Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Chuyện Đột Ngột


"Ai ai, được rồi, A Lương chuyện này làm phiền ngươi rồi." Chu Vượng Mộc nhìn hắn, tựa hồ có chút nói không ra lời, thấy Ôn Lương xoay người rời đi, hắn lại đột nhiên gọi Ôn Lương lại, hắn cũng không biết là đang nghĩ cái gì, đột nhiên vỗ vỗ ở đầu vai Ôn Lương, trong lòng cảm thấy nếu không nói cho Ôn Lương thì sau này sẽ không có cơ hội nói ra, vì thế hắn nói: "Ai nha, A Lương, nói thật này, những tháng này thật phiền toái tới ngươi, rốt cuộc ta là đại ca trừ bỏ giọng lớn một chút, có thể kêu đánh kêu giết một ít, mọi thứ khác đều phải dựa ngươi, ngẫm lại ta làm đại ca cũng không có gì tốt để ban thưởng cho ngươi, A Lương, ngươi chỉ cần mở miệng nói, ngươi muốn cái gì, ta làm đại ca liều cái mạng cũng giúp ngươi đi làm."

Chu Vượng Mộc nghĩ dù sao hắn cũng là lão đại nhưng Ôn Lương giúp hắn làm rất nhiều việc, vốn là muốn thưởng cho hắn, kết quả những lời vừa rồi như đang trách cứ Ôn Lương, về sau nếu là làm trong lòng Ôn Lương để lại một vết thương tâm lý, làm sao có thể chưax lành nó? Chi bằng thừa dịp cơ hội lần này, trước tiên phải tạ ơn Ôn Lương thật tốt một phen, để hắn chứng tỏ mình với tư cách làm đại ca, thưởng phạt phân minh, yêu quý thủ hạ.

Tuy nhiên, nghe thấy lời nói đột ngột của hắn, mấy người xung quanh nghe xong đều giật mình, dường như có chút hiểu lầm ý tứ của hắn.

Ôn Lương nhìn Chu Vượng Mộc, giọng nói có chút run lên: "Đại ca sao đột nhiên nói mấy lời như vậy? Hay là đại ca cảm thấy Ôn mỗ làm việc không tốt? Chính là không cần Ôn mỗ nữa sao?"

"Ai u! Ngươi nghĩ đi đâu vậy!" Chu Vượng Mộc đột nhiên xả cao giọng nói, lúc này mới ý thức được lời mình nói tựa hồ mang sai hướng, hắn vội vàng nói: "Ta làm đại ca liền không thể đối với các ngươi một chút hay sao? Nghĩ toàn cái gì đâu, nếu là Tống Phong, Trọng Tôn huynh giúp ta làm việc, lão tử cũng là muốn thưởng cho bọn họ a."

Trọng Tôn Cô Lâm ở bên nghe xong cũng chen lời vào, đối Ôn Lương nói: "Lão đại nói rất đúng, Ôn huynh ngươi suy nghĩ nhiều rồi, kỳ thật cũng là muốn cảm tạ ngươi trước, cái này thực ra cũng là hảo ý của đại ca."

Ôn Lương hiểu ý Chu Vượng Mộc, hắn xoay chuyển tròng mắt. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, lúc trước Mục Sở Bạch nói qua với hắn rằng y muốn rời đi, trong lòng hắn vẫn luôn tìm cách mở miệng như thế nào để nói với, trước mắt, chẳng phải đây là cơ hội tốt để nói chuyện này hay sao?

Ôn Lương đột nhiên đứng thẳng người, hắn đối với Chu Vượng Mộc chắp tay, nói: "Đại ca nói như vậy, ta cũng không chối từ, gần nhất tiểu đệ ta đích xác có một thỉnh cầu, muốn thỉnh cầu tới đại ca, hy vọng đại ca có thể thành toàn."

Chu Vượng Mộc vừa nghe, vội vàng xua tay nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng!"

Ôn Lương dừng một chút, hắn sửa lại từng câu chữ, nói: "Đại ca ngươi cùng Mục công tử cũng đã thành thân được hơn hai tháng, lúc trước ta mang Mục công tử trở về cũng đáp ứng với y một chuyện, chờ đến đi chuyện đại ca thành thân nổi bật qua đi, liền mang Mục công tử xuống núi rời đi. Gần nhất ta đã vẫn luôn suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện với đại ca chuyện này như thế nào, lần này đại ca nói, ta liền thuận nước đẩy thuyền tới hỏi, hay là chờ lúc sau khi ăn tết xong, đại ca cùng chúng ta trở về sơn trại, liền thả Mục công tử rời đi? Rốt cuộc vẫn là muốn cho Mục công tử trước quá một cái an an ổn ổn tân niên, cũng không thể làm hắn Tết nhất ở bên ngoài phiêu bạc, chính là?"

Hắn đột nhiên nói một chuyện như vậy, khiến Chu Vượng Mộc sững sờ tại chỗ. Hắn chưa từng nghĩ Ôn Lương sẽ đối hắn nói chuyện này, càng không nghĩ tới muốn cho Mục Sở Bạch rời đi, tuy rằng lúc trước hắn luôn cảm thấy bất tiện khi bên người có nhiều thêm một người là Mục công tử, nhưng mà đều đã hơn hai tháng, gần ba tháng, hắn như thế nào cũng đã quen có một người ở bên cạnh. Đột nhiên nói phải đi, huống chi nói vào ngày lễ hội như năm mới này, tựa hồ...... Cũng quá...... Đột ngột đi.

Nhìn thấy sắc mặt Chu Vượng Mộc lập tức trở nên khó coi, Ôn Lương cũng biết chính mình nói không ít lời, nhưng dù sao hắn cũng đáp ứng Mục Sở Bạch rồi, cũng muốn thực hiện lời hứa, đem hắn lưu tại sơn trại như vậy, rốt cuộc cũng không có cách nào để nói.

Ôn Lương thấy Chu Vượng Mộc không nói lời nào, chính mình liền cũng cúi đầu không có động.

Một bên Tống Phong cùng Trọng Tôn Cô Lâm thoáng nhìn nhau, cũng yên lặng mà ngậm miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com