Chương 16: Cậu không tin ai cả
Giang Cảnh Duyên không biết Lâm Tuế Từ có thể đi đâu, trong đầu chỉ có thể nghĩ tới một nơi.
Một chiếc siêu xe chạy ra khỏi khu biệt thự cổ, băng qua đường phố phồn hoa, náo nhiệt, con đường ngày càng hẹp hơn, kiến trúc xung quang cũng dần trở nên cũ kĩ, đổ nát.
Bởi vì đoạn đường phía trước quá nhỏ nên ô tô không thể đi qua được, Giang Cảnh Duyên chỉ có thể dừng xe sát bên lề đường lớn.
Giang Cảnh Duyên đóng cửa xe, ngước mắt nhìn quanh các tòa chung cư rậm rạp, cũ át đứng san sát nhau, khá là vắng người ở.
Nơi này có tiếng là khu xóm nghèo của thành phố A, lúc Lâm Tuế Từ còn nhỏ đã sống ở đây.
Giang Cảnh Duyên hơi nhăn mày lại, bước chân tiến vào ngõ nhỏ tối tăm phía trước.
Qua vài khúc quẹo, anh dừng chân trước một tòa nhà cũ nát.
Tòa nhà này có khoảng mười tầng phía trái phải, không có thang máy, đến cả cầu thang cũng vô cùng nhoe hẹp.
Giang Cảnh Duyên đi một hơi hết bảy tầng, cuối cùng dừng lại ở cửa của một nhà nào đó, cửa sắt trước mặt cũ nát đến độ rớt sơn rỉ sắt, trước cửa để rất nhiều thứ linh tinh, trong không khí tràn ngập một mùi hôi khó chịu, không biết bắt nguồn từ đâu.
Giang Cảnh Duyên nhấp môi, ngón tay sạch sẽ, thon dài gập lại gõ lên cửa nhà.
Nếu không phải vì Lâm Tuế Từ, anh tuyệt đối sẽ không đến đây.
Gõ cửa một hồi lâu thì cửa sắt mới được người bên trong mở ra, giọng nữ trung niên khàn khàn vang lên bên tai: "Ai vậy?"
(Hãy đọc truyện ở w 🅰️ t t p 🅰️ d onnhuxanh111 nha <3)
Gương mặt không có cảm xúc gì của Giang Cảnh Duyên xuất hiện trước mặt Lâm Nguyệt, trong mắt che dấu vài phần chán ghét.
Lâm Tuế Từ không có tội, mọi chuyện thành ra như hôm nay là do lỗi lầm của người đàn bà này, bà ta hại Lâm Tuế Từ, cũng hại cả nhà họ Giang.
"Cậu là?" Mới đầu Lâm Nguyệt có chút mơ hồ, sau đó giống như phát hiện ra điều gì, đôi con ngươi vẩn đục ghim chặt vào Giang Cảnh Duyên, cảm xúc trên gương mặt dần trở nên kì lah, "Cậu là con trai lớn của Giang Hồng Vũ à?"
Giang Cảnh Duyên không phủ nhận, nhưng cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với Lâm Nguyệt, hắn mở miệng hỏi thẳng:
"Lâm Tuế Từ đâu? Cậu ấy có về đây không? Hoặc là có liên hệ gì với bà không?"
Lâm Nguyệt ngẩn người, "Lâm Tuế Từ?"
"Thằng nhãi ranh đó chạy ra khỏi nhà họ Giang rồi à?" Bà trừng mắt, đột nhiên trở nên kích động, cảm xúc thay đổi, nhìn có chút dữ tợn.
"Không phải bảo nó ngoan ngoãn chờ sao, nó dám không nghe lời."
Giang Cảnh Duyên lùi lại nửa bước, chán ghét nhíu mày, đáp án đã vô cùng rõ ràng, Lâm Tuế Từ không hề quay lại nơi này, anh cũng không muốn nói chuyện với Lâm Nguyệt nữa.
Lâm Nguyệt vẫn là một người đàn bà ích kỉ, chỉ xem con trai của mình là công cụ mà thôi, bao nhiêu năm qua chưa khi nào làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Người kia vẫn còn tự nổi giận một mình, Giang Cảnh Duyên cảm thấy ở lại đây một khắc cũng không chịu nổi nên xoay người bước nhanh rời khỏi đây.
Rốt cuộc Lâm Tuế Từ đang ở đâu...
Trong phòng bệnh tối đen.
(Hãy đọc truyện ở w 🅰️ t t p 🅰️ d onnhuxanh111 nha <3)
Lâm Tuế Từ xốc chăn ngồi dậy từ trên giường, cậu không mang giày, hai chân trần trụi dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo.
Cậu im lặng đi tới gần cửa sổ, kéo bức màn đang đóng chặt ra, ánh trăng dịu dàng như mặt nước chiếu vào trong phòng, phủ lên gương mặt tái nhợt, tinh xảo của thanh niên một tầng ánh sáng nhàn nhạt giống như sương mù.
Lâm Tuế Từ chậm rãi chớp mắt, cậu ngồi trên cửa sổ lồi, cuộn tròn người lại, ôm đầu gối hướng mắt nhìn vào cảnh đêm phía ngoài cửa sổ.
Phố xá ngoài kia đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, các tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau, náo nhiệt mà phồn hoa.
Lâm Tuế Từ xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ảnh ngược của ngọn đèn dầu phản chiếu trong dôi mắt bình tĩnh, tựa như mặt nước phẳng lặng không chút nào gợn sóng, xinh đẹp kiều diễm.
Cậu rũ mắt xuống, lông mi mảnh dài che khuất ánh sáng bên ngoài, đáy mắt trở nên yên tĩnh.
Thành phố này lớn như vậy, nhưng cậu lại không biết đi đâu, không có nơi nào thuộc về cậu.
Mấy ngày nay Lâm Tuế Từ vẫn luôn mơ màng, thường xuyên không rõ bản thân đang ngủ hay tỉnh.
Có đôi khi mở mắt ra lại không biết mình đang ở đâu.
Cậu không có tinh thần, cái gì cũng không muốn làm, trong đầu đều là những cảm xúc tiêu tực.
Cậu biết như vậy là không nên, nhưng cậu không thể khống chế được bản thân.
Lâm Tuế Từ vô cùng sợ hãi, phảng phất như cậu đang rơi vào trong đêm tối vô tận, do dự đứng một chỗ, không biết phải đi hướng nào, cũng không nhìn thấy tương lai.
Cậu không dám tin tưởng bất kì một ai.
Đến cả người đàn ông đã giúp cậu, Lâm Tuế Từ cũng không tin, thậm chí có chút né tránh.
Cậu nghe mọi người gọi người đàn ông là Bùi gia, giọng điệu rất cung kính, chắc chắc là một người không đơn giản.
Mấy ngày gần đây, người đàn ông có tới vài lần, nhưng lần nào cậu cũng giả bộ ngủ, có lẽ là biwr vì lúc nào trên người đối phương cũng phát ra một loại hơi thở như muốn nói người sống chớ lại gần, cậu cảm thấy rất sợ, nhưng không biết sợ cái gì.
Lâm Tuế Từ chỉ nhìn người đàn ông một vài lần, nhưng gương mặt của đối phương đã khắc sâu trong đầu cậu, là gương mặt rất đẹp.
Anh tuấn, thành thục, mang theo vài phần công kích, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo, bình tĩnh kia.
Đó là một gương mặt làm người ta rất khó quên, Lâm Tuế Từ liền biết trước đó mình không quen người đàn ông này.
Nhưng chính cái người đàn ông họ Bùi xa lạ này đã cứu giúp cậu vào đêm mưa đó, đưa cậu đến bệnh viện điều trị, còn thường xuyên ghé thăm cậu.
Lâm Tuế Từ cảm thấy bất an, cứ cho là người đàn ông không có ý muốn tổn thương cậu, nhưng cậu không hiểu tại sao người đàn ông lại muốn giúp đỡ một kẻ xa lạ như cậu, người này rõ ràng không phải là loại người tốt bụng.
(Hãy đọc truyện ở w 🅰️ t t p 🅰️ d onnhuxanh111 nha <3)
Không lẽ hắn có ý đồ khác?
Nhưng bây giờ trên người cậu cũng chẳng có gì, cũng chỉ là một đứa con riêng người người ghét bỏ bị đuổi ra khỏi nhà, có thể làm được gì?
Có lẽ người này giống với đại đa số người từng tiếp cận cậu, đều vì gương mặt và cơ thể này.
Thanh niên ngước mắt nhìn vào bóng đêm mênh mang ngoài cửa sổ, đôi môi khô khốc tái nhợt nhẹ nhàng giương lên, lộ ra một độ cong không rõ ràng.
Sau đó cậu chậm rãi khép mắt, một tầng mí mắt mỏng che đi sự mệt mỏi dày đặc trong đôi mắt.
Cậu rất mệt, cũng không muốn tự hỏi quá nhiều.
Buổi sáng hôm sau, nắng sớm dịu nhẹ.
Thời gian còn sớm, trên ghế dài bên ngoài hành lang của phòng bệnh có một vệ sĩ canh gác cả đêm vẫn còn buồn ngủ, cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân anh ta mới mở mắt, khi nhìn thấy người đến thì lập tức giật mình đứng lên.
Anh ta giơ tay xoa xoa khóe miệng, xấu hổ ngập ngừng cười cười với người đàn ông, "Bùi gia, sao hôm nay ngài tới sớm vậy?"
Bùi Xuyên không trả lời, ánh mắt hắn lãnh đạm quét trên người đối phương một cái, phân phó nói: "Cậu về nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Để ngăn phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày gần đây đều có vệ sĩ đứng ngoài phòng bệnh canh gác.
Bùi Xuyên nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa một cách nhẹ nhàng.
Hắn đứng ở cửa, liếc mắt một cái là nhìn thấy được người bên trong, đối phương không nằm trên giường bệnh ngủ say giống như mấy ngày hôm trước.
Lúc này, cậu đang ngồi bên cạnh cửa sổ lồi, cả người cuộn tròn lại, hai tay ôm lấy đầu gối.
Đầu cậu gối lên cánh tay, lộ ta một nửa sườn mặt, tóc mái thưa thớt rối tung xõa trên trán, đôi mắt nhắm chặt.
Không có gì che chắn nên ánh mặt trời ấm áp buổi sáng không nhiễm một hạt bụi xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào.
Gió nhẹ làm bức màn lay động, ánh mặt trời rơi trên người thanh niên tạo nên một tầng ánh sáng loang lổ, trên làn da tái nhợt in bóng hàng mi dày đen nhánh.
17:30 11/08/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com