Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Ánh Trăng Sáng

Công một : Ánh trăng sáng bị làm bẩn không phải càng tốt hơn sao ?

Loại người này, xứng đáng làm đứa con vận mệnh sao ??

Giang Niệm rũ mắt, che đậy đi trào phúng cùng lạnh lẽo đang tràn ra, trên mặt lại không biểu hiện gì.

Nguyên chủ tuy tính cách lãnh đạm, nhưng trong lòng lại tri ân báo đáp, ôn nhu thiện lương.

Cho nên đối với Chu Mộ Bạch mỗi lần tìm cậu nhờ chỉ bài, đều không chê phiền một lần lại một lần giảng giải cho Chu Mộ Bạch.

Chỉ tiếc, Chu Mộ Bạch chính là một khối gỗ mục, hơn nữa còn là gỗ mục muốn không làm mà vẫn có ăn.

Mỗi lần sau khi giảng xong, Chu Mộ Bạch liền nước mắt lưng tròng nhìn cậu, một bộ ta thật sự nghe không hiểu, ngươi không nên ép ta.

Mà mỗi lần bày ra cái dạng này,  nguyên chủ chỉ có thể đem đáp án viết ở trên bài tập, tương đương với giúp Chu Mộ Bạch đem việc của tiết sau cũng làm.

Nguyên chủ đúng là coi tiền như rác, tậc tậc.

Nhưng mà Giang Niệm không dám OOC, hệ thống tuy rằng bị cậu tạm thời chặn, nhưng những đứa con vận mệnh của các vị diện đều là phân thân của Chủ Thần, nếu như cậu ooc, chắc chắn sẽ khiến cho Chủ Thần chú ý.

Chẳng sợ Chủ Thần có vô số phân thân, bị tiêu diệt đi một bộ phận cũng sẽ không chú ý, nhưng Giang Niệm từ trước đến nay cẩn thận, thật vất vả thoát khỏi pháo hôi hệ thống, cậu không muốn lại bị mạt sát.

Sau khi giúp Chu Mộ Bạch đem khóa sau tác nghiệp làm xong, Chu Mộ Bạch vẫn không có ý rời khỏi, cọ tới cọ lui trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng: "Thầy, hai ngày nữa là đến sinh nhật thầy, mọi người đều rất cảm ơn công lao dạy dỗ của thầy, cho nên muốn giúp thầy tổ chức sinh nhật."

Giang Niệm trong lòng cười nhạo một tiếng.

Người kia tính cách lãnh đạm, trừ bỏ thời gian đi học sẽ có những tiếp xúc không nhiều không ít với học sinh trong lớp, lớp học sao có thể biết đến sinh nhật của cậu, hơn nữa còn muốn tổ chức sinh nhật cho cậu.

Nguyên bản cốt truyện, Chu Mộ Bạch lúc ấy ở trước mặt nguyên chủ thì nói như thế, nhưng khi đối mặt học sinh trong lớp lại nói là nguyên chủ nhất định phải tổ chức sinh nhật, mời mọi người đi hội sở, đương nhiên quà sinh nhật cũng phải mang.

Ở lớp này, điều kiện trong nhà phần lớn đều không tốt, Giang Niệm muốn mời khách ở hội sở phi thường xa hoa, bạn học trong lớp cũng ngại mua quà quá rẻ, vì thế chỉ có thể tiêu một đống phí kếch xù mua quà quý.

Nguyên chủ tất nhiên là không lấy, vốn định trả lại, lại bị Chu Mộ Bạch ngăn cản, nói để cậu ta làm, nhưng cậu ta cũng không đưa cho cậu hay trả lại những món quà đó, ngược lại giữ cho chính mình, hơn nữa còn làm trò trước mặt bạn cùng lớp, liên tục nói nguyên chủ chê những món quà đó, cho nên đều vứt xó, không mang trên người để dùng.

Thế cho nên ấn tượng của học sinh trong lớp với nguyên chủ cực kì không tốt, làm cho ở thời điểm cuối cùng bị bôi nhọ cũng không có lấy một người tin tưởng.

Biết cốt truyện, Giang Niệm cũng không có từ chối.

Giang Niệm đã trải qua quá nhiều thế giới, biết khí vận của đứa con vận mệnh, chẳng sợ cậu lần này từ chối, phá hỏng tương ngộ của Chu Mộ Bạch cùng hai nam chủ cũng vô dụng, Chu Mộ Bạch vẫn sẽ cùng bọn họ có cuộc gặp gỡ "ngoài ý muốn" khác.

Biện pháp duy nhất chính là, phá hư quá trình bọn họ gặp nhau, hoặc là gặp nam chủ trước.

Giang Niệm cự tuyệt một hai lần, làm bộ bị Chu Mộ Bạch thuyết phục, cuối cùng đồng ý với Chu Mộ Bạch sẽ đến hội sở kia tổ chức sinh nhật.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Niệm phát hiện lớp học đồng học nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường, Giang Niệm biết là vì cái gì, lại không định sẽ hiện tại liền vạch trần Chu Mộ Bạch.

Nếu hiện tại chọc thủng, Chu Mộ Bạch sẽ lấy cớ nói không nghe rõ hoặc là gì đó, học sinh trong lớp liền cảm thấy đây là một chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay tha thứ cậu ta.

Đây cũng không phải mục đích ban đầu của cậu nha.

Cho nên cậu tính toán chờ sinh nhật qua đi, Chu Mộ Bạch đem lễ vật toàn bộ lấy đi, cậu lại chọc thủng, đến lúc đó thanh danh cậu ta liền hoàn toàn thối.

Đêm khuya.

Hội sở nổi tiếng nhất Z thị.

Tại ghế lô.

Một thiếu niên trên người mặc áo thun ngắn tay in hình đầu lâu với quần thể thao hưu nhàn lười nhác dựa vào sô pha trên lưng, chân dài bắt chéo, trong tay nghịch bật lửa, mặt khác một bàn tay giơ lên kẹp thuốc lá, không chút để ý hút thuốc.

"Anh Từ, anh không cần một mình, một người ngồi rất cô đơn." Một nam sinh cùng Tạ Vân Từ quan hệ tương đối tốt bên người có một người phụ nữ thành thục trang điểm xinh đẹp, ăn mặc hở hang.

Tuổi nhìn qua rất nhỏ, động tác giở trò lại rất thuần thục.

Tạ Vân Từ lười biếng nhấc lên mí mắt, nhàn nhạt ngó hắn liếc mắt một cái: "Xấu vl."

Mấy nam sinh xung quanh nhịn không được trợn trắng mắt.

Đừng nói hội sở công chúa này, ngày cả những nữ sinh dựa vào trên người Tạ Vân Từ, đều là thứ mà mấy minh tinh trong TV hoàn toàn không so sánh được.

Tạ Vân Từ mở miệng ngậm miệng đều chê xấu, cũng không biết xinh đẹp như thế nào mới lọt được vào mắt hắn.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Tạ Vân Từ người ta có vốn liếng để chê nha.

Không chỉ đẹp trai, gia thế cũng tốt, tuy bộ dáng cà lơ phất phơ có chút không học vấn không nghề nghiệp, nhưng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, rất nhiều phụ nữ đã đổ gục trước bĩ hư tư thái (?) này của Tạ Vân Từ.

"Anh Từ, vậy anh nói xem, anh cảm thấy như nào là không xấu, huynh đệ tìm tới cho anh, bằng không về sau sợ là bách không được chỗ (?)." Nam sinh vừa nói chuyện lại cười hi hi mở miệng.

Tạ Vân Từ lười biếng hút một hơi, cười như không cười nhìn nam sinh, giống như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, thong thả ung dung duỗi tay chỉ vào người đang ẩn nấp ở trong góc tối tăm nhất, ý vị thâm trường nói.

"Nếu mày có thể đem y mang tới đây..." Nói chưa hết câu, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý trong lời nói của hắn.

"Phụt ——" có nam sinh đang ngửa cổ uống rượu liền lập tức phun ra.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía nam sinh ngồi ở góc.

Nam sinh lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, nhưng lại khác so với sự đẹp trai của Tạ Vân Từ.

Mặt mày y lạnh băng, ánh mắt nặng nề, trên người mang theo hơi thở lạnh lẽo tàn nhẫn, làm người không dám tùy ý tới gần.

Cùng Tạ Vân Từ giống nhau, trong nhà có tiền có quyền, chẳng sợ tại đây sở tư lập hiệu suất cao, cũng hoàn toàn xứng đáng là sự tồn tại trên đỉnh kim tự tháp.

Chỉ là dù nam sinh vạn chúng chú mục, gia thế tốt, cũng không có nữ sinh hoặc là một ít nam sinh muốn bò giường dám tới gần như đối với Tạ Vân Từ.

Nghe được Tạ Vân Từ trêu chọc chính mình, Trần Cảnh Ngôn trên mặt vẫn không có biểu tình, con ngươi đen đặc không chút gợn sóng nhìn lướt qua những người đang nhìn y, hơi thở cực kỳ mỏng lạnh, nhàn nhạt nói: "Có việc ?"

Bọn họ nhất trí lắc đầu, bọn họ không thể so với Tạ Vân Từ, hai người này lớn lên cùng nhau, gia thế lực lượng ngang nhau, nói là bạn bè, nhưng những người này đều biết họ là chân chạy vặt của Tạ Vân Từ và Trần Cảnh Ngôn, cho nên căn bản không dám giống Tạ Vân Từ, tùy ý trêu đùa Trần Cảnh Ngôn.

"Tao nghe nói bên ban bình dân có giáo viên mới tới, lớn lên phải gọi là đẹp." Một nam sinh chuyển đề tài.

Rất nhiều người đều không có hứng thú, trợn mắt một cái liền chuẩn bị tiếp tục chơi đùa.

Nam sinh vừa nói chuyện không cam lòng yếu thế ồn ào :"Tao nói chính là sự thật, nói cái gì ta, đẹp như quan ngọc, phong tư tuấn tú, thanh nhã đạm mạc như một bộ tranh thuỷ mặc, di thế độc lập giống như trích tiên, như tuyết trắng xóa, như ánh trăng sáng trong..."

"Nào nào nào..." Nam sinh nói thao thao bất tuyệt, bạn tốt bên cạnh lại nổi một đống da gà, mắt trợn trắng nhanh chóng đánh gãy, trào phúng nói: "Mày thế mà cũng có lúc cắn văn tước chữ."

Nam sinh cảm thấy chính mình bị khinh thường, hầm hừ không phục nói: "Cũng không phải tao nói, là những người trên diễn đàn nói chứ bộ."

"Ánh trăng sáng trong veo a~" Tạ Vân Từ nghiền ngẫm nhướng mày, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa hút được một nửa, con ngươi như mực hàm chứa ý cười hài hước, kéo kéo khóe môi: "Ánh trăng bị làm bẩn không phải càng có ý tứ sao..."

Mấy nam sinh trong ghế lô nghệt mặt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com