thấy tiếng động, Lê Lý gắng sức chống mắt lên nhìn. Hiện giờ cậu không phân biệt được rõ ràng tình cảnh mình nữa, chỉ thấy cả người nóng rực muốn được giải tỏa, nhớ loáng thoáng có người đàn ông đang rình rập mình, còn quên luôn cả chuyện cầu cứu, vậy nên khi có bàn tay duỗi lại gần cậu đã nhầm tưởng ấy chính là gã đàn ông da đen.

"Làm cũng được, nhưng phải trả tiền..." Lê Lý khẽ cười, toát ra vẻ chấp nhận cam chịu, "Một vạn không đủ đâu, ít nhất phải tầm số này mới ổn..." Cậu cố nâng tay phải lên, xòe 5 ngón giơ ra ngay trước mắt người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com