Chương 115 - Đích tử tục huyền (8)
Min cuti: Đánh úp đêyyyyy
.....................
Edit: Min
Giai Đức trưởng công chúa đã biết chuyện Đào Nguyện đang mang thai, thị vừa tức vừa lo sợ đến mức nuốt không trôi cơm. Mà tính cách của thị thì chỉ cần tức giận là phải giận chó đánh mèo lên người khác.
Khúc Phong cùng hai vị trắc phi, trắc quân khác đều quỳ trên mặt đất nghe mắng.
Giai Đức trưởng công chúa nhìn bọn họ mà trong lòng càng khó chịu hơn, tức giận nói: "Khúc Vận và Lôi Võ Vương thành thân mới hai tháng mà đã có thai rồi, các ngươi sao lại không biết chen đua chút nào vậy hả?!"
Ba người đều cúi gằm mặt, không dám hó hé.
Giai Đức trưởng công chúa nhìn lướt qua bọn họ, cuối cùng ngừng lại ở Khúc Phong, thị nhìn Khúc Phong nói: "Hai người họ tiến cung muộn hơn thì thôi, ngươi thành thân còn sớm hơn cả Khúc Vận. Đại vương hơn phân nửa thời gian đều ở với ngươi, số lần hai người họ hầu hạ cộng lại cũng không bằng ngươi. Nếu như ngươi không thể mang thai thì đừng có độc chiếm đại vương, làm liên lụy hai người họ cũng không thể mang thai."
Kỳ thực, Giai Đức trưởng công chúa ngoài việc cố ý gây sự để trút giận, chủ yếu là muốn dạy dỗ Khúc Phong, còn hai người kia chỉ là bị mắng lây mà thôi.
Khúc Phong sao có thể không biết Giai Đức trưởng công chúa đang nghĩ gì được. Thị cảm thấy Diễm Hạo luôn vì cậu ta mà ngó lơ hai người kia, lại không thể nói gì Diễm Hạo, cho nên chỉ có thể gây sự với cậu ta. Mà cho dù có ấm ức đến mấy, cậu ta cũng không dám phản bác một câu nào, chỉ có thể cố nén nước mắt, cắn chặt môi đến mức chảy máu.
Ở kiếp trước, người mà Giai Đức trưởng công chúa gây phiền toái nhiều nhất chính là Khúc Vận, thị giở hết thói mẹ chồng với Khúc Vận. Mặc dù kiếp trước Khúc Phong đã từng gả đi, nhưng cũng chỉ là lúc đầu không được Giai Đức trưởng công chúa thích thôi, sau khi cậu ta sinh con trai trưởng cho Diễm Hạo, Giai Đức trưởng công chúa cũng không gây khó dễ gì với cậu ta, nhất là từ khi Khúc Vận không thể nhịn được nữa và bắt đầu tranh giành quyền lực, Giai Đức trưởng công chúa liền bắt tay với Khúc Phong đối phó Khúc Vận.
Thế nên, sự ấm ức mà Khúc Phong đang phải gánh chịu là điều mà kiếp trước cậu ta chưa từng phải gánh chịu. Cậu ta cũng muốn mau có thai để phù chính* lắm chứ, nhưng càng muốn mang thai thì lại càng không thể, cậu ta có thể làm gì đây?
*Từ thiếp lên làm vợ
..................
Không đầy một tháng nữa, Lôi Uyên sẽ phải dẫn quân đến Bắc Lương Quan, việc Đào Nguyện có thai khiến hắn rất vui mừng song lại càng không nỡ lìa xa. Tính toán thời gian, hắn nhất định sẽ không thể về kịp với cậu khi cậu sinh ra đứa bé.
Chắc là do đang mang thai nên tâm tình của Đào Nguyện đột nhiên trở nên dễ xúc động hơn, nghĩ đến việc phải xa cách nhau lâu như vậy khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Đào Nguyện dựa vào lòng Lôi Uyên, nói với hắn: "Sau khi đứa bé được sinh ra, đại vương sẽ trở về đúng không?"
"Ta sẽ cố gắng về thật sớm." Lôi Uyên ôm cậu nói.
"Sớm hay không không quan trọng, quan trọng nhất là đại vương có thể bình an trở về. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đại vương nhất định phải cẩn thận." Đào Nguyện dặn dò.
"Em cũng phải dưỡng thai cho tốt, sinh ra đứa nhỏ một cách bình an." Lôi Uyên đặt bàn tay lên bụng cậu, mặc dù bụng của Đào Nguyện còn rất nhỏ, nhưng ảnh hưởng tâm lý khiến hắn dường như đã có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng cậu.
Tuy Đào Nguyện biết rằng dựa theo diễn biến của kiếp trước, lần này Lôi Uyên sẽ bình an trở về, thế nhưng cậu vẫn không thể không khỏi lo lắng khi phải xa cách lâu như vậy. Hơn nữa, một người trùng sinh như Diễm Hạo nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó. Đào Nguyện không thể đi cùng hắn, dù có dặn dò hắn phải thật cẩn thận đến mấy cũng không thể nào yên tâm cho đặng.
Lôi Uyên đã bắt đầu chuẩn bị khởi hành, vài ngày trước khi lên đường, Đào Nguyện cũng bắt đầu giúp hắn chuẩn bị những thứ cần mang theo.
Trong lúc Lôi Uyên bận rộn, Đào Nguyện kiểm tra đi kiểm tra lại những thứ đó, sau đó nghiêm túc suy nghĩ xem còn thứ gì hữu dụng, mang theo cũng sẽ không làm vướng tay vướng chân.
Ngày tiễn Lôi Uyên đi, Đào Nguyện vốn nghĩ rằng mình nhất định sẽ không khóc để Lôi Uyên có thể yên tâm lên đường. Thế nhưng khoảnh khắc Lôi Uyên ôm chặt lấy cậu, nước mắt cậu liền rơi không ngừng.
Lôi Uyên buông cậu ra, dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu, nhìn cậu nói: "Chờ ta đi rồi, em đừng khóc nữa đấy, bằng không khóc đến mức ảnh hưởng sức khỏe, ta sẽ không thể yên tâm đánh giặc."
"Em chỉ khóc lúc này thôi, sau khi chàng đi rồi, em nhất định sẽ không khóc." Đào Nguyện nghiêm túc nhìn hắn nói.
"Có phải em đang nghĩ rằng, chờ khi ta đi rồi, em có khóc thì ta cũng sẽ không biết có đúng không? Tuy ta không ở trước mặt em, nhưng em đang mang thai con của ta, đứa nhỏ này kế thừa một phần sức mạnh Huyền Dương của ta, em mà khóc là ta sẽ cảm nhận được ngay."
"Vậy lúc em nhớ chàng, chàng cũng có thể cảm nhận được ư?" Đào Nguyện không biết lời hắn nói là thật hay giả, nhưng nếu hắn đã nói như vậy thì bất kể thế nào cậu cũng tin.
"Ừ." Lôi Uyên trả lời một cách kiên định.
Đào Nguyện rưng rưng nước mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy quyến luyến. Nếu không phải vì đang mang thai, thì dù thế nào đi nữa cậu cũng sẽ tìm cách đi theo hắn. Bởi cậu có lý do cần mang thai và sinh con trước, không thì cậu đã nghĩ biện pháp để có thai muộn hơn rồi.
Dù luyến tiếc đến mấy, cậu vẫn phải tiễn Lôi Uyên lên đường, đội quân đang chờ Lôi Uyên xuất phát.
Đào Nguyện và Vân Dương trưởng công chúa tiễn Lôi Uyên đến ngoài cửa cung, nhìn hắn cưỡi ngựa dần dần đi xa mãi đến khi khuất bóng, Vân Dương trưởng công chúa mới sai người đóng cửa cung lại.
Vân Dương trưởng công chúa nghĩ đây là lần đầu tiên Đào Nguyện tiễn Lôi Uyên đi xa nhà, nàng biết cậu nhất định đang khó chịu trong lòng, bèn an ủi cậu vài câu, sau đó sai người nâng kiệu đưa cậu về nghỉ ngơi.
Vốn dĩ cuộc sống thời cổ đại đã tương đối nhàm chán, mà sân nằm sâu trong vương cung lại càng nhàm chán hơn. Sau khi Lôi Uyên rời đi, ngoài việc nghỉ ngơi và dưỡng thai, Đào Nguyện cũng bắt đầu tự tìm việc để làm, không trò chuyện với Vân Dương trưởng công chúa thì về Khúc phủ ở hai ngày để thăm Miểu Trần.
Ngày tháng trôi qua, bụng Đào Nguyện dần dần to lên. Đào Nguyện cũng là người đã sinh con nhiều lần, cậu biết bụng dù có to cũng sẽ có lợi nếu di chuyển nhiều, miễn không quá mệt là được.
Hôm nay, Đào Nguyện nghĩ đã nửa tháng rồi mình không về phủ tướng quân, bèn sai người đi chuẩn bị ngựa xe, sau đó về phủ tướng quân thăm Miểu Trần.
Sau khi được binh lính hộ tống đến phủ tướng quân, Đào Nguyện lại bị chặn ở ngoài sân của Miểu Trần, không cho cậu vào trong.
Đào Nguyện lúc đầu còn khó hiểu, mỗi lần cậu về, Miểu Trần đều vui vẻ ra cổng đón cậu, vậy mà lần này lại không cho cậu vào. Sau đó cậu nghĩ đến một việc, không lẽ Miểu Trần bị thương nên không muốn để cậu nhìn thấy?
Đào Nguyện kiên quyết muốn đi vào, cậu đang mang thai, không tin có người dám ngăn cản cậu.
"Vương Quân, Vương Quân!" Thanh Phong thận trọng ngăn trước mặt Đào Nguyện, nói: "Lang quân thật sự đã ngủ rồi ạ, Vương Quân vẫn nên về vương cung trước đi thôi, mấy ngày nữa lại đến thăm lang quân cũng chưa muộn."
"Ngươi nói thật cho ta biết đi, có phải áng của ta bị thương không?" Đào Nguyện nghiêm túc nhìn Thanh Phong hỏi.
"Lang quân vẫn rất khỏe, cũng không có bị thương, chỉ là mấy ngày nay mệt mỏi trong người, hiện tại đang ngủ để lấy lại sức thôi ạ.Vương Quân mà đi vào, lang quân nhất định sẽ không thể ngủ ngon được nữa."
"Áng của ta ngủ không ngon giấc ư? Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối sao còn ngủ được nữa?" Đào Nguyện hoàn toàn không tin lời hắn nói.
"Lang quân, lang quân ......." Thanh Phong có chút khó xử, do dự có nên nói thật với Đào Nguyện hay không, hắn nhìn thái độ của Đào Nguyện, nếu không nói thật, cậu chắc chắn sẽ không chịu đi.
"Ngươi nói nhỏ cho ta biết rốt cuộc áng của ta bị gì đi. Nếu như ngươi không nói, ta sẽ xông vào đấy." Đào Nguyện nhỏ giọng nói với hắn.
"Lang quân ......." Thanh Phong quay đầu lại nhìn lướt qua rồi nhìn bụng Đào Nguyện.
Đào Nguyện cũng cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó giơ tay sờ bụng, hỏi: "Ngươi nhìn ta bụng làm gì?"
Đào Nguyện đang nghi hoặc thì nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Thanh Phong, cậu chợt hiểu ra: "Ngươi nói, áng của ta...."
Thanh Phong đặt ngón tay lên môi, ra hiệu Đào Nguyện nói nhỏ thôi.
Đào Nguyện lập tức biết nguyên nhân Miểu Trần không muốn gặp mình, không khỏi bật cười, sau đó nhìn Thanh Phong thấp giọng hỏi: "Áng của ta có khỏe không?"
"Vẫn khỏe ạ, Vương Quân cứ yên tâm." Thanh Phong nhỏ giọng đáp.
Đào Nguyện gật đầu nói: "Nếu áng đã ngủ rồi, vậy vài ngày sau ta lại đến thăm áng. Khi nào áng của ta thức, ngươi nói với người phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Dạ." Thanh Phong hành lễ nói.
Đào Nguyện xoay người rời đi, trực tiếp về vương cung.
Miểu Trần biết Đào Nguyện đã đi rồi thì trong lòng không nỡ để cậu về sớm như vậy, song lại rất xấu hổ để gặp cậu. Đào Nguyện đang mang thai, mà y cũng đang mang thai. Nếu y có thai trước Đào Nguyện thì không sao, đằng này lại có sau Đào Nguyện, hơn nữa y còn ốm nghén. Nếu gặp Đào Nguyện chắc chắn sẽ bị Đào Nguyện nhận ra, cho nên y rất xấu hổ để gặp Đào Nguyện.
Đào Nguyện ngồi trong xe ngựa lại không nhịn được bật cười. Cậu có thể hình dung được Miểu Trần hiện giờ đang ngại ngùng cỡ nào, bởi vậy mới không gặp cậu. Cậu xoa bụng mình, thầm nghĩ, con ngoan, sau này con sẽ có chú hoặc cô trẻ hơn con đó nha.
Có điều, ở thế giới này, việc có trưởng bối còn nhỏ tuổi hơn mình cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Sở dĩ Miểu Trần ngại ngùng như thế là bởi vì đứa con của Đào Nguyện vẫn còn ở trong bụng cậu, thời gian y và Đào Nguyện mang thai chỉ cách nhau chưa đầy ba tháng. Qua vài tháng nữa, hai người sẽ cùng ôm bụng bầu, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến y cảm thấy ngượng vô cùng.
Trước đây đều là Miểu Trần sai người đưa các loại thuốc bổ dưỡng thai cho Đào Nguyện, hiện tại trở thành Đào Nguyện đưa thuốc bổ dưỡng thai cho Miểu Trần.
Sau đó nữa, Đào Nguyện nhiều lần phái người đi truyền lời rằng mình muốn về thăm Miểu Trần, nhưng luôn Miểu Trần bị từ chối. Bởi vì bụng càng lớn, Miểu Trần càng ngại gặp Đào Nguyện.
Đào Nguyện biết rõ tính cách của y, cậu sợ y sẽ suy nghĩ quá nhiều làm ảnh hưởng đến sức khỏe vì muốn gặp mình nhưng lại xấu hổ nên không dám, bèn sai người đi truyền lời, dặn y nghỉ ngơi cho tốt. Nếu y muốn gặp cậu thì chỉ cần phái người tới nói một tiếng, hoặc là đợi đến khi cậu sinh con rồi đến thăm cũng không sao.
Miểu Trần đương nhiên rất muốn gặp Đào Nguyện, nhưng y không thể bỏ qua được cảm giác xấu hổ trong lòng. Mãi đến khi Đào Nguyện sắp tới ngày sinh, y mới không nhịn được mà đi đến cung Lôi Võ Vương, nhìn thấy Đào Nguyện vẫn khỏe, bấy giờ y mới yên tâm.
Mỗi tháng Lôi Uyên đều sai người gửi thư cho Đào Nguyện vài lần, khi nào nhớ hắn, Đào Nguyện sẽ lấy mấy lá thư đó ra đọc.
Lúc mang thai được mười tháng, Đào Nguyện cuối cùng cũng sinh hạ đứa bé. Mặc dù rất buồn vì Lôi Uyên không ở bên cạnh, nhưng sau khi sinh ra đứa bé này, cậu có thể đi theo Lôi Uyên đến bất cứ nơi đâu.
Khi Đào Nguyện còn đang ở cữ, cậu nhận được một lá thư từ Lôi Uyên, trong thư Lôi Uyên viết rằng lúc Đào Nguyện đọc được lá thư này là hắn đang trên đường trở về.
Đọc thư xong, Đào Nguyện vừa vui vừa mừng. Cậu nhìn nhóc con trắng nõn đang nằm bên cạnh ngủ say, dùng ngón tay chọt chọt mặt nó, nhỏ giọng nói: "Phụ vương của con sắp về rồi, đợi khi chàng ấy về, buổi tối con sẽ không được ngủ ở đây nữa đâu."
Lôi Uyên vẫn chưa về đến thành đô mà đứa nhỏ đã đầy một tháng tuổi rồi. Vân Dương trưởng công chúa chuẩn bị một bữa tiệc đầy tháng hoành tráng trong vương cung.
Giai Đức trưởng công chúa vốn không định đến dự, ai cũng biết chuyện hai người họ bất hòa, thị không đi mới là bình thường. Tuy nhiên, Vân Dương trưởng công chúa lại đích thân đến cung Diễm Võ Vương đưa thiệp mời, sử dụng phép khích tướng, Giai Đức trưởng công chúa liền tức giận nói rằng mình chắc chắn sẽ đến dự.
Sau khi bình tĩnh lại, Giai Đức trưởng công chúa mới phát hiện mình trúng kế khích tướng, nhưng lời đã nói ra, thị không thể tự vả miệng mình được, đành phải đến cung Lôi Võ Vương dự tiệc đầy tháng.
Mà Vân Dương trưởng công chúa đã nóng lòng muốn khoe cháu đích tôn với mọi người lắm rồi.
......................
Min: Chương sau "thú vị" lắm ớ 🤤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com