Chương 73
Tác giả: Vân Gian | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 73: Có chê hay không
"Đến đâu rồi?"
Đợt lễ nghỉ 3 ngày, Lê Lý về nhà mẹ mới thuê phía bên kia, vì đều được nghỉ cả, vừa khéo cũng mới thu dọn xong xuôi, Triệu Thu bèn mời Yến Văn ghé ăn bữa cơm. Từ sáng sớm tinh mơ cô đã dậy ra chợ mua đồ, cả buổi sáng cứ loay hoay cặm cụi trong bếp suốt, đến đúng 12 giờ là mùi thức ăn thơm nức đã ngập tràn cả nhà. Món xào đều lấy bát đậy lại, canh vẫn ủ trong nồi, phải chờ người khách duy nhất đến nơi rồi mới bưng ra.
Yến Văn vẫn chưa tới, nên Lê Lý gọi điện hỏi thăm.
"Sắp đến rồi, tầm khoảng 10 phút nữa, xuống nhà chờ anh?"
"Vâng." Lê Lý cúp điện thoại ra thay giày, báo với mẹ một tiếng rồi mở cửa ra ngoài.
Căn nhà hiện giờ gia đình đang thuê nằm trong một tiểu khu có thang máy, nhà 2 phòng ngủ 1 phòng khách, cũng nhờ Yến Văn hỗ trợ tìm giúp, giá đắt gấp đôi căn nhà trước đó, nhưng nếu so với giá thuê bình quân ở đây thì vẫn rẻ hơn quá nửa, Lê Lý đoán chắc chắn Yến Văn bí mật bù vào không ít, thậm chí có khi đây chính là nhà của bạn bè hay họ hàng anh.
Song cậu không cự tuyệt.
Ở đây gần bệnh viện, tiện cho mẹ đi thăm và chăm lo cho bố, chỉ riêng điểm này thôi cậu đã không từ chối được rồi. Hơn nữa vốn dĩ cậu đã nợ đối phương sẵn nhiều lắm, giờ mà đùn đẩy thì lại thành ra làm màu.
Xuống nhà, đứng cạnh bãi đỗ xe chờ một lát là Lê Lý trông thấy chiếc xe quen thuộc rẽ vào khu. Đợi xe đỗ lại xong cậu vội chạy ngay tới, cửa xe bật mở, Lê Lý nhìn thấy Yến Văn.
Lần gặp trước của cả hai cách đây chưa hẳn là lâu, nhưng hai người vẫn phải nhìn đối phương chăm chú thêm vài giây rồi mới mở miệng. Yến Văn hỏi: "Sốt ruột quá à?"
Thế là Lê Lý nở nụ cười, "Em bình thường, mẹ em mới sốt ruột, vụ hôm nay mẹ em xé ra to ghê ấy, sáng bảnh mắt mẹ đã ra chợ mua đồ luôn rồi." Cậu chớp mắt một cái, "Tiết lộ trước cho anh, mẹ chuẩn bị hẳn 5 món 1 canh, đãi ngộ mức khách quý hẳn hoi đấy nhé!"
Yến Văn nhướng mày, "Anh là con rể, dĩ nhiên đối với mẹ vợ thì anh là khách quý chứ."
Tim Lê Lý đập mạnh, mặt mũi cũng đông cứng mất giây lát, xong cậu mới nghiêng mặt tránh đi lầm bầm: "Mẹ em có đang ở đây đâu, anh không cần phải diễn..." Song lòng dạ cậu lại rối rắm hết cả, vừa mong chờ nhưng vừa thấp thỏm, sợ mình nghĩ nhiều, hơn cả là lo mình ảo tưởng không đâu.
Yến Văn đáp rất nghiêm túc đàng hoàng: "Anh đã bảo với em rồi, anh không thích đóng kịch."
Anh nói xem như thẳng thừng, mỗi tội Lê Lý vẫn không dám đào sâu, cậu dứt khoát làm lơ không nghe thấy gì, "Đi lên thôi, chờ lâu là nguội hết cơm canh đấy."
Yến Văn cũng không nôn nóng, đằng nào từ lúc xác định lòng mình rồi là anh không hấp tấp nữa, thậm chí anh còn rất mê cái cảm giác cò cưa ỡm ờ mập mờ đây, nên chẳng vội gì nhất thời hết. Anh rảo bước lên chộp lấy tay Lê Lý, "Xách hộ ít đồ với nào."
"Anh còn mua đồ nữa á?"
"Lễ phép phải đầy đủ." Yến Văn mở cốp sau ra, bên trong có tận mấy chiếc hộp đóng gói tinh xảo, rồi cả một bó hoa tươi. Lê Lý sửng sốt, Yến Văn nói: "Để tặng cô, nhờ tiệm hoa phối tự do để tặng người lớn, chắc cô sẽ thích thôi nhỉ?"
Lê Lý bảo: "Mẹ em mê hoa nhất đấy, đảm bảo mẹ sẽ thích. Nhưng anh không cần mua nhiều đến thế đâu..." 2 người 4 tay mà vẫn đầy ú ụ, không còn chỗ trống, thậm chí có mấy hộp nặng ơi là nặng.
Yến Văn nói: "Còn hai hộp thuốc bổ ấy là để tặng chú."
Thực sự quá giống con rể đến nhà.
Lúc đi theo cạnh người đàn ông Lê Lý không thể nhịn được phải nghĩ thế. Cậu lại bồn chồn len lén liếc sang người đàn ông bên mình, xét khách quan thì đúng là người này rất xuất sắc, săm soi toàn thân từ trên xuống dưới cũng không moi ra được khuyết điểm gì, mẹ vợ nào gặp phải con rể thế này chắc cũng sẽ hài lòng ra phết ha?
Anh bảo anh không thích đóng kịch, có nghĩa là... thế ư?
"Không vào à?"
Lê Lý giật mình tỉnh hồn, giờ mới nhận ra mình vừa chìm nổi với dòng suy tư, còn không để ý là cửa thang máy đã mở. Cậu hớt hải bước vào, Yến Văn ấn số tầng rồi cúi đầu xuống nhìn cậu, "Đang nghĩ gì thế?"
Lê Lý đáp: "Nghĩ xem nên báo đáp anh như nào."
Yến Văn bật cười, rồi thình lình bước thêm một bước về phía cậu, hai tay đều đang vướng đồ, anh xáp lại gần hẳn rồi thơm luôn một cái lên môi cậu, giọng điệu trầm thấp, "Đương nhiên là bù thịt."
Trong thang máy không có ai khác, không gian chật hẹp, hai người yêu mến nhau ở chung với nhau ắt sẽ nảy sinh mập mờ rất tự nhiên. Có vẻ Yến Văn thấy chỉ mới nếm phơn phớt môi cậu thì chưa đủ, anh đến gần hơn nữa thè lưỡi ra liếm láp cánh môi cậu, xong còn hút mút nó, tới lúc vừa lòng rồi mới thả cậu ra. Nhưng anh còn chưa lùi bước thì trái lại Lê Lý đã há miệng ra ngậm lấy môi anh, chủ động hôn anh.
Thế là nụ hôn đáng ra vốn chỉ "chụt" một cái biến thành hôn lưỡi, giữa tình huống hai tay nhau đều đang khệ nệ đồ đạc, họ vẫn hôn đến khi thang máy dừng lại mới chịu thôi.
Mặt Lê Lý ửng đỏ, hơi thở cũng hổn hển. Hình như lâu lâu không hôn là mặt này cũng sẽ thụt lùi mất hay sao ấy, giai đoạn vừa qua vì đủ loại nguyên nhân cả hai chưa gần gũi nhau, hô hấp của Lê Lý đã dồn dập hẳn, màu môi đỏ ánh nước, cậu nhìn sang Yến Văn cũng thấy ham muốn nồng đậm hiện lên trong mắt anh.
Hai người lần lượt nối nhau rời thang máy nhưng không ai gõ cửa cả, mà phải điều hòa nhịp thở trước đã. Vành tai Lê Lý cũng hơi đỏ, nửa thân dưới bắt đầu căng ra, nhưng do kích thước nên trông không quá rõ. Từ bụng mình suy bụng người, cậu liếc sang phần dưới Yến Văn mà không có dấu hiệu bất thường, bèn khen ngợi: "Anh Yến kiềm chế giỏi ghê ha."
Yến Văn đáp: "Ừm, cũng không thể đi giở trò thô bỉ ngay giữa chốn đông người được." Tầm mắt anh nhìn xuống nửa dưới của Lê Lý, nụ cười ngả ngớn vô cùng, rõ ràng anh cũng nhìn ra phản ứng của cậu.
Lê Lý xấu hổ trợn mắt với anh, nói tiếp: "Trong thang máy có camera đấy, cảnh tượng anh giở trò vừa nãy bị quay lại hết rồi nhé."
Khóe môi Yến Văn cong lên, "Anh hôn bạn trai anh, sao lại gọi là giở trò cơ?"
Trái tim Lê Lý lại đập thịch một cái rõ mạnh, nhiệt độ nơi gò má cũng tăng vọt, đúng lúc cậu đang định nói thì Triệu Thu mở cửa ra. Chắc ý cô là định xem xem Yến Văn đã đến chưa, thấy cả hai ở ngay ngoài cửa còn tưởng vừa khéo mới đi thang máy lên đến nơi, vội cười bảo: "Trùng hợp quá, cô vừa mở cửa ra hai đứa đã đến rồi."
Yến Văn nở nụ cười rất nhã nhặn đường hoàng, "Đúng là trùng hợp thật ạ, cô ơi, hôm nay cháu xin phép ghé làm phiền."
Vào nhà tặng quà, ngoài hoa tươi ra thì không một món nào giá rẻ hết, nhưng Triệu Thu vẫn thích hoa nhất, thành ra cô mừng rỡ tới nỗi gần như luống cuống tay chân. Dù cho trước kia trong lòng có ngại ngần vướng mắc nhường nào, thì giờ nhờ một loạt những hành động đỡ đần lẫn thể hiện của Yến Văn cô đều đã nguôi đi cả, mỗi tội thái độ lúc đối diện với anh thì không tài nào tự nhiên hẳn, vẫn có phần câu nệ.
Các món đã xong xuôi, canh cũng đã múc ra bàn. Giờ nhà đã có sẵn đồ đạc, họ không phải giở bàn xếp ra cơm nước nữa mà được dùng bàn ăn rộng rãi đẹp đẽ, ngồi ghế vừa vặn thoải mái. Triệu Thu ngồi một bên, Yến Văn Lê Lý ngồi phía còn lại, Triệu Thu khiêm tốn bảo: "Tay nghề cô không được khá lắm, cậu... A Văn cháu ăn tạm vậy, cháu đừng chê nhé."
Yến Văn mỉm cười: "Cô quá lời rồi ạ, cháu nghe Lý Lý khen tay nghề cô nhiều lần lắm rồi, cứ muốn nếm thử mãi, gọi là mong chờ đã lâu cũng không ngoa, sao lại chê chứ ạ."
Không người phụ nữ nào nhận lời khen mà không vui cho được, cuối cùng Triệu Thu cũng thả lỏng bớt.
Bữa ăn tương đối hòa thuận vui vẻ, cả ba còn trò chuyện về tình hình Lê Hòa Bình. Triệu Thu cũng kể cho chồng chuyện Lê Lý và Yến Văn, so với sự trù trừ băn khoăn của cô thì rõ ràng Lê Hòa Bình nghĩ thoáng hơn phần nào, đương nhiên nguyên nhân có thể do chú là người "được hưởng lợi" thực sự, vậy nên chú dễ thấu hiểu hơn, hoàn toàn đồng ý với việc này.
"Thời gian mổ xác định là tuần sau, bác sĩ nói tỉ lệ thành công rất cao." Nhắc tới là Triệu Thu cực kì phấn khởi. Thực ra tình hình của Lê Hòa Bình hồi đó chưa phải dạng đặc biệt xấu, khổ nỗi do không còn tiền điều trị thêm nên mới để trì hoãn, ngoài ra thì công nghệ điều trị 7 8 năm trước chắc chắn cũng không phát triển được bằng hiện nay, do đó giờ phẫu thuật xong thì khả năng dần dà hồi phục đi lại được sẽ tương đối lớn.
Cụ thể hơn vẫn cần dựa vào ý chí của bản thân chú, dẫu sao quá trình trị liệu phục hồi tiếp sau sẽ đòi hỏi nghị lực phi thường, đồng thời đi kèm cả với đau đớn đáng ngại.
Yến Văn nói: "Đến hôm đó nếu rảnh cháu cũng sẽ ghé qua ạ."
Triệu Thu vội bảo: "Không cần quấy rầy cháu vậy đâu, trước đó đã làm phiền cháu nhiều lắm rồi, Lý Lý kể công việc cháu bận rộn lắm, vốn dĩ đã chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi, không cần phải chạy tới chạy lui vì chuyện nhà bọn cô đâu."
Đột nhiên Yến Văn nắm lấy tay Lê Lý, "Nếu cháu với Lý Lý đã đến với nhau rồi thì chuyện nhà em cũng là chuyện nhà cháu, cô không cần khách sáo quá đâu ạ. Cháu hiểu trong lòng cô vẫn còn mâu thuẫn ít nhiều, nhưng cháu nghĩ cô có thể thử nhìn nhận việc này bằng một góc độ khác xem sao, không phải cô mất đi một đứa con trai, mà là có thêm một đứa con trai nữa thôi ạ."
Trái tim Lê Lý lại bị tác động đập dồn thật mạnh lần nữa, bàn tay đang nắm tay cậu dày rộng ấm áp như thế, giọng nói đầy tha thiết, như thể không phải đóng giả mà là thật lòng chân thành vậy.
Nghe thấy câu ấy, viền mắt Triệu Thu nhoáng cái đỏ hoe, rõ ràng cô đã cảm động lắm, mãi hồi lâu sau mới khàn giọng đáp: "Được... Lý Lý gặp được cháu, thực sự cô mừng lắm." Trước kia cô sợ sệt ngần nào thì giờ lại hạnh phúc ngần ấy, tuy vẫn còn hơi hơi thấy cấn trong lòng nhưng rốt cuộc cũng đã chấp thuận triệt để việc này, đặc biệt là khi cô phát hiện ra gò má con trai mình đang ửng đỏ.
Đã bao lâu rồi cô chưa chứng kiến hình ảnh con trai như thế?
Thiếu niên bé nhỏ bị đời ép phải lớn lên từ khi mới 12 13 tuổi, suốt 7 8 năm nay chưa từng thả lỏng bao giờ. Gánh nặng gia đình quá nhọc nhằn, rõ ràng đáng ra phải do cô chèo chống, nhưng trái lại con trai mới lại là trụ cột để cô dựa vào.
Giờ đây đã có người đáng tin cậy đến thế cho con nương tựa rồi.
Bỗng cô nhớ ra gì đó, mặt mũi Triệu Thu lại căng thẳng trở lại, "Mỗi tội..."
Biểu cảm Yến Văn rất ôn tồn, "Có gì cần nói thì cô cứ nói thôi ạ."
Triệu Thu trù trừ giây lát, rồi vẫn nói ra: "Mỗi tội chuyện khiếm khuyết của Lý Lý..." Cô lên tiếng cực kì khó khăn, lúc nhắc đến từ "khiếm khuyết" còn khá qua loa dính chữ, xét cho cùng cô là người làm mẹ, tuy biết chỗ ấy không bình thường thì cũng không muốn phán xét nó là khiếm khuyết. "Thực ra lúc mới đẻ bác sĩ cũng có bảo, nếu bạn đời không bài xích, bản thân cũng chấp nhận thì có thể chọn không phẫu thuật cũng được, dẫu sao nó không ảnh hưởng gì cả. Trước kia cô giục em nó đi mổ suốt là vì cô mong em kết hôn lập gia đình, cô nghĩ con gái chắc chắn sẽ không thích... Nhưng giờ em quen với cháu, A Văn, liệu cháu có thể đừng chê bai em..."
Cô còn chưa dứt lời Lê Lý đã phải sồn sồn cắt ngang ngay, "Mẹ ơi, cái này bọn con sẽ tự bàn với nhau, mẹ không cần lo đâu ạ!"
Triệu Thu nhận ra sự tránh né của con, thấy có khi mình tình cờ lỡ lời bèn vội dừng đề tài lại, xin lỗi con trai.
Song Yến Văn đã hiểu ra, anh nghiêng đầu sang nhìn Lê Lý cười trơ tráo, hỏi: "Em bảo với cô là anh chê à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com