CHƯƠNG 1
Tác giả : Vân Sơ Đường
Editor : Lee Eunji
Sau một đêm tuyết rơi dày đặc, giữa trời và đất chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Bếp đang đun thuốc phát ra tiếng "ục ục", hai nha hoàn phụ trách trông coi bếp thuốc xúm vào nhau nói chuyện.
"Này! Các ngươi đang làm cái gì ? Đây là thuốc của đại thiếu gia. Tiểu nha hoàn nắm lấy tay những người xung quanh đuổi theo.
Nàng không để ý thấy càng lúc càng gần sân chính, nha hoàn phía sau ngay lập tức hiện ra vẻ mặt hoảng loạn, trong phòng ngủ đóng chặt cửa sổ, một thanh niên khoáng áo choàng lông cáo trắng như tuyết đang dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng ho khan một tiếng. Mái tóc đen nhánh của y theo gương mặt trượt dài xuống, màu da trắng đến mức gần như trong suốt.
"Cơ thể khá hơn chút nào không ? Nghe người khác nói thời tiết gần đây trở lạnh, ngươi nên mặc thêm quần áo." Trưởng tử cuối cùng cũng tỉnh dậy, Trấn Bắc Hầu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có chuyện gì xảy ra với trưởng tử vào lúc này, hậu quả không phải Trấn Bắc Hầu phủ có thể gánh vác được.
"Hiện tại không có người ngoài, phụ thân không cần làm bộ làm tịch, ta bị bệnh là vì sao ? Phụ thân thực sự không biết ?" Thanh niên nghiêng người liếc mắt nhìn Trấn Bắc Hầu, giọng điệu nhàn nhạt.
" Huống chi, phụ thân lo lắng cho ta hay là lo bị vị kia trách tội, chỉ sợ chỉ có trong lòng ngài mới rõ. "
" Thẩm Úc ! "
Một câu nói này đã kích động lửa giận của Trấn Bắc Hầu, nhưng Thẩm Úc không chút để ý.
Nếu là ở kiếp trước, Thẩm Úc còn cố kỵ một chút đến quan hệ cha con với Trấn Bắc Hầu, sống lại một đời, Thẩm Úc không có ý định vì bất luận kẻ nào tính toàn mà ủy khuất chính mình.
"Chuyện này không phải do người tức giận là được. Ngươi phải vào cung, không muốn cũng phải vào." Trấn Bắc Hầu miễn cưỡng nén giận, khuyên nhủ " Vi phụ biết trong lòng ngươi không tình nguyện, mấy việc râu ria khác tùy theo ý ngươi cũng không sao, nhưng chỉ riêng việc này, là do chính hoàng thượng hạ chỉ..."
Thẩm Úc nheo mắt lại, cho dù Trấn Bắc Hầu có nói đường hoàng thế nào cũng không thể che đậy sự thật rằng hắn vì tiền đồ mà đã đưa con của vợ cả vào hậu cung.
Hoàng đế Thương Quân Lẫm đăng cơ được bảy năm, hậu cung từ trước đến nay đều nhàn rỗi, vô số sổ con được đưa vào cung khẩn cầu hoàng đế nạp mỹ nhân, nhưng Thương Quân Lẫm chỉ giả vờ như không thấy. Các quan đại thần vốn dĩ đã không còn ôm hy vọng, thì vào một ngày thượng triều, Thương Quân Lẫm đột nhiên hạ chỉ muốn con trai của Trấn Bắc Hầu vào cung.
Từ sau khi Thương Quân Lẫm đăng cơ, cách hành sự của hắn ngày càng thêm hung bạo, không ai dám có ý kiến đối với mệnh lệnh của hắn, Trấn Bắc Hầu cũng không dám, vội vàng hồi phủ trong ánh mắt hâm mộ, ghen ghét hoặc xem kịch vui của các đồng liêu.
Trừ bỏ Thẩm Úc, Trấn Bắc Hầu còn có một vợ lẽ, tuy rằng Đại Hoàn nam phong thịnh hành, nhưng không có chuyện gả đích tưởng cho người khác làm vợ, theo lý thì nhập cung đáng lẽ phải là con vợ lẽ của Trấn Bắc Hầu, nhưng người này có một vị nương tốt đó là Như phu nhân, bên gối thổi gió khiến cho Trấn Bắc Hầu động tâm, đem người đổi vào cung thành Thẩm Úc.
Ai cũng không nghĩ tới, Trấn Bắc Hầu thực sự có thể đem trưởng tử của mình vào cung, khi biết tin, Thẩm Úc lửa giận công tâm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Úc nhớ rõ điều này đã xảy ra với y ở kiếp trước, chỉ là khi ấy, y không cam lòng để Trấn Bắc Hầu bất công một cách trắng trợn như thế nên đã tính kế làm Như phu nhân ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, cuối cùng người được đưa vào cung cũng là vị thứ đệ kia của y, y trọng sinh một đời này....
Trấn Bắc Hầu vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, hắn biết rõ chuyện này Thẩm Úc khó có thể tiếp thu. Hậu cung của hoàng đế trống rỗng không phải là giả, nhưng hoàng đế hỉ nộ thất thường thích giết chóc cũng là sự thật, Thẩm Úc là đích trưởng tử của phủ Trấn Bắc Hầu, nếu như không vào cung thì tưởng lai tiền đồ như gấm, trái lại nếu vào cung, nhìn như có thể một mình độc sủng, nhưng không ai biết trong lòng hoàng đế nghĩ như thế nào.
Thẩm Úc nghe trong chốc lát, càng cảm thấy nhàm chán, chẳng lẽ Trấn Bắc Hầu không biết vào cung nguy hiểm nhường nào ? Hắn chỉ là không thèm để ý mà thôi, so với tiền đồ tương lai của chính mình, một nhi tử từ nhỏ đến giờ chưa từng quan tâm đến chẳng tính là gì.
" Ta đã biết " Y cắt ngang lời của Trấn Bắc Hầu nói "Phụ thân nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn ta ngoan ngoãn vào cung, có thể, nhưng ta có một yêu cầu."
Không ngờ Thẩm Úc lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy,Trấn Bắc Hầu sửng sốt một chút, mới nói " Ngươi nói. "
"Trong sân viện của ta có một nha hoàn tay chân không sạch sẽ, nếu phụ thân đã tới thì giúp ta xử lý đi." Thẩm Úc nằm trên giường, ngữ khí không rõ ràng.
" Nha hoàn có vấn đề chính người tự xử lý là được, như thế nào lại để cho ta làm ? " Trấn Bắc Hầu không hiểu vì sao chủ đề đột nhiên chuyển sang xử lý nha hoàn, có chút sững sờ.
Đích trưởng tử xưa nay luôn là người có chủ kiến, cũng luôn tự mình giải quyết những chuyện tương tự, đây là lần đầu tiên nhờ hắn giải quyết, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Liên quan tới Như phu nhân, đương nhiên muốn ngươi xử lý. Thẩm Úc thầm nghĩ, một đời này y chọn chính mình tự vào cung, nhưng không có nghĩa là có thể xóa bỏ những việc mà mẫu tử Như phu nhân đã làm.
"Thiếu gia, thuốc có rồi." Gã sai vặt bưng thuốc vào.
Mùi thuốc tràn ngập trong không khí, Trấn Bắc Hầu nhíu mày, lui một bước, để gã sai vặt đưa thuốc cho Thẩm Úc " Ngươi đem thuốc uống trước đi, có chuyện gì lát sau lại nói"
Thẩm Úc từ nhỏ thân thể không tốt, uống thuốc là chuyện thường ngày, ngửi thấy mùi thuốc, sắc mặt không thay đổi, cầm lấy thìa nhẹ nhàng khuấy lên.
Trấn Bắc Hầu thấy Thẩm Úc bưng thuốc mà không uống, lông mày càng nhíu chặt hơn, vừa định nói gì đó thì Thẩm Úc đã buông thìa xuống.
Chiếc thìa và bát thuốc chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, đồng thời thanh âm lãnh lẽo của Thẩm Úc hướng bên ngoài nói "Mang người từ bên ngoài tiến vào."
Hai nha hoàn bị mang tiến vào, bên cạnh là gã sai vặt trong tay cầm ấm thuốc.
Trấn Bắc Hầu không rõ nguyên do "Làm gì vậy ? "
"Phụ thân không ngại có thể để hai nha hoàn này nói về những gì đã làm." Vân Lạc ( * ) cười như không cười nhìn hai nha hoàn quỳ gối phía dưới.
( * ) : đoạn này mình đoán lẽ ra phải là Thẩm Úc, nhưng mình xem lại raw, tác giả ghi là Vân Lạc, thôi thì tôn trọng bản gốc của tác giả nên mình giữ nguyên.
Trấn Bắc Hầu dời tầm mắt đến hai nha hoàn, hai nha hoàn này tuổi đều không lớn , khuôn mặt của nha hoàn ít tuổi hơn đầy vẻ mờ mịt , còn biểu cảm trên mặt người kia có chút ý vị sâu xa.
Là nỗi sợ hãi, co rúm lại đầy sự ngạc nhiên nghi ngờ.
Trấn Bắc Hầu vẻ mặt nghiêm túc: "Nói, các ngươi làm cái gì?"
Nhìn như đang hỏi hai người, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng ở biểu tình không được tự nhiên trên người nha hoàn.
Nha hoàn Xuân Vũ cúi đầu quét khóe mắt về phía người thanh niên đang dựa nửa người trên giường, bắt gặp ánh mắt vô cảm của đối phương liền hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.
"Nô, nô tỳ không phải cố ý, là Như phu nhân dùng người nhà của nô tì để uy hiếp nô tì, yêu cầu nô tì thêm thứ gì đó vào thuốc của thiếu gia" Xuân Vũ vừa nói vừa dập đầu "Nô tì không phải tự nguyện, cầu xin hầu gia, thiếu gia minh giám, tha mạng cho nô tì. "
Trấn Bắc Hầu không khỏi quay đầu nhìn về phía Thẩm Úc, con trai hắn dường như không ngạc nhiên với kết quả này, nhắm hờ mắt lại, không rõ biểu tình.
Quay người lại, Trấn Bắc Hầu lạnh lùng nói: " Ngươi cũng biết, bôi nhọ chủ tử là trọng tội ! Ngươi nói Như phu nhân uy hiếp ngươi hạ dược thiếu gia, có bằng chứng không ?
" Nô tì tuyệt không dám nói dối." Trán Xuân Vũ do dập đầu mà đã chảy máu, run rẩy từ trong ngực lấy ra một cái vòng tay bằng ngọc, đôi tay hướng lên đỉnh đầu dâng lên " Đây là Như phu nhân ban cho nô tì."
Trấn Bắc Hầu nghiêng đầu, thị vệ phía sau bước tới cầm lấy chiếc vòng tay đưa cho Trấn Bắc Hầu một cách cung kính.
Đó là một chiếc vòng ngọc được gia công tinh xảo, một nha hoàn như Xuân Vũ không mơ ước nổi. Trấn Bắc Hầu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là vòng ngọc từng được Như phu nhân đeo trên tay.
"Nếu phụ thân không tin, có thể mời đại phu tới thử thuốc." Nhìn Trấn Bắc Hầu do dự, Thẩm Úc mở miệng.
Đã muốn làm khó dễ, Thẩm Vũ đương nhiên có chuẩn bị từ trước, nha hoàn kia phụng mệnh của Như phu nhân dở trò trong thuốc của y cũng không phải một hai lần. Kiếp trước, khi phát hiện ra thì cơ thể đã hao hụt gần hết, trọng sinh trở về, việc đầu tiên Thẩm Úc làm là ra lệnh cho người đi tìm người nhà của Xuân Vũ đang bị Như phu nhân khống chế, sau đó chờ Xuân Vũ động thủ.
Về việc làm thế nào để Xuân Vũ cắn ngược lại Như phu nhân, nếu Xuân Vũ sẵn sàng vì người nhà hạ dược y thì cũng có thể quay lưỡi dao sắc bén ngược lại vào Như phu nhân vì lợi ích của người nhà.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy chiếc vòng kia, Trấn Bắc Hầu đã có kết luận trong lòng, hắn nhìn trưởng tử của mình, chợt nhận ra rằng dường như hắn chưa bao giờ hiểu rõ trưởng tử này của hắn.
"Ngươi nghĩ sao ? "
"Chuyện này không phải nên hỏi phụ thân là ngài sao ? Nhi tử chỉ hy vọng ngài xử lý công bằng. Nhi tử cũng sắp tiến cung, tin rằng phụ thân không muốn nhi tử tiến cung mang theo sự oán hận đối với Hầu phủ. " Thẩm Úc đem vấn đề vứt trở lại.
Trấn Bắc Hầu sủng ai Như phu nhân mười năm như một, nhưng Thẩm Úc muốn nhìn một chút, so với tiền đồ tương lai của bản thân, Trấn Bắc Hầu sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
"Đúng rồi, phụ thân đừng để ta đợi lâu, hy vọng ngài có thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng trước khi tiến cung." Thẩm Úc cười như không cười nhìn về phía Trấn Bắc Hầu, rõ ràng là bộ dáng ốm yếu, nhưng lại khiến người cho nhìn ớn lạnh cả người.
Vẫn còn hơn mười ngày nữa mới vào cung, Thẩm Úc không muốn đê chuyện này kéo dài đến khi nhập cung mà vẫn không giải quyết được gì, chỉ vì y chiếm vị trí trưởng tử, Như phu nhân mấy năm nay không thiếu thủ đoạn gây khó dễ cho y, nếu không phải Thẩm Úc cảnh giác thì đã sớm để nàng đắc thủ.
Trấn Bắc Hầu nặng nề nhìn Thẩm Úc, trong nháy mắt cảm thấy chính mình không quen biết đứa con trai này, đè nén đủ loại ý tưởng trong đầu, gật đầu: "Nếu thật sự có liên quan đến Như phu nhân, bản hầu sẽ tuyệt không dung thứ. "
Trấn Bắc Hầu mang theo hai nha hoàn rời đi, cũng mang theo cả ấm thuốc, không bao lâu,Thẩm Úc nhận được tin Trấn Bắc hầu đã bí mật mời đại phu.
"Thiếu gia, tại sao phải đem Như phu nhân cho hầu gia toàn quyền xử lý ? Thiếu gia biết rõ hầu gia đối với Như phu nhân ..."
Hầu phủ ai chẳng biết, Trấn Bắc Hầu sủng Như phu nhân có thể nói là muốn sao được sao, muốn trăng được trăng, nếu không phải Đại Hoàn có luật thiếp thất không được phép nâng lên làm chính thất thì vị trí phu nhân Trấn Bắc Hầu cũng không để trống đến ngày hôm nay.
Cũng chính vì lý do này mà Như phu nhân coi Thẩm Úc như cái đinh trong mắt, khi Thẩm Úc còn nhỏ, không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ vì đối phương.
Y hơi ngẩng đầu lên, để nha hoàn buộc áo choàng cho mình, Thẩm Úc ôm bình nước nóng, cười nhẹ : "Cho dù Trấn Bắc Hầu có sủng ải Như phu nhân thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bị lừa bởi chuyện này.
Đem chính mình bao đến kín mít, Thẩm Úc đi ra cửa.
" Thẩm Úc ! "
Thẩm Úc quay đầu lại, sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ của người đang tới gần.
Nam nhân mặc một bộ bạch y , dung mạo xuất chúng, so với bộ dáng trong trí nhớ của y ngây ngô đi không ít, Thẩm Úc ngơ ngẩn nhìn hắn cách mình ngày càng gần, trong lòng dâng lên đủ mọi tư vị.
Đó chính là người yêu kiếp trước mà y trả giả hết thảy để theo đuổi, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện tất cả chỉ là một âm mưu, tình cảm sâu nặng là giả, khắc cốt ghi tâm cũng là giả ... Thẩm Úc sẽ không vĩnh viễn không quên, khi âm mưu bị bại lộ, đối phương bối rối, chật vật đến nhường nào.
Đúng vậy , ai mà ngờ rằng Thẩm Úc lại có thể điên cuồng như vậy, không bỏ sót bí mật gì, tại giây phút cuối cùng lại có thể xoay chuyển tình thế, trước ngày đăng cơ, kéo theo hắn xuống vực sâu.
" Gặp chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không nói với ta ? "
Bạch y nam tử vẻ mặt ôn nhu, trong mắt lộ sự quan tâm, Thẩm Úc thấy chỉ cảm thấy buồn cười. Đường đường là Vương gia, không tiếc tự hạ thấp thân phận cùng hắn kết giao, dùng chính thứ tình yêu giả dối dệt lên một tấm lưới chỉ dành riêng cho y, chẳng trách bản thân kiếp trước đâm đầu vào, vì hắn mà đầu rơi máu chảy.
Bất quá ...
Nếu đối phương đã tự mình tới cửa, không có lý do gì để buông tha.
Tác giả có lời muốn nói: Khai văn lạp ~
Bình luận khu phát tiểu bao lì xì ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com